Sau Những Cánh Cửa Đóng Kín

Chương 17

Con đường vào nhà từ đằng sau hết sức im ắng. Anh túm lấy vai cô, đầu óc anh tăng tốc nhằm nỗ lực biện minh cho hành vi bốc đồng điên rồ của mình. Nó là một canh bạc khó tin nhưng khó lòng cưỡng lại. Sự cân bằng của nó khiến anh cảm thấy rất thích hợp, cơ hội này hiện ra trước mặt anh kịp thời và còn được mang đến bởi chính người thân của Victor nữa. Đầy thi vị. Bản năng của anh gào thét đòi chớp lấy khoảnh khắc này, tiếp tục tiến hành, để anh có thể tìm hiểu xem liệu có kết quả gì hay không, một lần và mãi mãi. Mà cũng không phải anh đang lừa Raine bằng cách hứa giúp cô. Nếu anh báo được thù thì đồng nghĩa cô cũng sẽ báo được thù đấy thôi. Kết quả cuối cùng mà cả hai bọn họ cùng khao khát là giống nhau. Anh có thể khép lại vụ này và cuối cùng cô có thể được an toàn.

Phải rồi. Đẩy cô ra chống cự cả Lazar và Novak đúng là một cách giữ an toàn cho cô tuyệt vời gớm nhỉ. Hoặc giữ an toàn cho chính anh. Có thể là anh vừa mới ký vào giấy báo tử của chính mình, nhưng thế thì có sao. Nếu cô không đáng tin thì đằng nào cô cũng không cần giải cứu, và anh cũng đã quen nghĩ mình là người chết rồi.

Cô dẫn anh đi lên một cái cầu thang xoắn dù anh hầu như không nhìn thấy gì trong không gian mù mịt này. Ở cửa, anh kéo cô ra sau lưng, nhìn vào trong, cẩn thận quan sát phòng trước khi cho cô vào.

Anh biết rõ căn nhà này có đầy tai mắt, nhưng dù không biết trước thì anh hẳn cũng sẽ cảm giác được. Anh có thể thật sự cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo, trừng trừng của máy quay trên da mình.

Anh khóa cửa, mở túi và đặt máy báo động cầm tay ở khung cửa. Một trong những phát minh lúc uống cà phê rảnh rỗi của Kearn, rất tiện nếu bạn muốn có sự riêng tư. Anh rút máy dò tín hiệu ra và bắt đầu cẩn thận quét các bức tường.

Raine ngồi xuống giường. “Anh đang làm gì đấy?” Cô hỏi.

“Quét rệp.” Anh cầm lấy một cái ghế cổ trông yếu ớt và trèo lên, hy vọng nó chịu được trọng lượng của anh.

Mắt cô mở to. “Anh nghĩ rằng...”

“Anh không nghĩ. Anh biết chắc. Đó là lý do ông ta mời anh tới đây. Ông ta muốn xem chúng ta, và có lẽ còn quay phim lại nữa. Để truyền lại cho con cháu.”

“Em không tin điều đó!”

Dưới những hoàn cảnh khác, anh hẳn sẽ bật cười trước vẻ kinh hoàng ra vẻ đoan trang trong giọng cô, nhung anh quá tập trung vào nhiệm vụ của mình.

“Victor thích xem”, anh nói thẳng thừng. “Và anh biết chính xác ông ta sẵn lòng tiêu bao nhiêu tiền vào những món đồ chơi này.”

Anh tìm thấy con rệp đầu tiên trên quạt trần: máy chuyển tín hiệu xa ở tần số 399-030 MHz. Có một con khác ở đèn treo dọc tường. Thêm một con rệp điều biến 490-mm trong một trong những cái bóng đèn trên đầu. Có bốn lỗ nhỏ ở cao trên tường với máy quay được giấu sau ván tường bằng gỗ tuyết tùng, không thể động tới nếu không có búa hoặc rìu. Anh rút một thỏi kẹo cao su ra khỏi túi, nhai nó cho tới khi nó mềm ra và dán lên những cái lỗ.

Anh dùng chức năng dò VLF để kiểm tra các tín hiệu rồi tìm được hai cái - một trong đồng hồ và một trong hai cái đèn cạnh giường. Anh gỡ bỏ cả hai. Lazar rõ ràng là người theo chủ nghĩa càng nhiều càng tốt.

Mạo hiểm bị mang tiếng hoang tưởng, anh rút kính dò nhiệt đa chức năng lên, bật chức năng buổi đêm để tìm máy phát tia hồng ngoại ống hai cực laser. Có hai cái. Lão già ranh ma.

Anh gỡ bỏ chúng rồi chậm rãi quay vòng vòng ở chính giữa phòng hồi lâu, quét tường và trần nhà. Về cơ bản, anh đang dò bằng ăng ten của chính mình, thuần túy dùng bản năng.

Không có gì. Trừ phi anh đang lụt nghề, không thì căn phòng đã sạch trơn.

