Võ Du Kỵ vuốt ve bàn tay Lý Nguyệt dịu dàng nói:
- Nguyệt nhi,
may mắn còn có nàng ở bên ta, trước kia lúc còn nghèo túng, nàng đối với ta ủng hộ an ủi, không rời nửa bước, hiện giờ lại giúp ta giải sầu, phu xướng phụ tùy (chồng làm gì vợ cũng làm theo), cuộc đời Võ Du Kỵ này
thật may mắn, có thể có được người vợ hiền lương như nàng.
Lý Nguyệt vẻ mặt hạnh phúc nói:
- Trong thiên hạ những nữ nhân có cuộc sống dễ chịu không ít, nhưng có mấy người được lang quân ca ngợi như thế.
Võ Du Kỵ bùi ngùi mà nói:
- Ở trong lòng Võ Du Kỵ, nương tử chính là nữ tử tốt nhất trong thiên hạ.
Những lời này thật sự phát ra từ đáy lòng Võ Du Kỵ, Lý Nguyệt là tiểu thư chi bên của Quan Lũng Lý Thị, cũng được coi như là một tiểu thư khuê các.
Võ Du Kỵ và nàng được đính hôn từ nhỏ. Sau khi Võ Tắc Thiên nắm quyền
thực thi việc trả thù đối với toàn bộ gia tộc Võ thị, cả nhà Võ Du Kỵ bị đổi thành họ Phúc sung vào quân đội ở Hải Nam.
Trong tình huống
này, con gái nhà ai tình nguyện lấy hắn? Nhưng Lý Nguyệt lại không đồng ý từ hôn, vẫn cứ thuyết phục phụ thân từ ngàn dặm xa xôi đưa nàng đến nơi lưu đày của Võ Du Kỵ để thành thân cùng hắn. Lúc ấy Võ Du Kỵ áo lót mục thủng nát, cuộc sống vô cùng gian khổ, khi hắn nhìn thấy Lý Nguyệt vì
đường xá khó đi lại, nàng phải đeo túi, xách đồ, bỏ lại xe để đi bộ, vất vả mệt mỏi chạy tới trước mặt, hắn không kìm được mà nước mắt tuôn rơi.
Sau này Võ Tắc Thiên manh động có ý xưng đế trong đầu, cần ở
trong triều các vị trí trọng yếu phải là thân tín tuyệt đối để trợ giúp
nàng cướp ngôi vị hoàng đế, bất đắc dĩ mới phải dần dần dùng người họ
Võ. Võ Du Kỵ lúc này thời vận mới thay đổi, thăng chức rất nhanh. Tuy
nhiên những năm tháng đoạn trường cực khổ hắn vẫn không quên.
Năm đó khi Lý Nguyệt lặn lội đường xa chạy tới Quỳnh Châu, lúc đó vẫn là
một tiểu cô nương ngây thơ, thanh tú động lòng người, hiện giờ cơ thể
thay đổi, khí sắc trưởng thành, đã là một phu nhân trung niên, búi tóc
cao, đẫy đà thanh tú, sắc sảo. Võ Du Kỵ giờ cũng đã có mấy người thiếp
tuyệt sắc, tuổi trẻ, tướng mạo đẹp đẽ, rất biết hầu hạ người khác. Nhưng người hắn yêu quý, thủy chung nhất vẫn là nàng, người vợ cùng hắn chung hoạn nạn.
Đang nói chuyện thì xe đã đến phủ của Võ Tam Tư, quản
gia của Võ phủ mở cửa chính cho lái xe đánh thẳng vào. Võ Tam Tư đưa
theo phu nhân và vài vị thiếp cùng ở trước sảnh đợi xe ngựa.
Võ
Tam Tư cả người mặc một bộ áo nhẹ màu xanh lơ thêu tỉ mỉ, tranh hoa mai
đan xen, mấy vị thê thiếp cũng đều mặc trang phục dành cho yến tiệc. Xem ra hôm nay yến tiệc cũng không có người ngoài, chỉ là yến tiệc bình
thường trong gia đình. Thấy Võ Du Kỵ, Võ Tam Tư cười ha hả đi nhanh đến
đón tiếp, mấy vị thê thiếp cũng tiếp đón Lý thị phu nhân vừa đi vừa nói
chuyện.
Võ Du Kỵ đã tới phủ của Võ Tam Tư, nhưng Lý Nguyệt phu
nhân của hắn mới là lần đầu đến nhà. Tập tục của thời Đường, nữ nhân
trong nhà đều tránh gặp gỡ khách lạ, nhưng Võ Du Kỵ và Võ Tam Tư là anh
em họ, chính là người trong một nhà, cho nên Võ Tam Tư trực tiếp đưa vợ
chồng Võ Du Kỵ dẫn tới gian phòng khách phía sau.
Đi qua hành
lang dài có hồ cá, hoa sen, bước lên cầu đá, tiếp tục đi trên đường đá.
Trước mắt một không gian rộng mở, sáng sủa, đối diện một bờ liễu rủ, mặt hồ lăn tăn sóng. Có một tòa đình nhỏ giữa hồ, một cây cầu cong trên mặt nước cực kỳ thanh lịch tao nhã.
Võ Tam Tư cười nói:
- Đến đây, Du Kỵ à, vào bên trong, rượu và thức ăn đã chuẩn bị từ sớm, chúng ta đến trong đình uống rượu.
Võ Du Kỵ không biết hắn mời có một mình mình, chắc lại có chuyện thương
thiên hại lý (những việc tàn nhẫn, không có tính người) ép mình làm, chỉ là hắn ra vẻ làm bộ làm tịch, biết lúc này không nên hỏi dành phải kiên nhẫn chịu đựng hắn, theo hắn đi lên cầu nhỏ. Đến giữa tiểu đình, một
tiếng sai bảo, rượu và thức ăn nhiều như nước được đem lên, thủy sản,
các đặc sản miền núi, bày đặt, sắp xếp xong, Võ Tam Tư liền cùng phu
nhân và hai thị thếp ân cần nâng rượu mời.
Võ Du Kỵ hiểu rõ tính
tình Võ Tam Tư, càng thấy hắn ân cần, càng cảm thấy bất an, thực sự kìm
nén không được, quanh co lòng vòng một hồi rồi hỏi nguyên nhân mời hắn
đến tiệc rượu hôm nay, Võ Tam Tư cười ha hả nói:
- Du Kỵ không
cần phải lo ngại, huynh hôm nay gọi ngươi tới, thực là có một việc to
lớn tốt cho ngươi. Đến đây, cứ uống rượu một lúc đã, chốc nữa anh họ sẽ
từ từ nói cho ngươi nghe.
Võ Du Kỵ trong lòng đầy nghi ngờ nhưng
đành phải nầng chén cùng uống rượu. Lý phu nhân nhìn về phía trượng phu
mình cười ấp áp, mềm mại, hạ giọng nói:
- Cho dù là không có
chuyện gì, huynh trưởng có lời mời, tụ họp yến tiệc gia đình, có gì là
không được chứ, lang quân mời huynh trưởng uống cho vui vẻ một chút,
huynh trưởng sẽ nói lại cho chàng.
Võ Tam Tư cười to:
- Em dâu nói có lý, Dy Kỵ à, uống rượu, uống rượu!
Phu nhân Võ Tam Tư đối mặt với Lý thị phu nhân cười nói:
- Chuyện của nam nhân bọn họ, để cho nam nhân họ tự nói với nhau đi, để ý tới bọn họ làm gì, muội muội, cạn nào, chúng ta uống một ly.
Vũ phu nhân nói xong liền cầm bầu rượu lên rót cho Lý thị phu nhân.
Lý phu nhân vội hỏi:
- Muội muội sao có thể để chị dâu rót rượu, hay là để tiểu muội mời đi!
Hai ái thiếp của Võ Tam Tư vội kéo tay nàng mà nói:
- Phu nhân hôm nay là khách, thật không nên khách khí, mời ngồi, mời ngồi.
Vũ phu nhân xách theo một cái bình thiếc, một tay nâng đáy hũ, một tay nắm quai bình, tiến đến trước chén của Lý phu nhân, ánh mắt hơi thoáng nhìn nàng.
Vị Vũ phu nhân này cũng khoảng ba mươi tuổi, tóc vẫn đen y nguyên, sáng bóng, một cây trâm bằng ngọc bích cài lên búi tóc, cái này cũng không khác các cái hoa cài đầu bằng châu ngọc khác, không xa hoa,
vừa vặn làm tôn lên thần thái của thân phận bà chủ nhà của nàng, trái
lại hai vị thị thiếp xinh đẹp kia tuy rằng cách ăn mặc, trang điểm cầu
kỳ, đầu đầy châu ngọc nhưng thần thái khác xa nhau.
Rượu chảy
thành một dòng, nhẹ nhàng đổ đầy chén rượu, Vũ phu nhân thu hối ánh mắt, nhưng lại đưa ánh mắt nhìn đến chén rượu, trong mắt hiện ra vẻ bất đắc
dĩ, áy náy, thầm tiếc.
- Đa tạ chị dâu!
Lý phu nhân hai tay nâng chén rượu, hướng về phía Vũ phu nhân cảm ơn một tiếng.
Vũ phu nhân cười gượng nói:
- Người trong nhà khách khí làm gì.
Nói xong nhẹ nhàng rút tay về, dùng tay áo che, cầm đáy hũ kia nhẹ nhàng
xoay tròn, rót đầy một chén cho mình, nâng chén lên nói với Lý phu nhân:
- Muội, muội, mời rượu!
- Chị dâu, mời!
Lý phu nhân vui vẻ cầm chén và phu nhân Võ Tam Tư nhẹ nhẹ cụng một cái, uống một hơi cạn sạch!
Bên cạnh Võ Du Kỵ và Võ Tam Tư chén qua chén lại, Võ Tam Tư cười híp mắt đặt chén rượu xuống, nhìn Võ Du Kỵ nói:
- Du Kỵ, có chuyện này ta phải chúc mừng ngươi nha!
Cuối cùng đã nói đến vấn đề chính, Võ Du Kỵ trong lòng “Thình thịch” một
chút vội vàng ngồi thẳng lên, hai tay chống đầu gối, có chút sốt ruột mà nhìn Võ Tam Tư.
Võ Tam Tư vuốt râu nói:
- Du Kỵ à, Thái
bình là con gái được Cô xủng ái nhất. Lúc trước cô đem nàng gả cho Tiết
Thiệu, đáng tiếc Tiết Thiệu kia được hưởng thiên ân mà lại có ý định mưu phản, Công chúa liền thành quả phụ…
Võ Du Kỵ nghe xong lời dạo đầu này, thấy không hiểu ra sao cả thầm nghĩ:
- Nghe cách nói này là muốn vì Thái Bình công chúa làm mối? việc này định nói chuyện thương thuyết cùng ta? Chẳng lẽ là…, không thể nào, con ta
năm nay mới mười chín tuổi, so với Thái bình nhỏ hơn có một chút.
Lý phu nhân ngồi ở đằng kia dần dần cảm thấy đau bụng không ngừng, còn
tưởng ăn phải đồ gì lạnh, đang cố gắng chịu đựng, hướng về phía trượng
phu liếc mắt điều tra một cái, miễn cưỡng hướng hắn cười cười, ra hiệu
hắn nghe tiếp.
Võ Tam Tư nói:
- Thái Bình công chúa tuổi
trẻ như vậy, tự nhiên không cần phải giữ đạo lý ở góa như vậy, Cô vẫn
rất quan tâm đến hôn sự của Thái Bình, chỉ có điều nói về thân phận của
Thái Bình công chúa, người xứng đôi với nàng không nhiều lắm. Mà may
sao…Thái Bình cuối cùng đã chọn một người, cô cũng vui vẻ đồng ý rồi, ta liền đứng ra làm mối.
Võ Du Kỵ không thể nhịn được nữa, mở miệng hỏi:
- Anh họ, không biết Thái Bình công chúa chọn chúng tướng sĩ nhà ai, nếu
cô mời anh họ ra mặt làm mai mối, cớ gì đem chuyện đó nói với tiểu đệ?
Võ Tam Tư nói:
- Du Kỵ à, ngươi đã biết rõ rồi còn cố hỏi, người Thái Bình công chúa chọn là ngươi đó!
Võ Du Kỵ sửng sốt kinh hãi nói:
- Vô lý! Thật sự vô lý!
Võ Tam Tư sắc mặt trầm xuống nói:
- Vô lý? Ngươi nói Thái Bình vô lý hay cô vô lý, hay là Võ Tam Tư ta vô lý?
Võ Du Kỵ nói:
- Tiểu đệ không dám, tiểu đệ nói là… Ta có thê thiếp, Có khả năng nào cưới được Công chúa?
Lý thị phu nhân thất kinh, ngay cả đau bụng cũng quên mất, vội vàng nghe bọn họ nói, trong lòng thầm nghĩ:
- Thái Bình công chúa chọn đúng trượng phu ta? Này… Điều này sao có thể?
Chẳng lẽ nàng đường đường là một công chúa lại có thể gả vào nhà ta làm
tiểu thiếp hay sao? Ôi trời! Không đúng! Chẳng lẽ vội vàng bắt chồng ta
bỏ vợ?
Võ Tam Tư ho khan một tiếng chậm rãi nói:
- Công
chúa tôn kính lập gia đình, đương nhiên không thể coi là chuyện nhỏ,
huống chi Thái Bình công chúa là con gái được cô yêu quý nhất, ngươi
cũng biết cô của chúng ta tính tình thế nào rồi đấy, cho dù là Thái Bình công chúa đồng ý, cô cũng tuyệt đối không chấp thuận.
Võ Du Kỵ mặt biến sắc nói:
- Hay là…Để cho Du Kỵ cưới được công chúa, thì phải vứt bỏ thê tử?
Lý thị phu nhân đau bụng đã phát ra kịch liệt, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, nhưng chuyện này so với chuyện nàng đau bụng còn nghiêm trọng gấp trăm lần, làm sao mà quan tâm được. Võ Du Kỵ thấy sắc mặt tái nhợt,
trán toát mồ hôi lạnh của nàng, nghĩ là thê tử trong lòng sợ hãi, vội
cầm lấy tay nàng.
Võ Tam Tư đem mắt quét một vòng âm u mà nói:
- Bỏ vợ? Các ngươi nghĩ đến chuyện gì thế, cho dù là ngươi bỏ vợ, chuyện
này truyền ra ngoài không phải là khiến cô và Thái Bình công chúa thành
trò cười, còn thể diện gì nữa?
Võ Du Kỵ và Lý thị phu nhân đồng thời thở nhẹ ra, Võ Du Kỵ bỗng nhiên lại nghĩ đến một khả năng, hỏi dò:
- Như vậy… ý cô là muốn cho Du Kỵ kết hôn với một thê thiếp bình thường?
Võ Tam Tư không kìm nổi cười nói:
- Du Kỵ à, ngươi cảm thấy cô có thể làm chuyện hoang đường này sao?
Võ Du Kỵ đỏ mặt lên nói:
- Này… anh họ chớ có nước đục thả câu, tiểu đệ thật không nghĩ ra được.
Võ Tam Tư thản nhiên cười nói:
- Nếu thê tử của ngươi chết rồi, tái giá không phải tất cả đều tốt đẹp sao?
- A!
Võ Du Kỵ chấn động, Lý thị phu nhân kinh sợ hồn bay phách lạc run rẩy mà nói:
- Anh họ, ngươi nói chuyện gì vậy? Thiên Hậu… Thiên Hậu muốn…
Nói đến đây, đau bụng không chịu được nữa, chỉ cảm thấy ruột bị xoắn lại
giống như bị chặt đứt vậy. Lý phu nhân không kìm được ôm bụng, đau đớn
rên rỉ một tiếng. Võ Du Kỵ vội vàng đỡ lấy nàng nói:
- Nương tử, nàng làm sao vậy?
Lý phu nhân bị độc dược phát ra, đau đến đứng ngồi không vững, trượng phu
vừa mới đỡ, liền yếu ớt ngã vào lòng của hắn, lúc này nàng đã mơ hồ hiểu ra chuyện gì, chỉ chén rượu trước mặt, run giọng nói:
- Rượu này…rượu này… có độc?
Võ Du Kỵ kinh hãi bỗng ngẩng đầu trừng mắt hướng về phía phu nhân Võ Tam Tư nói:
- Chị dâu?
Phu nhân Võ Tam Tư rốt cuộc cũng chỉ là nữ nhân, bị trượng phu ép buộc phải làm ra chuyện này, trong lòng sớm đã sợ hãi, vừa thấy Võ Du Kỵ mắt
phóng hỏa, sợ hãi liền lùi lại hai bước, suýt nữa ngã ngửa. Võ Tam Tư
chậm rãi nói:
- Đào Mai, Dương tam tỷ hai người đưa phu nhân lui ra đi.
Hai thị thiếp kia trong lòng cũng sợ hãi, vừa nghe Võ Tam Tư sai bảo, như
được xá tội, vội vàng xông về phía trước đỡ phu nhân hoảng hoảng hốt hốt đi ra khỏi tiểu đình.
Lúc này, Lý phu nhân kêu đau một tiếng, miệng tràn ra một dòng máu đen, Võ Du Kỵ quá sợ hãi, lo lắng kêu lên:
- Nương tử!