Say Mộng Giang Sơn

Chương 1111.2

Kính Huy cáo từ Hoàn Ngạn Phạm đi ra, càng nghĩ trong lòng càng bất an. Tuy rằng bộ dạng Hoàn Ngạn Phạm như đã định liệu trước, nhưng Kính Huy lại cảm thấy sự tình chưa chắc sẽ như Hoàn Ngạn Phạm suy nghĩ. Võ Tam Tư tuổi quá lớn, Hoàng hậu ngay cả tính tình phong lưu, cũng không tìm tới một đầu bạc lão nhân như vậy, lời đồn này rất không có sức thuyết phục.

Còn nữa, Hoàng đế vừa mới đăng cơ, Hoàng hậu vừa mới chủ trì lục cung, ở trong cung căn cơ còn thấp, hậu cung cung nga thái giám không nhanh như vậy liền biến thành tuyệt đối tâm phúc của nàng, nàng bây giờ thế lực trong cung thậm chí xa không bằng Thượng Quan Uyển Nhi. Dưới tình huống này, muốn nói Hoàng hậu cùng người tư thông, hơn nữa có thể giấu diếm được Hoàng đế, lại huyên náo ngoại thần và dân gian dân chúng không người không biết, chuyện này...

Chỉ cần Hoàng đế không phải ngu xuẩn, chỉ sợ cũng sẽ không tin tưởng lời đồn này, một khi Hoàng đế sinh lòng nghi ngờ, tất nhiên sẽ đoán được bọn họ, nói không chừng bởi vì chuyện này ngược lại sẽ đối với bọn họ sinh ra ác cảm, vậy lợn lành chữa thành lợn què rồi.

Kính Huy một đường nghĩ ngợi trở lại phủ đệ, vừa mới bước vào cửa phủ, lão sai vặt liền bẩm báo nói:

- A lang, Khảo công Viên Ngoại Lang Thôi Thực quá phủ bái vọng, hiện tại đang đợi ở phòng khách.

- Hả?

Kính Huy vê râu suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một chủ ý, lập tức nói:

- Đi, mời hắn đến thư phòng gặp!

Trong phòng khách, Thôi Thực an tĩnh ngồi. Đối với Kính Huy, Thôi Thực cực kỳ hâm mộ. Nhớ ngày đó hai người gã đều từng đến cửa, khi đó hai người địa vị xấp xỉ, nói gia thế bối cảnh Thôi Thực so với Kính Huy còn hùng hậu hơn nhiều, ai ngờ Kính Huy gan lớn như thế, cũng dám khiêu chiến với Tắc Thiên nữ hoàng.

Khiến cho người ta không nghĩ tới là y thành công! Trong chuyện này phiêu lưu cố nhiên thật lớn, nhưng thành công hồi báo cũng thật sự là dày, trong nháy mắt, Kính Huy địa vị tới quốc công, phong quan Tể tướng, hiện giờ hai người địa vị đã là cách biệt một trời. Một thiên chi kiêu tử như gã muốn tìm con đường làm quan tiến thân, cũng phải hạ người, nịnh bợ người ta.

Thôi Thực nhìn phần hậu lễ đặt ở trên bàn, khe khẽ thở dài, đúng lúc này, lão gia nhân Kính phủ đi đến, thi lễ với gã, nói:

- Thôi xá nhân, chủ nhân nhà ta xin gặp ngài ở ngài thư phòng.

Thôi Thực nghe xong đầu tiên là ngẩn ngơ, lập tức liền có chút được sủng ái mà lo sợ, chủ nhân ở thư phòng đối đãi đều là khách nhân coi trọng nhất, Kính Huy thân phận lúc này, cũng không cần đối với gã lễ ngộ như thế, Thôi Thực khẩn trương chỉnh ngay ngắn áo mũ, nói với lão gia nhân:

- Xin đi trước dẫn đường.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※

Khi Thôi Thực rời khỏi Kính phủ, dường như mất hồn mất vía.

Gã hôm nay thăm hỏi Kính Huy, vốn là muốn đến làm môn hạ Kính Huy, lấy quyền thế của Kính Huy như mặt trời ban trưa, chỉ cần câu nói đầu tiên có thể làm cho con đường làm quan của gã càng tiến một bước, nhưng gã không nghĩ tới sau khi to gan lớn mật biểu bạch trung tâm, Kính Huy không ngờ lấy một chuyện đại sự giao thác, sai khiến gã đến dưới cửa Võ Tam Tư làm nội gián.

Thôi Thực cảm thấy kinh ngạc và hoang mang cũng không phải bởi chuyện khiến gã làm nội gián, mà là thông qua chuyện này để lộ ra tới tin tức bất thường: Đám công thần bị Võ Tam Tư hùng mạnh uy hiếp, muốn sử dụng nội gián để thăm dò động tĩnh của Võ gia, cẩn thận như lâm đại địch, có ý như thế nào?

Gần một tháng qua, Lý Hiển dưới sự ủng hộ của Võ Tam Tư từng bước phản kích, mà công thần tập đoàn lại bởi vì thái độ không đủ kiên quyết mà lần nữa nhượng bộ không chỉ có dân gian dân chúng không rõ ràng, cho dù là trên triều đình biết nội tình cũng chỉ là mấy nhân vật lớn cơ yếu trung tâm triều đình.

Bởi vì hiện tại chính quyền nằm trong tay Trương Giản Chi và Ngũ tướng công, tất cả lệnh đều thông qua bọn họ ban ra, bọn họ cùng Hoàng đế đấu tranh phần lớn là lén lút, một khi quyết định đưa mọi chuyện ra ánh sáng, đó chính là lúc bọn họ thỏa hiệp nhượng bộ hoặc là kết quả hiệp thương.

Ở trong mắt người ngoài không biết quá trình này, tự nhiên như trước đem bọn họ cho rằng người tâm phúc nhất của Hoàng đế, như trước đem bọn họ cho rằng lực lượng làm người ta ngưỡng mộ trên triều đình, không ai rõ ràng bọn họ đang nhanh chóng mất đi tín nhiệm của Hoàng đế, cũng không rõ Hoàng đế phân công mệnh lệnh cho cá nhân nào, trên thực tế bọn họ đã tiến hành quá một hồi đấu tranh kịch liệt.

Nhưng hiện tại Thôi Thực đã biết, khi gã phát hiện tình cảnh đám công thần lúc này không giống như gã tưởng tượng, gã bắt đầu do dự: Gia nhập vào bọn họ, thật là một lựa chọn sáng suốt sao?

Lúc này, trên đường dài đột nhiên có một chiếc xe ngựa không có bất kì dấu hiệu nào ngăn trước ngựa Thôi Thực, hai thị vệ của Thôi Thực lập tức tiến lên phía trước, đang muốn khiển trách đối phương nhường đường, màn xe nhấc lên, trong xe một vị công tử áo bào trắng cười dài nói với Thôi Thực:

- Trừng Lan huynh, đã lâu không gặp!

Thôi Thực định thần nhìn lại trong xe người nọ, nhất thời chấn động, thất thanh kêu lên:

- Là ngươi! Hi Liêm hiền đệ, ngươi sao ở chỗ này !

Người trong xe nọ và Khương công tử ngày xưa có sáu bảy phần giống nhau, đúng là Phạm Dương Lư Thị gia tộc Lư Tân Chi. Lư Tân Chi ngửa mặt lên trời cười ha hả, nói:

- Tiểu đệ sao không thể tới đây? Ta và ngươi bạn cũ gặp lại, Trừng Lan huynh không mời tiểu đệ đến nhà thiết đãi cơm rượu, lại nói chuyện sau sao?

Thôi Thực đưa Lư Tân Chi tới quý phủ của mình, lập tức cho lui người xung quanh, dẫn y tiến vào thư phòng, khẩn trương nói:

- Hi Liêm, sao ngươi đến Trường An?

Lư Tân Chi ngượng nghịu ngồi lên giường, nâng cao ống tay áo, nhếch lên bắt chéo chân, liếc gã nói:

- Như thế nào, Trừng Lan huynh cảm thấy tiểu đệ không thể đến thành Trường An sao

Thôi Thực nói:

- Không phải vậy, Hi Liêm chớ nên hiểu lầm ý của vi huynh. Lư gia hạn cấm túc ba năm đã qua, Lư gia con cháu tự nhiên có thể chu du thiên hạ. Chỉ có điều thành Trường An... Dương Phàm ở ngay tại Trường An, hai người các ngươi nếu gặp lại, chỉ sợ không ổn.

Kỳ thật, lúc trước Dương Phàm ở Trường An áp chế lư lão thái công, buộc hắn lập lời thề là Lư Tân Chi vĩnh viễn giam lỏng ở Phạm Dương và con cháu Lư Thị phải cấm túc ba năm, hiện giờ Lư Tân Chi lại ở nơi này, có nghĩa là Lư gia không giữ lời thề rồi. Thôi Thực đương nhiên thể ngay trước mặt Lư Tân Chi nói việc này, chỉ có thể uyển chuyển một ít.

Vẻ mặt Lư Tân Chi chậm rãi trở nên có chút âu sầu, y buông chân, đứng dậy, cúi đầu nói:

- Gia tổ... Đã tạ thế rồi.

Thôi Thực giật mình kinh hãi, cũng đứng lên, thất thanh nói:

- Cái gì? Lư lão thái công đã tạ thế rồi hả? Đây... Đây là chuyện khi nào, sao một chút phong thanh ta cũng không nghe thấy?

Lư Tân Chi nói:

- Đây là chuyện tháng trước mới vừa vặn phát sinh, Thôi lão thái công nơi đó cũng chỉ vừa nhận được tin tức, ngươi đang ở Trường An dĩ nhiên không biết.

Thôi Thực khe khẽ thở dài, thấp giọng nói:

- Hi Liêm, bớt đau buồn đi.

Lư Tân Chi ngửa mặt lên trời cười ha hả, mặc dù đang cười, trong tiếng cười lại không có chút nào vui thích:

- Trừng Lan huynh, Tân Chi đã bị Lư gia khai trừ, từ nay về sau, không bao giờ ... là con cháu Phạm Dương Lư Thị rồi.

Nói tới đây, hai hàng nước mắt cuồn cuộn mà rơi, thanh âm của y cũng nghẹn ngào.

Thôi Thực lại cả kinh, ngạc nhiên nói:

- Sao lại như thế, có phải hiền đệ phạm phải sai lầm lớn gì nên bị đuổi ra khỏi nhà không?

Bình Luận (0)
Comment