Anh quay lại với Raine và chìa ra một nhúm thiết bị giám sát vừa bị gỡ bỏ. “Có rất nhiều chuyện mà em không biết về ông bác quý giá của mình đấy, công chúa.”

“Đừng có gọi em như thế”, cô nói gay gắt. “Anh tìm thấy chúng rồi còn gì? Chúng ta sẽ được riêng tư. Vậy là chẳng có tổn hại gì hết.” Cô nhìn cái đèn bị gỡ ra, cái đồng hồ bị móc ruột. Mặt cô rúm lại và cô vùi mặt vào tay, vai rung lên với tiếng cười lặng lẽ.

“Cái quái gì mà vui đến thế vậy?” Anh hỏi.

Cô ngẩng mặt lên. Mặt cô sáng lên những đốm đỏ. “Tất cả. Chỗ này thật kỳ dị. Em cảm giác mình như Alice lọt xuống hang thỏ vậy.”

“Anh mừng vì em thấy thú vị”, anh cằn nhằn.

Tay cô buông thõng xuống lòng. “Em không hiểu vì sao anh căng thẳng thế.” Giọng cô có vẻ run run buồn cười. “Gia đình nhà ai chẳng có một...”, cô kìm lại một tiếng khúc khích, “... ông bác rắc rối”.

“Rắc rối? Em gọi thế này là rắc rối hả?” Anh xòe bàn tay ra và để đống thiết bị rơi xuống, kêu lạch cạch trên sàn nhà lót ván.

Raine giơ hai tay lên, run cả người vì cười không thể dừng lại được. “Em chỉ đang cố thích nghi thôi mà, Seth. Nếu anh cố gắng làm như vậy thì em sẽ thật sự biết ơn đấy. Hãy thử nhìn tình huống này như... một bài kiểm tra.”

Anh phát ra một tiếng gầm gừ mỉa mai. “Giống như câu chuyện thần tiên bí mật mà anh hay đọc khi còn bé hả? Anh ở trong lâu đài của vị vua phù thủy quỷ quyệt. Nếu anh giải được câu đố thì anh được ngủ với nàng công chúa xinh đẹp. Còn nếu không thì anh bị ném cho rồng ăn, từng khoanh từng khoanh một.”

Cô lắc đầu, vương giả và xa cách. “Không, đồ quê mùa khiếm nhã nhà anh. Anh được cưới công chúa xinh đẹp và cùng nàng sống hạnh phúc trọn đời.”

Anh cứng người, tai bắt đầu kêu ong ong. “Ồ”, anh nói một cách ngớ ngẩn, nhìn cô chằm chằm. Anh nuốt nước bọt. “Vậy ra câu chuyện diễn biến như thế hả?”

“Phải. Mô típ điển hình của truyện cổ tích. Những hiệp sĩ lang thang thường không phải là những gã sợ gắn bó lâu dài, bị ám ảnh với tình dục, hay là kẻ hoài nghi, thô lỗ và đần độn.”

“Chắc hồi bé anh đã đọc nhầm thể loại truyện tranh rồi.” Anh nhìn cô chăm chăm, mê muội trước cái cách ngọn đèn đầu giường rọi sáng những sợi tóc dần tuột khỏi búi tóc của cô, chiếu sáng chúng khiến chúng trông như một cái vương miện bằng vàng tinh xảo. “Anh đoán nếu gã đó tốn từng ấy công sức để chém rồng và giải câu đố để cứu công chúa thì hẳn gã ta cũng sẵn sàng để ổn định cuộc sống tại một ngôi nhà ngoại ô với cô ta rồi.”

“Lại mơ về một cuộc sống bình thường hả Seth?” Cô hỏi ngọt lịm.

Cái đèn hoa hồng vẽ những khoảng sáng tối mượt mà trên người cô. Anh không thể đợi thêm một giây nào nữa để liếm và gặm từng đường cong ngọt ngào ấy. “Quên bình thường đi”, anh nói. “Anh đã giải được câu đố và anh muốn có phần thưởng của mình. Cởi bộ váy đó ra đi, công chúa. Để anh xem xem mình đã thắng được gì nào.”

Cô nhỏm dậy và lùi lại. “Chờ đã, Seth.”

Anh giam cô vào ván tường, yêu cái cách áo nịt ép chặt ngực cô lại và mời mọc chúng trước mắt anh như hai trái cây chín mọng. “Sao phải đợi? Anh được triệu tới để phục vụ em phải không? Cùng chơi một trò chơi gợi cảm nhé, Raine. Em là cô cháu gái xinh đẹp, hư hỏng của một tay triệu phú chuyên làm những việc mờ ám, còn anh là một gã trai đầu đất, đầy cơ bắp và giỏi khoản kia được triệu tới hòn đảo nghỉ mát này để đáp ứng mọi ý thích khêu gợi của em. Em nói sao?”

