Say Mộng Giang Sơn

Chương 173

Võ Tam Tư thấy Thiên Hậu rất hài lòng đối với mình thì không khỏi đắc ý, chợt hắn nghĩ đến một việc, lại vội vàng thận trọng nói:

- Cô, cha con Lý Tố Tiết thắt cổ chết tại Long Môn dịch trạm là một chuyện gây chấn động lớn trong kinh thành, cháu họsuy tính không nên lập tức động thủ với Lý Thượng Kim. Hiện tại toàn bộ người nhà của Lý Thượng Kim đã bị áp giải về kinh, hiện đang bị nhốt trong ngục, ngài xem….

Lý Thượng Kim là con thứ ba của Cao Tông, mẹ hắn là Dương phi, hắn mà chết thì trong tất cả các con ruột của Cao Tông, ngoại trừ Lý Đán và Lý Hiển do Võ Tắc Thiên sinh ra, giờ đã chẳng còn một ai.

Võ Tắc Thiên trầm ngâm một lát chậm rãi nói:

- Lý Thượng Kim mưu phản, chứng cớ tội phạm rõ ràng chính xác, trẫm nghe nói hắn đã biết một khi vào kinh rồi sẽ không còn có cơ hội sống sót, trên dọc đường đi đã nhiều lần có ý hủy hoại mạng sống của mình?

Võ Tam Tư hiểu ý vội hỏi:

- Vâng! Lý Thượng Kim trên đường đi đã nhiều lần có ý hủy hoại mạng sống của mình, may mà quan binh áp giải kịp thời phát hiện ra, nếu không hắn đã chết ở trên đường từ lâu rồi, ở trong ngục, canh phòng nghiêm ngặt nên không có thể tự tử theo ý mình. Chỉ có điều… sáu đứa con trai của hắn…

Võ Tắc Thiên thản nhiên nói:

- Mưu phản là tội ác lớn tày trời, trẫm cũng không có thể coi nhẹ kỷ cương phép nước mà tha cho hắn, tội chết có thể tha, tội sống thì không thể tha được, định đưa bọn chúng “Lưu đày” tại Hiển Châu! Còn về thê thiếp, nữ nhân trong nhà Lý Thượng Kim, theo luật mà xử trí như nhau, đưa tất cả vào cung làm cung tỳ!

Nói tới đây nàng nhìn sâu vào mắt Võ Tam Tư liếc một cái, Võ Tam Tư ngầm hiểu vội vàng nói:

- Vâng! Cháu họ lập tức trở về sắp đặt chuyện này!

Nói xong Võ Tam Tư đỡ đầu gối đứng lên, thân thiết nói:

- Đêm đã khuya, xin cô hãy nghỉ ngơi, cháu họ xin ra về!

Võ Tắc Thiên nói:

- Chậm đã, trẫm còn có một việc muốn ngươi làm.

Võ Tam Tư hơi ngạc nhiên, vội hỏi:

- Cô, cứ nói ạ!

Võ Tắc Thiên trầm giọng nói:

- Việc này, chính là chuyện hôn sự của Thái Bình công chúa…

Võ Tam Tư kinh ngạc nói:

- Thái Bình công chúa sao lại phải lập gia đình? Không biết cô đã có ý chọn con trai nhà ai chưa?



Dương Phàm đã có thân phận của một “Bách Kỵ”, chẳng khác nào giấy thông hành đi lại trong đại nội, ngoài một số khu vực đặc biệt do nội vệ “Nguyên Tòng Cấm Quân” phụ trách, thì các khu vực khác tự do ra vào.

Cái gọi là Nguyên tức là từ lúc sơ khai. Nguyên Tòng Cấm Quân là đội quân cận vệ đầu tiên đi theo thiên tử . Đội quân này là đội quân đầu tiên quan trọng nhất, đi theo Lý Uyên khởi binh, được tín nhiệm nhất, có rất nhiều quyền lực. Còn “Bách Kỵ” và “Nội vệ” là từ trong Nguyên Tòng Cấm Quân chọn lựa ra, do vậy trong cận vệ thì đây là những cận vệ có quyền hành cao hơn cả.

