Lúc này, Phó Trần đi vào đài Lệ Xuân đứng ở trên thềm đá nói với tiểu thái giám vài câu, viênthái giám kia liền dẫn hắn đi tới. Võ Tắc Thiên trầm ngâm nhìn giữa những bông hoa, thản nhiên hỏi:
- Chuyện gì?
Phó Trần chắp tay trước ngực hành lễ nói:
- Thánh nhân, hiện có vợ của Võ Lâm Tả Lang tướng Dương Phàm , ở bên ngoài cửa cung cầu kiến!
Võ Tắc Thiên suy nghĩ một chút, chậm rãi nói:
- Là Tiểu Man sao?
Nàng xoay người lại nói với Phó Trần:
- Trẫm đã nói rồi, không phải là chuyện quốc gia đại sự, hoặc không phải là chức quan Thị lang trở lên thì nhất định không gặp. Tại sao ngươi lại vào đây bẩm báo?
Phó Trần khom lưng thấp hơn:
- Thánh nhân, Tạ Đô Úy nói, nàng… lần này nàng đến không phải là vì chuyện quốc gia đại sự mà là vì một việc riêng!
Võ Tắc Thiên nhíu lông mày, hơi hơi cười lạnh nói:
- Việc riêng gì? Thay trượng phu mưu phản của nócầu xin tha thứ sao? Nó coi nơi này của trẫm là chỗ nào, lại còn muốn trẫm vì nó thăng đường tra án hay sao?
Phó Trần thấp giọng nói:
- Tạ Đô Úy nói, Thánh nhân là bà mai của nàng, cho nàng một phu quân tốt, rất vừa lòng đẹp ý. Bây giờ nàng đến để “Tạ ơn”, còn… Còn đem theo lễ vật tạ ơn.
Uyển nhi nghe xong ánh mắt hơi hơi lóe lên, bỗng nhiên mỉm cười nói:
- Tiểu Man, tiểu nha đầu này cũng thú vị đấy. Rõ ràng là muốn cứu chồng của nàng, nhưng lại viện cớ này. Vừa muốn tạ ơn, vừa muốn tặng lễ vật đấy, thật đúng là nàng đã dùng rất nhiều tâm sức, chỉ tiếc điểm này trong lòng nàng, có thể che đậy được trước đôi mắt tinh tường của Thánh nhân sao? Thánh nhân nhất định sẽ không gặp nàng đâu, ngươi đi nói cho nàng biết, bảo nàng không cần phải phí công tốn sức nữa.
- Chậm đã!
Võ Tắc Thiên vốn định không gặp, nghe Uyển nhi nói như vậy, lại gọi Phó Trần lại, nói:
- Đưa nó tới gặp trẫm!
Thượng Quan Uyển Nhi làm ra một vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Bệ hạ! Ý của người là…
Võ Tắc Thiên khẽ mỉm cười nói:
- Ý định của nha đầu kia tất nhiên là không thể lừa được trẫm . Tuy nhiên trẫm rất tò mò, nàng có quà ra mắt gì muốn đưa cho trẫm - bà mai này, lại có những lý do gì để giải thích để gỡ tội cho trượng phu nó. A, đi thôi, chúng ta quay về điện nghỉ ngơi một chút. Trẫm, đợi nó đến!
- Bệ hạ! Mệnh phụ Tạ Mộc Văn ngoài điện đợi chỉ!
- Tuyên nàng yết kiến!
- Tuân chỉ!
Tiểu Hải giương cái phất trần lên, xoay người bước ra.
Uyển nhi đứng ở bên cạnh nhìn từ trên xuống dưới mặt của Võ Hậu có thể thấy những nếp nhăn vô cùng rõ ràng.
Uyển nhi rất thất vọng, nàng ở bên cạnh Thiên Hậu mười năm, tận mắt nhìn thấy Thiên Hậu từng bước tiến lên bục vinh quang. Trước đó chưa lâu, nàng từng vô cùng sùng bái người phụ nữ hùng mạnh này. Cũng không phải là nàng muốn noi sự mạnh mẽ ,sự khôn khéo và cái cá tính kiên cường của bà ta chinh phục.
Nhưng mà bây giờ, Uyển nhi dần dần cảm thấy, Thiên Hậu khôn khéo và nhìn xa trông rộng, thật ra thì chỉ thấy nàng luôn cùng với người trong hậu cung đấu đá với nhau ra sao, trên triều đình cùng các đại thần ngươi lừa ta gạt thế nào, xảo ngôn giả dối giết chóc người trong danh sách Hoàng tộc Lý Đường như thế nào, từng bước một diệt trừ thế lực phản đối ra sao để mưu đồ leo lên ngôi vị Hoàng đế.
Bây giờ bà ta đã được như ý nguyện rồi. Nhưng mà đến khi bà ta leo lên ngôi Đế vương, thay thế Lý Đường, lấy thân phận quân vương Đại Chu khai quốc để thống trịthì khuyết điểm của bà ta liền dần lộ ra.
