Đêm hè đứng gió, sau khi Cổ Trúc Đình dỗ đứa nhỏ ngủ xong bèn kêu bà vú ẵm đi, lại lệnh nha hoàn bế con đặt vào trong cũi Thạch Băng, chụp chiếc lồng bằng vải, rồi khoan thai đi đến trước giường định tắt đèn đi ngủ. Lúc này từ cánh cửa có tiếng người đi đến, Cổ Trúc Đình nói:
- Tất cả nghỉ ngơi đi, không cần hầu hạ.
Sau lưng không ai trả lời, tiếng bước chân lại càng ngày càng gần, hai bàn tay to nhẹ nhàng ôm eo nhỏ của nàng. Nghe tiếng bước chân quen thuộc, Cổ Trúc Đình biết người đến là ai rồi, nàng ôn hòa khẽ dựa về phía lồng ngực nở nang ôm nàng, ngoái đầu nhìn lại cười nói:
- Triều đình vừa mới có đại sự xảy ra, người ta còn tưởng rằng chàng đêm nay phải túc trực trong quân chứ.
Dương Phàm nói:
- Vạn Kỵ tạm do em họ Vi hậu Vi Bá tiếp quản rồi, Hoàng đế cũng chưa kêu ta tránh đi, nhưng ta ở lại đó thì ai chủ ai phó đây? Vương không thấy Vương, cho nên ta về với tiểu Đình Đình của ta là được rồi.
Cổ Trúc Đình cười "Hi hi", nàng giữ bàn tay to Dương Phàm đang vuốt ve bộ ngực xinh đẹp của mình gỡ ra, lại đốt lên một chiếc đèn, dịu dàng nói:
- Lang quân cần phải tắm rửa?
Dương Phàm thưởng thức thân thể mờ ảo dưới làn áo lụa mỏng của nàng nói:
- Đã tắm rồi.
Cổ Trúc Đình "Dạ" một tiếng rồi trở lại ngồi ở bên giường bên cạnh hắn nói:
- Có cần người đưa chút đồ ăn nhẹ đến không?
Dương Phàm thở dài nằm nghiêng trên giường mệt mỏi nói:
- Không cần đâu, sớm nghỉ ngơi đi.
Cổ Trúc Đình khẽ chuyển eo nhỏ, giúp hắn cởi giày, vớ, đặt hai chân của hắn trên giường nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, dịu dàng nói:
- Lang quân mệt mỏi rồi, thiếp xoa bóp cho chàng một chút.
Dương Phàm nắm được tay nàng nói:
- Được rồi, vừa một trận sống sót, cả người đầy mồ hôi. Đến đây, nằm với ta.
Dương Phàm giơ tay giúp nàng cởi áo ra, Cổ Trúc Đình mặc vốn là mặc áo ngủ mỏng nhẹ nên cởi ra rơi xuống đất, bộ ngực đùi trắng đặc biệt mê người. Cổ Trúc Đình thẹn thùng nói:
- Thiếp đi tắt đèn.
Dương Phàm nói:
- Tắt đèn sao còn xem được cảnh đẹp như vậy? Vợ chồng cũ rồi còn xấu hổ cái gì, nằm đi.
Cổ Trúc Đình ngoan ngoãn nằm bên cạnh Dương Phàm, mặc bàn tay to của hắn nóng bỏng đặt ở mông mình, Dương Phàm ngửi ngửi mùi thơm tóc của nàng, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa cảm thụ được da thịt trắng mịn mềm mại của nàng nhè nhẹ co dãn thật lâu không nói gì. Cổ Trúc Đình chợt phát hiện điều gì nên dịu dàng nói:
- Lang quân không chỉ thân thể mỏi mệt, còn có tâm sự sao?
Dương Phàm trầm ngâm một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nói:
- Ta luôn đang suy nghĩ một việc. Vừa khi mới tiếp nhận Hiển Tông thì ta chính là người trong triều đình, khi đó một mình kiêm hai trách nhiệm cũng thành thạo, hiện giờ thời gian lâu sao ngược lại có ảm giác lực bất tòng tâm, cảm thấy một bên chiếu cố cũng không chu đáo.
