Dương Phàm không ngăn cản lại, Trương Xương Tông đã nhảy xuống xe đi trước.
Kỳ thật Dương Phàm cũng không muốn ngăn y, An Nhạc muốn vì bào huynh a tỷ của nàng mà báo thù, Dương Phàm không xen vào. Nhưng nàng không thể động đến thân nhân của hắn. Lý Khỏa Nhi mà dùng Uyển Nhi cùng đứa nhỏ làm vũ khí, hắn cũng chỉ có thể đứng về bên Trương Xương Tông.
Hiện giờ Lý Khỏa Nhi mài đao soàn soạt, hắn không thể nào bị động ứng phó, đành phải giật dây Trương Xương Tông ra mặt, chính là muốn làm quấy nhiễu đối phương, xác định được lá bài tẩy của đối phương. Nhưng mẹ con Uyển nhi chính là điểm yếu của hắn, hắn cũng sợ Đỗ Văn Thiên nói bậy nói bạ, cho nên lập tức đi theo.
Kỳ thật, cho dù Đỗ Văn Thiên có la gan to hơn nữa cũng không dám lộ việc này trước mặt Trương Xương Tông, nhưng có phải hay không mỗi người đều có lá bài ẩn. Mấy tên thế gia tử tính tình quái đản, tự cao tự đại, ếch ngồi đáy giếng, căn bản không biết trời cao đất dày, nên hắn không thể không phòng bị.
Võ Sùng Huấn và An Nhạc công chúa gặp Trương Xương Tông không khỏi lộ ra ý cười, bước nhanh lên nghênh đón. Có thể làm cho Trương Xương Tông xuất hiện ở đây, cũng là do mặt mũi của họ quá lớn. Nhưng ý cười rất nhanh liền cứng lại, bởi vì bọn họ nhìn thấy Trương Xương Tông đang xanh mặt, mắt bừng bừng lửa giận, căn bản là không nhìn bọn họ.
- Trương Phụng thần...
Võ Sùng Huấn dừng bước chân lại, chần chừ hướng về phía Trương Xương Tông chắp tay, nhưng mà Trương Xương Tông cũng không hề chú ý đến mà đi qua gã, xoay tròn bàn tay, tát một cái thật mạnh về phía Đỗ Văn Thiên. - Bốp- . Đỗ Văn Thiên nhìn thấy Trương Xương Tông nổi giận, liền biết không ổn. Nhưng gã cho rằng Trương Xương Tông sẽ cùng gã nói lý, ai ngờ y lại lập tức động thủ như vậy.
Gã lại đã quên, so về bối cảnh thế gia, quan hệ thế lực thì Đỗ gia gã xa không bằng kẻ trước mặt này. Hắn ta có thể làm chuyện liều lĩnh, bởi vì hắn ta nắm chắc. Hôm nay Trương Xương Tông dám tại trước mặt nhiều hoàng thân quốc thích, huân công quyền quý làm như vậy, bởi vì y nắm chắc.
Cái mũi của Đỗ Văn Thiên vốn bảo dưỡng rất tốt, bị Trương Xương Tông cho một tát vào mặt, nhất thời đau không chịu được, cả nước mũi, nước mắt lẫn máu đều ứa ra. Trương Xương Tông giống như giận quá hóa điên, cũng không nói gì mà cắn chặt răng, lại một quyền hung hăng đấm thẳng vào cằm của Đỗ Văn Thiên. Khiến cho Đỗ Văn Thiên ngửa mặt té ngã, nặng nề ngã xuống đất.
Đỗ Văn Thiên co rúc ở trên mặt đất, hai tay che đầu, ngăn cản quyền đấm cước đá của Trương Xương Tông, lên tiếng hô to nói:
- Ngươi dựa vào cái gì động thủ đánh người? Nếu ngươi không dừng tay ta sẽ trả đòn đó!
Hôm nay tôi tớ nô bộc ở đây đều là Đỗ gia mang đến, vừa thấy thiếu chủ bị đánh, đều xông lên. Hơn mười người mà Trương Xương Tông mang tới lập tức chia ra, bao vây bảo vệ y ở bên trong. Tiếng đao kiếm leng keng, Trương Xương Tông lớn tiếng quát:
- Ai dám tiến lên, giết không tha!
Những người này đều là đại nội cao thủ. Trương Xương Tông đánh người khác bọn họ xem như không thấy, nhưng có người nghĩ muốn gây bất lợi cho Trương Xương Tông thì họ lại không bỏ qua. Chẳng những bảo vệ Trương Xương Tông ở giữa, còn có hai thị vệ hướng vào bên trong, bộ dạng như - Ngon xơi bơi vào- . Chỉ cần Đỗ Văn Thiên dám trả đòn, bọn họ sẽ thay mặt Trương Xương Tông ra mặt.
