Say Mộng Giang Sơn

Chương 174

Tối nay, Thái Bình công chúa lôi kéo Thượng Quan Uyển Nhi tiếp nàng uống rượu, càng uống Thượng Quan Uyển Nhi càng tỏ ra say rượu, nghĩ đến lang quân sẽ tới, không muốn trước mặt lang quân say rượu, nên Thượng Quan Uyển Nhi tìm cớ thoái thác. Chỉ còn lại có nàng một mình ngỗi đây uống rượu giải sầu. Thái Bình công chúa uống đến say mèm, không chỉ buồn lòng, nàng còn cảm giác bực mình, vốn định mở cửa sổ hít ít khí trời tươi mát, không nghĩ lại gặp Dương Phàm.

Ban đầu, nàng chỉ muốn Dương Phàm tiếp nàng uống rượu, thực không có ý gì khác, nhưng nàng mặc một bộ quần áo nữ nhi thướt tha trong khuê phòng, Dương Phàm nhìn thấy không khỏi cảm thấy bị bó buộc. Nhìn thấy cái cảm giác này của Dương Phàm, nàng nẩy lên trong tâm chí nàng tính ý khác.

Nhìn Dương Phàm gương mặt tuấn tú, trẻ trung vóc dáng cao gầy, sáng sủa tinh thần dồi dào phấn chấn, đôi mắt của nàng dần giống như mắt mèo, nheo lại, nàng đứng ở trước mặt Dương Phàm cứ như mèo vồ cá, cái tên thiếu niên tuấn tú này rất hợp với khẩu vị của nàng.

Giờ phút này, dưới ánh đèn trong gian phòng yên tĩnh, cô nam quả nữ, một loại tình cảm khác thường và dục vọng nhanh chóng bị men rượu trong người nàng tràn ra ngoài. Một loại khoái cảm, như vũ bão triền miên trong lòng, thân mình không kìm được phát run lên. Loại khoái cảm này, không chỉ đã hơn một năm khuê phòng thưa thớt, gối đầu một mình khó ngủ, một nữ tử trưởng thành khao khát hoan ái nam nữ, mà hơn nữa là có một khoái cảm trả thù.

Ta, là công chúa cao quý của Đường triều, ngươi có thể ép ta đến Võ gia, nhưng người đừng mơ tưởng có thể trói buộc được ta, ta có thể là vợ của Võ gia, nhưng mà chỉ vẻn vẹn danh nghĩa như vậy thôi!

Con ngươi Thái Bình công chúa càng lúc càng phát sáng, nàng chậm rãi đứng lên, từng bước từng bước đi đến phía Dương Phàm. Trong con xinh đẹp mắt sóng sánh đa tình, một ánh mắt đầy ma lực. Đôi môi đầy đặn khêu gợi, khiến người ta vừa nhìn thấy là muốn âu yếm. Áo lụa mỏng đỏ thẫm, tóc mai buông xuống, đôi chân thon dài, dáng đi thướt tha, vóc dáng hồn xiêu phách lạc

Dương Phàm có một chút lo lắng lui một bước, nói:

- Công chúa?

Thái Bình công chúa thướt tha đi đến bên cạnh hắn, dùng đôi mắt ướt át nhìn vào hắn, bỗng nhiên kéo đôi tay rắn chắc vẫn đang khoanh trước lồng ngực hắn ra. Dương Phàm kinh ngạc đẩy ra cũng không được mà nhấc tay ra cũng không được, chỉ có thể thụ động mà buông xuôi xuống.

Cơ thể mềm mại của Thái Bình công chúa như không có xương dán chặt vào người hắn. Đưa đôi môi nóng rực ghé sát vào tai hắn thở dài giống như một tiếng rên rỉ, nhẹ nhàng thân thiết nói:

- Nam nhân chưa từng có nữ nhân, thì vĩnh viễn là đứa trẻ chưa trưởng thành, Tiểu Phàm, đêm nay để tỷ tỷ ta dạy người làm người đi…

Thái Bình công chúa áo xuân mỏng mảnh, kéo tay Dương Phàm để lên thân hình nẩy nở mềm mại của mình, từng chỗ, từng chỗ, cảm xúc mãnh liệt xuất hiện giữa hai người. Dương Phàm thân mình cứng ngắc, bình thường nghe người ta nói về chuyện nam nữ cũng nhiều, nhưng tự mình trải qua lại là chuyện khác.

