Sau Những Cánh Cửa Đóng Kín

Chương 18

Chiếc màn hình đáng ra phải chiếu bốn góc quay khác nhau của phòng tháp trống trơn và tối om.

Victor quay người đi với một tiếng cười khẽ. Không được chứng kiến cảnh thân mật giữa cháu gái và người tình của nó không làm ông thất vọng. Hành vi đó không hề đứng đắn, dù ý nghĩ ấy khiến ông phải tự nhạo báng bản thân. Đột nhiên lại biết đắn đo như thế. Kỳ cục làm sao.

Ngược lại, ông khá hài lòng khi anh ta đủ tinh khôn để bảo vệ sự riêng tư của mình và của Katya. Ông không thể nghĩ về con bé với cái tên Lorraine hoặc Raine, bất kể con bé thích cái tên nào. Những tên gọi xấu xí, Alix hẳn đã chọn nó. Thấp thoáng sở thích của cô ta.

Phải, tỉnh táo và bản năng khoanh vùng lãnh thổ chính xác là những gì ông muốn ở vệ sĩ tự phong nhiệt tình của cháu gái, nhất là khi Novak đã táo bạo đến mức thể hiện hứng thú bệnh hoạn của hắn đối với con bé. Tất cả những gì Victor cần là tìm cách thúc đẩy bản năng bảo vệ của Mackey tới một cấp độ cao hơn mà không làm ảnh hưởng đến mạng lưới an ninh vô cùng quan trọng của chính ông. Một câu đố thách thức nhưng ông tin giải pháp sẽ sớm tự lộ diện thôi.

Mackey không phải là đám tệ đối với Katya, ông ngẫm nghĩ. Đương nhiên anh ta đang sôi sục với cơn giận dữ kìm nén, song đa số tên đàn ông nào chẳng thế nếu bị cào vào mặt. Anh ta thông minh, thành công, và hung hăng. Nghiên cứu cẩn thận về xuất thân của anh ta tiết lộ hồi bé anh ta đã ở một vùng ngoại ô nghèo khổ, nhưng bằng cách nào đó anh ta đã tự kéo mình ra khỏi vũng bùn. Anh ta là người tự tay xây dựng cơ nghiệp, một dạng người mà Victor kính trọng. Khá giống chính bản thân ông. Vẫn còn non nhưng những gì anh ta thiếu ở sự tinh tế đã được tính tàn nhẫn đền bù. Và Katya thừa sức xử lý anh ta, dù nó đã biết điều đó hay chưa. Tất cả những gì nó cần là một cái roi và một cái ghế, cộng thêm đôi chút luyện tập nữa.

Điện thoại nội bộ phát ra tiếng kêu êm tai. Ông nghe máy.

“Ông Lazar, lại là Riggs.” Giọng trầm khàn khàn của Mara mềm mại như sự tiếp xúc của miếng da chồn đắt tiền trên da ông. “Tôi đã bảo ông không muốn bị quấy rầy đến mấy lần với ông ta, nhưng ông ta đang ở Cảng biển Vịnh Severin, đòi được đưa ra đảo.”

Một ý tưởng le lói bắt đầu hình thành trong đầu ông, gạt đi cơn giận dữ của ông đối với sự ngạo mạn của Riggs. “Đánh thức Charlie đi. Bảo anh ta đón Riggs. Rồi đưa ông ta đến chỗ tôi.”

“Tới phòng điều khiển ạ?” Một cách dè dặt, Mara có vẻ kinh ngạc.

“Phải. Và Mara này?” “Vâng thưa ông?”

“Cô có giọng nói đáng yêu lắm”, ông bảo cô ta.

Một khoảng im lặng dài, sững sờ xuất hiện. “À... Cảm ơn ông.”

Ông châm một điếu thuốc và ngồi xuống chờ đợi, cho tâm trí thanh tỉnh để nghiên cứu những giải pháp khả thi cho tình thế tiến thoái lưỡng nan của mình. Chưa được bao lâu ông đã thấy tiếng nện thình thịch của một đôi bốt nam ngoài cửa. Rồi sau đó là tiếng gõ gót giày khẽ khàng của Mara. Cửa mở ra và mùi rượu bourbon hôi thối ứa ra từ lỗ chân lông của Riggs, lan khắp phòng. Người đàn ông này gầy đi nhiều và ngày càng suy sụp. Sự hữu dụng của ông ta sắp bị bòn rút tới cực hạn.

Gót giày của Mara cộp cộp bước đi xa dần. Victor thậm chí còn chẳng thèm quay người rời mắt khỏi màn hình video. “Kể cả với ông thì đến đây vẫn là một hành vi ngu ngốc lạ thường.”

“Ông đã lờ tin nhắn của tôi.” Giọng Riggs run run đầy căng thẳng. “Tôi không biết phải làm gì nữa.”

