Say Mộng Giang Sơn

Chương 1112

Phải biết rằng, Lư Tân Chi là cháu ruột đích tôn Lư gia, từ khi huynh trưởng y mất, y chính là người thừa kế gia chủ thứ nhất Lư Thị, muốn đuổi người thừa kế gia chủ thứ nhất Lư gia ra khỏi cửa, thật sự là khó có thể tưởng tượng, đây hẳn đã phạm phải lỗi lớn như thế nào?

Lư Tân Chi thản nhiên nói:

- Tân Chi không phạm sai cái gì, bị gia phả xoá tên, là vì Tân Chi tự xin khai trừ.

Thôi Thực bỗng nhiên mở to mắt, không dám tin mà nhìn Lư Tân Chi.

Lư Tân Chi chầm chậm ngồi xuống, hơi hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt nhớ lại, thanh âm sâu kín mà nói:

- Mấy năm nay, gia tổ chưa từng một ngày vui vẻ, lão nhân gia luôn luôn nhớ gia huynh, tiểu đệ cũng thời khắc nhớ kỹ, gia huynh thù lớn chưa trả...

Lư Tân Chi khe khẽ thở dài một cái, nhìn Thôi Thực nói:

- Tân Chi khi còn nhỏ gia phụ liền đã về cõi tiên, gia huynh vừa là anh vừa là cha Tân Chi. Ta nghĩ, gia tổ lúc lâm chung chuyện ăn năn lớn nhất, chính là đại thù của gia huynh chưa được báo, Tân Chi hẳn là hoàn thành di nguyện của lão nhân gia.

Thôi Thực không biết nói cái gì cho phải, nếu huynh đệ của gã gặp phải chuyện giống như Lư Tân Mật, gã làm huynh đệ cũng sẽ ghi nhớ báo thù cho hắn, nhưng, nếu phải bắt gã trả giá bằng vị trí gia chủ, gã có thể chấp nhận sao? Thôi Thực bỗng nhiên có chút hổ thẹn.

Lư Tân Chi nói:

- Gia tổ sau khi qua đời, Tân Chi là cháu ruột phòng chính, vốn nên tiếp chưởng vị trí gia chủ Lư Thị. Nhưng gia huynh chịu khổ đột tử, gia tổ hậm hực mà chết, Tân Chi sao có thể thản nhiên tiếp chưởng quyền vị, yên tâm thoải mái làm người chủ gia đình? Cho nên, Tân Chi tự xin đuổi đi, xoá tên gia phả, kể từ đó, cũng không tính vi phạm thề độc của gia tổ rồi.

L

ư Tân Chi lời nói mây trôi nước chảy, không lộ ra chút oán oán giận ý, nhưng Thôi Thực biết, hận thù của y rõ ràng là xâm nhập cốt tủy, cho nên mới nói bình tĩnh như vậy. Cảm giác được chấp niệm của Lư Tân Chi, làm gã không khỏi rùng mình.

Ở bên trong một đại gia tộc, vị trí tộc trưởng và vị trí vua của một nước giống nhau, là vô số con em gia tộc từ khi nhận biết sự vật liền hi vọng đạt đến mục tiêu cao nhất. Tuy nhiên, vị trí này ở đại đa số tình huống đều là định mệnh đã xác định, tranh đoạt nó cũng không máu tanh tàn khốc giống tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế.

Thế gia là một loại tồn tại đặc thù, từ khi sinh ra đã có đủ loại ưu thế sinh tồn. Đối với người bên ngoài, loại ưu thế này chủ yếu thể hiện trong quá trình vương triều tiêu vong và hứng khởi, cho dù thế cuộc có thay đổi nghiêng trời lệch đất, cũng rất ít nảy sinh công kích trí mạng đối với những thế gia đại tộc.

Người thống trị vương triều mới nhất định sẽ dùng thủ đoạn tàn khốc nhất máu lạnh nhất tiêu diệt hết thảy người kế thừa của người thống trị vương triều cũ, nhưng đối với những đại gia tộc đã tồn tại thâm căn cố đế sẽ không vì địa vị người thống trị mà tạo thành uy hiếp, mà sẽ áp dụng phương thức lôi kéo hấp thu để củng cố sự thống trị của mình.

Mà trong bộ phận gia tộc, các phòng các chi cũng rất khó tranh đoạt kịch liệt giống các hoàng tử tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, bởi vì thế gia không phải người thống trị cao nhất thế gian, khi trên bọn hắn còn có triều đình, ở bên cạnh bọn họ còn có các đại thế gia khác cùng những rắc rối khó gỡ, giữ cân bằng giữa vương pháp cao cao tại thượng và rắc rối khó gỡ bảo đảm nội bộ thế gia cạnh tranh một cách bình lặng.