Cô xòe tay trên ngực anh nhưng không phải để đẩy anh ra... mà giống như cô muốn trấn an mình rằng anh có thật hơn. Cô liếm môi, mắt sáng lên vẻ hứng thú ma mãnh. “Em phải nói bối cảnh đó khá là vớ vẩn và không thực tế, nhưng cũng có khả năng đấy.”

Anh vuốt ve ngực cô một cách dịu dàng bằng đầu ngón tay. “Nghe giống cốt truyện của một bộ phim khiêu dâm đặc sắc.”

Khuôn miệng mềm mại của cô mím chặt. “Em không biết. Em không xem thể loại phim đó.”

Tông giọng “Cô Khó Tính” của cô làm anh khó chịu và anh lại giật mép áo nịt của cô xuống. “À không à? Quá dơ dáy đối với em sao, công chúa?” Anh ngân nga.

Cô vặn người và gạt tay anh đi. “Đừng như thế”, cô nói xẵng. “Tính xấu của anh lại nổi lên rồi đấy, em bắt đầu bực rồi đây này. Bỏ cái tông giọng nhớp nhúa khỏi giọng nói cùng cái vẻ bẩn thỉu kia khỏi mặt anh ngay đi, không thì em không chơi nữa.”

Lời nói của cô lơ lửng trong không khí. Tay anh rơi xuống hai bên người. Anh cảm thấy bối rối gần bằng với cảm giác khuấy động. “Kỳ lạ”, anh lầm bầm.

“Cái gì kỳ lạ?” Mặt cô cảnh giác.

“Anh vừa phát hiện ra một khoản lập dị ở bản thân. Thói đỏng đảnh chanh chua của em thật sự làm anh hứng lên. Cứng như thép rồi thấy không.” Anh túm lấy bàn tay mảnh dẻ của cô và đặt nó vào chỗ gồ lên nhức nhối trước quần anh. “Thương anh đi”, anh lầm bầm với nụ cười dỗ dành. “Anh tuyệt vọng rồi. Anh sẽ ngoan. Anh sẽ tử tế. Anh sẽ làm bất kỳ việc gì mà.”

Cô hít vào một hơi giật cục, gần như cười, và đo anh bằng đầu ngón tay của mình qua lần vải quần. “Cân nhắc đến những gì em có trong đầu thì may cho anh đấy.”

“Muốn diễn giấc mơ của anh không?” Anh hỏi một cách háo hức.

Cô lách ra khỏi người anh và tường. “Em có cái hay ho hơn.”

Một nụ cười toe toét chiếm cứ mặt anh. “Tất nhiên rồi, nghe xem nào.”

“Ra đứng ở giữa phòng đi”, cô ra lệnh.

Anh làm như được bảo, sự tò mò và khuấy động dâng trào thành một quả bom sắp phát nổ. Cô bắt đầu đi vòng quanh anh, mắt quét lên quét xuống cơ thể anh. Anh quay đầu để nhìn theo cô.

“Em là nữ thuyền trưởng hải tặc, và em đã đánh chiếm tàu của anh”, cô bảo anh.

Anh quay phắt người lại, sửng sốt. Với nụ cười nhục dục và ánh mắt gợi cảm kia, cô là một tạo vật mà anh chưa từng nhìn thấy. Bí ẩn, khó đoán. Công chúa nguy hiểm của anh, đứng giữa đêm đen và ánh trăng. “Oa”, anh thở. “Em thật sự nhập tâm đấy hả?”

“À, phải. Em đã định bắt anh đi trên ván nhưng khi em ngắm anh, khi em nhìn thấy những múi cơ đó, hình dáng mông anh, chỗ gồ lên trước quần anh, em quyết định rằng như thế sẽ lãng phí mất một gã đàn ông ưu tú.”

“Anh có phải là thuyền trưởng của con tàu bị bắt không?”

Cô quăng cái khăn lên giường. “Điều đó có quan trọng không?” Cô duyên dáng giơ cánh tay lên khi đi vòng quanh người anh như thể đang bỏ bùa. Động tác ấy làm ngực cô tràn ra khỏi thân váy thêm một phân đày đọa nữa.

Mắt anh nhìn theo cô, mê mẩn. “Có, đối với anh”, anh thừa nhận.

Vai cô nhún hờ hững. “Được thôi. Cứ làm thuyền trưởng nếu anh thích. Nhưng điều đó chẳng thay đổi được gì đâu. Bây giờ anh chỉ còn là nô lệ của em mà thôi. Anh càng bám lấy quyền lực và sự kiểm soát đã mất của mình thì anh sẽ càng phải chịu đựng nhiều hơn. Đi thôi, nô lệ. Đầu hàng định mệnh mới của anh đi.”

Miệng anh há hốc trong một tiếng cười không âm thanh. “Chà. Nữ hoàng cướp biển độc ác, nhẫn tâm. Anh thật sự vướng vào rắc rối to rồi hử?”