Victor khịt mũi.

“Ông có vẻ không hiểu được mức độ nguy hiểm của tình huống này. Hôm nay cô ta đã thấy tôi! Con gái của Peter ở đội Hang Động, nói chuyện với Haley, dò hỏi! Cô ta phải bị giải quyết, Victor. Tôi đáng ra phải làm việc đó từ mười bảy năm trước, nhưng Alix... Chúa ơi, tôi xin lỗi, nhưng chuyện này phải được xử lý. Tôi biết cô ta là cháu ông nhưng ông phải thừa nhận rằng...”

“Tôi chẳng phải làm gì hết.” Tông giọng của Victor cắt ngang tràng độc thoại của Riggs. Ông ta hổn hển, chờ đợi như một con chó vừa bị đánh để được phép nói tiếp. Victor nhàn nhã hút thuốc. “Có lẽ chuyện xảy ra mười bảy năm trước khiến ông có ấn tượng sai lầm về tôi, Edward. Sự thật là nếu có thể tránh được thì tôi thật sự không thích phải trừ khử người thân trong gia đình mình chút nào.”

“Dù vậy ông đâu có ngại vứt đội của tôi vào bẫy của Novak”, Riggs gầm gừ. “Không hề mất ngủ vì cái quyết định đó, phải không?”

“À.” Victor phả ra một vòng khói thuốc hoàn hảo, nhìn nó tan đi. “Vẫn còn sưng sỉa về vụ đó sao?”

“Cahill đã chết trong mớ khốn kiếp đó. Chết thê thảm. McCloud hôn mê suốt hai tháng. Cậu ta vẫn còn đi lại khập khiễng như gã què. Hai đặc vụ giỏi nhất của tôi, chết tiệt. Vụ đó thật sự rất tệ đối với tôi, Victor. Phải, ông có thể nói là tôi vẫn còn sưng sỉa đây.”

“Chúng ta đã giải quyết xong chuyện này rồi mà, Edward. Tôi không làm hại hai anh chàng đó. Do Novak. Bên cạnh đó, đáng ra ông phải kiểm soát người của mình tốt hơn. Ông không nên để họ tiếp cận gần đến thế”, ông mắng mỏ. “Ông gây phiền phức cho một khách hàng hết sức quan trọng của tôi. Hãy gánh trách nhiệm của mình trong vụ đó đi, ông bạn.”

“Tôi không phải bạn ông”, Riggs kêu the thé.

Victor quay phắt ghế lại và cười nhìn ông ta. “Vậy thì ông là kẻ thù của tôi hả? Hãy nghĩ kỹ trước khi trả lời, Edward. Tôi là một kẻ thù rất khó xơi đấy.”

Họng Riggs nhấp nhô. Đôi mắt vằn máu hiện rõ vẻ tuyệt vọng và sợ hãi. “Victor, ông không hiểu. Cô ta đã thấy tôi. Và cô ta có phản ứng.”

Nụ cười của Victor không chút thương cảm. “Việc của ông.”

“Đó cũng là việc của ông!”

“Không hề. Thật sự thì tôi cũng chẳng có gì mà mất”, Victor nhắc nhở ông ta. “Nhưng ông thì có rất nhiều. Sự nghiệp, danh tiếng, vị thế trong xã hội. À mà đừng quên bà vợ đáng yêu, hai cô con gái...”

“Ông đang đe dọa tôi đấy à?”

Victor tặc lưỡi. “Đe dọa? Quan tâm đến đời sống cá nhân của bạn hữu là đe dọa sao? Theo dõi quá trình trưởng thành của hai cô con gái đáng yêu của ông là một niềm vui. Tôi đã rất mừng cho ông và Barbara khi Erin tốt nghiệp Đại học Washington. Cô gái đáng yêu với mái tóc đen dài cùng dáng người thanh mảnh. Cô bé được di truyền nhiều từ bà vợ hấp dẫn của ông. Cũng rất thông minh. Lịch sử nghệ thuật và Khảo cổ học đều đạt loại xuất sắc, nếu tôi nhớ đúng. Một cô gái tuyệt vời. Tôi chúc mừng ông.”

“Tránh xa gia đình tôi ra.” Mặt Riggs tím tái với cơn giận dữ bất lực.

“Và cô con gái út, Cindy. Hoạt bát hơn Erin. Tôi thú nhận, cô bé là người tôi yêu thích nhất. Cô bé đã khiến ông mất ngủ vài đêm nhỉ? Ôi, tôi xin lỗi, Edward... tôi quên mất. Giờ thì đêm nào ông chẳng mất ngủ.”

“Quỷ tha ma bắt ông đi”, Riggs lầm bầm.

