Say Mộng Giang Sơn

Chương 1036

Tòa cung điện mà An Nhạc công chúa dùng để mở tiêu chiêu đãi khách nhân và bằng hữu gọi là Bích Du Cung, là một trong những cung điện rầm rộ nhất nội uyển. Tất cả cung điện không hề dùng một cây đinh, mà hoàn toàn là dùng phương thức tương khảm mộng mão mà tạo thành.

Tòa cung điện này bắt đầu khánh thành từ năm thứ hai Đại Tùy nhân thọ. Đã từng tiếp đãi qua Tùy Văn Đế Dương Kiên, Tùy Dương Đế Dương Quảng, Đường Cao Tổ Lý Uyên, Đường Thái Tông Lý Thế Dân, Đường Cao Tông Lý Trị cùng với vô số hậu phi cung tần chậm chí là hoàng đế quốc thích, nhưng vẫn như cũ không hao tổn gì, nhưng lúc này nó lại đang trở thành một biển lửa hừng hực.

Ngọn lửa bao vút lên trời cao, sức nóng đập vào như muốn thiêu rụi cả khuôn mặt. Mọi người chỉ có thể lui lại từ từ. Nhóm đại thái giám tiểu thái giám phụ trách quản lý Trường Nhạc giám, Đông giám, Tây giám của Cấm uyển nghe tin vội vã chạy tới đây lấy nước dập tắt lửa. Nhưng cung điện này toàn bộ làm bằng gỗ, một khi bốc cháy thì thế lửa không thể ngăn chặn được.

Lửa cháy xung quanh tầm hơn mười trượng, khói bay mù mịt. Có mấy tên thái giám gan lớn bước tới gần một tý, tóc lập tức bị nướng cháy khét lẹt, ngay cả mặt cũng không thể mở ra. Như vậy thì làm sao mà dập lửa, chỉ có thể trơ mắt nhìn lửa lớn từ từ thiêu rụi cung điện.

Trương Xương Tông nhìn lửa cao cháy hừng hực, vỗ tay tán thán nói:

- Lửa thật lớn, chỉ tiếc là không bì kịp Lạc Dương Minh Đường hòa và Thiên đường. Lửa khi đó thật lớn nha.

Dương Phàm liếc xéo y, thầm nghĩ: - Thằng nhãi này cho rằng là pháo bông sao? Tòa cung điện hoa mỹ đồ sộ như vậy bốc cháy, hắn dường như còn chưa thỏa mãn nữa.

Dương Phàm quay đầu nhìn tòa cung điện đang bị ngọn lửa thiêu rụi dần, tiếc hận thở dài. Bỗng nhiên, hắn cảm giác có một cặp mặt đang chăm chú nhìn vào mình bèn giương mắt lên nhìn, Lý Khỏa Nhi vội thu hồi ánh mắt, quay đầu lại, dường như căn bản chưa từng nhìn qua hắn vậy.

Nàng thu hồi ánh mắt mặc dù nhanh, nhưng Dương Phàm vẫn nhìn thấy được. Đó là ánh mắt hưng phấn mà yêu dị. Bích Du Cung bị thiêu rụi, vì sao cô ta phải nhìn ta? Vì sao ánh mắt của cô ta quỷ dị như vậy, Dương Phàm khẽ cau mày, trong lòng mơ hồ dâng lên một loại cảm giác bất an.

- Oanh- !

Một cây xà thật lớn rơi xuống, tóe lên vô số đốm lửa. Thế lửa đầu tiên là trầm xuống, nhưng sau đó lại bùng lên càng thêm mạnh mẽ, làm cho cả tòa cung điện càng thêm lung lay như sắp đổ. Làm cho mọi người lui liên tiếp về phía sau, một mức lùi hơn mười trượng mới có thể dừng lại.

Tòa cung điện nguy nga cung tranh như vậy, nhưng lúc này lại đang bị lửa cháy đốt thành một mảnh đổ nát thê lương. Lửa mặc dù đang cháy, nhưng ánh lửa đã yếu dần. Tổng giám đại quản sự Cấm uyển La Thiện Càn vừa thấy tình hình này, hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi bệt xuống mặt đất.

Lão run rẩy hai gò má to béo, lẩm bẩm nói:

- Xong rồi, xong rồi, Bích Du Cung toàn bộ xong rồi. Tội lớn như vậy, ta làm sao mà gánh vác được đây..

Quản sự Trường Nhạc giám Dương Thanh Phong mặt nửa trắng nửa đen, vẻ mặt đưa đám tiến đến trước mặt La Thiện Càn nói:

- La công công, Bích Du Cung cháy rồi, làm sao đây?