“Phải đấy”, cô lạnh lùng đồng ý. “Đội hải tặc lực lưỡng của em, những kẻ tôn thờ em, đã lôi anh xuống cabin của em. Sự tồn tại của anh hiện giờ phụ thuộc vào những khoái lạc mà anh có thể mang đến cho em. Nên hãy chuẩn bị nỗ lực đi… cậu bé thủy thủ.”

Nụ cười của anh mở rộng đến tận mang tai. “Khi anh làm em thét lên sung sướng, liệu họ có chạy vào và giết anh không?”

“Họ đã được truyền lệnh”, cô lạnh nhạt nói. “Họ đã quen với sở thích của em rồi. Cởi quần áo ra.”

Giọng của Raine, thường thì rất du dương và êm tai, đột nhiên có một vẻ uy quyền sắc bén. Anh vội vã tuân lệnh cô, các ngón tay run rẩy háo hức giằng quần áo trên người ra. Anh thoáng có chút nghi ngờ khi cô nhìn thấy khẩu SIG Sauer. Cô chớp mắt nhưng không bình luận gì khi anh cởi bao súng đeo vai và đặt nó lên cái bàn cạnh giường. Cô làm một động tác mất kiên nhẫn. Anh quên sạch về khẩu súng và vội vã cởi nốt đồ với sự gấp gáp háo hức, bỏ quần áo thành đống lộn xộn trên sàn.

Anh đứng ở giữa phòng, trần như nhộng và hoàn toàn khuấy động. Cô lại bắt đầu đi vòng qua anh, đủ gần để anh có thể ngửi thấy mùi hương thanh nhã của cô, hỗn hợp của hương mật ong ấm áp và violet sau cơn bão. Anh cảm nhận được hơi thở của cô phả lên vai và gáy anh như một nụ hôn không có thực. Rồi cô chạm vào anh, các ngón tay mát lạnh chạm nhẹ qua người anh, đo đạc, vỗ về, trêu chọc. Rê bàn tay mềm mại của cô với sự chậm chạp tra tấn. Ôi, Chúa ơi, chuyện này sẽ giết chết anh.

“Rất đẹp. Mạnh mẽ, và cường tráng”, cô lầm bầm. “Lâu lắm rồi em không nhìn thấy một gã đàn ông nào đẹp đẽ như thế này.”

Anh cố không rên lên. “Đã nhìn thấy rất nhiều rồi hử?”

“À, nhiều hơn anh có thể hình dung đấy.” Tay cô ngày càng ấm hơn khi chạm qua mông anh, bấu cơ bắp rắn chắc ở đó với một tiếng thở dài tán thưởng. “Đủ mọi màu sắc, kích cỡ, và hình dáng. Em tham lam vô độ, anh biết đấy. Em giữ họ sống cho đến lúc họ còn kích thích được em. Tốt nhất là anh hãy cố gắng hết sức để làm hài lòng em, nếu muốn trì hoãn cái ngày em chán anh và quyết định bắt anh bước lên ván sắp đến.”

“Anh sẽ cố hết sức”, anh hứa.

“Anh chàng khôn ngoan”, cô lầm bầm, bàn tay mát lạnh dịu dàng lướt đi trên ngực anh, cảm nhận từng chỗ gồ lên và lõm xuống. “Nằm xuống giường đi.”

Cười toét miệng dường như không phù hợp với kịch bản của cô, nhưng anh không có cách nào kiểm soát mặt mình. Dù vậy anh không quan tâm. Anh đã vứt bỏ bộ não, anh đã sẵn sàng rơi tự do. Cô có thể làm bất kỳ việc gì cô thích với anh. Anh nằm dang người trên giường và cười toe toét với cô như một thằng ngốc.

Raine thong thả đi về phía giường, vươn tay ra sau để cởi váy. “Em có cần trói anh lại không, hay anh sẽ là một cậu bé ngoan ngoãn?”

Anh suýt thì bị cám dỗ. Mắt anh đặt lên khẩu SIG trên cái bàn cạnh giường. Một chút minh mẫn quay trở lại, kịp thời. Chơi trò nô lệ trong hang ổ của Lazar hơi quá nguy hiểm để ngẫm đến, kể cả với anh.

“Bây giờ anh sẽ ngoan”, anh nói. “Nhưng sau này thì anh không dám nói trước.”

Anh rên lên, gần như đau đớn, khi cô để cái váy trượt xuống đất. Anh há hốc miệng, trừng mắt nhìn vào cặp đùi trắng mịn, hoàn hảo của cô, đôi tất màu xanh dương đậm, cái quần lót nhỏ xíu bằng đăng ten màu bầu trời lúc nửa đêm. Tất cả đều đồng bộ với cái áo nịt màu xanh vô nhân đạo mà hẳn đã khiến tất cả lũ đàn ông ở bàn ăn tối nay phải cứng lên dữ dội.

