Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 92

Chương 92

Chiều nay, Hướng Biên Đình sẽ đi xem triển lãm nghệ thuật cùng bố mẹ. Sau triển lãm nghệ thuật, còn phải tham dự một bữa tối từ thiện. Bữa tối từ thiện và triển lãm nghệ thuật được tổ chức chung, và các tác phẩm trong triển lãm nghệ thuật sẽ được đấu giá tại bữa tối từ thiện.

Sau ngày hôm đó, cậu và Hạ Tuyên không trò chuyện trên WeChat hay gọi điện thoại nữa. May mà cũng còn có những thứ khác giúp cậu sao nhãng, và nếu không nghĩ về điều đó thì cậu sẽ không rơi vào những cảm xúc tiêu cực. Nhưng mọi thứ đều chỉ là tạm thời. Một khi tâm trí trở nên trống rỗng, cơn chán nản và buồn bã sẽ dần dần lấp đầy trái tim.

Trước đó, hai người đã từng có xích mích nhỏ. Lần đó, Hướng Biên Đình chỉ so đo với chính mình, còn lần này, cậu đang so đo với Hạ Tuyên. Mà thực ra thì việc cậu so đo với Hạ Tuyên và với chính mình cũng không có gì khác biệt, vì cuối cùng thì cậu vẫn là người phải khó chịu.

Ngày mai là sinh nhật Hướng Biên Đình, nhưng cậu đã hoàn toàn quên mất chuyện đó. Phải đến sáng hôm sau khi thức dậy và thấy tin nhắn của Hạ Tuyên, cậu mới nhớ ra.

Một lời chúc mừng sinh nhật đơn giản được gửi vào lúc nửa đêm.

Có vẻ như cả hai đều không cố tình tỏ ra lạnh nhạt với nhau, nhưng mối quan hệ cứ thế dần nguội lạnh. Thật khó để giải thích và cũng không biết làm sao để giải thích. Hai ngày nay, tâm trạng của Hướng Biên Đình luôn không tốt, nhưng điều khiến cậu lo lắng nhất vẫn là vết thương của Hạ Tuyên.

Cậu trả lời tin nhắn: [Anh Tuyên, anh vẫn còn ở bệnh viện à?]

Hạ Tuyên đáp: [Ừ.]

Hướng Biên Đình nhíu mày nhìn điện thoại.

Bạch Khâm đã kể lại chi tiết tình hình của Hạ Tuyên hôm đó, nói không nghiêm trọng lắm và bảo cậu đừng lo lắng. Nhưng Hạ Tuyên vẫn đang phải ở bệnh viện để theo dõi. Làm sao cậu có thể không lo lắng được?

Hạ Tuyên lại nhắn: [Không sao đâu, đừng lo.]

Ngay cả khi an ủi, Hạ Tuyên cũng không có ý định nói ra.

hdb không trả lời tin nhắn này. Cậu cảm thấy nói gì cũng vô ích, không có gì có thể làm ấm mối quan hệ giữa hai người họ được.

Chỉ cần một người trong mối quan hệ lạnh nhạt thì mối quan hệ đó sẽ không bao giờ ấm lên nổi. Có thể tính khí lạnh lùng, nhưng trái tim đừng lạnh theo mới được.

Trước đây Hạ Tuyên đã từng nói với cậu, rằng hắn là người lạnh lùng, lần này Hướng Biên Đình coi như đã hiểu ý hắn rồi.

Cậu nhìn màn hình điện thoại di động, khóe miệng cong lên như tự chế giễu.

Lúc ăn sáng, bố mẹ mỗi người cho cậu một bao lì xì, còn dặn đầu bếp nấu cho cậu một bát mì trường thọ.

Hôm nay trông cậu không được khỏe và có vẻ như đang không vui. Thực ra cậu che giấu cảm xúc của mình khá tốt, mà cũng không phải kiểu người thích thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt. Tuy nhiên, con người ta sẽ vĩnh viễn không thể giấu giếm điều gì trước mặt những người thân thiết nhất, huống chi Hướng Hành và Biên Du đã biết về mối quan hệ của cậu và Hạ Tuyên.

Con trai có tâm sự, người làm cha mẹ đương nhiên là đã phát hiện ra.

