Thái Tử đi ở giữa, phía trước có một tên lính mở đường, phía sau là hai tên lính bị thương, cuối cùng còn có một tên lính, Lý Thừa Huống lặng lẽ tiêu diệt, đột nhiên bịt miệng tên lính kia, đao hướng vào cổ họng của y dùng sức một chút, máu phun trào ra giống như suối, khi cảm thấy y đã hoàn toàn mất đi sức giãy dụa, Lý Thừa Huống liền đẩy y vào trong bụi cây, tiếp tục đi lên.
Quả Nghị Đô Úy Triệu Tư Thận dẫn theo đại đội nhân mã chạy tới, Dương Tư Úc sốt ruột lập công nên mệnh y suất lĩnh du kỵ trấn giữ tất cả yếu đạo ở dưới chân núi, tự mình mang binh lên núi truy tìm, Dương Phàm cũng dẫn theo người của mình, vung đao mở đường hướng lên núi tìm kiếm.
Thái Tử cho người làm thủ hạ của hắn, thiếu chút nữa đưa hắn vào chỗ chết, người của hắn dưới Huyền Vũ môn vì nói chuyện với Vạn Kỵ của hắn trước trận phản chiến, khiến Thái Tử binh bại, ân oán đã kết lại rồi, nếu Thái Tử lật ngược tình thế, hắn tuyệt đối không có kết quả tốt, hắn đương nhiên hiểu rõ đạo lý đơn giản diệt cỏ diệt tận gốc.
Dương Phàm đi dọc theo đường núi, đang lúc tìm kiếm đột nhiên có một tên lính kêu lên:
- Đại tướng quân, nơi này nhánh cây cỏ bị chém đứt.
Dương Phàm vội vàng qua xem, trong nhất thời cũng không thể xác định là có phải là của đội quân khác lục soát trên núi để lại hay không nên nói:
- Đuổi theo một chút xem sao.
Đoàn người đuổi tới một mảnh đất trống, không có dấu hiệu rõ ràng, mất đi dấu vế tmục tiêu truy tìm , đang muốn tìm hướng khác tiếp tục tìm kiếm, đột nhiên trong bụi cây khuấy động, dường như là có người hay thú lớn tới gần, Nhâm Uy và thị vệ lập tức cầm đao đề phòng.
Cây cối rẽ ra, từ giữa chui ra một người thân thể nhếch nhác, trong tay còn cầm theo một đầu người máu chảy đầm đìa, vừa thấy đám người Dương Phàm, người nọ đầu tiên là hoảng sợ, tiếp theo thấy hình dạng của Dương Phàm, không khỏi mừng rỡ kêu lên:
- Dương đại tướng quân, mạt tướng Lý Thừa Huống, tuân theo thánh dụ phản chính!
Người từ trong bụi cây chui ra đúng là Lý Thừa Huống, y vội vàng quăng đao, tiến nhanh tới hai bước, hai đầu gối quỵ xuống đất, đem đầu người máu chảy đầm đìa giơ lên cao. Dương Phàm vừa thấy cái đầu người, không khỏi cả kinh, chỉ thấy cái đầu người kia trợn mắt tròn xoe, ánh mắt bi phẫn khiếp sợ vẫn ở trên mặt, đúng là Thái Tử Lý Trọng Tuấn.
Dương Phàm thất thanh hỏi:
- Thái Tử?
Lý Thừa Huống vội vàng gật đầu:
- Đúng là Thái Tử, Đại tướng quân, mạt tướng chịu cảm hóa của Thiên tử, dứt khoát quay về với chính nghĩa, giết một đám phản tặc, Đại tướng quân ngài xem, mạt tướng còn vì thế mà bị thương đây.
Dương Phàm chần chừ một chút, chậm rãi nói:
- Ngươi đứng lên đi, bản quan dẫn ngươi đi gặp Thánh Thượng.
Lý Thừa Huống mừng rỡ như điên, vội vàng đứng lên, cúi đầu khom lưng nói:
- Tạ đại tướng quân, ân đức của Đại tướng quân, mạt tướng suốt đời không quên...
Lý Thừa Huống đang tâng bốc, Nhâm Uy đột nhiên giơ đao trên tay lên, hàn quang chợt lóe, hướng tới cổ của y.