Cô quay lại và cúi xuống để cởi đôi giày cao gót ra. Cố tình cho anh được ngắm đã đời phần mông dưới cái dải đăng ten trêu ngươi kia. Cô quăng giày, đứng thẳng dậy và chậm rãi móc ngón tay cái vào trong quần lót. Cô kéo chúng xuống, từng phân một, cho tới khi chúng đi qua đường cong của đùi cô và rơi xuống. Cô nắm lấy mép áo nịt, dừng lại, nở một nụ cười chậm rãi, nhục dục với anh và kéo nó xuống.

Chính vẻ mặt của cô là thứ khiến anh chói mắt. Ma thuật tình dục mãnh liệt, bí ẩn. Nó khiến cô tỏa sáng. Cô là một con sói cái dưới ánh trăng, một con thú hoang xinh đẹp đã khám phá trọn vẹn tầm ảnh hưởng từ quyền lực của mình đối với anh. Cô trèo lên giường, cuộn chân lại bên dưới, rê ngón tay ngang cơ thể anh.

Anh vươn tay túm lấy cô và cô đập tay anh xuống. “À, à, à”, cô kêu gừ gừ, “Đừng lạm dụng, nô lệ. Hãy làm như anh được bảo đi.”

“Lần tới anh sẽ chiếm tàu của em”, anh bảo cô.

Cô lại gạt tay anh ra. “Lúc nào anh chẳng chiếm tàu của em, đồ bắt nạt to xác. Hành xử cho tử tế đi. Hay em lại phải triệu đội cướp biển lực lưỡng của em đến để đánh anh nào?”

“Em đang làm anh phát điên, Raine”, anh rên lên.

“Điên theo nghĩa tốt hay nghĩa xấu?”

Anh lắc đầu, bất lực, và cô cười. “Đến lúc anh biết cảm giác đó ra sao rồi”, cô thì thầm. “Đội thủy thủ cướp biển của em rất thích những lúc em tra tấn nô lệ tình yêu của mình. Thỉnh thoảng, khi họ vâng lời... em còn để họ xem nữa.”

“Cái quái gì cơ?” Anh ngồi bật dậy.

Cô đẩy anh nằm xuống. “À, à, à. Cẩn thận nào, nô lệ.”

“Cô nàng nóng bỏng.” Mặt anh đỏ bừng bừng. “Anh sẽ bắt em trả giá cho chuyện này.”

“Thật à?” Cô trêu. “Hình ảnh này làm anh khó chịu sao?” Cô vuốt ve, làm anh bật ra một tiếng rên bất lực. “Hừm. Xem ra không làm anh khó chịu thì phải”, cô nói bằng giọng hoang mang châm chọc. “Nếu em mà không biết rõ thì chắc em đã nghĩ nó thật sự... làm anh phấn khích đấy.”

“Anh tưởng em nói em không phải người thích biểu diễn.”

Cô khẽ cười anh. “Không phải, đồ ngốc. Đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Giờ thì làm việc một cách hiệu quả hơn đi, cậu bé thủy thủ.”

Anh không cần thúc giục thêm nữa. Cô có thể vươn tay vào trong anh và khiến anh hét ầm ĩ vì phát điên mà không cần cố gắng. Nhưng anh cũng có mánh khóe của mình. Anh sẽ dùng đến từng cái một. Mắt vẫn nhắm, Raine mơ hồ mỉm cười khi cô cảm thấy tay anh lần ra sau lưng cô cởi cái áo nịt bó chặt. Cô thở ra một hơi nhẹ nhõm khi nó lỏng ra. Cái áo mang lại hiệu quả rất tuyệt đối với thân hình cô nhưng không phải là thứ đồ dễ chịu nhất mà cô từng mặc.

“Liệu nữ hoàng cướp biển gợi tình có để anh sống thêm một ngày nữa để yêu không?”

“Phụ thuộc vào thế lực của anh”, cô nói nghiêm khắc.

“Cho anh xem ai là chủ nhân đi, nữ hoàng cướp biển. Ngồi lên người anh đi.”

Vị trí lạ lẫm này khiến cô cảm thấy vụng về, không chắc chắn. Cô chạm vào mặt anh, thấy nó nóng rực và đẫm mồ hôi. Ánh mắt không chút đề phòng của anh làm cô cảm động và cô nằm gục trên ngực anh, vòng tay ôm quanh cổ anh.

Trong khoảnh khắc ấy tất cả những trò chơi quyền lực của anh, dù để cho vui hay vì mục đích khác, đã lộ bản chất thật trước cô. Một trò chơi làm vỏ bọc, làm họ không chú ý tới mức độ cảm xúc mãnh liệt của mình. Cô không có cảm giác chinh phục hay bị chinh phục. Cô cảm thấy tấm màn che của mình được vứt bỏ. Trong khoảnh khắc ấy cô biết rõ bản thân hơn bao giờ hết, những nỗi sợ hãi, đói khát, và sự cô đơn của mình. Tất cả đều được thắp sáng rực rỡ, phô bày cho cả hai người cùng chiêm ngưỡng.