Hôm nay cậu tổ chức sinh nhật cùng một nhóm bạn, về cơ bản thì tất cả họ đều là bạn cùng lớp cấp 3 của cậu, một số còn học từ hồi cấp 2. Cậu đã mời họ cách đây vài ngày và đã đặt chỗ. Giang Lâm đã tìm được một nơi phù hợp cho cậu, là một ngôi nhà gỗ lớn hai tầng lại có một khu vườn xinh đẹp. Nơi đây có tất cả các hoạt động giải trí mà họ muốn.

Tâm trạng Hướng Biên Đình tệ đến mức quên cả sinh nhật của mình, tất nhiên cũng không có tâm trạng để ăn mừng. Tuy nhiên, các bạn cùng lớp đã lên kế hoạch cùng cậu từ hai ngày trước nên cậu không thể hủy tiệc sinh nhật vào phút cuối được, ngay cả khi cậu không có tâm trạng.

Sinh nhật thì phải vui vẻ lên mới được. Trong lòng Hướng Biên Đình có tâm sự, nhưng ngoài mặt vẫn luôn tỏ ra vui vẻ. Họ bắt đầu chơi vào khoảng bốn giờ chiều. Một nhóm người nướng thịt ngoài sân. Những đĩa thịt xiên nướng được mang đến cho Hướng Biên Đình. Chúng béo ngậy và cay, được rắc thêm bột thì là và ớt. Nhưng Hướng Biên Đình chỉ cười nói miệng mình đang đau, không thể ăn được.

Đau miệng là một chuyện, cái chính là không muốn ăn.

“Vậy thì cậu có thể ăn loại không cay này.” Bạn cùng lớp đưa cho cậu một đĩa thịt xiên không cay.

Hướng Biên Đình nhận đĩa thịt, nói cảm ơn rồi cầm một xiên lên cắn một miếng. Nhưng không cay ăn cũng đau, nên cậu cắn hai miếng rồi để sang một bên.

Có người nói to: “Này, này, này, ăn ít chút đi. Sau đó sẽ có nhiều đồ ăn hơn, phải để bụng chứ.”

Thẩm Trạch lấy hai xiên thịt từ đĩa của Trần Diệp, Trần Diệp hất tay cậu ta: “Muốn ăn thì tự đi lấy đi. Sao lại lấy từ đĩa của tôi?”

Thẩm Trạch cắn miếng thịt, hỏi: “Sao hôm nay không dẫn em trai đến đây?”

“Tôi đã hỏi nó rồi, nhưng nó nói không đến được.”

“Hay nó mắc chứng sợ giao tiếp nhỉ? Em trai cậu thực sự không giống cậu chút nào, thậm chí còn không dày bằng một phần mười cậu, trông chẳng giống như cùng một mẹ tí nào.”

Trần Diệp cười mắng: “Cút đi.”

Không lâu sau, Hướng Biên Đình nhận được tin nhắn từ Trần Dục, chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Hướng Biên Đình đáp: “Cảm ơn.”

Hướng Biên Đình đã từng thừa nhận trước mặt một nhóm bạn học cũ là mình đang yêu đương, nhưng hôm nay người yêu cậu lại không đến dự sinh nhật. Trần Diệp tự nhủ, có lẽ họ đã gặp nhau ở trường đại học nên khi ở những nơi khác sẽ không thể đến kịp.

Sân và nhà đều đông nghẹt người. Một số người đang ăn ngoài sân, một số người đang chơi trong nhà. Hướng Biên Đình ngồi bên chiếc bàn dài trong sân, lặng lẽ nhìn đám người đang nói chuyện và chơi đùa. Cậu chưa bao giờ là người sôi nổi, đôi khi còn có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng không ai thấy lạ vì trước đây lúc còn đi học, cậu cũng như vậy. Nhẹ nhàng và dễ gần, nhưng luôn giữ khoảng cách.

Hướng Biên Đình lấy một chai cocktail ít cồn trên chiếc bàn dài và uống từng ngụm nhỏ. Trần Diệp nhàn nhã đi tới, cầm một đĩa hàu ngồi xuống bên cạnh cậu, nhướng mày hỏi: “Hôm nay bạn gái cậu không tới sao?”

Hướng Biên Đình hơi sửng sốt. Trần Diệp đột nhiên nói “bạn gái” khiến cậu gần như không kịp phản ứng.