Cổ Trúc Đình nói:
- Nhỏ đến một nhà, lớn đến một quốc gia, đạo lý thực ra không phải là giống nhau sao? Lang quân khi vừa mới tiếp nhận Hiển Tông, hoạ ngoại xâm chưa trừ, lại dùng thủ đoạn sấm sét đương nhiên có thể kinh sợ quần hùng. Thời gian lâu rồi không thể dùng cách khốc liệt, thuộc hạ tự nhiên cũng phát lên đủ loại tâm tư. Tựa như Đại Đường chúng ta mấy năm nay loạn khắp nơi sao so với khi mới lập quốc được?
Dương Phàm nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nói:
- Đè xuống hồ lô đứng lên cái muôi. Vạn Kỵ khi mới thành lập nên ta chuyên chú trong triều đình, kết quả Hiển Tông xảy ra vấn đề, tuy rằng đúng lúc đè nén xuống được rồi nhưng hậu hoạn nặng nề. Ta đúng lúc phát hiện bắt đầu chuyên chú cho Hiển Tông kết quả Vạn Kỵ lại xảy ra vấn đề, đại tướng Độc Cô Húy ở ngay dưới mắt ta bị người ta mua chuộc mà ta lại không phát hiện...
Hắn bàng hoàng một lúc lâu, cúi đầu nói:
- Ta cảm cảm thấy dường như có một người đang ở sau lưng giở trò.
Cổ Trúc Đình an ủi:
- Lang quân đa tâm có lẽ quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút thì được rồi.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không phải, ta có dự cảm nếu ta tiếp tục giống như hiện tại, hai đầu đều không buông bỏ được, cuối cùng hai bên đều bị mất. Ta không thể vừa ở giang hồ vừa triều đình, một tay làm Đại tướng quân, một tay khống chế giang hồ.
Cổ Trúc Đình nháy mắt, si mê nhìn hắn anh tuấn như trước, hạ giọng nói:
- Vậy lang quân định làm thế nào?
Dương Phàm trầm mặc một lúc lâu, nhẹ nhàng nói:
- Ngủ đi, mệt nhọc phải ngủ. Mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi...
*********
Vương Đồng Kiểu muốn ám sát Võ Tam Tư, cho Lý Hiển một cơ hội, ông ta nhân cơ hội này cướp binh quyền Tương Vương, đem Nam Nha Cấm Quân cùng Tương Vương đảng tróc ra.
Hoàn Ngạn Phạm với ý đồ dùng lời đồn ly gián Võ Tam Tư và Hoàng đế, cho Hoàng đế cơ hội thứ hai, Lý Hiển nhân cơ hội này đối với triều đình tiến hành trận thanh tẩy lớn, đem những chức quan trọng đều sắp xếp cho người của mình.
Thái Tử bức vua thoái vị cho Lý Hiển cơ hội thứ ba, ông ta nhân cơ hội này đối với Bắc Nha Cấm Quân tiến hành một lần thay máu, Vi Ôn Thành làm Đại tổng quản binh mã Trường An, đồng thời còn là Thống soái tối cao cấm quân cung đình. Tả hữu Võ Lâm Quân do hai huynh đệ Vi Tiệp và Vi Trạc chưởng quản.
Lý Hiển lại chia Vạn Kỵ thành tả hữu Vạn Kỵ, đồng thời xây dựng lại Phi Kỵ, phỏng theo cách xây dựng Vạn Kỵ, phân cho Vi Bá, Vi Tuyền, Cao Sùng là cháu ngoại của Hoàng hậu, tình nhân Võ Diên Tú của An Nhạc chưởng quản, do đó đã khống chế quân quyền.
Dương Phàm thì sao, do thăng quan lần nữa được phong Phụ Quốc Đại tướng quân, kim ấn màu tím, tước vị tam công.
Trong hàng Võ tướng, chức vụ Thượng tướng Thiên Sách từ lúc Lý Thế Dân vốn không có ai có thể đảm nhiệm, bởi vì đó là chức quan Hoàng đế làm, cho nên trên Dương Phàm cũng chỉ còn lại có một phẩm cấp: Phiêu Kỵ Đại tướng quân.
Chức vị này trong lịch sử chỉ có mấy người ít ỏi đảm nhiệm như Hoắc Khứ Bệnh, Mã Siêu, Tào Hồng, Tư Thành Ý, nếu Dương Phàm có thể sống thọ thì có cơ hội tiến thêm một bước thăng chức làm Phiêu Kỵ Đại tướng quân, ngang hàng cùng chư vị tiền hiền.