Anh lồng tay vào tóc cô, kéo nhẹ cho tới khi cô ngẩng đầu lên. Sự mãnh liệt u ám trong mắt anh rọi thẳng vào cô và nhìn thấu mọi thứ của cô. Chấp nhận, khao khát.

“Này.” Anh lăn cô nằm xuống, vẫn kết hợp với cô, ép cô xuống tấm đệm nhăn nhúm. “Em chưa kể cho anh phần còn lại của câu chuyện.”

Raine túm vai anh, cong người lên, mở cơ thể ra để nhận thêm anh vào. “Gì cơ? Câu chuyện nào?”

“Chuyện gì xảy ra với nữ hoàng cướp biển và người thủy thủ bị bắt?”

“À.” Cô cười, hổn hển và bị nụ cười ranh mãn của anh mê hoặc. “Em, ừm, chưa biết phần kết”, cô thú nhận.

“Anh thì biết đấy. Gã trai thủy thủ nóng bỏng và tham lam vô độ trên giường, anh ta làm cho nữ hoàng cướp biển bất tỉnh. Hoàn toàn mất trí. Chưa một ai làm cô ấy thấy tuyệt đến vậy. Cô ấy thua trận. Cô ấy bị cuốn đi. Cô ấy đã yêu.”

Trước đây anh chưa từng dùng cái từ đó. Cái từ đáng sợ. Cái từ bắt đầu bằng chữ “Y”.

Raine siết chặt tay chân quanh người anh và liếm môi, cố nhớ lại cách nói chuyện. “Như thế nguy hiểm khủng khiếp”, cô nói. “Cô ấy không nên làm ảnh hưởng đến quyền lực của mình như vậy. Điều đó chắc chắn sẽ hủy hoại cô ấy.”

“Phải, anh biết, nhưng cô nàng tội nghiệp không thể dừng được. Chỉ cần anh chàng đó chạm vào cô ta như thế này là cô ta đờ đẫn.” Anh vươn tay vào giữa hai người, dịu dàng âu yếm cô, khiến cô thở dốc và hổn hển trên người anh. “Cô ấy nhất định phải được thỏa mãn. Anh ta quá giỏi. Cô ấy bị mắc kẹt...”

Cô thét lên, không theo nổi mạch truyện khi những cú đâm sâu của anh kết hợp với những ngón tay khéo léo, thành thạo châm ngòi một vụ nổ xác thịt khác bên trong cô.

Khi cô mở mắt ra, anh đang kiên nhẫn chờ đợi, nhìn cô chăm chú. Raine cố gắng bắt đôi môi run rẩy của mình phát ra tiếng nói. “Cô ấy quyến rũ và tham lam vô độ, phải, nhưng cô ấy cũng rất gan góc”, cô run run nói. “Cô ấy sẽ không để mình bị tình dục kiểm soát, bất kể nó có tuyệt vời đến đâu. Cô ấy không chỉ là một cô nàng nóng bỏng nhiều ham muốn. Cô ấy cũng có trí óc. Nếu không thì cô ấy đã chẳng trở thành thủ lĩnh.”

“Phải, nhưng đừng quên. Cô ấy cũng có một trái tim.”

Raine nhìn anh không rời, không nói nổi nên lời.

Seth lại đưa mình vào trong cơ thể cô một lần nữa. “Thấy không, đó là thứ khiến cô ấy đầu hàng. Trái tim của cô ấy. Anh chàng thủy thủ đã tìm được chìa khóa mở nó ra. Anh ta đã vượt qua áo giáp phòng thủ và nhìn thấu mọi vết thương bí mật của cô ấy. Anh ta hiểu vì sao cô ấy lại là một cô nàng ghê gớm, đáng sợ, vì sao cô ấy nghĩ mình cần nắm mọi quyền kiểm soát. Anh ta tìm thấy người phụ nữ yếu đuối bên trong và lần đầu tiên... anh ta khiến người phụ nữ ấy cảm thấy an toàn.”

“Ôi”, cô thở dốc.

Anh trượt một tay xuống dưới mông cô, nhấc cô lên để anh có thể chen vào sâu hơn. “Nhưng điều đó diễn ra theo hai chiều”, anh nói. “Anh chàng thủy thủ cũng gặp rắc rối lớn. Em thấy không, anh ta chưa bao giờ cảm thấy chuyện quan hệ lại tuyệt vời đến thế. Anh ta gần như sẵn lòng quy hàng. Gần như sẵn lòng cam chịu cuộc sống giam cầm ô nhục chỉ để được nữ hoàng cướp biển nóng bỏng, điên cuồng vì tình dục làm anh ta sục sôi, đưa anh ta đến sự lãng quên mỗi đêm. Và trước khi anh ta biết, thì bùm! Anh ta cũng đã yêu cô ấy.”