Trần Diệp ngẩng đầu lên, khơi dậy tinh thần tám chuyện của mọi người, tất cả đều hướng ánh mắt háo hức về phía sân bên.

Lúc này, Hướng Biên Đình không thể đính chính là người đó không phải bạn gái, mà là bạn trai cậu. Nếu bây giờ cậu nhắc đến chuyện này, đêm nay sẽ không thể yên ổn được. Cho nên cậu chỉ có thể phụ hoạ theo Trần Diệp và trả lời: “Không.”

Trần Diệp giơ mu bàn tay vỗ ngực: “Vậy thì có thể loại trừ bạn học cấp 3 rồi. Xem ra là bạn học đại học.”

Không trách Trần Diệp hóng hớt được, vì mọi người ở đây đều đang xì xào bàn tán, chỉ có Trần Diệp dám bắt đầu. Thẩm Trạch là vì đã biết chuyện của Hướng Biên Đình, nếu không cậu ta chắc chắn sẽ xông lên phía trước tra hỏi tới tận nơi.

Có ai không muốn biết bạn gái của Hướng Biên Đình chứ? Mọi người đều tò mò về mẫu con gái mà cậu thích.

Hướng Biên Đình đột nhiên hỏi vặn: “Ai nói với cậu chúng tôi là bạn học đại học?”

Không ngờ, Hướng Biên Đình lại chủ động nói. Ánh mắt Trần Diệp sáng lên, vẻ mặt cũng trở nên hưng phấn. Cậu ta ngồi thẳng dậy và hỏi: “Không phải là quen ở trường đại học sao?”

Đầu óc Hướng Biên Đình chỉ có Hạ Tuyên, liền lợi dụng chủ đề này để thầm nhắc tới hắn. Cậu im lặng một lúc rồi nói: “Là người trưởng thành, đã ra ngoài xã hội.”

“Vãi.” Trần Diệp cảm thấy như mình vừa phát hiện ra một bí mật lớn: “Lớn hơn cậu sao?”

“Ừ.” Hướng Biên Đình gật đầu, lại cầm lấy chai rượu nhấp một ngụm. Thực ra cậu đã say, nên chỉ phản ứng lại lời nói của cậu ta dưới tác động của rượu.

Thẩm Trạch liếc nhìn Trần Diệp, nói: “Cậu hỏi vớ vẩn, đã là người ra xã hội rồi, sao có thể trẻ hơn cậu ấy được?”

Lớn tuổi hơn và đã ra ngoài xã hội, nghe có vẻ rất thú vị. Mọi người đều khá ngạc nhiên, Trần Diệp cũng không dám hỏi thêm gì nữa. Nếu cậu ta tiếp tục đào sâu hơn thì lại có vẻ rất bất lịch sự.

Từ lúc bắt đầu, Thẩm Trạch đã cảm thấy Hướng Biên Đình có gì đó không ổn. Cậu không chỉ chủ động uống rượu mà còn chủ động nhắc đến người kia nữa.

Hướng Biên Đình mang chai rượu lên tầng hai, ngồi trên chiếc ghế treo ngoài ban công. Từ đây, cậu có thể ngắm toàn cảnh khu vườn. Có những ánh đèn đủ màu sắc treo khắp nơi trong khu vườn, sáng sủa và ấm áp.

“Miệng đau không ăn được gì, nhưng lại có thể uống à.”

Giọng nói của Thẩm Trạch vang lên từ phía sau, Hướng Biên Đình quay lại nhìn.

Thẩm Trạch ngồi xuống chiếc ghế sofa lùn bên cạnh cậu: “Sao vậy? Sao còn uống rượu thế này.”

“Ngày sinh nhật uống một chút không phải chuyện đương nhiên sao?” Hướng Biên Đình nói rồi nhấp thêm một ngụm.

“Uống đi, một lúc nữa là lại ngủ gục thôi.”

Hướng Biên Đình mỉm cười, nghĩ ngủ một giấc sẽ tốt hơn, như vậy dòng suy nghĩ của cậu sẽ dừng lại được một lúc.