Hắn đã từng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Thượng Quan Uyển Nhi, cũng từng cầm đôi tay nhỏ bé, ôm eo nhỏ của nàng nhưng chưa từng cùng một nữ nhân thướt tha mê người, thân thể tiếp xúc gần như vậy. Trong một lúc, Dương Phàm tim đập thình thịch, cảm giác miệng khô đắng.

Thái Bình công chúa ghé vào tai hắn nỉ non nói, môi trượt đến trên bờ môi hắn, nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó mở rộng tay lui lại một bước. Hướng về phía hắn quyến rũ, xinh đẹp thẹn thùng cười một tiếng. Với một vẻ mỹ miều đến không thể chê được, nhẹ nhàng xé ra bên hông lộ ra…

Vai thơm của nàng hơi gầy, vải sợi kia vô cùng tốt, mềm nhẵn, nhẹ, áo choàng như mây chậm rãi nhẹ nhàng rơi xuống, một thân thể uyển chuyển dịu dàng bóng bẩy hiện ra trước mắt Dương Phàm.

Thân thể ngọc ngà da trắng như tuyết, trơn mịn nhu thuận như bạch ngọc động lòng người, Vai mượt mà, bộ ngực sữa bọc trong lần áo lót ngực đẹp mê người bất ngờ hiện ra, hoàn toàn không che đậy, lại thêm một mùi thơm hứng thú đưa đến mũi hắn.

Nàng còn mặc áo lót ngực và một quần lót hơi mỏng trơn mềm, trên người nàng lung linh nhấp nhô gần như không gì có thể che lấp được vẻ đẹp mê hồn của nàng mà ngược lại còn tăng thêm vẻ lôi cuốn quyến dũ vô cùng.

Bộ ngực tuyết trắng mim màng gần như lộ ra toàn bộ, hai vú run rẩy hiện ra dưới chóp mũi Dương Phàm, dường như chỉ cúi đầu một cái là có thể chạm được vào bộ ngực ngọc ngà ấm áp.

Bảy năm cuộc sống vợ chồng đầm ấm hài hòa, đã làm cho nàng biến thành một quả đào mật chín!

Dương Phàm căng thẳng không dám ngẩng đầu lên, nhưng cúi xuống hắn lại thấy cặp đùi tròn thon dài kia, bạch ngọc giống như sương, và chỗ kia kẹp giữa hai đùi hơi lõm vào một khe nhỏ quần lót màu đỏ thẫm, dưới ánh đèn những đường cong mềm mại, mịn màng tỏa ra một hào quang mê hoặc khác thường, hiện tại đang hiện ra trước mắt hắn ướt át mà kiều diễm.

Cảm giác này, không phải một cảm giác bình thường về thể xác và tinh thần mà nam nhân có thể dễ dàng kháng cự được, huống chi là Dương Phàm, khí huyết trong người hắn dựng cả lên, hắn đâu chỉ miệng đắng, lưỡi khô, mà lúc này máu đã sôi lên sùng sục.

- Không thể! Ta hôm nay tới đây là để gặp Uyển nhi!

Dương Phàm tận trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình, nhưng đối mặt với vẻ hấp dẫn không thể kháng cự, ý chí của hắn càng lúc càng dao động. Thái Bình công chúa lặng yên nhìn hắn, một đôi mắt duyên dáng sóng sánh trào dâng dục vọng, ướt át, lấp lánh trong vắt động lòng người, thế gian có mấy nam nhân có thể kháng cự được báu vật hấp dẫn thế này?

- Ở lại cùng ta! Ta muốn một người đàn ông, ta muốn ngươi… Làm nam nhân của ta!

Bỏ bớt đi quần áo, Thái Bình công chúa một lần nữa tiến đến, nhẹ nhàng mà ôm Dương Phàm uyển chuyển vặn vẹo thân mình định thêm một bước nữa kích thích ham muốn của hắn, nàng một thân hình trắng mịn nóng rực, môi hôn lên mũi, môi Dương Phàm, từng chút, từng chút hướng ra vành tai của hắn khẽ nhẹ cắn một cái biến Dương Phàm thành một “Người gỗ”

- Ngươi biết không, ta sắp phải lập gia đình rồi, gả cho một tên rác rưởi! Ta không muốn lấy hắn, nhưng ta không có lựa chọn nào khác. Ai cũng muốn lợi dụng ta, sắp đặt ta, ta đây liền tự tay lựa chọn cái tên rác rưởi đó! Rác rưởi cũng có cái tốt của rác rưởi, không phải sao? Ha hả, ít nhất hắn không thể khống chế ta, sắp đặt ta!... Ha, ha, ta muốn đem ngươi ở bên cạnh mình, cùng với ta! Đêm nay, ngươi là của ta! Về sau, ngươi cũng là của ta! Vĩnh viễn sẽ là của ta!