Cô vươn tay lên, nắm vai anh, bấu lấy nó. “Một thảm họa”, cô nói. “Đúng là tiến thoái lưỡng nan.”

“Khỉ thật, đúng là vậy. Đó là cơn ác mộng cho gã tội nghiệp đó. Tim anh ta đang bị siết trong một cái mỏ kẹp.” Seth trượt vào trong cô bằng một cú đẩy chậm rãi, nặng nề.

Raine nhắm chặt mắt lại. “Anh chàng thủy thủ đó quyết định như... như thế nào?” Cô nín thở. Số mệnh cả thế giới của cô có thể phụ thuộc vào câu trả lời của anh. Hoặc cũng có thể là không. Có thể đó chỉ là một trò chơi khác đối với anh. Cô không tài nào biết hay đoán được. Cô chỉ có thể dùng cảm giác.

Cô mở mắt ra khi cảm thấy tay anh áp lên mặt mình và ngay lập tức chìm đắm trong sự mãnh liệt phát ra từ đôi mắt đen kịt của anh. Anh gạt một lọn tóc ra khỏi mắt cô. Những ngón tay anh vuốt má cô, dịu dàng và tôn kính. “Anh chưa biết đoạn kết của câu chuyện. Anh cũng vừa đi vừa nghĩ về nó, Raine. Như em vậy thôi.”

Giọng nói run run, không chắc chắn của anh khiến tim cô nhảy lên với niềm hân hoan kinh sợ. “À, ừm, toán cướp biển trở nên sốt ruột”, cô nói, cố dùng giọng đùa bỡn. “Họ điên lên vì ghen tuông với anh chàng thủy thủ...”

“Bởi vì nữ hoàng cướp biển muốn anh ta cho riêng mình. Cô ấy không để họ nhìn. Dù chỉ một lần.” Mắt anh thách cô tranh cãi.

“Không, dù chỉ một lần”, cô nhẹ nhàng nhượng bộ. “Cửa cabin của cô ấy khóa chặt và cô ấy che kín tất cả các lỗ nhìn trộm trên tường.”

“Vậy là họ đã phát hiện thế giới hoàn hảo của họ đang bị đe dọa. Nữ thần của họ, lý do tồn tại của họ, đã bị quyến rũ.” Anh dùng bàn tay ấm áp, to bè nâng gáy cô lên, vuốt phẳng tóc cô trên gối. “Họ muốn mọi chuyện trở về như trước. Họ muốn nữ thần của bọn họ quay lại nhưng cô ấy đã thay đổi. Người ta không thể quay ngược thời gian. Người ta không thể ngăn cản một thế lực tự nhiên. Người ta không thể ngăn cản tình yêu.”

“Không”, cô thì thầm, hoàn toàn đồng thuận. “Người ta không thể.”

Anh di chuyển bên trong cô, làm tim cô tan chảy với sự ngọt ngào khêu gợi đầy quyền lực trong màn ân ái của họ. Anh choàng tay cô lên cổ anh, trượt cánh tay xuống dưới vai cô.

“Giữ chặt nhé”, anh nói. “Nghe kỹ này. Mọi chuyện diễn ra như sau. “Toán cướp biển ngấm ngầm âm mưu trói tay chân anh chàng thủy thủ lại và ném anh ta qua thành tàu, nhưng nữ hoàng cướp biển đã nghe được phong phanh kế hoạch đó vào phút chót. Cô ấy lao xuống biển với đoản kiếm cắn chặt giữa hai hàm răng, túm lấy anh ta trước khi anh ta chìm xuống và cắt dây trói cho anh ta. Dù cho toán cướp biển nổi loạn và cô ấy biết mình cùng anh chàng thủy thủ sẽ bị bỏ lại... làm thức ăn cho cá mập.”

Cô gượng cười nhưng miệng cô đang run rẩy. “Ôi, thôi nào”, cô phản đối. “Cô ấy sẽ không bao giờ làm thế. Anh lại làm quá rồi, Seth.”

“Anh ta thật sự rất giỏi kỹ năng làm tình bằng miệng”, Seth giải thích. Anh rút ra khỏi người cô và trượt dọc trên cơ thể cô, bắt đầu minh họa cho quan điểm của mình. Khoái lạc của cô kéo dài liên tục, cuối cùng cô nắm lấy mái tóc mượt mà, ngắn ngủn của anh mà giật. “Được rồi, được rồi”, cô van xin. “Cô ấy sẽ nhảy xuống biển, sẽ đánh nhau với cá mập bằng đoản kiếm, cô ấy sẽ làm bất kỳ việc gì, em hứa đấy. Xin anh hãy quay lại đi. Em cần tay anh ôm em.”

Seth chậm chạp hôn dọc cơ thể cô với những nụ hôn nóng rực. Anh bị phân tâm khi đến ngực cô, nán lại tại đó cho tới khi cô quằn quại với cảm giác bức bối ngọt ngào, cố gắng kéo anh lên nơi cô cần có anh.

