Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 150

Chừng năm mươi tinh hạm cao cấp cùng phi hành không tiếng động, sao trời lộng lẫy dưới ánh nhìn đạm nhiên ngày càng bỏ xa bọn họ, tinh vân mỏng dần, chân không hắc ám từng mảng lớn lan tràn.


Bọn họ dần dần rời khỏi tinh hệ Đông Cực dạng xoắn ốc, tới ngoại tinh hệ tịch liêu trống trải.


Một tinh hạm trong đó, La Thành vừa mới chấm dứt một lần hội nghị từ xa với đoàn trưởng các dong binh đoàn, do Lý Ngôn chủ trì, thuyết minh một số hạng mục công việc cần chú ý sau khi tới ngoại tinh hệ.


Bạch Huyễn ngồi một bên uống rượu trái cây, chân vắt chéo, nói: "Người ta căn bản không coi trọng các cậu."


La Thành khẽ hừ một tiếng.


Bạch Huyễn nhắc mãi: "Lý Ngôn, người này thật đúng là khó lường. Có thực lực, còn có dã tâm tương xứng với thực lực. Hắn dám đưa toàn bộ các cậu tới ngoại tinh hệ, chính vì đã nhận định, các cậu dù không cần tiêu phí thời gian tìm kiếm Trùng tộc, cũng không tạo thành uy hiếp đối với hắn. Thiên Sóc cũng là nữ hào kiệt khó gặp, nàng giống Lý Ngôn, đều không coi đám bạn đồng lứa như đối thủ, người bọn họ muốn đuổi kịp là Phương Cảm mười hai năm trước."


"Vậy Thiên Sóc và Lý Ngôn ai tốt hơn?"


Bạch Huyễn nghĩ nghĩ, nói: "Lý Ngôn đi. Người sao, lợi hại nhất vẫn là đầu óc, chỉ chém giết không cũng là vô dụng, dù Thiên Sóc có tinh thần lực cấp SS chẳng phải vẫn vô kế khả thi với việc phá kỷ lục của Phương Cảm sao. Lý Ngôn trong tuyệt cảnh còn có thể nghĩ ra biện pháp liên hợp, ai tốt hơn, còn cần nói sao?"


La Thành khinh thường nói: "Nếu không hoàn toàn chỉ lấy thực lực phân cao thấp, chúng tôi đây cũng có thể là lực lượng mới nổi."


Bạch Huyễn cười nhạo một tiếng: "Lấy cái gì nổi lên?"


"Thực lực!" Lời nói của La Thành như câu trước đá câu sau, nhưng thần thái của hắn nói lên rằng hắn hoàn toàn tin tưởng, không nghi ngờ.


Diệp Tố lúc này mới tỉnh lại ở thế giới Tinh tế, vì cân bằng tốt quan hệ hai bên, hắn đành phải nhân thời gian này liều mạng xúc tiến thực nghiệm, tận lực dùng thời gian tiết kiệm được vào rèn luyện ở ngoại tinh hệ. Hắn có chút mông lung mà đi về phía La Thành Bạch Huyễn còn đang thảo luận, cầm lấy nước lạnh trên bàn bắt đầu rót.


La Thành lo lắng nhìn hắn: "Cậu gần đây ngủ có điểm phá lệ nhiều."


"Không sao." Diệp Tố lắc đầu, "Hiện tại ngủ nhiều chút, lúc sau có thể ngủ ít một chút."


Cách nói không đáng tin cậy này hoàn toàn không có chút lực thuyết phục nào. Bạch Huyễn nhíu lông mày: "Hàn..." Hắn tựa hồ cảm thấy, nhắc tới tên này đã khiến hắn không thể chịu đựng được, lại đổi lý do thoái thác, "Anh họ cậu chưa đưa cậu đi xem bệnh sao? Thầy thuốc tốt ở Hoa Đô có rất nhiều."


"Xem qua, bác sĩ đều nói trị không được."