Thật ra thì, Nguyên Tòng Cấm Quân nòng cốt chỉ có “Bách Kỵ”. Võ Tắc Thiên chỉ nắm giữ lực lượng “Nội vệ”, lực lượng này ở bên người nàng là những nữ tử. Những cận thị vệ này hàng ngày bảo vệ sát bên mình Võ Tắc Thiên. Nếu dùng nam nhân làm những thị vệ thân cận này thì thật không hợp lý. Thứ hai nàng có một số chuyện cơ mật, cần che giấu đội “Bách Kỵ” cho nên mới phát triển thêm đội “Nội vệ”.

Dương Phàm có thân phận là một “Bách Kỵ” . Nên rất dễ dàng vào chỗ ở của Thượng Quan Uyển Nhi. Chỗ Thượng Quan Uyển Nhi ở cũng không xa chỗ ở của Võ Tắc Thiên, để tiện cho việc Võ Tắc Thiên triệu kiến, Thượng Quan Uyển Nhi ở chỗ gian phòng trước sân của Võ Tắc Thiên. Thái Bình công chúa Lý Lệnh Nguyệt sau khi vào Long Môn cũng ở chỗ này.

Chính đường thiền viện là chỗ tiếp khách, cũng là nơi Thượng Quan Uyển Nhi xử lý công việc, trái phải hai tòa nhà thì theo thứ tự là chỗ ở của Thượng Quan Uyển Nhi và Thái Bình công chúa. Dương Phàm đi vào trong thiền viện, trong thiền viện có một vài cung nữ nội thị ra vào, trông thấy hắn mặc một bộ trang phục thị vệ nên cũng không để ý tới hắn.

Dương Phàm đã biết trước chỗ ở của Thượng Quan Uyển Nhi, hắn bước chầm chậm ở trong sân, cứ như là đang đi tuần tra. Thấy cơ hội không có ai trong thiền viện, ngay lập tức liền vọt đến trước cửa phòng của Thượng Quan Uyển Nhi, nhẹ nhàng gõ vài cái. Bên trong phòng không có ai trả lời, Dương Phàm khẽ cau mày, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng mở ra, Dương Phàm nhanh đi vào trong.

Trong phòng trống không. Trên bàn để một cây đàn ngọc, một bộ sách, cửa sổ hé mở, tiếng côn trùng kêu rả rích. Trong lò trầm hương một mùi thơm thoang thoảng vấn vít bay lên.

Những ngày này, Dương Phàm sớm biết tính cách của Thượng Quan Uyển Nhi quyết sẽ không noi theo công chúa Thiên Kim là không một mảnh vải nằm trên giường mà đợi hắn đến, tuy nhiên nhìn thấy trong phòng không có ai, Dương Phàm vẫn theo tiềm thức đi vòng qua sau bức bình phong vào phía trong nhìn một cái.

Trước bàn trang điểm một tấm gương, chỗ này gần núi, sợ có ruồi muỗi bay vào cửa sổ, cho nên trên giường màn che rủ thấp xuống, màn che một màu trắng tinh khiết, bị ngọn đèn chiếu vào trên giường chăn chiếu ngăn nắp, trong phòng đúng thật là không có ai.

Dương Phàm không ngừng ngạc nhiên, Thượng Quan Uyển Nhi hẹn hắn đến, tại sao lại không có ở đây? Dương Phàm định bụng ở lại trong phòng đợi nàng một lát. Lại lo lắng nếu nàng quay trở về chỉ sợ có tùy tùng đi cùng, người ta nhìn thấy mình thì thật không ổn, nghĩ vậy nên âm thầm lặng lẽ đi ra ngoài

Dương Phàm lách mình đi ra khỏi phòng Uyển nhi, ở ngoài cửa sổ trong bụi cỏ dại cúi người bẻ lấy một nhúm cỏ dại, hai tay rất nhanh buộc thành một túm, đến sát bên cửa sổ nhẹ nhàng ném lên bàn, khẽ cười, rồi mới quay người bước đi.

Lúc này khắp các phòng vài cung nữ, nội thị lần lượt thắp sáng đèn dầu, sau khi xong việc liền quay trở về phòng nghỉ ngơi, trong thiền viện một vẻ yên ắng, tĩnh mịch. Dương Phàm ngẩng đầu nhìn ánh trăng đang lên cao, cao dần, đang định trở lại chỗ của mình nghỉ ngơi chợt nghe thấy trên mặt đất một âm thanh quái lạ, sau đó có người gọi:

- Dương Phàm?