La Thiện Càn cũng không biết ở đâu ra lấy nhiều khí lực như vậy, thân thể mập mạp to lớn từ dưới mặt đất đứng lên, dồn hết sức gào lên:

- Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai đây? Cái tên khốn khiếp, ban ngày ban mặt sao lại để Bích Du Cung bị cháy hả?

Dương Thanh Phong nói:

- La công công, đâu có gì lạ đâu nha. Ta mặc dù là phụ trách uyển không giả, nhưng ta cũng không thể lúc nào cũng canh chừng ở bên trong Bích Du Cung nha.

La Thiện Càn đi xung quanh Dương Thanh Phong hai vòng, trách mắng:

- Ngươi còn cãi lý? Bích Du Cung đang yên đang lành tại sao lại cháy? Là trời hanh khô phát hỏa hay là như thế nào? Ngươi dầu gì cũng phải giải thích, nếu không ngươi đừng mơ tưởng rũ bỏ việc này không liên can đến mình.

La Thiện Càn vừa nói vừa nhướng mày nháy mắt, gương mặt béo căng da mặt trắng nhởn đầu to như heo lông tóc gần như rụng hết, cái cổ khẽ lắc lư đặt lên hai cằm run rẩy liên tục, mắt bóng cá phù thũng, còn muốn lão làm biểu hiện ám chỉ kéo miệng nhéo mày thì đúng là làm khó cho lão.

Dương Thanh Phong vừa thấy hai mắt La Thiên Càn híp lại, khóe miệng thẳng oai, còn tưởng rằng lão bị trúng gió độc do Bích Du Cung cháy, ngẩn ra rồi mới kịp phản ứng, vội vàng reo lên:

- Hôm qua nơi này có mưa, làm sao mà hanh khô được. Cái này rõ ràng là chỗ bếp không cẩn thận, đánh rơi mồi lửa rồi dẫn phát hỏa hoạn.

La Thiện Càn ám muội thở ra, thằng nhãi này cuối cùng cũng không phải rất ngu xuẩn.

La Thiện Càn giống như cục thịt viên tròn chạy đến bên An Nhạc công chúa, thở dài nói:

- Công chúa, Bích Du Cung đang yên đang lành lại cháy. Nhất định là đầu bếp của Đỗ gia không cẩn thận dẫn phát hỏa hoạn, nếu như triều đình truy cứu trách nhiệm, kính xin Công chúa làm chứng cho nô tài.

An Nhạc công chúa trừng mắt hạnh, nũng nịu nói:

- Bổn cung hôm nay mở đại tiệc chiêu đãi khách nhân bằng hữu, vốn cực mở tâm chuyên. Hiện giờ đều bị đại hỏa phá hủy. Đám hoạn quan các ngươi trông giữ không tốt dẫn đến hỏa hoạn, suýt nữa chôn vùi tính mạng Bổn cung, bây giờ còn muốn đưa đẩy cho ta sao?

La công công trên người một bộ áo lục, căng cứng dán vào người. Sau lưng hiện rõ dấu vết mồ hôi ẩm ướt, hiện giờ lại nghe An Nhạc công chúa dường như bao che cho đầu bếp của Đỗ gia, đem chuyện này gán hết lên đầu của lão, trong lòng vừa sợ, mồ hôi lại càng chảy ra:

- Điện hạ, Bích Du Cung này cũng đã tồn tại lâu năm, chưa từng xuất hiện chuyện gì. Hiện giờ vô duyên vô cớ lại xảy ra hỏa hoạn, tự nhiên là dưới bếp dùng lửa vô ý tạo thành, điện hạ hãy làm chủ cho nô tài ạ.

Đỗ Văn Thiên giận không kiềm được, tiến lên nói:

- Dựa theo ý tứ của công công, trận hỏa hoạn này muốn trách tội đầu bếp? Nhưng khi nhìn đến vị trí lửa lan ra, rõ ràng không phải vị trí dưới bếp.

Dương Thanh Phong nói:

- Khắp đại điện đâu đâu cũng có màn che, đều là vật dễ cháy, chỉ cần một đốm lửa là có thể cháy. Chỗ lửa lan tuy không phải dưới bếp, nhưng chẳng lẽ không thể là dưới bếp rơi xuống một đốm lửa dẫn cháy sao? Hiện giờ đúng là ban ngày, chưa đốt lửa trại, trong Bích Du Cung duy chỉ có mồi lửa tại dưới bếp. Không phải cháy từ dưới bếp thì từ đâu?