Dương Phàm ý chí gần như đã mê muội mất phương hướng, nhưng nghe được câu này lại đột nhiên tỉnh táo. Hắn lấy ý chí to lớn để chống cự lại sự hấp dẫn về tình dục, nhẹ nhàng đẩy Thái Bình công chúa ra, nhìn thẳng vào nàng nói:

- Công chúa muốn ta làm Tiết Hoài Nghĩa thứ hai sao?

Thái Bình công chúa con mắt lúng liếng, sóng sánh, cười khanh khách nói:

- Làm Tiết Hoài Nghĩa có gì là không tốt? Ngươi xem hắn có rất nhiều uy phong! Hắn là trụ trì chùa Bạch Mã. Mà ngươi là chủ tọa chùa Bạch Mã, hắn hầu hạ mẫu thân ta, ngươi hầu hạ ta, đúng là ông trời tác thành cho, mẫu thân ta rất sủng ái Tiết Hoài Nghĩa. Tỷ tỷ sau này cũng sẽ rất sủng ái ngươi!

Nàng vừa nói vừa lấy ngón tay mơn trớn trên mặt Dương Phàm…

Động tác này Thượng Quan Uyển Nhi cũng đã từng làm với hắn. Dương Phàm bình thường được nữ nhân của mình mến mộ, yêu thích, cảm giác được cưng chiều này là cảm giác vô cùng sung sướng, vô cùng tự hào. Nhưng khi ngón tay của Thái Bình công chúa mơn trớn trên má hắn, hắn lại cảm giác mình y như một con thú cưng vậy, hoặc giống… như đồ chơi trong lòng bàn tay nàng.

Dương Phàm nhẹ nhàng cầm bàn tay nàng, lấy ra khỏi mặt mình trầm giọng nói:

- Công chúa, Dương Phàm đường đường là nam nhi. Sẽ không làm trai lơ! Chẳng sợ mạo phạm đến công chúa ngài, Dương Phàm sẽ không hạ thấp bản thân mình.!

Thái Bình công chúa hơi ngẩn ra, ngay lập tức giật mình, không khỏi bật cười nói:

- Thật đúng là một đứa trẻ đây mà, ngươi ghen phải không? Tỷ tỷ sắp làm thê tử của người khác, là ngươi trộm vợ của hắn, cũng không phải hắn cướp nữ nhân của ngươi…

- Công chúa người rất đẹp!

Dục vong như thủy triều trong lòng Dương Phàm dần dần được khống chế, ánh mắt của hắn dần lấy lại vẻ trong sáng. Giọng nói cũng kiên định hẳn lên:

- Chỉ cần là một người đàn ông, đẹp như người thì đều muốn lấy được! Nhưng ta thì không, chẳng ngại người là một vị Công chúa tôn quý, nữ nhân của ta chỉ có thể thuộc về ta, nếu không ta không cần!

Thái Bình công chúa giật mình nhìn hắn, trong mắt dần lộ ra ý buồn cười, nhìn Dương Phàm vẻ mặt rất nghiêm túc, nàng cuối cùng cũng không kìm được cười thành tiếng:

- Ngươi đúng là thằng ngốc. Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Thân phận của ngươi là gì? Ta đường đường là công chúa Đại Đường, làm sao có thể thuộc về ngươi?

Cho dù ta không lấy chồng, ngươi cũng không thể trở thành chồng của ta! Ngươi phải biết rõ rằng, là ta muốn ngươi chứ không phải ngươi muốn ta! Ta muốn ngươi, sẽ là phúc của ngươi! Đúng vậy ta thích ngươi, nhưng cũng không thể thành nữ nhân của ngươi, mà ngươi làm nam nhân của ta, ngươi không hiểu hai chuyện này là hoàn toàn khác nhau sao?