Dương Phàm theo tiếng gọi quay đầu lại, chỉ thấy hai cánh cửa sổ, trái phải mở ra, bên trong cửa sổ có một người đang đứng thẳng, phía trước cửa sổ có ánh sáng của ngọn nến chiếu đến, hình bóng nàng như mây khói, dáng người thướt tha, đường cong ẩn hiện, hết sức quyến rũ, đúng là Thái Bình công chúa.

Dương Phàm quay đầu lại, Thái Bình công chúa thản nhiên nói:

- Quả nhiên là ngươi, ha hả, ngươi vào phòng đi!

Dương Phàm không nghĩ mình lại bị nàng phát hiện, trong lòng thấy thật khổ sở, không còn cách nào khác, đành phải bất chấp khó khăn mà quay lại, tới trước cửa thấp giọng nói:

- Công chúa điện hạ?

- Vào đây!

Thái Bình công chúa giọng trễ nải lên tiếng, Dương Phàm đẩy cửa bước vào, Thái Bình công chúa đã đóng cửa sổ lại, ở trước bàn lười biếng ngồi xuống, ngước lên nhìn hắn.

Thái Bình công chúa nằm nghiêng, một tấm thân mỹ miều trên giường, trước mặt có một cái bàn, trên bàn một chén ngọc tinh sảo thắp dầu đèn. Căn phòng này của nàng cũng là thiện phòng sửa đổi mà thành, tuy nhiên trong phòng sập gụ bàn nhỏ, lư hương, gương đứng, màn che, giường, chăn bông, gối thêu đầu đầy đủ cả, mọi thứ được sắp đặt lộng lẫy, thư thái khác hẳn với phòng của Thượng Quan Uyển Nhi phong cách thanh lịch có kiểu cách của một nữ nhân khuê các.

Thái Bình công chúa rõ ràng hơi say rượu, hai má đỏ hồng, đôi mắt như sao sáng nhưng có phần mông lung, nàng cầm một cái chén ngọc trắng, nhẹ nhàng đưa lên môi, chậm rãi nhấp một ngụm rượu, cảm giác rượu nho ngọt lành thuần khiết theo cổ họng chảy đến tận đáy lòng, hướng về phía Dương Phàm hỏi:

- Ngươi tại sao lại ở trong thiền viện này?

Dương Phàm trong lúc cấp bách đã nghĩ ra một lý do liền nói:

- À, Dương Phàm đã gia nhập đội “Bách Kỵ” sau này là cận vệ của thiên tử không thể không làm quen với địa hình, bố trí của chỗ này một chút, vừa lúc nãy đi vào trong sân một lát, đang muốn đi dạo đến chỗ khác, không nghĩ lại gặp Công chúa.

- “Bách Kỵ”

Thái Bình công chúa hơi nhíu lông mày, nàng đương nhiên biết đội “Bách Kỵ” là thế nào, trên thực tế dù là con gái được yêu quý nhất của Thiên Hậu, cũng không thể đụng đến mọi việc của Nguyên Tòng Cấm Quân, lúc trước nàng có thể điều Dương Phàm từ Kim Ngô Vệ tiến cung làm Đại giác thủ, đây là chuyện có thể làm, nhưng đưa được Dương Phàm vào Nguyên Tòng Cấm Quân thì vô cùng khó.

Bây giờ Dương Phàm không những thành Nguyên Tòng Cấm Quân hơn nữa trực tiếp được vào “Bách Kỵ”. Chuyện này không phải là Võ Tu Nghi nhìn ra được tài năng của hắn mà là có người bên ngoài cố ý xắp đặt, thực lực của người này so với nàng xem ra còn lớn hơn vài phần, vì thế Thái Bình công chúa theo trực giác dựa vào chuyện này mà nhận định, bên trong sự việc này có nhiều điều bí ẩn.