Đồng thời, tước vị của hắn cũng từ Khai Quốc Huyện Hầu thăng làm Khai Quốc Quận Công, thực ấp từ một ngàn hộ tăng lên hai ngàn hộ, ước chừng tăng lên gấp đôi, có thể nói vị cực nhân thần. Nhưng, cần phải chú ý chính là tước vị tuy có nhưng không có thực quyền, Phụ Quốc Đại tướng quân cũng không có thực quyền, giống như Tương Vương Lý Hiển chưởng quản Nam Nha Cấm Quân, đây là Thống soái tam quân trên danh nghĩa.
Dương đại tướng quân bị làm cho mất thực quyền rồi, đây là Lý Hiển trừng phạt hắn bỏ Thái Tử chết, ngươi đã không tình nguyện đứng bên Lý Hiển ta, như vậy ta lấy lại quyền lực của ngươi!
Lý Khỏa Nhi hết sức vui mừng, tổ mẫu của nàng vì quyền lợi mà giết con trai, giết con gái, giết cháu trai, giết cháu gái, giết tôn thất, giết đại thần. Phụ thân của nàng cùng Thái Tử ca ca của nàng cũng vì quyền lợi, một người bức cung cho mẫu thân, một người bức cung cho phụ thân. Sức hấp dẫn của quyền lực không ai có thể ngăn lại.
Nàng tin Dương Phàm bỗng nhiên trở thành hư danh nhất định không cam lòng. Mà nàng dựa vào sự yêu thương của phụ thân, hoàn toàn có thể một lần nữa đem quyền lực trả lại cho Dương Phàm. Đương nhiên phải có điều kiện, Dương Phàm nhất định phải phủ phục dưới váy nàng váy, cam làm khách sau màn trướng của nàng .
Nàng tin Dương Phàm mặc dù có thể chịu nổi sức quyến rũ vẻ đẹp của nàng, nhưng nhất định sẽ không chịu nổi sức hấp dẫn của quyền lực. Dương Phàm gần như trở thành tâm bệnh của nàng. Thật là không chiếm được mới là hay nhất. Nàng đối với người nam nhân này vẫn nhớ mãi không quên. Nhưng lúc này nàng không vội tung ra điều kiện, trước hết để cho hắn mất mát rồi được sẽ hay hơn.
Lý Khỏa Nhi hiện đang bề bộn lo liệu hôn sự của của nàng và Võ Diên Tú. Nàng cảm thấy Võ Diên Tú mạnh hơn Võ Sùng Huấn nhiều, người tuấn tú, hơn nữa còn rộng lượng, căn bản không can thiệp nàng ở bên ngoài câu tam đáp tứ, là một ngàn dặm chọn được một như ý lang quân.
Sau khi Vương Đồng Kiểu chết, vợ của y Định An công chúa do Hoàng đế làm chủ đã tái giá với Vi Trạc, đã xuất giá khi mà mộ phần Vương Đồng Kiểu đất còn chưa khô. Hiện Võ Sùng Huấn đã bị chết một tháng, Khỏa Nhi cảm thấy đến hiện tại nàng mới tái giá mới không làm ... thất vọng trượng phu đã chết.
Võ Tam Tư chết, người vui mừng nhất chính là Vi hậu. Từ ngũ Tể tướng, Tương Vương đảng lần lượt bị tước đoạt quyền lực, Thái Bình công chúa đảng cũng ngừng công kích. Vi thị đảng phát triển, đối thủ cạnh tranh lớn nhất liền biến thành Lương Vương đảng. Nhưng Vi hậu không dám khiêu chiến với Lương Vương đảng .
Hiện giờ tốt rồi, Lương Vương bị Thái Tử giết. Lương Vương vừa chết, bộ tộc Võ thị như rắn mất đầu. Không một ai có năng lực, có kinh nghiệm, có uy vọng có thể đảm đương lãnh tụ toàn cả gia tộc, Võ thị bộ tộc đều hướng nàng lấy lòng, mà Võ Tam Tư thế lực ở trong triều lại không có lựa chọn nào khác ngoài đầu phục nàng.
