Say Mộng Giang Sơn

Chương 179

Lang quân…

Lý phu nhân nắm chặt lấy tay của trượng phu, nước mắt ròng ròng chảy xuống, Võ Du Kỵ lòng đau như dao cắt, mắt rưng rưng nhìn về phía Võ Tam Tư tức giận nói:

- Võ Tam Tư! Ngươi sao lại dám! Ngươi…

Võ Tam Tư xoay xoay cái chén trong tay khoan thai nói:

- Ngươi xem, như vậy không phải rất tốt sao? Đệ muội bị bệnh cấp tính đột tử, sau khi chết vẫn giữ được thể diện, vẫn được chôn chung trong mộ phần tổ tiên của Võ gia, được hưởng hương khói của con cháu đời sau. Mà còn ngươi, cũng có thể cưới công chúa làm vợ, vẻ vang làm một vị phò mã. Ha hả…

- Võ Tam Tư, ta liều mạng với ngươi!

Võ Du Kỵ mắt phát hỏa, muốn nhảy dựng lên cùng Võ Tam Tư liều mạng một trận, nhưng lại bị Lý phu nhân giữ chặt lấy, gấp gáp kêu lên:

- Lang quân! Lang quân…

Võ Du Kỵ cắn chặt răng buộc phải ngừng lại, rưng rưng lau vết máu trên khóe miệng cho nàng, nhẹ giọng kêu:

- Nương tử?

Lúc này Lý phu nhân trong miệng và mũi đều chảy máu, không biết trúng loại độc dược mạnh đến thế nào mà sắc mặt đã bắt đầu xanh tím, nàng cầm chặt lấy tay của trượng phu, thân thể run rẩy mạnh, trong cổ phát ra âm thanh mơ hồ nghe không rõ.

Võ Du Kỵ vội vàng cúi đầu, Lý phu nhân ghé vào tia hắn hơi thở mong manh nói:

- Lang quân! Sùng Dịch, Sùng Hiên…

Tên nàng gọi đó là tên hai đứa con trai lớn của Võ Du Kỵ, đứa lớn mười tám tuổi, đứa nhỏ mười bốn tuổi.

Võ Du Kỵ thấy hàng hơi thở đứt quãng không nói được nữa, vội la lên:

- Sùng Dịch, Sùng Hiên bọn chúng làm sao? Nương tử nàng nói, nàng nói gì đi?

Lý Phu nhân yết hầu đã thắt lại không nói được đến một chữ, nàng gấp đến độ há miệng ra, miệng tràn ra một ngụm máu, Võ Du Kỵ lòng như bị dao cắt, dòng nước mắt chảy ra giàn giụa.

Lý phu nhân miệng đã không thể trả lời, mặt đầy vẻ lo lắng, nàng chăm chú nhìn trượng phu, bỗng nhiên chấm máu trên khóe miệng của mình, ở trên tay áo của hắn run rẩy viết.

Võ Du Kỵ vừa nhìn thấy vậy vội vàng kéo tay áo ra cho nàng viết. Chỉ thấy Lý phu nhân khó khăn mà viết:

- Trục xuất khỏi gia môn, loại tên ra khỏi gia phả…

Kế tiếp nàng chỉ từ từ vẽ kéo dài một nét, nhưng tay nàng dường như không còn sức lực rũ xuống, đôi mắt mở thật to. Quả thật là chết không nhắm mắt.

Võ Du Kỵ trợn to hai mắt, nhìn thấy vợ mình đột ngột qua đời, đột nhiên gào khóc lớn, nói:

- Nương tử! Nguyệt nhi! Nguyệt nhi của ta a…

Võ Tam Tư thờ ơ lạnh nhạt lắc đầu thở dài nói:

- Nhân gian không gì bằng lòng mẹ…! Đáng thương, đáng tiếc! Đệ muội trước lúc qua đời trong lòng còn vướng bận hai đứa con trai của ngươi, sợ bọn họ cũng gặp bất trắc. Đúng vậy a, công chúa sau khi gả cho ngươi, con của công chúa sao lại không thể là con trưởng được? Đệ muội đúng là đã khổ tâm rồi, ngươi sau khi trở về hãy đem bọn chúng trục xuất ra khỏi gia môn, xóa tên trong gia phả, thu xếp ổn thỏa một chỗ để đi đi.

- Ngươi… ngươi… Võ Tam Tư! Ngươi có còn là một con người không!

Võ Du Kỵ gương mặt vặn vẹo, rơi lệ chửi bới thậm tệ.