“Cindy bé nhỏ xinh xắn, vừa mới bắt đầu năm hai ở trường Cao đẳng Endicott Falls Christian, và với học bổng toàn phần nữa chứ. Tôi nghe nói cô bé là một nhạc công saxophone tài năng. Điểm trung bình ba chấm không, như họ nói với tôi. Theo quan điểm của tôi, cô bé có thể cố gắng hơn. Nhưng cô bé thích tiệc từng quá. Đầy tinh thần tuổi trẻ. Con gái lúc nào cũng thế.”

Riggs ngồi phịch xuống một cái ghế và quay mặt đi nhưng Victor vẫn tiếp tục không ngừng nghỉ. “Và dạo này Barbara có vẻ đang vùi mình vào hoạt động cộng đồng. Hay những hoạt động từ thiện này chỉ là cách để bà ta cân bằng tâm lý trước thực tế là bà ta đã cưới phải một gã nát rượu, đàng điếm, giết người? Bà ta hẳn phải cảm nhận được sự thật dù cho bà ta không biết nó một cách rõ ràng. Phụ nữ lúc nào cũng như vậy.”

“Không”, Riggs rên lên, chôn đầu vào trong tay. “Không.”

“Tôi chắc chắn kể cả sau mười sáu năm, hẳn Barbara vẫn sẽ rất quan tâm đến nội dung của một đoạn băng video chất lượng cao mà tôi sở hữu. Hàng giờ liền quay cảnh ông ngủ với em dâu tôi với những tư thế sáng tạo nhất. Mà ông lại là một nhân viên thi hành luật pháp với một gia đình hoàn hảo cơ đấy.” Victor lắc đầu buồn bã. “Nghĩ lại thì có khi con gái ông cũng sẽ bị đoạn băng đó làm giật mình đấy”, ông nói thêm.

“Ông cũng ngủ với cô ta còn gì, đồ đạo đức giả”, Riggs rít lên.

“Chắc chắn rồi. Ai mà từ chối đây? Nhưng chỉ khoảng mười phút là tôi chán ngấy. Cô ta trống rỗng, Edward ạ. Cốc, cốc, nhưng làm gì có ai ở nhà, nhỉ? Không như Barbara. Đó mới là một phụ nữ có tâm hồn. Đáng để người ta lo nghĩ. Quả là phí phạm khi cưới phải ông, nếu ông hỏi tôi.”

“Đừng có gọi tên vợ tôi.” Giọng Riggs lộ rõ vẻ đầu hàng.

“À, Alix.” Victor tặc lưỡi. “Cô ta có thể là một con điếm hám lợi vô đạo đức, nhưng cô ta đã làm tròn vai trò của mình.”

Riggs nặng nề ngồi phịch xuống trước dãy video, tháo kính ra và dụi đôi mắt đỏ quạch. Victor kết luận ông đã ép ông ta đủ xa rồi. Đến lúc thử chiến lược mới. Ông đứng dậy và rót một cốc scotch từ cái bình nhỏ trên tủ thấp. Đầu Riggs ngẩng dậy khi nghe tiếng chất lỏng đổ òng ọc vào cốc như một con chó săn vểnh mõm đợi con mồi.

“Lần này ông muốn gì ở tôi?” ông ta tái mặt hỏi.

Đáng khinh. Phải, sự hữu dụng của Riggs chắc chắn là sắp tới cực hạn. Victor đưa Riggs cốc rượu. “Để bắt đầu, ông có thể thư giãn. Đừng quá đặt nặng mọi chuyện. Đời là để tận hưởng chứ không phải để buồn phiền.”

Riggs hớp một ngụm và quệt miệng. Con mắt đỏ hồng ướt nước. “Đừng có đùa giỡn với tôi nữa.”

“Ôi, Edward. Vì ông đã vào trong hang ổ tội lỗi của tôi, tốt nhất là ông nên tận dụng chút ít xa hoa mà tôi có thể mang đến cho ông. Hãy nhìn cái màn hình xa nhất bên phải đi, thứ hai từ trên xuống. Nào, nhìn đi.”

Riggs ngẩng đầu dậy và nhìn. Ông ta bật dậy, kéo kính ra khỏi túi, đeo vội lên mặt, rồi cúi gần hơn. “Thần thánh ơi”, ông ta thì thầm.

Victor quay đi để che giấu nụ cười. Đôi khi nhìn con người ta bị thao túng dễ dàng đến mức nào cũng khiến ông đau đớn. Những nỗi sợ hãi và sở thích khiến họ trở nên thật dễ đoán. “Tên cô ta là Sonia”, ông nói. “Tôi đã nghĩ sẽ để cô ta cho ông một thời gian rồi. Thẩm phán Madison chắc chắn đang rất tận hưởng sự săn sóc của cô ta, phải không? Cô ta sẽ sớm tự do, nếu ông có hứng. Sonia không ngại làm hai ca liên tục đâu. Khả năng đó của vị thẩm phán vốn không nổi tiếng lắm. Cô ta sẽ sẵn sàng sau, à, có lẽ là chưa đầy một tiếng nữa. Nếu ông muốn đợi. Cô ta hẳn sẽ cần thời gian chỉnh trang lại mình.”