Lý Thừa Huống tuy rằng không tình nguyện lấy đầu của Thái Tử để có công đầu nhập lại vào chổ Hoàng đế cho lắm, nhưng y cảm thấy lời nói Đinh tiên sinh rất có đạo lý, thứ nhất Thiên tử trước mặt mọi người đã nói "Chuyện cũ đảo chính sẽ bỏ qua", bí mật y là chủ mưu phản chính sẽ không ai biết, không đến nỗi coi là thành thủ phạm, đương nhiên có thể được tha thứ.
Thứ hai, y hôm nay giết Thái Tử chính là đã không còn đường lui, nếu còn có ý đồ bất lợi đối với Thiên tử, tuyệt sẽ không chiêu dụ y, y ngoại trừ làm chó săn cho Lý Hiển thì không còn con đường thứ hai. Nếu có ai có thể thành tựu đại sự, vì gạt bỏ Lý Hiển tất nhiên vì Thái Tử sửa lại án xử sai, Thái Tử một khi sửa lại bản án xử sai, y vẫn chưa muốn chết, cho nên y chẳng những nên làm chó săn vì Thiên tử, mà còn chỉ có thể làm một con chó trung thành, dù sao cũng không ai biết y đã sớm là nội gian của Lư Thị.
Bởi vậy, sau khi y thoát, khả năng được Lý Hiển trọng dụng rất lớn, Lý Hiển thiếu người có thể sử dụng cũng không phải bí mật gì. Cho nên sau khi y giết Thái Tử, cắt lấy đầu người, căn bản không có cảnh giác gì.
Nhâm Uy giơ lưỡi đao lên, đầu Lý Thừa Huống đã bị rơi xuống xuống, lăn xa hơn một trượng, một tiếng rơi thình thình trên mặt đất, lăn ùng ục ục trong bụi cỏ. Khoảnh khắc Nhâm Uy xuất đao, Dương Phàm cũng cả kinh, tay theo bản năng nhanh chóng ấn chuôi đao, đợi khi đầu Lý Thừa Huống rơi xuống đất, năm ngón tay Dương Phàm mới chậm rãi buông ra.
Nhâm Uy giết Lý Thừa Huống xong, liền xoay người hướng Dương Phàm quỳ gối xuống.
Dương Phàm trầm giọng hỏi:
- Ngươi làm cái gì vậy?
Nhâm Uy nói:
- Đại tướng quân, phần công lao này sao lại khoanh tay nhường cho kẻ tiểu nhân lật lọng Lý Thừa Huống?
Dương Phàm thần sắc bất động:
- Hả?
Nhâm Uy ngẩng đầu, ánh mắt có chút tha thiết:
- Đại tướng quân, từ Tắc Thiên hoàng đế đến đương kim Thiên tử, tướng quân vẫn được trọng dụng, nhưng bọn họ đối với Đại tướng quân lại không phải không đề phòng. Lúc này là tiến thêm một bước, cơ hội được Thiên tử coi là tâm phúc, Đại tướng quân sao có thể bỏ qua?
Nhâm Uy quỳ gối đi đến hai bước, hạ giọng nói:
- Hơn một năm nay, Hiển Tông ta và Ẩn Tông tranh đấu gay gắt, sinh lực hai bên đều bị tổn thương nhiều. Ẩn Tông trên giang hồ căn cơ thâm hậu hơn chúng ta, Tông chủ nếu muốn đè Ẩn Tông, chỉ có ở trên triều đình nắm giữ quyền lực lớn hơn nữa. Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại !
Dương Phàm nhìn y thật sâu, trầm giọng nói:
- Đây là ý tưởng của ngươi, hay là ý tưởng các vị trưởng lão Hiển Tông ta?
Nhâm Uy cúi đầu không nói, Dương Phàm im lặng một lát, quay người bước đi.
Nhâm Uy vội kêu lên:
- Đại tướng quân!
Thấy Dương Phàm cũng không quay đầu lại, Nhâm Uy đứng dậy đuổi theo, mặt khác lại hướng về đám thị vệ đưa tay ra hiệu cho bọn họ nhặt đầu của lên Lý Thừa Huống và Thái Tử lên.