Hôm nay Võ Sùng Huấn tổ chức riệc rượu, gia chủ Đỗ gia Đỗ Kính Đình cũng tới. Mắt thấy Trương Xương Tông một lời không nói liền đánh đập tàn nhẫn con của mình, Đỗ Kính Đình vừa sợ vừa giận xông lên nói:
- Trương Phụng thần, Đỗ gia ta mời khách ngươi, ngươi cớ gì đánh con ta?
Trương Xương Tông đánh đấm mấy cái, mệt mỏi thở nặng nề, y chỉ vào mũi Đỗ Kính Đình mà nói:
- Lão thất phu ngươi chính là cha hắn? Trương mỗ hiện nay thay ngươi giáo huấn đứa con có mắt không tròng của ngươi một chút, thì đã làm sao?
Đỗ Kính Đình thân phận cao quý, khi nào đã chịu qua tình cảnh như vậy. Nhất thời cả mặt tái xanh, giận run cả người. Võ Sùng Huấn khẩn trương tiến đến, bắt lấy cánh tay của Trương Xương Tông mà nói: - Trương phụng thần bớt giận, không biết Đỗ công tử làm sao mà đắc tội ngươi. Ta thay hắn tạ tội với ngươi, chớ làm tổn thương hòa khí.
Trương Xương Tông cả giận nói:
- Trương mỗ cần gì phải hòa khí với hắn, tự ngươi hỏi hắn xem hắn có đáng bị đánh không!
Dương Phàm kịp lúc xông đi qua, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Lục Lang sao tức giận như vậy, vị nhân huynh này với ngươi từng có quan hệ sao? A! Xem mặt hắn bộ dạng rất quen thuộc... Lục lang, người này dường như chính là kẻ phóng đãng chúng ta gặp ở Hưng Giáo tự nha.-
Đỗ Kính Đình ngẩn người, vội hỏi:
- Kẻ phóng đãng cái gì?
Dương Phàm nói:
- Dương mỗ từng cùng Trương Phụng thần đi qua Hưng Giáo tự, gặp một kẻ phóng đãng ở trong chùa dám dâm loạn phụ nhân, Trương Phụng thần trượng nghĩa ra tay, giáo huấn hắn một phen. Không biết vị lão tiên sinh này là ai, kẻ phóng đãng này chẳng lẽ là con của người à?
Đỗ Kính Đình biết thân phận chân chính của Dương Phàm, nghe hắn nói như vậy, làm sao không tin. Lão vừa sợ vừa giận nhìn sang Đỗ Văn Thiên, lớn tiếng quát:
- Nghiệp chướng, có việc này sao?
Đỗ Văn Thiên vội vàng biện bạch:
- Phụ thân, cha đừng nghe bọn họ nói bậy, bọn họ rõ ràng là...
Dương Phàm đột nhiên hét lớn một tiếng, chặn ngang lời nói của tên kia:
- Ngươi dám nói, ngươi ở Hưng Giáo tự chưa từng đùa giỡn nữ tử?
Đỗ Văn Thiên cứng họng lại, gã lúc trước đúng là bởi vì đùa giỡn phụ nhân nên mới bị đánh, sau lại có đủ loại ân oán chồng chất lên. Nhưng gã lúc này đâu dám thừa nhận, gã muốn mở miệng phản bác, nhưng lại bị một tiếng hét của Dương Phàm vạch trần hết bê bối, giọng điệu, thần sắc cũng có chút biến hóa.
Tân khách xem náo nhiệt vốn không biết rõ, nhưng nhìn ánh mắt chột dạ của gã, nhất định là Dương Phàm nói đúng, không khỏi chụm đầu ghé tai, lộ vẻ khinh miệt. Đỗ Kính Đình tuyệt không nghĩ đến đứa con vốn luôn nhu thuận trước mặt mình lại ở bên ngoài làm chuyện xấu như vậy, nhất thời không kìm được giận dữ mắng:
- Ngươi thật là nghiệt tử, thật sự là mất hết mặt mũi của Đỗ gia!
Đỗ Kính Đình nói xong liền đi tới chỗ Đỗ Văn Thiên, lại bị Dương Phàm giữ chặt. Hắn nhanh chóng lướt qua trước mặt lão, hai tay đỡ Đỗ Văn Thiên dậy, ngón cái khẽ bóp ở trên gân, khiến cho Đỗ Văn Thiên cảm thấy nhức mỏi nửa người, khỏng khỏi kêu lên một tiếng trầm đục, lời nói đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
Dương Phàm thấp giọng nói:
- Ngươi dám ở trước mặt mọi người nói bậy, Trương Phụng thần liền dám ở trước mặt mọi người giết chết ngươi!