Bạch Huyễn lập tức lại sửa lời nói: "Đó là hắn không tìm đúng bác sĩ! Bác sĩ Hoa Đô đều là trị liệu bệnh thông thường, quái bệnh như cậu, hẳn nên tìm bác sĩ các vùng miền khác. Tỷ như mấy bác sĩ nổi danh ở Đông Cực tinh, bọn họ thường xuyên trị liệu cho du hiệp tiếp xúc phải phóng xạ không rõ, kinh nghiệm phong phú. Đợi lần này trở về Đông Cực tinh, tôi dẫn cậu đi xem xem!"


Nghĩ tới quá trình kiểm tra bệnh phức tạp đáng sợ, Diệp Tố vội xua tay: "Bệnh tôi tôi biết mà, cứ để như vậy đi, dù sao cũng không chết được."


"Vẫn là đi xem đi." Kỷ Gia Duyệt một bên khuyên nhủ, "Cậu cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn. Cho dù bản thân không gặp nguy hiểm, vạn nhất trong lúc chiến đấu đột nhiên ngủ mất, kia..."


Diệp Tố cũng không có biện pháp giải thích, đành phải hốt hoảng trốn về phòng, để cái đề tài này trôi qua.


Phi hành trong vũ trụ bảy ngày, đội ngũ năm mươi tinh hạm rốt cuộc dừng lại. Nơi này cách Đông Cực tinh hệ năm trăm năm ánh sáng, vừa xoay người nhìn, còn thấy được tinh hệ hình xoắn ốc mỹ lệ, như một tác phẩm nghệ thuật của thiên đường.


Nơi này có một hành tinh lưu lạc không lớn, vừa lúc làm nơi dừng chân.


Năm mươi tinh hạm thuần thục hạ cánh, tổng cộng có khoảng hai ngàn người, từng người thân thiện chào hỏi nhau.


La Thành thấy được đoàn đội Christine cùng Phương Trí Duy, còn chưa kịp đổi cái sắc mặt, liền thấy đối phương cười ha hả mà đi tới.


"Vốn dĩ trước khi xuất phát muốn liên hệ với cậu một chút, nhưng có quá nhiều vấn đề cần chuẩn bị, lo liệu không hết." Christine như gặp được bạn lâu năm quan hệ không tồi, thái độ thân thiết hữu hảo, giống như ân oán của hắn cùng La Thành chỉ là suy nghĩ từ một phía La Thành, "Đoàn đội của các cậu mới có mười hai người? Con số này thực có hại nha, khó trách thành tích vẫn luôn không quá lý tưởng."


Câu cuối cùng bại lộ địch ý cùng tâm tranh đua của hắn.


La Thành dứt khoát trừng hắn một cái.


Christine làm như không thấy tiếp tục nói: "Chúng ta là học sinh cùng một trường, đại học Hoa Đô và học viện quân sự Hoa Đô đều là đại học trọng điểm, tích phân chỉnh thể cư nhiên bị bỏ lại một khoảng xa, tôi nghĩ, thân là một phần tử của đại học Hoa Đô, chúng ta hẳn đều rất đau lòng hơn nữa có cùng mục tiêu mới đúng."


La Thành: "Mày muốn nói cái gì? Nhanh lên." Đại học Hoa Đô là đại học tổng hợp, học sinh được phái tới rèn luyện chỉ là một khoa trong trường, mà học viện quân sự Hoa Đô hầu như cả năm tư đều tới, đến tột cùng phải ngu si bao nhiêu, mới đặt hai trường ở vị trí ngang bằng mà so sánh.


Christine cười nói: "Tôi nghĩ trong hai tháng hành động săn Trùng tộc, chúng ta có thể kề vai chiến đấu, nâng đỡ trợ giúp lẫn nhau, không thể để trường học khác xem nhẹ."


"Được."


La Thành đáp ứng quá thống khoái, làm Christine trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì tiếp.


"Vậy lời đã định, mày không còn việc gì thì đi đi." La Thành không kiên nhẫn mà xua tay, sau đó quay lại với đám Diệp Tố, thảo luận chút hành động kế tiếp.