Năng lực và trí tuệ của bà ta không đủ để chỉ huy một đất nước. Hoặc có lẽ, bà ta chỉ có khả năng nắm vững quyền lực trong tay mình mà thôi.
Cái này, đúng là bản lĩnh sở trường của bà.
Nhưng Đế vương chỉ cần làm điểm này là được rồi sao? Với đất nước với dân chúng, bà ta đã làm được cái gì? E là đối với rất nhiều vị quân vương không có năng lực gì của các thời đại trước, vị Nữ hoàng này vẫn có một chút thành tựu để lại. Đúng là sau hai đời Kế Thái Tông, Cao Tông đặt nền móng, đế quốc này vốn sẽ tiến vào thời kỳ lớn mạnh nhất, nhưng hiện giờ lại không ổn định. Đế vương và các đại thần chỉ biết dùng hết sức lực để tranh giành ngôi vị Thái tử, tranh giành nền tảng lập quốc, tranh giành danh tiếng và lợi lộc.
Có lẽ Võ Tắc Thiên từng bước một cho tới ngày hôm nay, vẫn luôn luôn ở vào thế hại người và bị người hại. Cuộc sống hơn bốn mươi năm qua là như vậy đã tạo thành trong đầu bà ta một loại phản xạ theo quán tính. Một khi phát hiện ra có người muốn hại mình, bà ta liền kiên quyết diệt trừ.
Có lẽ là bởi vì nàng là nữ nhân đầu tiên trở thành Đế vương, xưa nay chưa từng có chuyện như vậy lại thêm đủ loại quan lại chống đối, đúng là sự việc mãnh liệt mà tất cả các Hoàng đế xưa nay chưa từng gặp phải, cho nên bà ta bắt buộc phải dùng các thủ đoạn khắc nghiệt hơn nữa để đối phó với bọn họ.
Có lẽ là vì tuổi già sức khỏe và tinh thần không còn tốt, trí nhớ kém, đến nỗi liên tiếp xuất hiện vấn đề thần trí không tỉnh táo, điểm này thì không ít các minh quân trước đây lúc về già cũng giống như bà ta. Nhưng bất kể là nguyên nhân xuất phát từ phương diện nào, bây giờ Uyển nhi vẫn cảm thấy thất vọng đối với Võ Tắc Thiên.
Tiểu Man chậm rãi đi tới. Nàng ở bên cạnh Võ Tắc Thiên nhiều năm, Đế cung uy nghiêm, khí chất của Thiên tử không ảnh hưởng được đến nàng. Nàng rất bình tĩnh mà đi tới, hướng về phía Võ Tắc Thiên thi lễ, hạ giọng nói:
- Thần phụ Tạ thị bái kiến bệ hạ!
Võ Tắc Thiên vừa mới muốn mở miệng, bỗng nhiên thấy nàng ôm trong lòng một con mèo, không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Tiểu Man, ngươi ôm cái gì?
Tiểu Man hạ thấp người nói:
- Bệ hạ giàu có khắp nơi, thần phụ không có cách gì báo đáp. Nay đến trong cung nói lời tạ ơn, nghĩ con mèo này đáng yêu, bắt nó hiến dâng bệ hạ. Khi bệ hạ rảnh rỗi, lúc buồn có con mèo bên cạnh chơi đùa, có thể thoải mái hơn. Khiến cho tâm tình Hoàng đế bệ hạ vui vẻ, thân thể khỏe mạnh!
Võ Tắc Thiên khẽ mỉm cười, nói:
- Ngươi thật là có lòng rồi.
Nàng khoát tay, Tiểu Hải đi qua nhận lấy con mèo con trong tay Tiểu Man. “Thiên Văn Tiền” nằm úp sấp ở trong lòng Tiểu Man, đang vô cùng thoải mái ngủ gật, bỗng nhiên bị người ta ôm, liền không vui “meo meo” một tiếng, Võ Tắc Thiên cười nói:
- Con mèo này thật là đáng yêu. Mang đến đây, cho trẫm ôm một cái.
Tiểu Hải vội vàng đem con mèo đưa đến trước mặt Võ Tắc Thiên, Võ Tắc Thiên tươi cười tay đỡ lấy con mèo, khe khẽ vuốt ve lông của nó, liếc mắt nhìn Tiểu Man một cái nói:
- Tiểu Man, hôm nay ngươi tới gặp trẫm, cũng chỉ vì đưa lễ vật này để tạ ơn sao, chẳng lẽ…, cũng không có những lời khác muốn nói?
Tiểu Man bình tĩnh nói:
- Bệ hạ cơ trí, thần phụ không giám dấu diếm. Những lời khác, tất nhiên là cũng có. Tuy nhiên, tạm thời có một ít việc phát sinh không ngờ, lời nói của thần phụ tạm để qua một bên, thần phụ ở đây còn có một đồ vật, muốn mời bệ hạ xem.
Tiểu Man nói xong liền cho tay vào ống tay áo. Khi nàng vào cung đã bị lục soát toàn thân, nên lên trên điện bọn thị vệ không cản trở đối với động tác của nàng. Chỉ thấy Tiểu Man lấy ra một khăn vuông từ trong tay áo, giơ cao trên đỉnh đầu.