Cuối cùng thì anh cùng về lại trên người cô, bao phủ cô bằng hơi nóng của mình. Anh đẩy vào trong cô, thở hổn hển, và dừng lại, trông bối rối. “Vậy chuyện gì đã xảy ra với họ? Họ bị chết chìm, bị cá mập xơi, hay sao nhỉ?”

Raine giật người bên dưới anh để phản đối. “Chúa ơi, không! Làm sao anh có thể nói ra một điều như thế chứ?”

“Xin lỗi. Anh là kẻ thực dụng cay nghiệt mà. Thế nên hãy thỉnh cầu anh đi.”

Cô ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nhìn thẳng vào mắt anh. “Họ trôi dạt đến một hòn đảo nhiệt đới và sống trong khung cảnh huy hoàng nguyên thủy với dừa, xoài, và cá nướng”, cô nói. “Họ dành cả quãng đời còn lại nô đùa trong sóng, chơi trên bãi biển, và làm tình một cách đam mê trong một căn nhà mười phòng làm từ lá cọ.”

“Thật sao?” Giữa hai hàng lông mày của anh hiện lên một nếp hằn băn khoăn.

Cô kéo mặt anh xuống, dịu dàng hôn lên nó. “Thật”, cô nói nhẹ nhàng. “Anh ta dành thời gian xiên cá, lượm trái cây, và kết vòng hoa cho cô ấy.”

Trông anh hồ nghi. “Vòng hoa ư? Xin em đấy, Raine.”

“Hãy nhớ rằng anh ta không phải là người duy nhất giỏi làm tình bằng miệng đâu.”

Anh cười toét miệng. “Được rồi. Vòng hoa. Em muốn thì sẽ có. Cả đống lớn bốc mùi luôn.”

“Họ ngồi dưới cành cọ mỗi tối, ngắm mặt trời lặn.” Raine nói nhẹ nhàng. “Họ bỏ lại phần bạo lực và xấu xí của thế giới sau lưng. Họ quên đi đau đớn và sự phản bội trong quá khứ, trao bản thân cho nhau, cơ thể, trái tim, và linh hồn. Không còn trò chơi quyền lực nữa, không còn nói dối nữa, không còn thao túng nữa. Chỉ có đam mê, chân thật và dịu dàng. Anh ta trao tất cả cho cô ấy, và cô ấy trao mọi thứ cho anh ta.”

Cảm xúc rung lên giữa họ như một sợi dây bạc bị kéo căng.

“Đó là một kết thúc đẹp”, anh thì thầm. “Kết thúc đó hợp lòng anh đấy.”

“Nó không phải là kết thúc, Seth.” Cô rải những nụ hôn nhỏ lên khắp mặt anh. “Đó chỉ là khởi đầu.”

Họ nhìn vào mắt nhau. Cả hai đều lạc lối, đều sợ hãi. Chỉ mình anh cứu được cô, chỉ mình cô có thể cứu anh. Cô đang bơi cùng lũ cá mập, đoản kiếm ngậm chặt giữa hàm răng. Nước mắt trào lên.

Vòng tay anh siết chặt. “Không”, anh van xin. “Xin em, em yêu. Hãy rủ lòng thương. Tối nay anh bơi quá xa bờ rồi. Em mà khóc là anh sẽ mất kiểm soát cho xem.”

Cô vùi mặt vào cổ anh, chôn giấu dòng nước mắt ở nơi anh không thể nhìn thấy. “Em không ngại nếu anh mất kiểm soát”, cô thì thầm. “Anh an toàn với em mà, Seth. Em sẽ giữ anh lại.”

“Xin em đừng.” Anh giấu mặt vào trong tóc cô. “Không phải ở đây. Không phải trong căn nhà này. Không phải khi ở gần ông ta đến thế.”

Seth nói đúng. Có một khẩu súng đầy đạn đang đặt cạnh giường họ. Đây không phải là thời điểm cũng không phải là nơi để lao mình vào vô tận.

“Vậy thì hãy làm em xao lãng đi”, cô ra lệnh cho anh. “Nhanh lên.”

Anh ôm mặt cô và hôn cô. “Được rồi. À, ngắm hoàng hôn trên biển. Vòng hoa. Anh trao tất cả cho em, em trao tất cả cho anh.” Tay anh run rẩy khi vuốt ve tóc cô. “Không còn trò chơi nào nữa.”

Cô hôn trả anh, cố gắng ôm anh thật sát. “Được rồi. Trao tất cả cho em đi, Seth”, cô thì thào. “Em muốn tất cả của anh.”

Họ rời xa mép vực hiểm nghèo đầy ẩn số. Thay vào đó họ trao mình cho khoái lạc hoang dại, dâng trào. Và hiện giờ thế là đủ cùng nhau dâng trào và hòa lẫn trong tâm điểm ánh hoàng hôn đỏ rực quay cuồng trên miền nhiệt đới của riêng họ.
Bình Luận (0)
Comment