Hôm nay dự tiệc còn có vài vị quản sự thái giám của Trường An cung thành. Bọn họ cùng La Công Công và Dương Công Công đều có chỗ giao tình. Cho dù không có giao tình, cũng biết chuyện này đổ lên đầu của La công công thì lỗi sẽ rất lớn. Bọn họ ở trong cung, cũng có cảm giác thỏ chết cáo thương, dĩ nhiên cũng muốn đứng ở bên La công công. Lập tức vài vị thái giám quản sự liền chào đón, giúp đỡ Dương công công lý luận với mọi người.

Trần Giai xen lẫn trong một đầu bếp, thấp giọng nói:

- Các ngươi nghe thấy chưa? Mấy tên hoạn quan này muốn đem hết tội lỗi đổ lên đầu chúng ta. Tội danh này nếu như thành, vậy thì chết chắc rồi!

Mấy vị đầu bếp được mời tới nghe thấy hoạn quan muốn đổ trách nhiệm lên đầu họ, không khỏi vừa sợ vừa giận nói:

- Con mẹ nó! Các ngươi ở trên điện say rượu ca hát, tầm hoan hưởng lạc. Chúng ta ở dưới bếp hun khói cháy lửa, vung mồ hôi như mưa. Xảy ra chuyện các ngươi còn muốn đổ lên đầu chúng ta?

Một đám bi phẫn vọt tới bên người An Nhạc công chúa, lý luận cùng đám hoạn quan. Một tên đầu bếp cao lớn vạm vỡ, tiếng nói vang như chuông, thanh âm rắt réo vang lên liên tục, một bước cũng không nhường. Tên đầu bếp này còn buộc tạp dề, phẫn nộ quơ tay múa chân, nhìn rất là đồ sộ.

Trương Xương Tông vui sướng khi đứng một bên xem người gặp họa, càng xem càng thích thú. Sắc mặt Dương Phàm thế nhưng càng thêm nghiêm trọng, hắn nhìn thoáng qua An Nhạc công chúa đang đứng ở đằng xa kia, nhìn hai bên cãi nhau ầm ĩ đến đỏ cả mặt, môi hơi nhếch lên, gợi lên một đường cong mê người.

Dương Phàm hơi hơi nheo mắt lại, hướng về phía sau vẫy vẫy tay. Nhâm Uy lập tức đi đến bên hắn, hắn nói nhỏ với Nhâm Uy vài câu, Nhâm Uy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vội vàng ra khỏi đám đông, giục ngựa chạy như bay. Hiện trường bây giờ hỗn loạn vô cùng, căn bản không có ai chú ý tới việc y rời khỏi.

Mắt thấy hiện trường hỏa hoạn đã bắt đầu sắp dẫn đến kiện cáo, chúng tân khách đều không thoải mái. Vài vị thế gia tai to mặt lớn tập trung cùng một chỗ thượng lượng một chút, do Độc Cô Vũ đại gia ra mặt, đi đến trước mặt Võ Sùng Huấn.

Độc Cô Vũ hướng sang Võ Sùng Huấn và An Nhạc công chúa chắp tay nói:

- Công chúa, phò mã, hôm nay được chiêu đãi nhiệt tình như vậy, ta hết sức vinh hạnh. Không ngờ lại xảy ra tai nạn, thật khiến người ta cảm thán. Hiện tại như vậy, ta không tiện ở lại lâu, xin cáo từ.

- Chư vị khách nhân bằng hữu xin dừng bước, An Nhạc còn có lời muốn nói.

Võ Sùng Huấn còn chưa chưa gật đầu đáp ứng, An Nhạc công chúa đã nói trước:

- Hôm nay hỏa hoạn bất ngờ, làm cho mọi người mất hứng, An Nhạc cũng rất tiếc nuối. Hoàng tổ mẫu của ta sắp dời đô tới. Bích Du Cung lại bởi đại hỏa mà bị hủy, Hoàng tổ mẫu nghe được tất nhiên không vui, trong lòng An Nhạc cũng rất là lo sợ.

Lại nói tiếp, Trường An cung thất Cấm uyển, trước mắt đều là do Thượng Quan Đại Chiếu quản lý. Hiện giờ Bích Du Cung bị thiêu, An Nhạc kiến thức nông cạn, cũng không biết nên xử trí như thế nào cho tốt. An Nhạc nghĩ đến, việc này hay là báo cáo cho Thượng Quan Đãi Chiếu. Ai đúng ai sai, để cho Thượng Quan Đãi Chiếu xử lý.