Chỉ có điều hiện giờ nàng đã uống say rồi, ý nghĩ mơ hồ, căn bản là chả còn sức lực đâu mà nghĩ đến chuyện này, nàng phất tay một cái dường như là muốn xua tan đi mọi phiền muộn trong lòng, buồn rầu nói:

-Ngồi xuống, tiếp cho ta… vài chén.

Dương Phàm vội vàng nói:

- Tại hạ còn có công việc được giao. Hơn nữa… Đêm dài vắng người, tại hạ bất chấp thân phận địa vị… một nam một nữ, cùng công chúa ngồi đối diện nhau uống rượu, tại hạ thấy không được.

Thái Bình công chúa cười khanh khách, đưa đôi mắt to quyến rũ liếc nhìn hắn nói:

- Nhìn không ra, lá gan của ngươi nhỏ như vậy, bản cung còn không sợ, ngươi sợ cái gì! Ta bảo ngươi ngồi xuống, ngươi cứ ngồi xuống, còn sợ ta chiếm đoạt ngươi phải không? Ngồi xuống cho ta!

Thái Bình công chúa nói xong, liền đưa thân hình mỹ miều ở trên giường ngồi dậy. Nàng mặc bộ quần áo lụa mỏng màu đỏ, bởi vì say rượu thấy trong người nóng quá cởi bớt áo chiếc khoác lụa ra, bồ đồ mỏng như cánh ve, thấp thoáng một vẻ mông lung, dịu dàng, mềm xốp nhẹ như áo dạ hội, không thể che nổi sắc đẹp xinh tươi của nàng. Khi nàng ngồi xuống áo trên người rủ xuống, áo lót ngực mở rộng ra làm lộ nguyên một mảng ngực sữa nõn nà trắng như ngọc, màu đỏ sẫm như chim uyên ương nô đùa trong nước, ngực lộ ra đến hơn một nửa, ở trước ngực một rãnh sâu thật mê người.

Dương Phàm không dám nhìn lâu, vội vàng cúi đầu, đã thấy nàng duyên dáng nắm chặt lấy bờ eo nhỏ, vải sa mỏng dính vào người lộ ra đường nét tròn chịa của đôi chân thẳng tắp, thấp thoáng màu da, đôi bàn chân trần tuyệt đẹp như ngọc giẫm ở trên mặt thảm, ngay cả giày cũng không mang.

Dương Phàm đưa ánh mắt nhìn thấp thấp xuống, không biết nhìn vào đâu. Thái Bình công chúa thấy hắn thần sắc lúng túng, hơi ngẩn ra, lập tức hiểu được, không kìm được bật cười khanh khách.

Nàng bị bắt buộc phải nghe theo yêu cầu của mẫu thân nàng gả vào Võ gia. Mẫu thân nàng đã nói ra một lời là không thể phản đối. Nếu không phải đúng là Võ Du Kỵ thì không cho nàng lấy ai khác. Võ gia những người đó đúng là một người làm nên thì cả nhà gà chó lên trời. Trong mắt Thái Bình công chúa đám người Võ gia đó đúng là đám gà đất chó cảnh, không có lấy một người có năng lực để nàng có thể coi trọng.

Nàng biết, nàng không có cách nào cực lực chống lại được mẫu thân cứng rắn của nàng, nàng chỉ có thể bị gả vào Võ gia, giống như phải chấp hành quân lệnh vậy, không phải Võ Du Kỵ thì không lấy chồng, tuy nhiên xuất phát từ tâm lý vẫn muốn trả thù. Biết rõ Võ Du Kỵ tính cách yếu đuối, không thể trói buộc được nàng, nhưng nàng cũng không thể không nghe theo sự xắp đặt của mẫu thân, cũng không tình nguyện lại có một Võ Tam Tư hay Võ Thừa Tự cậy thế Võ gia tiếp tục xắp đặt cho nàng.

Chỉ bằng cách này, Võ Du Kỵ cơ bản là người nàng xem thường, bị bắt lập gia đình, còn muốn nàng tự mình lựa chọn cái đồ rác rưởi ấy. Thái Bình công chúa trong lòng buồn khổ nghĩ.

Hiện giờ nàng rốt cuộc đã tìm được cách trút hết tức giận, làm nhục Võ gia.

Nàng, muốn đem mình giao cho người nam nhân trước mặt này.
Bình Luận (0)
Comment