Võ Tam Tư thản nhiên nói:

- Một Nguyệt nhi đi rồi, không phải là có một Nguyệt khác sao? Ánh trăng thay đổi càng thêm quyến rũ mà!

Võ Du Kỵ trợn mắt nhìn hắn thù hắn. Gương mặt vặn vẹo. Hận không thể cắn một miếng cho tới tận thịt của hắn.

Võ Tam Tư làm như không trông thấy, chậm rãi đứng lên. Phủi phủi quần áo, tự nhiên nói:

- Đệ muội tất nhiên là có trái tim của một người mẹ hiền, ngươi cũng nên suy nghĩ lại mới phải, Thiên Hậu cũng là một tấm lòng người mẹ! Mau trở về mà bố trí việc hậu sự cho nàng đi! Thiên Hậu… thực là vội muốn gả con gái rồi đấy!

Võ Du Kỵ nghe xong thân mình run lên, trơ mắt nhìn bóng lưng Võ Tam Tư thản nhiên đi ra, trừng muốn rách mắt, nhưng cuối cùng không có dũng khí đứng lên nhào tới!

***

Dương Phàm lẳng lặng ngồi yên ở nhà trước, ánh nắng mặt trời từ bên ngoài chiếu xiên vào, rọi sáng đến tận chân hắn,l àm phòng khách đơn sơ này sáng trưng lên. Dương Phàm ngắm nghía bố trí trong phòng một chút, sau đó đưa ánh mắt hướng ra phía bên ngoài.

Bên ngoài phòng, trước cửa bên trái bên phải hai gốc mai trăm năm tuổi. Cây Mai già cành lá rậm rạp, giống như vườn hoa ở tiền viện hàng ngày dường như không được chăm sóc nhiều. Dương Phàm yên lặng nhìn ra ngoài một lúc, sau đó hơi hơi nhắm mắt lại, nhắm mắt suy nghĩ những vấn đề nảy sinh trong đầu.

Hắn hôm nay đến đây, chỉ vì muốn cầu chữ, dù là thế nào, hắn chắc cũng không ra tay ở đây hôm nay.

Nếu là trước kía, hắn đến thám thính tung tích của Miêu Thần Khách, nhất định trong thời gian ngắn nhất mà xuống tay, nhưng hiện tại không được. Đòi Miêu Thần Khách trả lại công lý là trách nhiệm của hắn. Tình cảm trân trọng, gắn bó giữa hắn và Uyển nhi cũng là trách nhiệm của hắn. Hiện tại hắn đang suy nghĩ vấn đề này so với trước kia càng phải lâu dài, kín đáo hơn

Các phương pháp liều lĩnh quá không thể dùng được. Hắn phải cố hết sức để giữ gìn thân phận này, mối quan hệ của hắn và Uyển nhi phải duy trì thật tốt. Sau khi hắn báo thù cho tất cả những người thiệt mạng ở thôn nhỏ Đào nguyên, hắn còn muốn bắt đầu cuộc sống của mình, muốn sống thật tốt, hắn không thể lôi kéo Thượng Quan Uyển Nhi cùng hắn làm một đôi uyên ương suốt đời chạy trốn.

Dương Phàm lẳng lặng ngồi yên một lúc lâu, nghe thấy những tiếng bước chân vang lên, hơi hơi mở mắt, chỉ thấy Đỗ Nhàn đang cầm một bức quyển trục cao gần bằng người hắn đi từ nhà sau đi ra.

Vừa thấy Dương Phàm Đỗ Nhàn liền cười nói:

- Bắt lang quân đợi lâu rồi, tiên sinh đã tự viết xong một lúc rồi, chỉ có điều là mực chưa khô, cho nên đợi đến lúc đã khô hẳn mới đưa ra.

Dương Phàm cười, đứng lên, hai tay nhận lấy bức quyển trục, mỉm cười nói:

- Tiểu huynh đệ, cảm ơn!

Đỗ Nhàn vội vàng chắp tay nói:

- Không cần phải cảm ơn, lang quân đi thong thả.

Ranh con này thật không khách khí, xong việc liền lập tức hạ lệnh đuổi khách, Dương Phàm cười ha hả, nhìn hút vào nhà sau một cái rồi bước ra ngoài.

Dương Phàm kẹp lấy cuộc sách, đi chậm như rùa, chỗ ngã tư phường Thượng Thiện, lúc hắn sắp đi hết đường lớn rời khỏi phường Thượng Thiện , chợt nghe thấy phía sau tiếng người hô, ngựa hý dồn dập, còn có tiếng người qua đường kêu lên chói tai.

Dương Phàm quay đầu nhìn lại chỉ thấy một chiếc xe trâu điên cuồng lao dến, vốn xe trâu đi đường chính là để cho an nhàn, vững vàng, nhưng lúc này hai cái đầu trâu dường như phát điên, chạy như điên, tốc độ đến tuấn mã cũng không theo kịp. Trên đường rất nhiều người đi đường cuống quýt chạy trốn, cũng có người bế đứa nhỏ đang chơi ở đầu đường lớn vội ôm lấy chạy nép vào ven đường.

Xe trâu kia chạy qua đâu, chỗ đó có tiếng chửi bới.

Dương Phàm ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy một vị trung niên mặc áo nhà nho ngồi ở đầu xe, cái roi trong tay gào thét, quất liên tục, hai con trâu vung ra bốn vó, liều mạng chạy như điên cuồng. Lúc này cái xe trâu phi nước đại đã lao đến gần, Dương Phàm nhìn thấy rõ người ngồi ở đầu xe kia, không khỏi kêu lên một tiếng ngạc nhiên

- Đây không phải là nội vệ Trung Lang Tướng Võ Du Kỵ sao? Hắn làm sao mà tự mình điều khiển xe, hắn đây là….

Dương Phàm nhìn thấy Võ Du Kỵ mặt mày méo mó, trong mắt nước mắt chảy không dứt, xe trâu lao quá nhanh, nước mắt tạt rơi trên đường, không khỏi lại kinh ngạc. Hắn là một đại nam nhân, hơn nữa lại quyền cao chức trọng, đại nam nhân khóc như thế chắc phải xảy ra chuyện gì rồi ? Phải biết rằng, hiện giờ con cháu còn lại của hoàng tộc Lý thị phải ăn ở khiêm nhường. Kiêu ngạo nhất giờ chỉ có Võ gia.

Võ Du Kỵ như điên như dại, roi ở trong tay hung hăng đánh xuống, đem toàn bộ phẫn uất trong lòng hắn trút lên hai con trâu to lớn kéo xe. Gào thét xông lên trên đường cái.

Hắn là cháu ruột của Võ hậu đương triều, hắn nắm trong tay chức Hữu vệ Trung Lang Tướng, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn thê tử của mình bị người ta đầu độc chết, hắn lại còn phải vứt bỏ con trai ruột của mình, nhanh chóng cưới vị Công chúa chết tiệt kia!

Nhưng hắn… Hắn có thể làm sao?

Báo thù mối hận giết vợ không được, con ruột nhất định lại phải vứt bỏ!

Hắn hận, hắn hận Võ hậu, hận Thái Bình, hận Võ Tam Tư, càng hận chính hắn yếu hèn!

Xe ngựa phi trên phố dài, Võ Du Kỵ đau buồn phẫn nọ kêu to lên:

- A……

- A lang. Chúng ta như thế nào mà không nói cho mấy vị lang quân tới đón ngài vậy?

Cuối phố dài, Địch Nhân Kiệt cưỡi một con lừa màu xám tro, hai bên cùng với một người cao gầy tháo vát năng nổ Thư A Thịnh và một tiểu a hoàn thanh tú động lòng người Thiền Quyên. Phía trước còn có một người dắt lừa thuê.

Địch Nhân Kiệt cười híp mắt nói:

- Nói cho bọn hắn biết làm gì. Hắc! Lão phu muốn cho bọn hắn bất ngờ, xem cái bọn không nên thân này ở nhà làm cái gì.

Thiền Quyên bĩu môi thầm nói:

- Già rồi mà chẳng tự trọng!

ĐỊch Nhân Kiệt nheo mắt nhìn nàng một cái, làm ra vẻ không nghe thấy.

Đúng lúc này Võ Du Kỵ đánh xe trâu chạy như điên đến. Thư A Thịnh trông thấy thế kinh sợ, xông lên chặn đầu xe nói:

- Dừng xe, dừng xe, phố xá đông đúc như vậy mà chạy như điên, ôi!

Cái xe trâu kia cơ bản không dừng cứ lao thẳng đến, Thư A Thịnh kinh hãi nhanh như chớp nghiêng người sang bên cạnh, trong lúc vội vã nhường đường cho xe, bị xe kia đụng vào một cái, nhào luôn vào cả đám người.

Thiền Quyên hét lên một tiếng:

- A lang!

Mắt thấy xe kia như một chiến xa ầm ầm lao đến, chỉ là một cô nương trẻ tuổi trong lòng rất sợ hãi, thân hình nàng mảnh mai thế kia làm sao có thể đối đầu với xe điên mạnh mẽ như vậy, vội vàng nhảy sang bên cạnh.

Địch Nhân Kiệt ngồi ở trên lưng lừa, thấy xe này lao thẳng tới, muốn nhảy ra nhưng không kịp rồi, vội vàng dựng râu trợn mắt kêu la:

- Dắt lừa thuê, mau tránh ra!

Người dắt lừa thuê cũng thật nghe lời, vất cả đống dây cương chạy ra. Địch Nhân Kiệt nhìn thấy vậy, vội vàng bảo:

- Ta này, còn ta đây này, lão phu ở chỗ này!

Không có người dắt lừa con lừa này cũng sợ trâu điên vội vàng hướng bên cạnh lùi lại, nhưng không tránh ra được hoàn toàn, con trâu kia thấy phía trước bị chặn đường, theo bản năng chúi đầu nhướng sừng trâu lên, thở “phù” một chút, nhưng trên cổ con lừa lộ ra một đường rách thật lớn, máu tươi ồng ộc tuôn ra.

Con lừa bị đau kêu gào hai tiếng, đâm nghiêng, chạy lùi, liền theo hướng bên trong phường Thượng Thiện phóng đi.

Dương Phàm nhìn thấy xe bò tấn công cửa nhà, phía sau để lại cả một phố bừa bãi, vừa muốn bước lại gần thì lại va phải một con lừa chạy như điên đến. Trên lưng con lừa có một lão đầu mập, bị con lừa hất lên cao hạ xuống thấp, như là một cái rẻ rách, lão vẫn ngoan cường ôm lấy cổ con lừa, sống chết không chịu ngã xuống.

Trước mặt là một bàn đá xanh, nếu mà lão đầu mập đập đầu xuống thì có lẽ đầu sẽ như quả dưa hẫu vỡ, thật là nguy hiểm vô cùng. Dương Phàm vừa trông thấy thất kinh, không kịp nghĩ nhiều đem quyển trục quăng ra hướng ven đường, một bước nhanh chân nhào đến.

- Xuyyyyy…..

Dương Phàm xông tới đối diện với con lừa, trong phút chốc hơi nghiêng thân mình đem hai cánh tay duỗi ra kẹp chặt cổ con lừa, chân dùng thế “Thiên cân trụy” giữ thật chặt trên mặt đất. Con lừa kia vẫn tiếp tục chạy như điên, Dương Phàm cố gắng khống chế chặt cổ con lừa, hai tay cơ bắp nổi cuồn cuộn, trán nổi lên gân xanh.

Cái con lừa kia kéo cả hai người bọn họ tiến về trước tới hơn mười bước, tốc độ mới chậm lại, cũng có khoảng cách vài bước chân này mà đôi giày của Dương Phàm đã rách ra, lộ ngón chân cái ra ngoài. Địch Nhân Kiệt vừa thấy con lừa chậm lại liền nhanh chóng hai tay buông khỏi lưng lừa, hướng mặt đất ngã nhào xuống. Lão cũng không một mực trông chờ vào đám người cứu giúp, nếu chẳng may vị tráng sĩ này không kiềm chế được con lừa, cơ hội cứu mạng duy nhất này cũng không có.?

Địch Nhân Kiệt lăn một vòng, nhưng thật ra cũng an toàn, có thể lão tuổi cũng đã cao, từ trên lưng lừa chật vật ngã nhào, cũng không phải cả người rơi xuống cùng lúc, chân phải chạm đất trước, chân trẹo một cái, đau đến nỗi lão Đich ôi một tiếng, trán lão đổ mồ hôi.

Con lừa điên bị Dương Phàm ghìm lại cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại. Lão dắt lừa thuê từ xa chạy lại, vừa chạy vừa kêu khóc:

- Con lừa của ta, con lừa của ta, a…

Chạy tới chỗ người giúp hắn kéo con lừa điên lại, không khỏi phát ra vừa khóc vừa cười, nhìn vào cổ con lừa, một lỗ hổng to tướng, máu tươi nhuộm cả một khoảnh, không kìm được lại bảo:

- Con lừa của ta, con lừa của ta a…

Địch Nhân Kiệt giận dữ mà nói:

- Ngươi chỉ biết con lừa của ngươi, lão phu vẫn là một người khách của ngươi, ngươi cũng không hỏi, không lẽ lão phu cũng không bằng một con lừa.
Bình Luận (0)
Comment