Riggs quét mắt sang các màn hình khác, miệng méo xệch. Ông ta nốc cạn chỗ chất lỏng còn lại trong cốc và khao khát liếc nhìn cái bình. “Cố cắm sâu móng vuốt vào người tôi hơn hả?”

Tiếng cười của Victor hết sức buồn bã. “Chúng không thể sâu hơn được nữa rồi. Tôi chỉ muốn trao cho ông một điểm sáng trong chuỗi ngày đầy những dối trá, phản bội, và tự căm ghét bản thân mà thôi.”

Đầu Riggs quay phắt lại. Ánh nhìn lóe lên trong mắt ông ta thuần túy là sự căm ghét. Khách quan mà nói, Victor khá là nhẹ nhõm khi nhận thấy điều đó. Có thể Riggs vẫn còn đủ nước ép cho nhiệm vụ cuối cùng này. Ông ta chưa sẵn sàng để bị nghiền thành phân bón.

“Vậy, Edward? Ông thấy sao? Ối trời... nhìn kìa. Quan tòa chưa gì đã xong rồi, người đàn ông tội nghiệp. Ông ấy sẽ ngủ gục ngay thôi. Muốn hưởng thụ không?”

“Quỷ tha ma bắt ông đi”, Riggs nói qua hàm răng nghiến chặt.

“Thôi đi, xin ông.” Victor nhặt một bức ảnh đóng khung bạc lên. Nó là ảnh phóng to của bức ảnh trong thư viện. Ngày nắng chói chang ở cầu cảng, với Alix, Katya, Riggs, và chính ông. “Ông biết là tôi luôn thấy khá tổn thương vì ông không đến dự các bữa tiệc của tôi rồi đấy.”

“Vì sao ông cứ giữ cái bức ảnh chết tiệt đó ở khắp nơi vậy? Nó rất nguy hiểm!”

Victor cẩn thận đặt bức ảnh lại trên giá. “Để khiến ông luôn trung thực, Edward”, ông nói nhẹ nhàng.

“Ông là một gã khốn nạn điên rồ, gàn dở.”

Victor nhún vai. “Có thể. Vì ông không tận dụng lòng hiếu khách của tôi, nên vào thẳng việc tôi muốn nhờ ông giúp thôi.”

“Phải rồi. Nói đi và ngừng ngay việc quấy nhiễu đầu óc tôi.”

“Nhiệm vụ đó đơn giản lắm. Tôi muốn ông canh gác cho cháu tôi.”

“Gì cơ?” Mắt Riggs mở to và dường như có thể thấy rõ những mao mạch đang đập trên mũi ông ta. “Ông mất trí rồi!”

“Không hề. Đừng lo, ông không cần đối phó trực tiếp với con bé. Tôi không muốn con bé biết về thỏa thuận của chúng ta. Tôi chỉ muốn ông luôn trông chừng con bé. Giám sát nhà nó. Để mắt tới mọi động thái của nó. Đi theo nó tới bất kỳ đâu nó đi.”

“Thật điên rồ! Đội Hang Động...”

“Năm năm rồi ông không xin nghỉ phép, Edward”, Victor cắt lời. “Sắp xếp một chuyến đi.”

Riggs trừng mắt nhìn ông, kinh hãi. “Nhưng tôi vừa mới được thăng chức! Tôi không thể...”

“Tất nhiên là có thể. Đừng đóng vai nạn nhân, vì Chúa. Ông trở nên giàu có nhờ sự cộng tác với tôi. Ông không có lý do gì để phàn nàn hết. Và đây sẽ là việc cuối cùng tôi nhờ ông.”

Riggs nheo mắt, không tin. “Thật à?”

“Tuyệt đối là lần cuối cùng”, Victor trấn an ông ta. “Với nhiệm vụ đơn giản này, mọi sổ sách giữa chúng ta sẽ được thanh toán. Tôi hứa đấy.”

“Cô ta cần được bảo vệ khỏi cái gì cơ chứ?” Riggs hỏi. “Ai lại muốn tấn công cô ta nào? Với cả sao phải bí mật?”

“Điều đó không liên quan tới ông”, Victor nói.

“Do Novak phải không?” Riggs nói chậm rãi. “Novak muốn tấn công ông. Qua cô ta.”