Bởi vậy, thế gia sẽ rất ít bị ảnh hưởng bởi sự hưng vong của quốc gia, cũng rất ít sẽ xuất hiện tranh giành đoạt vị máu tanh, điều đó bảo đảm sinh mệnh của nó lâu dài hơn rất nhiều so với đế quốc vương triều vốn thay đổi nhanh như một vở kịch, nó kế thừa quá trình tương đối bình thản, mặc dù sinh lòng thèm muốn như thế nào, cũng rất ít sẽ có người dám phát động khiêu chiến về hướng vị trí không thuộc về hắn.

Bởi vậy, dù việc đích tôn dòng chính Lư gia rất thưa thớt, nhưng Lư Tân Chi chỉ cần không muốn mà buông tha, liền không ai có thể cướp đi người đầu tiên thừa kế vị trí gia chủ từ trong tay y, bọn họ cùng lắm là cậy vào phía mình người đông, thế lực lớn, tranh đoạt quyền có tiếng nói trọng đại trong gia tộc mà thôi.

Đây cũng có chút giống Nhật Bản chính thể, mặc dù quyền to nắm giữ ở trong tay mạc phủ tướng quân, ngôi vị Hoàng đế cũng như trước thuộc về Thiên hoàng nhất hệ muôn đời, rất khó dao động. Bởi vậy, Thôi Thực tin tưởng Lư Tân Chi cũng không phải bị đuổi khỏi ngai vàng gia chủ mà là y chủ động buông tha, như vậy Lư Tân Chi buông tha cho vị trí gia chủ mà không đề cập tới điều kiện sao?

Lư gia rất khổng lồ, trong đó có thực lực tiếp chưởng vị trí gia chủ tuyệt không chỉ có nhất phòng, cuối cùng lựa chọn ai, cần nhờ Lư Tân Chi chỉ định, như vậy giữa bọn họ nhất định sẽ có một điều kiện trao đổi, Lư Tân Chi giao đổi lấy chỉ có thể là lực lượng trợ giúp y báo thù.

Thôi Thực tin tưởng lực lượng này tuyệt đối sẽ không nhỏ, mà chiếm được lực lượng khổng lồ như vậy, lại bị trừ bỏ tông tịch, thiếu rất nhiều chế ước, Lư Tân Chi có thể lợi dụng lực lượng này làm nhiều chuyện, ngẫm lại khiến cho người ta không rét mà run.

Thôi Thực ho khan một tiếng, khuyên:

- Hi Liêm, ta và ngươi quan hệ rất thân quen. Khó được ngươi còn nhớ vi huynh, vừa đến Trường An đã đến thăm ta, vi huynh khuyên ngươi vài câu, lệnh huynh lúc trước có thể đối phó Dương Phàm mà nay lại không thể, bởi vì Dương Phàm hôm nay đã không phải Dương Phàm lúc trước.

Dương Phàm hiện giờ chặt chẽ khống chế được Hiển Tông, Thẩm Mộc cũng cùng hắn cấu kết với nhau làm việc xấu, mặc kệ ngươi thua hay thắng, kết quả của nó đều tất nhiên là lưỡng bại câu thương. Thôi lão thái công và lệnh huynh làm hết thảy cũng là vì lợi ích của Lư gia, mà ngươi lại muốn khiến Lư gia nguyên khí tổn thương nặng nề.

Lư Tân Chi khóe miệng nhếch lên, cười có chút tà khí:

- Trừng Lan huynh, ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, cấm túc trong nhà mấy năm nay, ta luôn luôn tại lặp lại cân nhắc, vì sao ta thất bại? Vì sao gia huynh thất bại? Vì sao gia tổ không có biện pháp đối với Dương Phàm?

Ta ngồi ở dưới mái hiên, nhìn hoa nở hoa tàn, nghe tiếng mưa đến mưa đi, nhìn thu thực đông tuyết, suy nghĩ như thế vài năm, ta rốt cục đã hiểu rõ, bởi vì Dương Phàm hiểu được dựa thế, tuy rằng hắn lúc ấy rất nhỏ yếu, nhưng hắn hiểu được mượn thế của thế gia Quan Lũng, mượn thế dã tâm của Thừa Tự Đường, mượn thế hoàng triều thiên tử, kỳ thế như thiên, Lư gia lại nghịch thiên mà đi, làm sao có thể không thất bại?

Lư Tân Chi nhìn thẳng Thôi Thực, trầm giọng nói:

- Trừng Lan huynh, thực không dám dấu diếm, hôm nay ta đến, không phải là vì tâm tình cố nhân, mà là vì mượn thế Thôi gia của ngươi.

Thôi Thực nhíu nhíu mày, nói với Lư Tân Chi:

- Hi Liêm, Thôi gia có gia tổ làm chủ, ngay cả khi gia tổ mất, còn có gia phụ làm chủ, chuyện lớn như vậy, bất kể như thế nào cũng không tới phiên Thôi mỗ tự chủ trương.

Lư Tân Chi mỉm cười nói:

- Từ khi Dương Phàm quản lý Hiển Tông, hắn làm cái gì? Thứ nhất, hắn quản cơ nghiệp mà gia huynh theo Hiển Tông nhiều năm gây dựng mà diệt trừ, thứ hai, liên hợp Thẩm Mộc làm một khối, lừa gạt toàn bộ Thất tông ngũ tính; Dương Phàm mắt đi mày lại cùng thế gia Quan Lũng, lòng muông dạ thú, ngươi còn tính toán gì?

Hiện tại Hoàng đế dời đô Trường An, kể từ đó, thế tất yếu nhờ thế gia Quan Lũng, mà thế gia Quan Lũng ở chính biến Thần Long xuất lực quá lớn, cũng sẽ mượn điều này khuếch trương thế lực, thiên hạ tổng cộng lại lớn như vậy, có thể được hưởng chỗ tốt nhiều như vậy, thế gia Quan Lũng quật khởi, sĩ tộc Sơn Đông ta tất nhiên sẽ bị tổn hại.

Cứ thế một bên tăng một bên giảm, đến lúc đó Thôi huynh còn dám nói Thôi gia ngươi là đệ nhất thiên hạ thế gia như cũ không? Hiện tại có lẽ vẫn đúng, nhưng ba năm năm sau? Đi ngược dòng nước, không tiến tức là lùi, Thôi huynh muốn đem Thôi gia giao cho trên tay người khác, mất đi địa vị lãnh tụ Thất tông ngũ tính hay?

Tiểu đệ hôm nay cùng huynh trưởng bàn bạc, chẳng qua là hô ứng lẫn nhau, cũng không cần Trừng Lan huynh vì tiểu đệ mà mình trần ra trận, đây là đối với Thôi gia có trăm lợi mà không có một hại, huynh trưởng không muốn nghe một chút tiểu đệ đến tột cùng định làm gì sao?

Tim Thôi Thực đập thình thịch, trong triều hiện giờ không yên ổn, đảng này đảng kia liền không cần phải nói, hôm nay gã mới biết được công thần đảng đang như mặt trời ban trưa cũng không phải bền chắc như vậy. Lại nói đến những thế gia căn cơ ngay tại Trường An Quan Lũng, hai đại long đầu thế gia Quan Lũng, một là Đỗ thị, một là Vi thị.

Đỗ thị bây giờ cùng đi lại rất thân thiết với công thần đảng, mà Vi thị nghe nói đã cùng bám vào Hoàng hậu nương nương, về phần các đại gia tộc Quan Trung khác có chút đi theo bọn gã, có chút thì đầu quân cho Thái Bình đảng, Lương Vương đảng. Trên triều đình, các phái hệ rục rịch, khi có biến, các đại thế gia cũng đều nắm chắc thời cơ.

Sơn Đông thế gia bởi vì mất địa lợi, gián tiếp mất đi thiên thời cùng nhân hòa, đã đi ở phía sau mọi người rồi, lúc này sao có thể không phấn khởi mau chóng đuổi theo, muốn khẩn trương nhúng tay vào kiếm một chén canh? Thôi lão thái công đã tới thúc giục Thôi Thực, phái gã quan sát các phái thế lực trong triều, lựa chọn cường nhân mà nương nhờ.

Chính là vì thế, Thôi Thực mới quyết tâm đầu nhập vào Công thần đảng, kết quả hôm nay Kính Huy phái gã đi Lương Vương nằm vùng giống như dội vào đầu gã một chậu nước lạnh, Thôi Thực chợt phát hiện địa vị Công thần đảng kỳ thật cũng chưa vững chắc, trong lúc nhất thời cũng làm cho gã không biết nên đi nơi nào.

Hiện giờ Lư Tân Chi lai đến Trường An, lại nói với mình chuyện như vậy, y đến tột cùng có tính toán gì? Nếu thật là chuyện hợp tác cùng có lợi, vậy liền cùng y hợp tác nào có ngại gì? Nghĩ đến đây, ánh mắt Thôi Thực bỗng nhiên nhạy bén lên, nhìn chằm chằm Lư Tân Chi, trầm giọng hỏi:

- Hi Liêm hiền đệ tính toán như thế nào?

Bình Luận (0)
Comment