Dương Phàm sắc mặt dần trầm xuống, Thái Bình công chúa lại lui về phía sau hai bước, hướng về hắn uyển chuyển quyến rũ cười, diêm dúa ngả ngớn ngoắc ngón tay, giọng nói thân thiết:

- Đến, hầu hạ bản cung đêm nay, ta sẽ cho ngươi hưởng khoái hoạt thần tiên, ngày mai ngươi sẽ được dựa vào ta . Cả đời ngươi sẽ được hưởng vinh hoa phú quý…

Dương Phàm nhẹ nhàng khom người nói:

- Đêm đã khuya rồi, công chúa lại say rượu, kính xin người đi nghỉ sớm đi, cáo từ!

Thái Bình công chúa thấy hắn xoay người bước đi không khỏi kinh sợ nói:

- Đứng lại! Ngươi đi đâu vậy?

Dương Phàm không đứng lại, hắn đi thẳng ra cạnh cửa, giơ tay giữ chặt then cài, lúc này mới quay đầu lại, nghiêm nghị nói:

- Ta tin rằng, nếu đêm nay ta ở lại đây, ta sẽ rất sung sướng! Nhưng ta lại càng tin rằng, qua đêm nay ta sẽ cả đời không vui! Dương Phàm không phải là một nhân vật to lớn gì, nhưng ta cũng có tôn nghiêm của mình, có nguyên tắc làm người của ta!

Cửa phòng mở ra, sân thiền viện vắng tanh.



Dương Phàm từ phòng của Thái Bình công chúa đi ra, ở giữa đường dọc theo cây cối bước đến chỗ mình vừa đi.

Đêm rất yên tĩnh, gió lay động bóng cây, cành lá che phủ la đà, âm thanh xào xạc.

Theo tiếng bước chân hắn xa dần, trong bụi cỏ tiếng côn trùng kêu vang khi nhanh khi ngừng.

Trên đường đi tới, Dương Phàm tâm tình dần dần lắng xuống. Cho dù hắn không phải là một cậu em, muốn cự tuyệt Công chúa Đại Đường đang tuổi thanh xuân, kiều diễm quyến rũ, bông hoa ở thành Lạc Dương là Lý Nguyệt Lệnh “mời” cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng đây đúng là chuyện đáng được ăn mừng, hắn đã chịu đựng được sự cám dỗ.

Đi sai một bước, hắn sẽ giống hệt Tiết Hoài Nghĩa trở thành kẻ bị chụp trong lồng tre. Hắn đánh mất bản thân mình thì chỉ có thể giống y như Tiết Hoài Nghĩa, trong ngông cuồng duy trì chút thể diện đáng thương của chính mình, nhưng thật ra ai cũng đều rõ, hắn chỉ là đồ chơi dưới háng của nữ tử quyền quý.

Một đồ chơi, ai sẽ thật sự cần ngươi, yêu mến ngươi? Khi thích người thì ngươi là của riêng của một mình nàng, tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào tranh giành. Khighét ngươi, thì ngươi chẳng khác gì đôi giày vừa cũ vừa nát.

Về phần Uyển nhi, cũng không cần phải nói, theo tích cách của Uyển nhi thì tất nhiên sẽ cắt đứt tình cảm. Một người kiêu ngạo mà tôn nghiêm như hắn mà lại hầu hạ làm đồ chơi bên gối của người khác, nàng sẽ yêu ngươi sao? Một trai lơ, hắn còn mặt mũi nào theo đuổi nữ nhân mình yêu quý? Vì ham muốn nhất thời mà đánh mất mình, mất đi danh dự, mất đi nữ nhân của mình, cái giá phải trả này thật không đáng!

Dương Phàm thở dài, tia xao động cuối cùng trong đáy lòng cũng theo tiếng thở dài này mà bình tĩnh trở lại.

Nam nhân nếu chưa từng chung đụng với nữ nhân, vĩnh viễn vẫn chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành sao?

Nhưng có thể kháng cự một nữ nhân, nhất là một nữ nhân xinh đẹp tuyệt sắc, chỉ vì những nguyên tắc trong lòng mình, đêm nay hắn dường như đã thực sự trưởng thành.

Dưới ánh trăng sáng, lòng hắn cũng như ánh trăng, trong sáng lung linh hẳn lên.
Bình Luận (0)
Comment