“Có việc thì nói, đừng giấu trong lòng.” Nhìn thấy Hướng Biên Đình như vậy, Thẩm Trạch không thể nghĩ được gì khác ngoài chuyện tình cảm. Cậu vốn là người rất lý trí, cảm xúc cũng rất ổn định, ổn định đến mức dù có chút xíu chuyện thôi là Thẩm Trạch sẽ thấy khác thường. Thẩm Trạch suy đoán rồi mở miệng nói một câu không tốt: “… Hay là chia tay rồi?”

Hướng Biên Đình liếc cậu ta.

“Tôi nói là cậu và tên kia kìa.”

“Cậu có thể nghĩ tốt chút không hả?”

“Thế thì có chuyện gì? Sao trông cậu buồn thế?”

“Cái gì mà trông buồn?” Hướng Biên Đình chọc mụn nước trên môi rồi nhìn chai rượu trong tay: “Hôm nay tôi cười nhiều quá, mặt đau hết cả rồi.”

Thẩm Trạch cười lạnh: “Cưỡng ép mình cười thì làm sao không đau được?”

Khi Tiêu Dịch Dương đến bệnh viện thăm Hạ Tuyên vào khoảng năm giờ chiều thì không thấy hắn đâu cả. Giường trống, phòng tắm không có ai, điện thoại cũng không liên lạc được. Gần sáu giờ, anh nhận được cuộc gọi lại từ Hạ Tuyên.

“Ông đi đâu thế?”

“Ra ngoài.”

“Ông…” Tiêu Dịch Dương dừng lại. Anh chợt cảm thấy thật vô lý khi hỏi câu hỏi này. “Ông tới chỗ Tiểu Hướng à?”

“Ừm.”

Tiêu Dịch Dương không biết nên nói gì. Anh đã nghĩ như thế từ lúc nãy khi không gọi điện được cho Hạ Tuyên rồi. Tất nhiên cũng chỉ là phỏng đoán thôi. Anh không ngờ Hạ Tuyên lại thật sự làm như vậy. Đầu hắn vẫn đang bị thương, bác sĩ cũng chưa cho hắn xuất viện.

Thật điên rồ.

Tiêu Dịch Dương im lặng hồi lâu, không nhịn được nói: “Lúc trước Bạch Khâm nói ông điên là đúng.”

“Có chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại vậy? Ông không biết là đi đi về về sẽ mất bao nhiêu công sức sao? Ít nhất thì ông cũng nên đợi kết quả tái khám rồi hãy đi chứ.”

“Buổi chiều tôi ra ngoài rồi, không sao đâu.”

“Vẫn chưa đến lúc ông xuất viện đâu.” Tiêu Dịch Dương thở dài: “Cẩn thận, đừng để va chạm.”

Sau khi xuống máy bay, Hạ Tuyên đã gọi cho Hướng Biên Đình nhiều lần nhưng không có ai trả lời. Trước đó, Hướng Biên Đình đã nói với hắn là cậu sẽ tổ chức sinh nhật cùng bạn bè, và hôm nay rất có thể Thẩm Trạch cũng sẽ ở chỗ cậu. Hạ Tuyên mở danh bạ WeChat ra, tìm Lâm Vũ Hách rồi gửi tin nhắn hỏi xem cậu ta có thông tin liên lạc của Thẩm Trạch không.

Hạ Tuyên biết hai người này đã từng ăn chung với Hướng Biên Đình, có thể đã có thông tin liên lạc của nhau. Tuy khả năng này không cao nhưng hắn cũng không còn cách nào khác ngoài việc thử hỏi.

Lâm Vũ Hách nhanh chóng trả lời.

–Có, tôi có.

–Có chuyện gì vậy?

Hạ Tuyên: [Tôi không liên lạc được với Hướng Biên Đình, muốn tìm em ấy.]

Lâm Vũ Hách lập tức đẩy danh thiếp WeChat của Thẩm Trạch qua, nói với Hạ Tuyên: [ID WeChat chính là số điện thoại di động của cậu ta.]

Hạ Tuyên gọi điện thoại thẳng cho Thẩm Trạch.

Thẩm Trạch đang chơi bi-da với người khác thì điện thoại trong túi rung lên. Sau khi chơi xong ván, cậu ta mới lấy điện thoại ra xem. Đó là một số lạ. Cậu ta bảo Trần Diệp thay mình một lúc rồi đi sang một bên nghe máy.

“Ai vậy?”

“Hạ Tuyên.”

Thẩm Trạch sửng sốt: “… Vãi.”