Thi thoảng trí thông mình chợt lóe sáng của ông ta khiến ông thấy phiền. “Ông không cần biết vì sao”, ông nói lạnh lùng. “Hãy làm như được bảo. Nếu ông mà bị phát hiện thì ông biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra nếu nhắc tới tôi rồi đấy.”

“Điên rồ”, Riggs lầm bầm. “Làm sao tôi...”

“Đừng than vãn”, Victor quát. “Tôi phải đánh vần mọi thứ cho ông chắc? Một đặc vụ liên bang ở đỉnh cao sự nghiệp thế mà lại cần nghe tôi hướng dẫn cách trông chừng một người phụ nữ trẻ ngây thơ sao? Dùng đến đầu óc bẩn thỉu của ông ấy, Edward. Cứ theo cái cách ông thể hiện trong các đoạn băng thì tôi thừa biết ông cũng có trí óc.”

Mắt Riggs bừng bừng căm ghét. Tay ông ta siết lại thành nắm đấm. “Chỉ cần trông chừng cô ta thôi chứ gì? Đó là tất cả những gì ông muốn từ tôi hả?”

“Đó là tất cả.” Victor mở một ngăn kéo và rút một chiếc màn hình giám sát cầm tay ra. “Cầm lấy cái này đi. Nó đã được kết nối với máy phát tín hiệu cài trong quần áo và trang sức của con bé rồi. Thiết bị này đơn giản đến mức ông cũng có thể hiểu cách hoạt động. Biểu tượng nhận dạng của con bé là một viên kim cương nhỏ. Ông phải ở gần con bé trong vòng năm kilomet để cái máy này hoạt động. Nó cho phép ông tìm thấy con bé dễ dàng hơn nếu con bé chuồn đi, nhưng tôi thích ông luôn dùng mắt giám sát con bé hơn. Ông hiểu chứ?”

Riggs cầm lấy cái máy, giữ nó như thể nó là một quả bom đang đếm ngược. “Tôi phải làm việc này bao lâu?”

“Tôi chưa biết.”

Riggs lắc đầu và Victor để giọng mình dịu xuống. “Chỉ một việc cuối cùng này thôi và mọi chuyện sẽ kết thúc”, ông nói. “Hãy nghĩ đến sự tự do, sự thanh thản cho tâm trí. Và Edward này?”

Riggs quay người lại ở ngưỡng cửa, trông sợ hãi.

“Tôi không muốn con bé bị tổn hại dù chỉ một sợi tóc.” Victor nói ra một cách rõ ràng. “Dù bởi ông hay bởi bất kỳ ai khác. Nếu ông làm tôi thất vọng, tôi sẽ hủy diệt ông hoàn toàn. Hoàn toàn. Hiểu chứ?”

Mặt Riggs rúm lại. “Ông điên rồi, Victor. Vì sao ông lại làm việc này? Cô gái đó có thể hủy diệt cả hai chúng ta!”

“Bởi vì con bé đáng giá bằng mười ông, đồ đê tiện đáng khinh. Giờ thì cút khỏi mắt tôi ngay. Tôi không thể nhìn ông thêm một giây nào nữa.”

Riggs lùi bước, môi căng ra như điệu bộ gầm gừ của thú hoang. Sự căm ghét giữa hai người họ lóe sáng trong căn phòng tối tăm, có thể nhìn thấy rõ như lưỡi kiếm tuốt ra khỏi vỏ. “Ông ghét tôi vì giết Peter, không phải sao? Ông làm gì có dũng khí để tự làm, đồ khốn vênh váo. Thế mà ông ghét tôi vì làm công việc bẩn thỉu đó hộ ông.”

Mũi Victor phình ra ghê tởm. Riggs bốc mùi của sự hủy hoại, điêu tàn, bạo lực, chết yểu. “Đừng ép tôi, Edward”, ông nói giữa hàm răng nghiến chặt. “Tôi hết kiên nhẫn rồi đấy.”

Miệng Riggs cử động. “Có nhớ những gì ông nói về sự phản bội và tự căm ghét bản thân không? Nhìn vào gương đi, Victor. Phỉ nhổ tôi cũng đồng nghĩa với việc ông tự phỉ nhổ chính mình đấy.”

“Ngậm miệng lại và làm như được bảo. Giờ thì cút ra.”

Victor nghe tiếng ông ta nặng nề bước đi. Ông siết chặt tay, muốn chạy theo Riggs và giải thoát ông ta khỏi sự khốn khổ đến gần như không thể chịu nổi này vĩnh viễn. Trong bóng tối, từ phía sau, như ông ta xứng đáng phải nhận.