Đỗ Văn Thiên thấy đao kiếm chói lọi ở trong vài tên đại nội thị vệ, trong lòng phát lạnh, đâu còn dám ở trước mặt mọi người nói ra chân tướng sự việc.
Những lời nói của Dương Phàm cực kỳ nhanh, hơn nữa là xoay người đỡ Đỗ Văn Thiên, cho nên mọi người đều không hề phát hiện. Dương Phàm nâng Đỗ Văn Thiên dậy, nói với Trương Xương Tông:
- Lục Lang, hôm nay là Võ phò mã mở tiệc chiêu đãi khách và bằng hữu, ngươi nên nể mặt mũi của phò mã một chút, việc này bỏ qua đi.
Trương Xương Tông mới vừa rồi đúng là nộ hỏa công tâm, lúc nãy mới bất chấp hậu quả mà ra tay với Đỗ Văn Thiên. Lúc này gặp ánh mắt của Dương Phàm, liền tỉnh ngộ, cũng sợ Đỗ Văn Thiên bị ép đến chân tường ở trước mặt mọi người nói bậy, liền nặng nề mà hừ một tiếng, không nói câu nào.
Dương Phàm cười ha hả, rồi hướng về Đỗ Kính Đình nói:
- Chuyện ngày đó cũng chỉ là do lệnh lang thiếu niên nông nổi, trong lòng ngưỡng mộ nữ tử cho nên cử chỉ có chút thất thố. Chỉ có điều Trương Phụng thần xưa nay nhiệt tình vì lợi ích chung, hôm nay cùng với lệnh lang ra tay không ngăn nổi cơn giận. Đại gia nếu như quen biết, việc này cũng cho qua đi nha.
Hắn mới vừa rồi còn luôn miệng nói Đỗ Văn Thiên là kẻ phóng đãng, ở Hưng Giáo tự dâm loạn phụ nữ đàng hoàng, ấy vậy mà lúc này lại nói là cử chỉ thất thố, giải thích căn bản không hề có thành ý. Không chỉ Đỗ Văn Thiên mặt lạnh ngắt, mà ngay cả Đỗ Kính Đình cũng bị hắn làm cho không biết trả lời sao.
Lý Khỏa Nhi âm thầm cười lạnh: - Ngươi cho là mượn thủ đoạn của Trương Xương Tông là có thể hữu dụng sao? Lời đồn đại kia sớm đã phát tán đi ra ngoài rồi, chỉ chờ ta buộc Thượng Quan Uyển Nhi xuất hiện, cả sảnh đường tân khách nhìn thấy bộ dạng của nàng, đến lúc đó xem ngươi còn chối cãi như thế nào.-
Cho tới thời khắc này, Lý Khoa Nhỉ còn tưởng rằng Đỗ Văn Thiên rải ra lời đồn rằng Thượng Quan Uyển Nhi mang thai của Dương Phàm, nàng sợ Đỗ Văn Thiên kìm không được nói ra sự tình làm hỏng đại sự của nàng, liền đánh mắt hướng sang Đỗ Văn Thiên hòa giải nói:
- Mọi người hãy nể mặt bổn cung, việc này cũng đừng nhắc nữa.
Đỗ Văn Thiên còn nghe lời Lý Khỏa Nhi hơn cha ruột gã, vừa thấy ánh mắt của Lý Khỏa Nhi, đành phải nén giận. Đỗ Kính Đình thấy tình cảnh này, càng thêm chắc rằng đứa con trai của mình đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng. Tuy nói không phải lỗi lớn, chung quy cũng làm nhục gia phong, thể hiện Đỗ gia lão dạy dỗ con không nghiêm.
Đỗ Kính Đình lòng tràn đầy xấu hổ, nhưng cũng không ở trước mặt mọi người giáo huấn đứa con của mình, đành phải hung hăng trừng mắt nhìn gã, mắng chửi nói:
- Tiểu súc sinh, hiện giờ ở trước mặt Công chúa và Phò mã tạm thời tha cho ngươi, trở về phủ lão phu giải quyết với ngươi!
Võ Sùng Huấn khẩn trương tiến lên bám lấy cánh tay của Trương Xương Tông, giới thiệu với các vị khách nhân.
Mọi người cũng không muốn Đỗ Kính Đình quá mức khó chịu, đều giả bộ như không có việc gì cao giọng hàn huyên. Lập tức giống như các vì sao vây quanh mặt trăng nghênh đón Trương Xương Tông.
Đỗ Văn Thiên nhìn bóng lưng Trương Xương Tông đi xa, oán hận nhổ một bãi miếng bọt còn dính máu. Người hầu vội vã dâng một chiếc khăn tay vuông, Đỗ Văn Thiên lau lau máu mũi, hận ý trong lòng càng tăng lên. Vốn Lý Khỏa Nhi xui khiến gã làm sự kiện kia gã còn có chút do dự, lúc này lại là không có kỵ gì nữa rồi.