Đợi Christine mặt đầy hồ nghi rời khỏi, La Thành mới cười lạnh một tiếng. Thật là, ai cũng không coi hắn ra gì, trong quan hệ cạnh tranh tìm kiếm đồng bọn có trình độ nhất định có thể giúp được bản thân, nhưng đối phương lại nhất định bùn nhão không trét được tường, sẽ không tạo thành uy hiếp với mình. Lý Ngôn nghĩ vậy, hiện tại ngay cả Christine cũng dám đánh chủ ý lên bọn họ.


"Các cậu phải hảo hảo chiến đấu." La Thành nói với Diệp Tố Diệp Sùng Tuyết bọn họ, "Chúng ta sắp trở thành quả hồng mềm, ai cũng muốn nắn bóp rồi."


"Đương nhiên!" Diệp Sùng Tuyết hướng hắn nhướn mày, "Để bọn họ thấy đệ nhất mỹ của Hoa Đô thăng hoa."


Lý Ngôn thật mau liền phát tin tức tập hợp các đoàn trưởng, La Thành sau khi thu được tin tức cũng nhanh chóng thông tri đội viên của mình, tập trung tại một địa phương trống trải trên hành tinh.


Phàm là người lãnh đạo, vô luận chức quyền lớn nhỏ ra sao, đều nhiễm tật xấu không tốt, đó là lời nói rỗng tuếch quá nhiều, Lý Ngôn cũng không phải ngoại lệ, nói nhảm chút chuyện chung sống hài hòa và ý chí cộng đồng cùng tiến bộ rồi mới vào vấn đề chính. Vị trí phân bố các dong binh đoàn cùng thời gian liên tục săn giết Trùng tộc dài ngắn, một số vấn đề từng người cần lưu ý,... thao thao bất tuyệt một lúc mới bắt đầu.


Vèo một tiếng nhất trí động tác, một ngàn đài cơ giáp được triệu hồi ra, cảnh tượng thực hoành tráng. Bởi vì muốn ở ngoại tinh hệ ít nhất hai tháng, mọi người đều thuê cơ giáp cấp 4 5, vũ khí trang bị có ba loại vũ khí lạnh đao kiếm giáo, cùng năm thanh vũ khí quang học, năng lượng sung túc, ngay cả ngoại hình cũng có chút tinh mỹ.


Bọn họ điều khiển cơ giáp từng người, tiến vào vũ trụ, dựa theo sắp xếp ban đầu tạo thành một đội hình nửa vòng tròn. Tinh hạm của các giáo sư thuần thục mà dừng lại cách đó, các giáo sư thì theo sau bọn họ từ xa, phòng ngừa vạn nhất. Kỳ thật, các giáo sư cũng cảm thấy không yên tâm với kế hoạch lớn mật săn giết Trùng tộc bên ngoài tinh hệ, nhưng có Lý Ngôn dẫn đầu, các phần tử tinh anh của các trường học, giáo sư bọn họ cùng nhau xem xét, cảm thấy ổn thỏa nên không tiếp tục cản trở, chỉ phái thêm nhiều giáo sư đi theo, còn mang theo đạn pháo quang học có tính sát thương quy mô lớn.


Lý Ngôn triệu hồi vũ khí cụ tượng hóa của mình.


Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, bọn họ đều có cảm giác tò mò với vũ khí cụ tượng hóa kỳ lạ nhất trong lịch sử. Chỉ thấy Lý Ngôn mở ra cuốn sách vẻ ngoài thực bình đạm không có gì kỳ lạ kia, bên trong đều trắng xóa. Lý Ngôn ngưng thần nhìn chằm chằm trang sách, qua thật lâu, đến tận lúc bắt đầu có người không kiên nhẫn, quyển sách kia mới xuất hiện từng chữ từng chữ như có người viết lên, nhưng chữ kia mặc dù rõ ràng từng nét, bọn họ cũng xem không hiểu. Dần dần, chữ viết ngày càng nhiều, tràn đầy một tờ, lại đổi một tờ.


Có người theo bản năng mà nhíu mày, tựa hồ vừa sinh ra ảo giác trong nháy mắt. Giống như có loại ánh sáng kỳ quái như sóng gợn, lướt qua trong giây lát.