Phải, ông phải thiết kế một món quà nghỉ hưu cho Edward Riggs từ lâu rồi mới phải. Một thứ gì đó thật đặc biệt để trả công cho từng ấy năm phục vụ trung thành của ông ta. Ông ta đã là thây ma kể từ lúc bàn tay vấy bẩn máu của Peter, rõ ràng là cuộc sống của Riggs cũng không còn gì giá trị nữa. Victor đã vắt kiệt chút hữu dụng còn lại của ông ta trước khi bản án dành cho ông ta được thi hành. Không lãng phí, không mong muốn gì hơn.

Ông biết mình giả nhân giả nghĩa. Sau cùng thì lệnh giết em trai ông do chính ông ban ra. Nhưng Victor đã trao đủ cơ hội cho Peter. Ông đã nói lý lẽ với em trai, van xin, và cuối cùng là đe dọa. Cả một đời buôn bán nhấp nhô, dù kinh tởm nhưng vẫn phải bịt mũi và làm hết thảy vì gia đình. Bảo vệ lợi ích của họ, bảo đảm cho tương lai của họ. Ông tình nguyện đảm nhận mọi công việc bẩn thỉu để Peter và gia đình ông được ngồi trong nhung lụa, yên bình và sung sướng.

Sau tất cả những hành động đó, bị phản bội.

Nghĩ về nó chẳng có nghĩa lý gì. Mọi suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu ông thì trước đó ông đều ngẫm nghĩ cả nghìn lần rồi. Ông rót cho mình một cốc rượu và nốc thứ chất lỏng đó xuống, cố không so sánh mình với Edward Riggs. Ông chưa suy sụp đến thế.

Ra lệnh cho kẻ giết Peter đi bảo vệ Katya có hơi quái gở, ông nghĩ với chút hồ nghi. Nhưng nó cũng hợp lý theo một cách điên rồ. Riggs là người đàn ông hoàn hảo cho công việc này. Dù có bao nhiêu khuyết điểm về con người đi nữa thì ông ta vẫn là dân chuyên nghiệp. Tuyệt vời nhất là ông ta có thể bị hy sinh. Ông ta sẽ làm những điều cần thiết, và chắc chắn Mackey sẽ nhận ra người tình của mình đang bị theo dõi. Phản ứng của anh ta sẽ rất nhanh nhẹn và dễ đoán.

Thật thú vị làm sao nếu cuối cùng Mackey giết chết Riggs. Tuyệt vời. Nó sẽ là một cái kết thích hợp và giúp Victor đỡ mất công sức cũng như chi phí để tự mình sắp đặt vụ đó. Và vì Mackey sẽ không bao giờ biết ai đã thuê ông ta, anh ta sẽ cảnh giác với Novak hoặc bất kỳ ai được Novak cử đến. Thật hoàn hảo. Kín kẽ.

Nhưng buồn thay, Riggs đã phá hoại tâm trạng vui vẻ hiếm hoi mà bữa tiệc gợi nên trong ông. Ông đã rất sung sướng khi thấy vẻ đẹp của Katya được nâng lên một tầm cao mới và được phô bày ở nơi thích hợp, cuối cùng cũng thoát khỏi cái bóng dài thượt của Alix. Nhưng Riggs đã cậy nắp hộp Pandora[1] ra. Những ký ức xấu xí đang ùa ra như bầy dơi.

[1] Điển tích “Chiếc hộp Pandora” được dùng để chỉ những hành động hoặc sai lầm gây ra hậu quả ngoài tầm kiềm soát mà người ta không bao giờ có cơ hội để làm lại hay sửa chữa.

Cánh cửa sau lưng ông bật mở và ông nhận ra mùi nước hoa của Mara, hỗn hợp từ những loại tinh dầu đầy mùi trần tục nhưng quyến rũ. Cô ta không phát ra chút âm thanh nào khi đi tới trên tấm thảm Aubusson màu kem. “Tôi đã đưa Riggs ra ngoài”, cô ta nói. “Charlie đã đưa ông ta quay lại đất liền.”

“Cảm ơn cô, Mara.”

Ông suýt định đuổi cô ta đi ngay lúc đó. Từ kinh nghiệm cay đắng ông biết khi tâm trạng của mình thất thường như thế này thì tình dục có thể trở thành thảm họa, nhưng ông cũng có những lúc yếu đuối chứ. Vì thế ông quay lại và nhìn.

Cô ta đã thay đồ. Thay ra bộ đầm đen xẻ cao tới tận hông vốn được chọn để làm nổi bật một món đồ cổ tinh xảo, món trang sức làm từ đá xanh cùng ngọc trai Nhật Bản gắn trên bím tóc sẫm màu của cô ta. Lúc này cô ta xõa tóc ra. Tết tóc làm tóc cô ta gợn lên loăn xoăn, khiến cô ta mang một vẻ mặt dịu dàng hơn, yếu đuối hơn. Cô ta đang mặc một cái áo thắt ngang eo ngắn bằng lụa trắng, đơn giản và chói lóa, phô bày chiều dài cặp đùi màu đồng của cô ta. Cái nhẫn trên ngón chân cái đã biến mất.

Cô ta nhìn vào mắt ông, đôi mắt màu topaz khó dò và yên lặng đi tới đứng trước dãy màn hình. Cô ta quan sát chúng hồi lâu và chỉ vào màn hình đen kịt. “Trục trặc ư?”

Victor lắc đầu. “Người tình của cháu gái tôi thích riêng tư.”

Cô ta gật đầu, không ngạc nhiên và quay lại nhìn màn hình. “Hai người đó trông rất đẹp đôi”, cô ta bình luận.

Ông đứng dậy, cảm nhận hơi ấm lờ mờ thứ sức nóng đầy trông đợi. Kinh ngạc. Ông tiến lại gần cô ta từ phía sau, cúi xuống để hít vào mùi nước hoa của cô ta, để chạm vào mái tóc màu hạt dẻ sáng lấp lánh. “Có phải cô là người đã chọn bộ cánh Dolce & Gabbana cho con bé không?”

Đôi vai mảnh mai của Mara khẽ nhún. “Đó là lựa chọn hiển nhiên. Làm cô ấy trông xinh đẹp không hề khó. Cô ấy rất lộng lẫy.”

“Cô cũng vậy, cô gái thân mến”, Victor nói. “Cô cũng vậy.” Ông nâng tóc cô ta lên để chiêm ngưỡng đường cong của lưng cô ta cùng những sợi tóc đen loăn xoăn ở gáy. “Đáng yêu lắm.”

Mara mỉm cười sau hàng lông mi dày, đen như than, rồi quay lại dãy màn hình. Cô ta cầm con chuột cạnh bàn phím bấm vào các biểu tượng một cách mau lẹ và thành thạo cho tới khi một trong những hình ảnh trên màn hình số mười bảy phóng to, che khuất các ô cửa sổ khác. Cô ta lại phóng to nó cho tới khi hình ảnh ấy che kín toàn bộ màn hình.

Đó là hình ảnh Sergio, người quản lý bảo tàng, móc tay móc chân một cách phức tạp với hai người phụ nữ Châu Á trẻ trung xinh đẹp và một cậu trai tóc vàng cơ bắp, tạo nên một hình thể quằn quại mà Victor thề là bất khả thi về phương diện giải phẫu đối với một người đàn ông ở tuổi Sergio.

Họ quan sát nó hồi lâu. Mara bật màn hình số chín lên. Đó là bác sĩ chuyên khoa tim lừng danh, bác sĩ Wade, đang bắt tim mình hoạt động vất vả. Họ quan sát một người phụ nữ da nâu yểu điệu mặc áo chẽn đen bôi thuốc trơn màu hồng vào một bộ phận nhất định trên cơ thể vị bác sĩ nổi tiếng và rồi, hết sức chậm chạp, đưa một món đồ chơi tình dục ghê gớm vào trong bộ phận nói trên. Trước sự sung sướng thấy rõ của vị bác sĩ oai phong.

Cô ta nhẩn nha kích qua các khung hình khác, nấn ná lại tại hình ảnh một cô gái tóc nâu xinh đẹp, chỉ mặc món đồ lót thiếu vải chống tay chống chân đong đưa người. Cô ta đổ đầy mồ hôi và nóng bừng, mắt nhắm hờ, khi ông chủ một công ty phần mềm nổi tiếng ở địa phương mạnh mẽ đâm vào cô ta từ phía sau.

Victor chẳng có mấy hứng thú với những gì diễn ra trên màn hình, ông đã chán ngấy nó từ lâu. Nhưng nhìn Mara xem chúng làm năng lượng tình dục của ông giải phóng, chậm rãi và uốn lượn như một con rắn tỉnh dậy sau giấc ngủ đông. “Cô thích xem sao, Mara?” Ông hỏi dịu dàng.

Cô ta nhích người cho tới khi tựa lưng vào ông, nhẹ bẫng, ấm áp, lụa là. “Tôi thích rất nhiều thứ”, cô ta nói.

Ông đặt tay lên làn da mịn màng ở đùi cô ta và trượt tay xuống dưới cái váy ngắn. Ông khám phá ra một cách sung sướng rằng bên dưới cô ta cũng trần truồng. Ông cắn cổ cô ta, thưởng thức những phản ứng lăn tăn lan đi khắp cơ thể của cô ta. “Cô là một cô gái hư hỏng phải không?”

“Nếu không thì chắc chắn là tôi đã không ở đây”, cô ta nói. “Đúng vậy”, ông đồng ý.