Đại tiệc mở ra, đại đa số mọi người trò chuyện vui vẻ đều tránh nhắc đến việc vừa rồi. Tuy nhiên, việc Đỗ gia công tử đùa giỡn dân nữ bị Trương Xương Tông giáo huấn một trận nhất định sẽ truyền khắp Trường An.
Đỗ Kính Đình trên mặt tăm tối, chỉ ngồi trong chốc lát liền cáo thân thể không khỏe, cáo từ với Công chúa và Phò mã.
Võ Sùng Huấn biết trong lòng lão đang chịu khổ sở, cũng không giữ lại. Đỗ Kính Đình ra đại điện, vốn muốn tìm đến đứa con trai sau đó giáo huấn một phen, khi hỏi han vài người lại không ai biết gã đi đâu rồi. Đỗ Kính Đình chỉ biết đứa con mất hết mặt mũi nên đi trước, liền tức giận trèo lên xe rời đi.
Ở trong một góc cung thất, Trần Giai mang theo một cái thùng dầu đi tới, lấy nút lọ ra, lại chần chừ quay lại nói:
- Công tử, thật sự đốt sao?
Trên mặt Đỗ Văn Thiên mang theo một dấu tay rõ ràng, khập khiễng đi tới, một cước đạp đổ thùng dầu, đem theo một cây đuốc hung hăng ném về phía trước. Một đường lửa bốc cháy lên, ánh lửa hừng hực, chiếu đến gương mặt hung tợn của gã, lúc này mới nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đốt!
Mở tiệc chiêu đãi hôm nay là phu phụ An Nhạc công chúa và Võ Sùng Huấn. Nhưng bất kể là Tương Vương ngũ tử hay là phu phụ Võ Sùng Huấn cũng không phải là nhân vật chính của yến hội này rồi. Trương Xương Tông nếu đã đến đây, không muốn khách át giọng chủ cũng khó khăn. Mọi người thay phiên mời rượu, Dương Phàm chờ mãi mới có cơ hội đi đến trước mặt y.
Trương Xương Tông nhìn hắn, nói:
- Ngồi đi!
Dương Phàm ngồi xuống bên cạnh y, Trương Xương Tông nâng chén rượu lên, nhìn chằm chằm vào hai hàng vũ cơ đang nhẹ nhàng nhảy múa, hạ giọng nói:
- Mới vừa rồi tại sao ngươi lại ngăn cản ta, để ta một kiếm giết chết hắn chẳng phải sẽ xong mọi chuyện? Đỗ gia thì như thế nào, giết cũng đã giết. Bọn chúng cũng không thể làm khó được ta!
Dương Phàm hớp một miệng rượu, hướng đôi mắt nhìn về tiểu mỹ nhân vũ cơ, khuôn mặt tươi cười thấp giọng nói:
- Lục Lang cho rằng ân oán với Đỗ gia công tử đơn giản như vậy sao?
Trương Xương Tông thần sắc vừa động, chậm rãi nghiêng đầu hỏi:
- Có ý tứ gì?
Dương Phàm nói:
- Kẻ phóng đãng kia thật sự có can đảm đối đầu với Lục Lang sao? Còn nữa, việc này cho dù truyền khắp dân gian, nhưng làm sao có thể rơi vào tai của Hoàng đế được? Hoàng đế nếu như không biết, đối với ngươi có cái gì tổn hại? Hắn có bản lãnh được diện kiến Hoàng đế sao?
Ánh mắt Trương Xương Tông bỗng nhiên co rụt lại, tỉnh ngộ nói:
- Ý ngươi là, hắn có người sau lưng?-
Dương Phàm không nói chuyện, chỉ chậm rãi hớp một ngụm rượu.
Trương Xương Tông biến sắc, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Võ Sùng Huấn, mắt đầy sát khí. Võ Sùng Huấn chính là đang chậm rãi thưởng thức món cá, chưa hề chú ý đến ánh mắt hung ác của Trương Xương Tông. Trương Xương Tông thu hồi tầm mắt, thấp giọng hỏi:
- Ngươi nói bọn họ còn có âm mưu gì?
Dương Phàm nói:
- Dương mỗ cũng không biết, cho nên... Chúng ta phải đợi!
Nói chưa dứt lời, một làn khói đen từ sau điện bay đến. Trong cung màn che thật nhiều, lại còn dùng vật liệu gỗ, có dầu dẫn cháy, lại có gió trợ thế cho nên cháy cực nhanh. Dương Phàm vừa quay đầu lại, ngọn lửa đã ở trước mắt.