Sau một lúc lâu, Lý Ngôn đã viết tràn ngập ba trang giấy, sắc mặt hơi trắng bệnh, suy yếu nói: "Được rồi, mọi người chờ một lúc."


Lý Ngôn cũng vội vàng nhân thời gian này tận lực nghỉ ngơi khôi phục tinh thần lực.


Sau khi đợi khoảng 2 tiếng, mới có người kêu lên một tiếng sợ hãi: "Phương hướng 9 giờ xuất hiện Trùng tộc!"


Mọi người vội vàng nhìn qua, một làn sóng màu đen cuồn cuộn cuốn tới, chỉ liếc mắt một cái có thể ước chừng có hơn mười vạn Trùng tộc.


Phòng tuyến Vạn tộc ngăn cản phần lớn Trùng tộc, nhưng bởi vì bốn phương trên dưới vũ trụ đều là trống rỗng không có giới hạn, Vạn tộc không thể tạo thành phòng tuyến vuông vức như cái hộp rồi nhét lãnh thổ Vạn tộc vào trong, chỉ có thể kiến tạo thành các mặt hình cung, chắn lại một phía. Bởi vậy, có một số Trùng tộc sẽ vòng qua mặt cung hoặc tại lúc chiến đấu trên tiền tuyến mà trộm tiến vào lãnh thổ Vạn tộc. Tuy nói là một số, nhưng lấy số lượng vô cùng vô tận của Trùng tộc làm cơ sở, chỉ một số cũng đã thực kinh người. Ngoại tinh hệ là đường lớn Trùng tộc thích đi, tinh hệ xung quanh là đồ ăn dọc đường, Trùng tộc du đãng bên ngoài tinh hệ, tìm kiếm năng lượng hấp dẫn chúng nó.


Trùng tộc bên ngoài tinh hệ còn chưa bị đánh tan, thành luồng thành đàn, số lượng rất nhiều.


Bị vũ khí cụ tượng hóa của Lý Ngôn hấp dẫn đến, đám Trùng tộc kia liền như quỷ chết đói mà phi tới. Trùng tộc vô luận ở môi trường trọng lực nào, có không khí hay chân không đều thông suốt không trở ngại, điều này khiến sự tàn sát bừa bãi của chúng trong vũ trụ càng thêm không thể vãn hồi, không có một ngóc ngách nào chúng không với tới được.


Ngàn người lập tức nâng tinh thần, tay cầm vũ khí, không có nửa điểm sợ hãi với Trùng tộc mãnh liệt tràn tới, có lẽ còn có nguyên do xung quanh có rất nhiều người, khiến bọn họ sinh ra một loại tâm tình cuồng nhiệt như trong chiến tranh, sợ hãi nhỏ bé đều bị sự cuồng nhiệt này thiêu đốt.


Trùng tộc còn chưa hoàn toàn tiếp cận, Lý Ngôn liền điều khiển cơ giáp tới đón đầu, những người khác đều ăn ý theo sau, không rối loạn đội hình. Mỗi dong binh đoàn đều tiếp xúc với số lượng Trùng tộc nhất định, bắt đầu thảo phạt Trùng tộc xung quanh mình.


Dường như không cần suy xét đến số lượng, không cần lo lắng đề phòng sẽ có càng nhiều Trùng tộc tiến đến thì sao, bởi vì còn có những người khác chia sẻ cùng. Bởi không băn khoăn, bọn họ dần dần tiến vào tàn sát vui sướng, liếc mắt một cái thấy tất cả đều là Trùng tộc, yên tâm mà chém, yên tâm mà giết. Theo một lần lại một lần công kích không rơi vào khoảng không, đáy lòng bọn họ dường như cùng nhau nảy sinh một cảm xúc gì đó, giống như trống nổi như sấm rền, giống như có chiến kỳ đang tung bay.


Đàn Trùng tộc như sóng lớn, một ngàn người tựa như một chiếc thuyền lá nhỏ. Trong đó, hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất không thể nghi ngờ chính là Thiên Sóc, cơ giáp màu đỏ lửa tùy ý di chuyển giữa bầy Trùng tộc, công kích như ngọn lửa thiêu diệt sóng lớn sóng lớn Trùng tộc, nàng liên tục công kích không ngừng, tần suất công kích nhanh hơn, phạm vi công kích lớn hơn người khác, người khác giết một con Trùng, nàng giết được hai ba con, cứ tiếp tục như vậy, chênh lệch tích phân sao có thể không càng lúc càng lớn.


Công kích Lý Ngôn nhìn qua cũng không vượt quá mức tưởng tượng, nhưng dưới nhẹ nhàng bâng quơ của hắn có tảng lớn thi thể trắng dã của Trùng tộc ngã xuống. Thực lực của hắn không chỉ thể hiện trên vũ khí cụ tượng hóa đặc thù. Hắn cùng Thiên Sóc như đang tranh đua, ai cũng không chịu thua mà chiếm trước tích phân.


Mà trong một góc nào đó của một ngàn người này, đội ngũ La Thành rốt cuộc thể hiện thực lực người số một đại học Hoa Đô.


Không cần cố kỵ việc đội ngũ chỉ có mười hai người như trước, không cần lo lắng trước sau khống chế số lượng Trùng tộc, bọn họ như hùng ưng thoát khỏi lồng chim ra vùng trời rộng lớn, sải cánh, che trời, thanh âm truyền vang khắp nơi.


Christine bên cạnh La Thành liền hoảng sợ, ẩn ẩn có chút hối hận đã hợp tác cùng hắn. Nhưng không để hắn kịp nghĩ nhiều, La Thành nghiêng người một cái liền nhường đám lớn Trùng tộc cho Christine cùng Phương Trí Duy, bản thân mình thì thuận thế tiến thêm một bước về phía trước, để đội viên mình đều có thể tiếp xúc hạn độ lớn nhất cùng Trùng tộc.


Đao La Thành — vũ khí cụ tượng hóa của hắn từ lúc ra đời đã chú định sẽ không tầm thường, ánh sáng tinh thuần lóa mắt, thời điểm hắn tập trung tinh thần lực, ánh đao bùng cháy, đoạt tầm mắt mọi người.


"Tinh thần lực hắn thế nhưng cô đọng như vậy!" Có người trong lúc đang chiến đấu cuồng nhiệt còn bị hắn hấp dẫn.


Chỉ có tinh thần lực có độ cô đọng cao mới có thể khiến vũ khí cụ tượng hóa xuất hiện khí, tính công kích của khí cũng không thua vũ khí cụ tượng hóa. Khoảng khắc La Thành hạ đao, đàn Trùng tộc trước mắt liền bị phân thành hai trong nháy mắt, mặt vỡ chỉnh chỉnh tề tề phẳng phiu.


Phương Trí Duy đồng dạng có vũ khí cụ tượng hóa là đao liền co rút đồng tử, tại một khắc này, hắn thế nhưng sinh ra cảm giác cực kỳ thất bại.


Diệp Tố cũng biểu hiện không tầm thường, nếu mọi người biết hắn ở học kỳ trước là cái dạng phế vật gì, nhất định sẽ chấn động. Chỉ thấy Diệp Tố vững vàng mà sử dụng vũ khí kim loại cơ giáp trang bị, nhanh chóng chính xác công kích, mỗi một kích đều có Trùng tộc tử vong, hắn không hoảng cũng không vội, không vội đoạt sát Trùng tộc, dựa theo tiết tấu của chính mình, tích phân cũng đều đều mà nhanh chóng tăng lên, tốc độ của hắn so ra kém Thiên Sóc Lý Ngôn cùng La Thành, nhưng đều tốt hơn đại bộ phận người nơi này.


Diệp Tố bớt thời giờ nhìn đồng hồ, hắn đang đợi. Theo thời gian càng lúc càng tiếp cận, Diệp Tố không khỏi dồn dập hô hấp. Đây là "chiến thuật" hắn tự mình nghiên cứu ra — làm thế nào để lợi dụng thời gian hữu hạn kiếm được tích phân không thua đám người mất ăn mất ngủ đó.


______________________________________________  


Sắp thi rồi mà cứ thấy truyện chưa end lại ngứa ngứa tay lại ngồi edit :< 

Bình Luận (0)
Comment