Chỉ có điều sự tình quan trọng, An Nhạc e sợ nói không rõ. Thứ hai, tiệc rượu hôm nay là do An Nhạc chủ trì, suy xét thế nào cũng là An Nhạc có trách nhiệm, sao có thể vì người khác mà chủ trì công đạo? Thứ ba, Đỗ gia hôm nay là do bổn cung xử lý yến hội. Bổn cung mặc dù lo liệu mọi việc công tâm, nhưng không tránh khỏi bị mọi người chê có điều thiên vị, cho nên muốn các vị tiến đến làm chứng...

An Nhạc công chúa chậm rãi nói, sắc mặt bỗng nhiên khổ sở, bỗng nhiên khó xử. Bộ dáng đáng thương khổ sở kia làm cho người ta đau lòng, nói đi nói lại vẫn là hợp tình hợp lý. Tất cả mọi người đến dự tiệc hôm nay vừa nghe chủ nhân khó xử như thế, làm sao có thể nói muốn ra về. Dương phàm nghe được một nửa, liền hiểu rõ mưu đồ của An Nhạc, khóe môi không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh.

Trương Xương Tông vốn luôn khoanh tay xem chuyện náo nhiệt, lúc này nghe An Nhạc công chúa dùng thủ đoạn để mọi người đi gặp Thượng Quan Uyển nhi, lập tức nóng nảy. Hiện tại Thượng Quan Uyển Nhi sao có thể gặp người ta, một người cũng không thể gặp được đấy, huống chi là nhiều người như vậy. Một khi bọn họ nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi, việc này rốt cuộc không thể che lấp hết rồi.

Trong lòng Trương Xương Tông quýnh lên, định lao ra ngăn lại đã lại bị Dương Phàm kéo lại, Trương Xương Tông vội la lên:

- Nhị lang ngăn cản ta làm gì, việc lớn rồi!

Dương Phàm thấp giọng nói:

- Những lời nói của An Nhạc cũng có lý, Lục Lang muốn lấy lý do gì ngăn cản nàng ta?

- Vậy... việc này... dù cho ta không có bất kỳ lý do nào, cũng phải ngăn cản nàng lại. Thượng Quan Đãi Chiếu hiện tại không thể gặp người nào được. Ta nhất quyết không cho cô ta đi gặp, chẳng lẽ cô ta dám gây khó dễ cho ta?

Dương Phàm nói:

- Lục Lang, ngươi đến bây giờ còn chưa hiểu vì sao vở kịch đại hỏa được dựng lên sao?

Trương Xương Tông đầu tiên ngẩn ngơ, hoảng hốt nói:

- Chẳng lẽ nói... chẳng lẽ nói cô ta đốt tòa Bích Du Cung, chính là bức Thượng Quan Uyển Nhi ra ngoài?

Dương Phàm nói:

- Hiện giờ xem ra chỉ sợ là vậy! Lục lang, nếu là thời điểm bình thường, ta cũng tin tưởng cô ta không dám mạo phạm Lục Lang ngươi. Nhưng hiện giờ xem ra, chủ nhân phía sau màn hẳn là An Nhạc. Cô ta vì báo thù cho huynh tỷ, bỏ bao công sức, không tiếc đốt một tòa Bích Du Cung, hiện giờ là thời điểm quan trọng, ngươi sẽ cho rằng cô ta không dám đắc tội với ngươi, bỏ qua cơ hội bức Thượng Quan Đãi Chiếu ra ngoài sao?

Trương Xương Tông vừa sợ vừa giận nói:

- Nên làm như thế nào đây?

Dương Phàm bỗng nhiên ghé sát vào lỗ tai y thì thầm. Trương Xương Tông ánh mắt sáng ngời, ngạc nhiên vui mừng nói:

- Thật sao?

Dương Phàm khẽ mỉm cười, thong dong mà nói:

- Lục lang, Dương mỗ cùng ngươi làm đại sự, khi nào làm ngươi thất vọng chưa?

Trương Xương Tông đang định cười một tiếng, tiếng cười vừa lao lên lồng ngực liền bị y ngăn lại. May mắn y nhịn kịp thời, chỉ phát ra một âm thanh quái dị. Nơi này khói lửa tung tóe, mọi người còn tưởng y bị sặc khói đấy. Trương Xương Tông ho khan một tiếng, đè thấp giọng, hưng phấn mà nói:

- Ta đây lại nhẫn nại thêm một lần, chỉ cần ta sống qua cửa ải này, hừ!

Bình Luận (0)
Comment