************************
- Tốt! Tốt! Tốt! Tư Úc, đem đầu treo dưới Ngọ môn để cho các quan lại ra vào đều có thể nhìn thấy. Ba ngày sau, mang đến tế ở linh tiền của Lương Vương!
Lý Hiển thấy rõ cái đầu người kia đúng là con của mình, lúc này mới an tâm gọi người lấy đi. Lý Trọng Tuấn xông vào cung giết mẹ, làm cho ông ta sợ tới mức hồn bay phách lạc, tình phụ tử lạnh nhạt một chút cũng không còn, nhìn thấy đầu con ruột của mình y cũng không có chút lòng trắc ẩn, hơn nữa còn hung tợn hạ lệnh treo ở Ngọ môn, lại tế ở linh tiền của Lương Vương.
Lý Hiển nhìn Dương Phàm một cái, cười híp mắt nói:
- Nhị Lang, ngươi lập nhiều công lớn, trẫm nên thưởng ngươi thế nào đây?
Dương Phàm ôm quyền nói:
- Bệ hạ hiểu lầm rồi, Thái Tử... Không phải chết ở tay vi thần.
Lý Hiển nhướn mày, ngạc nhiên nói:
- Hả? Thái Tử không phải ngươi giết hay sao?
Dương Phàm nói:
- Không phải, người giết Thái Tử là người bên cạnh Thái Tử Lý Thừa Huống. Lý Thừa Huống giết Thái Tử với ý đồ dùng cái này để được tha tội. Chỉ có điều khi y trong rừng hành thích lén lút, nên cấp dưới hạ thần ở trong rừng tìm kiếm, hiểu lầm là y muốn phục kích vi thần nên đã ra tay giết y, sau khi nhìn thấy đầu Thái Tử, cũng tìm được vài thân vệ bên người Thái Tử, từ miệng một thị vệ chưa chết hỏi chân tướng mới rõ ràng nguyên do.
- A! Thì ra là thế...
Sắc mặt của Lý Hiển hơi khó coi, ông ta nhìn chăm chú Dương Phàm một cái nói:
- Tuy rằng như thế cũng không thể bỏ qua công lao. Huống chi ngươi ở dưới Huyền Vũ môn còn có công cứu giá. À, ngươi lui xuống trước đi, công lao của ngươi trẫm sẽ xét ban cho.
- Tạ ơn bệ hạ!
Dương Phàm chắp tay lui ba bước, xoay người đi ra đại điện.
Lý Hiển nhìn sau lưng của hắn, sắc mặt dần dần âm trầm xuống. Sau tấm bình phong, Vi hậu và An Nhạc công chúa đi ra. Từ lúc Võ gia xảy ra chuyện, An Nhạc mấy ngày nay luôn ở trong cung, cũng chưa trở về bái tế công công và trượng phu, lúc này dư đảng còn chưa tẩy sạch, nàng sao dám mạo hiểm.
Vi hậu đi tới bên cạnh Lý Hiển, từ ánh mắt của ông ta hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, Lý Hiển lẩm bẩm:
- Giết Thái Tử chính là Lý Thừa Huống, nhưng chuyện này chỉ có người bên cạnh hắn rõ ràng. Nếu hắn không nói, ai biết chân tướng? Công lớn như thế sao hắn nhưng lại bất động, hắc! Ha hả!
Vi hậu nói:
- Vì sao Dương Phàm không chịu nhận công? Là lo lắng một ngày có người sẽ phản công cướp lại, hay là không muốn chết tâm đi theo ông?
Sắc mặt của Lý Hiển càng thêm âm trầm.
An Nhạc công chúa dịu dàng nói:
- Cha, a nương, mọi người nghĩ nhiều quá rồi. Nếu Dương Phàm lòng dạ khó lường vậy y sao lại mạo hiểm lên Huyền Vũ môn hộ giá?
Vi hậu nói:
- Con không nghe hắn nói, hắn cũng chẳng hay biết gì đó sao? Nếu không phải hắn cùng với Độc Cô thị có qua lại rất tốt, Độc Cô Húy không dám dễ dàng đắc tội gia tộc, ngay lúc đó phải giết hắn đi chứ.