Tam Tư Ngũ Khuyển hướng nguyện trung thành với Vi hậu rồi, Binh Bộ Thượng thư Tông Sở Khách cũng hướng nguyện trung thành với Vi Hậu rồi, Tướng Tác Đại Tượng Tông Tấn Khanh cũng hướng nguyện trung thành với Vi Hậu rồi, Thái Phủ Khanh Kỷ Xử Nột cũng hướng nguyện trung thành với Vi Hậu rồi, Hồng Lư Khanh Cam Nguyên Giản cũng hướng nguyện trung thành với Vi Hậu rồi... , trong lúc nhất thời Vi gia giống như lửa cháy mạnh mẽ với sắc màu rực rỡ.
*****
Bình thường có thể làm được Phụ Quốc Đại tướng quân đều là những người già bảy tám mươi tuổi. Tới cái tuổi này, không muốn vinh quang mà chỉ muốn nghỉ hưu. Triều đình khi có lễ trọng đại sẽ mời tới. Quan viên đồng cấp cũng đứng phía sau, mời những lão tiền bối này vào chỗ ứng hợp với tình hình. Khi đại triều hội ngẫu nhiên vào triều lộ mặt, tỏ vẻ lão nhân gia ta đây còn sống, còn có thể ăn mấy bát cơm. Còn cầm bút, thì sẽ gúp giải thích nghi hoặc đó là chuyện của quan văn, trừ phi là người văn võ song toàn, nếu không là võ tướng vô duyên.
Dương Phàm có thể làm cái gì đây? Cuộc sống an nhàn ở ẩn, an hưởng “tuổi già” mà thôi.
Dương Phàm "Nhàn rỗi ở nhà" người vui nhất là Tiểu Man và a Nô rồi, hai nữ tử đều mang thai, lúc này lang quân rốt cục có thể ở bên cạnh hỏi han ân cần trong lòng sao không vui?
Cổ Trúc Đình cũng vui sướng vô cùng, có lang quân làm bạn du sơn ngoạn thủy thì vui sướng nào hơn, hơn nữa mây mưa triền miên cơ hội kết châu thai cũng nhiều.
Uyển Nhi đối với việc Dương Phàm nhàn rỗi cũng có thái độ tán thành, không ai rõ hơn nàng triều đình nguy hiểm thế nào, nhưng nàng ở lại triều đình vốn là vì Dương Phàm. Hiện giờ Dương Phàm bứt ra, nàng ngược lại đi không được, điều này làm cho trong lòng Uyển Nhi không phải không u oán.
Lúc này Vi hậu đang bề bộn cân đối, nội bộ Vi thị phân thế lực khắp nơi, nàng vẫn cho rằng Uyển Nhi là bèo không có rễ, nhất định phải phụ thuộc vào hoàng quyền mới có thể phát triển, cho nên đối với Uyển Nhi có chút tin cậy. Uyển Nhi vài lần từ giã xuất cung chẳng những không được phép ngược lại khiến Lý Hiển và Vi hậu càng thêm nhận định Uyển Nhi không luyến quyền vị, là một người có thể sử dụng.
Phải nói không vui nhất chính là Dương Niệm Tổ Dương đại thiếu gia rồi, khi cha của Dương Đại Thiếu trong quân bận rộn, khó được một lần về nhà, cậu ở nhà leo cây bắt chim, trên cạn bắn chim, lặn xuống nước bắt cá, dẫn theo một đám tiểu đồng Cổ gia và đám hài tử khác trong phường kéo bè kéo lũ đánh nhau tiêu dao khoái hoạt.
Ngay khi cậu sắp đánh ra được một danh hiệu "Tiểu Bá Vương" rồi thì cha đã trở về, vừa về liền bắt cậu đọc sách, hạnh phúc thời niên thiếu của cậu tất cả đều bị hủy, mộng anh hùng xưng bá tại Phường Long Khánh, tiếu ngạo hồ Long Khánh của cậu cũng đã tan vỡ hoàn toàn.
Một cậu bé bồi hồi ở bên hồ Long Khánh ngửa đầu nhìn trời, cúi đầu thở dài ngâm:
“Ngô linh Hy Hòa nhĩ tiết hề
Vọng Yêm tu nh vật bách
Lộ man man kỳ tu viễn hề
Ngô tương thượng hạ nhi cầu sách”
“Hy Hòa hỡi nể tình ta với
Lối non đoài chớ vội xông pha
Quản bao nước thẳm non xa
Để ta tìm kiếm cho ra bạn lòng”
(Bài Ly tao – Nỗi sầu ly biệt)
Âm thanh này đau buồn làm sao, tình cảnh này đau buồn làm sao, thật khiến người ta đồng cảm rơi lệ.