Cậu ta bối rối: “Sao anh lại gọi cho tôi…? À không, sao anh lại có số điện thoại của tôi?”

“Hướng Biên Đình đâu?”

Thẩm Trạch hơi sửng sốt, dòng suy nghĩ của cậu ta lập tức bị Hạ Tuyên kéo đi: “Ngủ rồi, do vừa rồi uống nhiều rượu thôi. Này, sao anh…”

Thẩm Trạch đang định hỏi điều gì đó thì Hạ Tuyên đã lại ngắt lời: “Cho tôi địa chỉ.”

Khi Hạ Tuyên đến nơi thì gặp Giang Lâm đang tới đưa bánh kem ở cửa. Giang Lâm bước ra khỏi xe và đóng cửa lại. Anh ta khá ngạc nhiên khi thấy Hạ Tuyên, còn tưởng là đối phương đã quay về từ lâu rồi. Thế ra hắn đã ở đây suốt thời gian qua sao?

Cũng không phải. Mấy ngày trước Hướng Biên Đình không có nhà, sao có thể lúc nào cũng ở đây được? Mà nếu thực sự ở đây thì hắn nên tổ chức sinh nhật cùng Hướng Biên Đình mới đúng. Tại sao nhóc ấy lại mời một nhóm bạn cùng lớp được?

Hạ Tuyên gật đầu với Giang Lâm, Giang Lâm cũng gật đầu. Sau khi suy nghĩ một lúc, anh ta đã nghĩ ra.

“Anh vẫn luôn như thế này sao?” Giang Lâm đột nhiên hỏi Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên đi theo phía sau anh ta: “Cái gì?”

“Như bây giờ ấy.” Giang Lâm cầm bánh kem đi về phía căn nhà gỗ, cười nói: “Hễ muốn gặp là bay đến, mạnh mẽ đến mức có hơi đáng sợ.”

Hướng Biên Đình uống hết một chai rượu rồi ngủ thiếp đi trên sofa tầng hai. Nhưng chưa thiếp đi được bao lâu, Trần Diệp đã đánh thức cậu dậy.

“Cậu là ngôi sao sinh nhật hay ngôi sao ngủ thế hả?” Trần Diệp búng tay trước mặt cậu: “Còn định ăn mừng sinh nhật nữa hay không?”

Hướng Biên Đình ngồi trên sofa, cúi đầu, cảm thấy hơi choáng váng. Cậu ấn ấn vào huyệt thái dương rồi ngồi một lúc cho tỉnh. Sau khi thức dậy, tâm trí cậu càng thêm bối rối. Có vẻ như cơn say vẫn chưa tan. Xung quanh cậu rất ồn ào, khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu.

Mới nãy đầu óc còn minh mẫn và có thể kiểm soát được cảm xúc, nhưng bây giờ, đúng như Thẩm Trạch nói, cậu thực sự thấy hơi buồn bã.

Hướng Biên Đình đi cùng Trần Diệp xuống lầu, lớp trưởng mang cho cậu một tách trà giải rượu: “Uống chút đi, tôi vừa nhờ quản gia lấy cho đấy.”

Hướng Biên Đình nhận lấy và nói “cảm ơn”.

Trần Diệp bưng một đĩa hoa quả cắt miếng đến, nói: “Tôi chưa từng thấy ai ngủ quên trong tiệc sinh nhật của mình đâu. Cậu được đấy, sếp Hướng.”

Lớp trưởng đứng gần đó mỉm cười: “Tửu lượng không được phép kém hay sao.”

“Hôm nay còn ổn đấy.” Trần Diệp nói: “Ít nhất cũng uống hết một chai rồi mới ngủ gật. Thế hôm nay sếp Hướng có tâm sự à? Sao thế—ấy, anh Lâm?”

Trần Diệp ngước mắt nhìn về phía cửa.

Giang Lâm bước vào từ cổng sân, tay cầm một chiếc bánh. Trần Diệp vẫy tay với anh ta, nhưng chợt dừng lại giữa chừng và tò mò nhìn người đàn ông đội mũ đen phía sau.

Hướng Biên Đình liếc về phía cửa, thấy Giang Lâm và Hạ Tuyên lần lượt đi vào sân. Cậu nhìn Hạ Huyền với vẻ kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment