Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 149

Cùng với tinh hạm kia áp sát, một vòng trăng rằm trên đầu tinh hạm càng lúc càng sáng ngời trước mắt mọi người.


"Là dong binh đoàn Phán Nguyệt!"


Thanh âm hoảng sợ kinh hỉ cùng lúc vang lên, kinh hỉ đương nhiên là những người đám La Thành, hoảng sợ là dong binh đoàn Uy Lợi. Thanh danh dong binh đoàn Phán Nguyệt thậm chí không kém tinh hệ Đông Cực, vô luận là uy vọng hay thực lực đều đủ để treo 99% dong binh đoàn ở tinh hệ Đông Cực lên đánh.


"Không xong không xong!" Đoàn trưởng Uy Lợi sợ tới mức run tay lên, mặc kệ ảnh chụp Thuần thạch rơi trên mặt đất, "Phán Nguyệt căm ghét liền như kẻ thù, nhìn thấy tôi liền muốn giết người diệt khẩu, khẳng định không tha cho tôi! Chạy mau! Mau! Tăng tốc nữa, rời khỏi nơi này!"


Tên du hiệp kia còn không kịp khuyên bảo, tinh hạm Uy Lợi liền lập tức thay đổi phương hướng, hướng bên kia chạy như bay. Nhưng uy vong hiển hách của dong binh đoàn Phán Nguyệt cũng không phải để trưng cho đẹp, điều khiển tinh hạm cỡ lớn phá không mà tới, lấy tốc độ áp chế tuyệt đối đuổi kịp và vượt qua dong binh đoàn Uy Lợi, dưới tình huống đối phương được cảnh báo nhiều lần vẫn không dừng lại, một quả đạn pháo tinh chuẩn mà công kích khoang trung tâm tinh hạm Uy Lợi, Uy Lợi lúc này mới sợ tới mức không dám hành động thiếu suy nghĩ.


Đội trưởng phân đội dong binh đoàn Phán Nguyệt từ tinh hạm mình nhảy sang bên Uy Lợi, vừa lúc ba vị giáo sư cùng đám người Bạch Huyễn La Thành cũng đuổi tới nơi, định hỏi thăm cho rõ ràng.


Vừa thấy là gương mặt cương nghị quen thuộc kia, La Thành không khỏi kích động, nhanh chóng bỏ xuống thần sắc nổi giận đùng đùng.


"Lại là các cậu, thật là trùng hợp."


Trùng hợp sao? Diệp Tố hồ nghi, lặng lẽ quan sát đội trưởng này, ai ngờ tên đội trưởng kia phát hiện ánh mắt của hắn, liền quay mắt nhìn hắn.


Diệp Tố trong lòng lĩnh ngộ, đây là người Hàn Nghiệp phái đi. Không thì tại sao có thể liên tiếp xuất hiện lúc bọn họ gặp phải khốn cảnh.


Đoàn trưởng dong binh đoàn Uy Lợi cùng tên du hiệp bị mấy người lính đánh thuê Phán Nguyệt kéo tới trước mặt đội trưởng, đoàn trưởng kia vừa đến liền thấy đội trưởng phân đội ba Phán Nguyệt sấm rền gió cuốn, chân lập tức mềm nhũn, quỳ xuống xin tha.


Đội trưởng vừa nhíu mày, lính của hắn đã kéo tên kia đứng dậy, không để hắn quỳ, đoàn trưởng đành phải lau nước mắt nước mũi kể lể: "Diêu đội trưởng, tôi chỉ là nhất thời bị quỷ mê hoặc tâm trí, mới làm ra việc táng tận thiên lương này, tôi biết tôi sai rồi! Là hắn, hắn mê hoặc tôi......" Hắn triệt để kể lại sinh động như thật chuyện du hiệp dùng Thuần thạch cùng quân công mê hoặc hắn thế nào, phảng phất như đó là việc ích lợi lớn nhất thiên hạ, ai nghe cũng sẽ động tâm.


Đội trưởng nghe xong lại càng tức giận: "Tướng quân thiết trí chướng ngại cấp bậc, là để các người cứu người, bồi dưỡng ý thức trách nhiệm của các người, không phải để các người tâm thuật bất chính làm chuyện xấu! Giết người trộm quân công các người cũng dám làm? Còn cậu..." Đội trưởng chuyển hướng sang tên du hiệp đang run bần bật kia, không chút khách khí mà khiển trách một hồi, cuối cùng nói: "Tôi sẽ nộp các người lên tòa án Đông Cực tinh, ngoài đi tù, còn bị tước đoạt tư cách du hiệp và dong binh đoàn, sai lầm cần phải bị trừng phạt."


Đối với hai người khóc trời khóc đất xin tha, đội trưởng mắt điếc tai ngơ, nói với bọn La Thành: "Các cậu phải về Đông Cực tinh? Đúng lúc chúng tôi cũng cần trở về trả nhiệm vụ, không bằng cùng đồng hành?" Nói xong, hắn lại đưa ánh mắt nhìn Diệp Tố, lòng hiểu rõ mà không nói ra.


Bọn La Thành tự nhiên cầu còn không được.


Địch Cảnh đột nhiên hỏi tên du hiệp đang gào khóc kia: "Ngày đó ở dưới động sâu, có phải anh còn có đồng lõa không?"


Du hiệp sửng sốt, cho rằng hắn nghi ngờ mình, bị ánh mắt nghiêm khắc của đội trưởng trừng, vội vàng thành khẩn giải thích: "Không có! Tôi chỉ có một người, nhất thời chui rúc vào sừng trâu... thấy nhiều Thuần thạch như vậy... Cả đời tôi chưa từng thấy nhiều Thuần thạch như vậy, tôi bảo đảm về sau sẽ không bao giờ..."


Địch Cảnh suy sụp sắc mặt, Trương Diêu Phong không đành lòng mà kéo hắn qua, an ủi nói: "Là con người, đều có lúc nhìn lầm mà."


Trên đường trở về Đông Cực tinh, La Thành để tinh hạm loại nhỏ của mình trong khoang bụng của tinh hạm Phán Nguyệt, bọn họ ở cùng dong binh đoàn Phán Nguyệt trên tinh hạm cỡ lớn, rảnh rỗi liền thảo luận chút chuyện Trùng tộc, học hỏi được tri thức ít người biết từ đám lính đánh thuê, được lợi không nhỏ. Đôi khi, dong binh đoàn Phán Nguyệt hứng thú lên, còn sẽ vật lộn mấy chiêu cùng La Thành Diệp Sùng Tuyết bọn họ, chuyến đi buồn tẻ cũng trở nên có chút lạc thú.


Diệp Tố không được hưởng thụ quá nhiều loại lạc thú này, tróc nguyên tố ký sinh tiến vào thời kỳ mấu chốt, hắn liền nhân mấy ngày không bận gì ở thế giới Tinh tế, ngày nối tiếp đêm mà ngâm mình trong phòng thí nghiệm. Đối với tính tình rảnh rỗi liền ngủ của hắn, Bạch Huyễn lúc đầu còn tận tình khuyên bảo hai câu, sau lại thấy chuyện vẫn đâu vào đấy, đành từ bỏ, nhưng vẫn còn trong tối tra phương pháp giải quyết chứng bệnh này.


Thời gian thanh tỉnh không nhiều lắm ở thế giới Tinh tế nên Diệp Tố vẫn luôn không thấy Địch Cảnh, tò mò hỏi Trương Diêu Phong.


Trương Diêu Phong bất đắc dĩ bĩu môi: "Vẫn vì con mắt thứ ba của hắn mà rầu rĩ không vui." Dừng một chút, hắn lại bổ sung: "Con mắt thứ ba là mạng của hắn mà, cậu không biết, hắn vừa sinh ra liền mù cả hai mắt, nếu tổ chức tế bào xảy ra vấn đề còn tốt, tốn chút tiền phẫu thuật là ổn, nếu thật sự không được còn có thể dùng mắt giả. Nhưng hắn bị hoại tử thần kinh điều khiển thị giác trong đại não, căn bản không trị được. Niên đại bây giờ, một người mù khác nào phế vật, mặc kệ tinh thần lực không có trở ngại, nhưng hắn từ nhỏ đến lớn cũng bị không ít người khinh bỉ, ngay cả cha mẹ cũng ghét bỏ hắn vô dụng. Tận đến khi cụ tượng hóa ra con mắt thứ ba, địa vị của hắn mới phát sinh thay đổi, đứa trẻ âm trầm tự bế trước kia dần dần rộng rãi, biến thành bộ dáng hung hăng hiện tại, cũng không biết là tốt hay xấu."


Trương Diêu Phong nhận thức Địch Cảnh từ nhỏ, nhìn thấu sắc mặt người nhà hắn, cũng biết Địch Cảnh liền có chí tòng quân từ nhỏ, nghĩ tới con mắt thứ ba Địch Cảnh coi như mạng sống xảy ra vấn đề, hắn đứng ở lập trường Địch Cảnh cũng cảm thấy hết sức khó chịu, thở dài: "Tôi lại đi an ủi hắn đây."


Một lát sau, Diệp Tố nghe thấy từ phòng Địch Cảnh truyền ra âm thanh cốc chén vỡ, sau đó hắn thấy Trương Diêu Phong chật vật bị Địch Cảnh ném ra, "Tôi dù có mù, không tìm được đàn bà ba chân, nhưng đàn ông liệt dương vẫn có thể vớ được một đống."


Diệp Tố: "Cậu không phải nói sẽ an ủi hắn sao?"


Trương Diêu Phong ho khan hai tiếng, hắng giọng: "Tôi còn phải lấy * đi an ủi, còn muốn thế nào!"


Bàn Tử bị đầu bếp dong binh đoàn Phán Nguyệt chinh phục dạ dày, tính toán lấy thân báo đáp lại một lần nữa thất bại, ném oán khí lên người Trương Diêu Phong, "Vừa nhìn liền thấy không có thành ý, lấy cái tàn thứ phẩm đi an ủi."


Một ngọn lửa bốc lên, Trương Diêu Phong lấy ra vũ khí cụ tượng hóa của mình, nheo một bên mắt, cung tiễn nhắm ngay Bàn Tử: "Để tôi làm Cupid, đưa cậu đến bên đầu bếp nấu cá ngon thịt thơm đi!"


Diệp Tố thấy Bàn Tử định trốn về phía mình, vội vàng chạy về phòng ngủ.


Tốc độ tinh hạm cỡ lớn thực nhanh, chẳng mấy chốc đã trở về Đông Cực tinh, bọn La Thành lưu luyến cáo biệt dong binh đoàn Phán Nguyệt.


Bàn Tử một mặt oán phụ khuê phòng: "Hy vọng còn có cơ hội gặp lại bọn họ."


Diệp Tố nghĩ thầm, hiện tại tốt nhất không cần gặp mặt, cứ gặp lại là thời khắc nguy hiểm.


La Thành vừa mang trả tinh hạm, cơ giáp thì quang não liền vang lên.


Kỷ Gia Duyệt ngạc nhiên nói: "Còn có người tìm cậu?"


Nhìn thông tin người gọi, La Thành cũng ngạc nhiên, "Là Lý Ngôn."


Đây là một quán bar xa hoa, lầu hai có phòng riêng an tĩnh lịch sự tao nhã. Địa điểm Lý Ngôn hẹn là phòng đầu tiên lầu hai.


La Thành đẩy cửa đi vào, Lý Ngôn ngẩng đầu mỉm cười, bên cạnh hắn ngồi một cô gái tóc ngắn đồ đỏ, biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt cũng không thèm nhìn mười hai người một cái.