An Nhạc công chúa nói:
- Vậy thì thế nào? Theo hộ tống phụ thân ra khỏi Phòng Lăng, lại đến khi Thần Long đảo chính ủng hộ phụ thân đăng cơ, đến lần này xông vào cung cứu giá ngăn cơn sóng dữ, người này.. lòng trung thành không thể chê đấy, chính là cẩn thận quá mức, muốn có nơi chốn phùng nguyên cho nên không chịu một đường mà đến.
Lý Hiển trầm mặt nói:
- Trẫm là Thiên tử, hắn không một lòng trung với trẫm, muốn chốn phùng nguyên ở nơi nào... Tương Vương chỗ ấy sao? Hừ! Đây là bất trung lớn nhất!
Vi hậu nhắc nhở:
- Nhưng hắn là người có công lớn, ngài muốn thật sự khiến mình mang danh tọa khắc nghiệt thiếu tình cảm sao?
An Nhạc công chúa cười hì hì nói:
- Có công đương nhiên phải thưởng ..., Trương Giản Chi bọn họ, phụ thân không phải phong Vương vị sao? Đúng không, phụ thân.
Lý Hiển đổi giận thành vui, mĩm cười nói:
- Vẫn là con gái bảo bối của ta thông minh.
An Nhạc công chúa cười hì hì, con ngươi đảo vòng, không biết chủ ý là gì.
*********
Tiểu Man nghe nói lang quân hồi phủ, vội vàng nghênh đón ở nhà trong, lại nghe quản gia nói lang quân vừa về đến liền gọi Cổ Đại vào thư phòng nghị sự.
Tiểu Man quay lại phòng khách, ngồi ở bên giường La Hán khẽ thở dài, A Nô đang nhìn La Hán ở trên giường thay quần áo cho con, liếc nhìn nàng, hỏi:
- Có tâm sự?
Tiểu Man lắc đầu, nói:
- Triều đình nhiều việc làm cho lang quân nóng ruột nóng gan đấy, thật sự làm cho người ta lo lắng.
A Nô cắn đứt đầu sợi chỉ nói:
- Yên tâm đi, chàng võ nghệ cao cường, lại trong tay nắm trọng binh thì có chuyện gì xảy ra chứ.
Tiểu Man nói:
- Cũng không chắc, võ công cao cường thì có ích lợi gì? Nghe nói tướng lĩnh thủ hạ chàng cũng có tham dự binh biến, còn trở mặt với chàng, suýt nữa một đao kết liễu tính mạng chàng, đó căn bản là khó lòng phòng bị. Nói tay cầm trọng binh, Lý Đa Tộ, Lý Thiên Lý, Sa Trá Trung Nghĩa không người nào tay cầm trọng binh? Hũ sành khó rời miệng giếng bể, đại tướng khó tránh khỏi... , ta có thể nào không lo lắng?
A Nô nghe xong, lông mày kẻ đen cũng nhẹ nhàng nhăn mày lên, trầm mặc một lúc lâu yếu ớt nói:
- Nam nhân cuối cùng cũng phải bên ngoài dốc sức đấy. Nữ nhân chúng ta có năng lực có biện pháp nào đâu? Chẳng lẽ khuyên bảo lang quân bỏ quan quy ẩn, làm một nhà nông tự do tự tại với ruộng vườn và nhà cửa hay sao?
Tiểu Man nói:
- Lo lắng cũng phải để trong lòng đầu đừng để chàng nhìn thấy. Chàng đã không dễ dàng rồi, đừng cho chàng lại vì trong nhà mà lo lắng.
A Nô dịu dàng gật đầu:
- Mọi người phải dè dặt.
Trong thư phòng, Cổ Đại nghe Dương Phàm nói, nhất thời trên mặt biến sắc, thất thanh nói:
- Cái gì? Tông chủ nói là...
Dương Phàm sắc mặt âm trầm gật đầu:
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Ta đây cũng chỉ là phòng bị khi chưa xảy ra, ngươi ghi nhớ ở trong lòng là được rồi không được lộ ra.
Cổ Đại khẩn trương chắp tay nói:
- Thuộc hạ hiểu rõ!