Trên mặt Võ Tắc Thiên xuất hiện sự nghi ngờ, đưa mắt hướng về phía Tiểu Hải. Tiểu Hải vội vàng bước tới, tiếp nhận khăn tay, rồi đi từng bước nhỏ tới trước mặt Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên đưa tay đón lấy chiếc khăn bằng vải bố. Con mèo trong lòng nhân cơ hội nhảy xuống mặt đất, cong lưng, bước đi đi từng bước tao nhã, rồi bắt đầu chạy lung tung trên cung điện.
Hoàng đế hayquyền uy, ở trong mắt của nó căn bản là không hề tồn tại.
Võ Tắc Thiên mở bức huyết thư, chỉ xem thoáng qua, sắc mặt liền biến đổi.
Bà ta yên lặng xem hết bức huyết thư, chậm rãi ngẩng đầu nói với Tiểu Man:
- Làm thế nào cái thứ này lại rơi vào trong tay ngươi?
Tiểu Man liền đem chuyện Địch Nhân Kiệt truyền bức huyết thư ra ngoài như thế nào, người nhà Địch Nhân Kiệt bị ngăn cản tại cửa cung ra sao rồi chính mình làm sao đồng ý thay y tới trước mặt Vua kêu oan mà thuật lại toàn bộ. Rồi sau đó nàng quỳ hai đầu gối xuống vừa khóc vừa nói:
- Bệ hạ! Hôm nay thần phụ vào cung, vừa là tạ ơn, đồng thời là kêu oan. Thần phụ kêu oan vốn chỉ là vì một mình phu quân. Trên thế gian này, người ta có thể dấu giếm hết thảy đối với người khác, có thể nào lại dấu diếm được vợ hay chồng? Thần phụ biết rõ, trượng phu tuyệt đối không mưu phản, cho nên muốn xin bệ hạ minh xét cho. Trượng phu của thần phụ vẫn trong sạch. Bây giờ ở trước cửa cung, không ngờ nhận được huyết thư của Địch công, thần phụ nhận thấy bị oan bỏ tù chỉ sợ là không phải một mình trượng phu của thần phụ. Bệ hạ thống trị thiên hạ, nhóm Tể tướng chính là trụ cột tài năng giúp bệ hạ thống trị thiên hạ. Thần phụ khóc xin bệ hạ, thận trọng xử lý vụ án này, để đất nước không bị gãy rường cột. Với thần phụ không bị gãy sống lưng trong nhà. Xin bệ hạ minh giám!
Tiểu Man phục xuống đất mà khóc nức nở. Võ Tắc Thiên nhìn bức huyết thư kia một lúc lâu không nói gì. Bầu không khí trên điện trở nên hết sức yên tĩnh, chỉ có Tiểu Man cúi đầu khóc.
Chữ viết trên bức huyết thư viết rất ẩu, tất nhiên là vội vàng mà viết rồi. Mặt trên ngoại trừ một chữ “Oan”, còn có viết “Thần Địch Nhân Kiệt trung với nước, trung với bệ hạ, trong lòng không có ý mưu phản, hành động cũng không mưu phản. Thần bị oan uổng! Xin bệ hạ minh xét!” Một đoạn văn như vậy khiến cho Võ Tắc Thiên xuất hiện rất nhiều câu hỏi. Địch Nhân Kiệt tự mình nhận tội danh, bây giờ lại muốn kêu oan, rốt cuộc tâm ý thế nào?
Tiểu Man quỳ ở đó mà khóc không thôi. Võ Tắc Thiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nàng một cái nói:
- Uyển nhi! Trước tiên ngươi đưa Tiểu Man xuống dưới nghỉ ngơi.
Tiểu Man không chịu đứng dậy, khóc nói:
- Bệ hạ!
Võ Tắc Thiên nói với giọng ôn hòa:
- Trẫm sẽ xử lý án này một cách công bằng, ngươi hãy lui xuống đi!
Thượng Quan Uyển Nhi liếc về phía Tiểu Man ra hiệu một cái. Lúc này Tiểu Man mới đứng dậy, hướng về phía Võ Tắc Thiên thi lễ rồi mới theo Thượng Quan Uyển Nhi lui xuống.
Võ Tắc Thiên cầm trong tay bức huyết thư, cảm xúc phập phồng:
- Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ trong đó có ẩn ý khác?
Trầm ngâm một lúc lâu sau, Võ Tắc Thiên chậm rãi lên tiếng:
- Tiểu Hải!
- Có nô tài!
- Nhanh đi đến Ngự Sử đài truyền khẩu dụ của trẫm, yêu cầu Lai Tuấn Thần lập tức yết kiến!
- Tuân chỉ!
Tiểu Man theo Thượng Quan Uyển Nhi đi vào bên cạnh điện. Thượng Quan Uyển Nhi vừa mới lấy lý do sai cung nữ đi ra ngoài, Tiểu Man liền vội váng bước tới nói:
- Uyển nhi tỷ tỷ…