"Ngồi." Lý Ngôn nói.


"Tìm chúng tôi có việc?" La Thành ngồi xuống, Bàn Tử không khách khí mà thuận tay gọi rượu quý nhất.


"Đương nhiên." Lý Ngôn hơi hơi mỉm cười, nói: "Tôi nghĩ, trải qua hơn một tháng này, các cậu hẳn có thể cảm giác được, vấn đề lớn nhất của rèn luyện là chỗ nào."


La Thành im lặng không nói, cảnh giác mà nhìn hắn.


Lý Ngôn mỉm cười, tiếp tục nói: "Trùng tộc cách nhau quá xa, dò xét một đám động ngầm quá lãng phí thời gian, hoặc là số lượng quá ít, hoặc là quá nhiều vô pháp giải quyết..."


La Thành cắt lời hắn: "Cậu hẳn không có mấy vấn đề này."


"Tôi không có, nhưng các cậu khẳng định vì thế mà sứt đầu mẻ trán, ngay cả Thiên Sóc cũng không phải ngoại lệ." Lý Ngôn nhìn về phía cô gái bên cạnh, nữ chiến thần máy móc đại danh đỉnh đỉnh Thiên Sóc của học viện quân sự Hoa Đô.


Đám người La Thành thế mới biết hóa ra nàng chính là Thiên Sóc, nhìn qua dáng người thon thả, khuôn mặt mảnh khảnh, lại không thể tưởng được trong thân thể ẩn chứa lực lượng kinh người. Thiên Sóc vẫn thờ ơ với ánh nhìn chăm chú của bọn họ.


Lý Ngôn nói: "Nếu nói, tôi có thể vì các vị giải quyết cái nan đề này, không biết các vị có muốn cùng chúng tôi hợp tác hay không?"


La Thành đem ánh mắt một lần nữa đặt trên người hắn, bỗng nhiên cười rộ lên: "Cậu không nắm chắc có thể phá vỡ kỷ lục của Phương Cảm." Là ngữ khí khẳng định.


Lý Ngôn cũng không giận: "Phương Cảm vốn là nhân vật Thống soái vạn năm của trường tôi, không phá được kỷ lục của hắn cũng là bình thường." Hắn nhẹ nhàng cười, "Nhưng dù sao cũng phải thí nghiệm các loại phương pháp, mới biết được đến tột cùng có thể coi hắn là thần thoại bất bại hay không."


La Thành nhướn mày: "Được rồi, vậy cậu nói, làm sao để hợp tác dưới tình huống không phạm quy tắc."


Lý Ngôn phất tay, một quyển sách xuất hiện trên tay hắn. Mắt Diệp Tố sáng ngời, hắn biết đây là vũ khí cụ tượng hóa của Lý Ngôn, được gọi là vũ khí tinh thần lực độc nhất vô nhị từ xưa tới nay.


"Các cậu hẳn đã biết tác dụng của nó, thành tích mấy ngày này của tôi cũng ít nhiều nhờ có nó. Mặc dù nó giúp tôi như cá gặp nước trong rèn luyện, nhưng tôi lại bất đắc dĩ phát hiện, nếu cứ dựa theo tốc độ như vậy tới khi rèn luyện kết thúc, tích phân của tôi vẫn có một khoảng chênh lệch không nhỏ với Phương Cảm ngày đó." Kỳ thật khi tiêu diệt Trùng tộc, Lý Ngôn cũng lãng phí khá nhiều thời gian tìm kiếm, đầu tiên phải tìm được một tinh cầu có nhiều Trùng tộc, sau khi đến tinh cầu này, bởi vì Nhân thủ hữu hạn, hắn không thể hấp dẫn quá nhiều Trùng tộc một lúc, chỉ có thể tiêu diệt một đám rồi lại dùng sách hấp dẫn đàn tiếp theo, cứ lặp lại như vậy, vừa không thống khoái, hiệu suất cũng không đủ khiến hắn vừa lòng. Một tháng qua đi, Lý Ngôn phát hiện nếu muốn phá vỡ kỷ lục của Phương Cảm cơ hồ không có khả năng, tuy rằng ngoài miệng hắn nói không thể phá kỷ lục cũng là bình thường, nhưng trong lòng cũng không thể can tâm. Mỗi một người có thực lực đều tâm cao khí ngạo, sẽ không dễ dàng thừa nhận mình kém người.


Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, hắn rốt cuộc nghĩ tới biện pháp này. Ngay cả Thiên Sóc trước nay bất cận nhân tình cũng đồng ý hợp tác cùng hắn, bởi nàng có ý tưởng giống Lý Ngôn — nếu đã không thể siêu việt bằng Phương Cảm, vẫn phải nghĩ ra một biện pháp để trở nên siêu việt, cũng chính là biện pháp của hắn.


"Tôi muốn đề cao hiệu suất, các cậu nhất định cũng muốn. Cho nên tôi tính toán tụ tập một đám người muốn đề cao hiệu suất, đến ngoại tinh hệ. Đến lúc đó, tôi hấp dẫn Trùng tộc tới, mọi người cùng nhau đối phó."


Ánh mắt La Thành lóe lóe, hắn động tâm.


Ngoại tinh hệ nằm ngoài tinh hệ Đông Cực, có rất nhiều Trùng tộc du đãng ở đó, nếu đơn độc tìm kiếm sẽ tiêu tốn không ít thời gian, nhưng nếu có vũ khí cụ tượng hóa của Lý Ngôn hấp dẫn đám Trùng tộc ở ngoại tinh hệ tụ lại, lại có đủ nhiều người đối phó, xác thật có thể một lần tiêu diệt lượng lớn Trùng tộc.


Điều này có lợi cho cả Lý Ngôn và bên hợp tác. Đội ngũ Lý Ngôn có thể không cần cố kỵ số lượng Trùng tộc, thoải mái chém giết. Những phe hợp tác khác cũng tiết kiệm thời gian.


Lý Ngôn lại thắp ngọn lửa: "Hiện tại người gia nhập có Thiên Sóc, còn có đội xếp hạng thứ ba Karfuski của học viên quân sự Kursath, thứ năm Edogawa thánh đội, thứ chín Demenas đoàn đội. Tôi thấy với thực lực của các cậu mà chưa lọt vào top10, hẳn phải chịu hạn chế thăm dò rất lớn. Thật sự không suy xét chút sao?" (toàn tên chém dựa trên gg tỷ tỷ đấy mn thông cảm)


"Được!" La Thành không do dự nhiều liền đáp ứng, "Khi nào xuất phát?"


Lý Ngôn không ngoài sở liệu mà cười: "Ba ngày sau, tôi sẽ kéo thêm một số người gia nhập. Đến lúc đó, chúng ta một lần ở ngoại tinh hệ liền hai tháng, hy vọng các cậu chuẩn bị sẵn sàng, nên thuê tinh hạm cùng cơ giáp cấp cao một chút."


"Cái này không cần dạy." La Thành nói, "Ngoài ra, hy vọng cậu không hối hận khi làm ra quyết định này."


Lý Ngôn khó hiểu mà nhìn hắn.


La Thành cao cao nhướn mày: "Không có thời gian trói buộc, chúng tôi sẽ vượt qua cậu."


Lý Ngôn bật cười, ngay cả Thiên Sóc cũng quay đầu liếc mắt nhìn La Thành nói ẩu nói tả một cái.


____________________________________________________


Sẽ tiếp tục bảo trì tiến độ chậm rề rề này tới khi thi xong :( hoặc nếu hôm nào làm bài tốt sẽ dịch nh một chút, làm bài tệ thì sẽ bỏ bê 1 chút :((((

Bình Luận (0)
Comment