Ông hầu như không nghe thấy tiếng gầm gừ và thở dốc. Một phần não bộ lạnh lùng, xa cách của ông nhận thức rõ rằng chính cơn giận Riggs đã châm ngòi nhịp điệu hung ác này. Ông không muốn làm đau Mara nhưng ông trả tiền một cách hậu hĩnh để cô ta cho phép ông nuông chiều những bản năng cơ bản của mình mà không cần xin phép hay xin lỗi. Ông quá khuấy động. Cảm thấy sống dậy và nhận thức rõ ràng hơn hẳn những năm qua, kể từ khi em trai ông, Peter...

Không. Ông gạt suy nghĩ đó đi trước khi nó kịp mở rộng, trước khi nó kịp mang ông rời khỏi sự mãnh liệt của trải nghiệm mê say này. Hơi nóng nhục dục gầm lên trong ông và mang ông qua mép vực. Ông kiệt sức trong cơn cực khoái dài dằng dặc chặn sạch mọi suy nghĩ trong đầu.

Khi ông chuyển động để rút ra, Mara ú ớ phản đối và đẩy người vào ông. “Chờ đã”, cô ta thở dốc. Cô ta lên đỉnh, lâu, run rẩy, hoàn toàn bất ngờ.

Họ nhớp nháp và ướt đẫm, nhưng căn phòng này không được thiết kế để làm tình tự phát nên không có phòng vệ sinh liền kề. Ông cài quần và chờ tim mình đập chậm lại. Mara ngồi phịch xuống sàn, chân sõng soài, mềm oặt như một con búp bê tơi tả. Cô ta vẫn đang run rẩy. Lưng khom xuống như thể khiến cô ta trông thật mỏng manh và yếu đuối. Ông đặt tay lên bả vai trần của cô ta. Nó nóng rực và ướt đẫm. Cô ta ngẩng lên nhìn ông. Ông cảm thấy sốc vì giật mình khi mắt họ nhìn nhau.

Màn quan hệ vừa rồi thật sự đã làm cô ta phấn khích. Một khám phá lý thú.

Ông chìa tay ra, kéo cô ta đứng dậy. “Cảm ơn cô, Mara. Đúng là một khám phá mới mẻ”, ông nói. “Cô đi được rồi.”

Mặt cô ta rúm lại. “Đừng đuổi tôi đi như thế!”

Một khoảnh khắc ngạc nhiên trống rỗng khác xuất hiện. “Gì cơ?”

Mara đột nhiên trông có vẻ bất an. “Tôi nói... đừng đuổi tôi đi” cô thì thầm. “Không phải sau khi chúng ta vừa quan hệ với nhau. Như thế.”

“Cô gái à, tôi có thể làm bất kỳ việc gì mình muốn với cô”, ông nói dịu dàng. “Cô đã đồng ý với điều đó khi được thuê. Nhớ chứ?”

Cái miệng rộng của cô ta run run. Cô ta nhìn chằm chằm vào mặt ông, mắt mở to và lấp lánh nước mắt. “Xin đừng”, cô ta lặp lại.

Ông bối rối, suýt nữa thì cảm động trước sự bạo gan của cô ta. Trong hoàn cảnh này, động thái đó đòi hỏi cả sự can đảm lẫn chân thành. Cả hai đều hiếm có trong cuộc sống của ông.

Thường thì ông sẽ không bao giờ cho phép một gia nhân đưa ra yêu cầu cá nhân đối với mình. Nhưng tối nay là một tối phá luật, mạo hiểm. Tối nay ông sẽ bỏ qua sự vi phạm quy tắc này.

Cô ta đang run rẩy. Ông không ngại nhìn lại bộ ngực của cô ta, ông nhận ra, với một cơn sóng dục vọng mới. Ông nhìn thấy cô ta trong đầu, trần truồng trên giường, tóc xòe ra trên vải lanh trắng. Đôi mắt màu vàng rượu chất chứa vẻ khao khát thật lòng.

Phải. Sẽ tuyệt lắm. Chưa gì ông đã lại cứng lên rồi. Ông khẽ gật đầu với cô ta. “Vậy thì đi theo tôi. Hãy tới phòng của tôi.”

Victor đi xuống cầu thang, nhìn Mara vội vã đi trước ông, bàn chân trần không phát ra tiếng động nào trên nền đá lạnh lẽo. Mắt cô ta mở to, lo lắng liếc lại qua vai nhìn ông, mà cô ta cũng nên như thế. Cô ta là một cô gái thông minh. Cô ta có lý do thích đáng để lo lắng.

Ông mở cửa với một nụ cười ăn tươi nuốt sống và ra dấu cho cô ta đi vào. Mara cũng đói khát thứ gì đó. Và để trả lễ cho sự chân thành đáng yêu của cô ta, ông bảo đảm cô ta sẽ có được nó.

Tùy xem cô ta đủ sức nhận bao nhiêu.
Bình Luận (0)
Comment