Một câu chưa nói xong nước mắt lại rơi xuống, Thượng Quan Uyển Nhi nén lo lắng âu sầu xuống, an ủi nàng nói:
- Tiểu Man, ta biết ngươi lo lắng, ta…, hiện giờ ta cũng giao phó cho một vài người. Nhân mấy ngày mưa to sai người ở trong cung gieo rắc tin tức trời xanh rơi lệ, tin là chả mấy chốc là sẽ đến tai Hoàng đế. Xưa nay Hoàng đế vẫn rất tin tưởng mấy thứ này. Ôi! Ta chỉ hận, hận mình làm còn chưa đủ lắm. Lúc bình thường ta có cơ hội kết giao với triều thần, nuôi dưỡng thế lực nhưng tất cả đã bị ta bỏ qua. Hiện giờ trong lúc gấp rút muốn cứu người, lại không có người nào để giao phó.
Trong lòng Tiểu Man trầm xuống, thất thanh nói:
- Ngay cả Uyển nhi tỷ tỷ cũng không có cách nào sao?
Thượng Quan Uyển Nhi chán nản nói:
- Ta vẫn đang nghĩ biện pháp, chỉ hận là thế lực không ra khỏi cửa cung! Nhất là Lai Tuấn Thần và Ngự Sử đài cơ bản là ta không thò tay vào được. Nhưng mà cái chuyện mưu phản này quá lớn. Ôi… Chuyện Tiết Hoài Nghĩa và Lương Vương Võ Tam Tư một trước một sau đến thăm Ngự Sử đài ta đã nghe nói, nếu như ngay cả hai người bọn họ cũng không thể cứu Dương Phàm ra, vậy cũng chỉ còn một biện pháp.
Tiểu Man vội vàng hỏi:
- Biện pháp gì?
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Nếu không thể xóa bỏ tình nghi hắn mưu phản, vậy cũng chỉ có thể điều tra, điều tra ra mọi sự minh bạch mới có thể đưa hắn ra ngoài. Nhưng ta rất lo lắng, cứ như tính cách của Lai Tuấn Thần, vô tội cũng sẽ bị y điều tra ra thành có tội. Người này là thà rằng giết lầm ba nghìn lần, không chịu bỏ sót lấy một. Tuy nhiên…
Uyển nhi nắm lấy tay Tiểu Man dịu dàng nói:
- Nói đi nói lại thì chính muội là người có biện pháp. Chẳng những có thể tiến cung kêu oan, lại còn mang đến bức huyết thư của Địch Nhân Kiệt. Trước nay Hoàng đế đối với Địch Nhân Kiệt có vài phần kính trọng. Mấy ngày nay tâm tư Hoàng đế bế tắc nguyên nhân lớn cũng là bởi vì người rất tán thưởng và tin tưởng Địch công. Vậy mà Địch công cũng muốn phản nàng, nói không chừng đây là một cơ hội khó có được!
Tiểu Man nói:
- Những chuyện Tiểu Man có thể làm được cũng chỉ có như vậy. Tiếp theo có thể lợi dụng việc này làm cho Hoàng đế hồi tâm chuyển ý, lại phải dựa vào Uyển nhi tỷ tỷ!
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Ta sẽ tùy theo hoàn cảnh mà hành động. Lúc này là thời điểm quan trọng, phải nên rèn sắt khi còn nóng. Ta không thể nói nhiều cùng muội. Ta về trước ngự tiền, xem có động tĩnh gì!
Tiểu Man vội vàng lau nước mắt, nói:
- Được! Uyển nhi tỷ tỷ cứ việc đi. Tiểu Man ở tại đây đợi tin tức của tỷ!
Thượng Quan Uyển Nhi trở lại trên điện, Võ Tắc Thiên đang chống cằm trầm tư, chờ Lai Tuấn Thần đến. Uyển nhi cũng không nhiều lời, chỉ lặng lẽ đứng ở bên cạnh. Khi nào thì nên nói, khi nào thì nói cái gì, hầu hạ Võ Tắc Thiên nhiều năm Thượng Quan Uyển Nhi đều nắm được tường tận so với bất cứ người nào khác.
Bây giờ, còn chưa đến lúc nàng nói chuyện.
Cái con mèo “Thiên Văn Tiền” kia ở trên cung điện chạy tới chạy lui, thật ra là cảm thấy nơi này rộng rãi mới mẻ rất thú vị. Đan chạy, bỗng nhiên nó nhìn lên cái lồng chim treo phía trên một loạt kệ bày đồ, bên trong lồng có một con vẹt lông màu sắc rực rỡ. Nó không kìm được ngồi chồm hổm xuống, hai mắt sáng ngời nhìn cái con vẹt kia.
Con vẹt không chú ý tới ánh mắt tham lam của “Thiên Văn Tiền”, nó ở trong lồng hết nhìn đông rồi nhìn tây, nhàn nhã mổ mổ lông chim, bất thình lĩnh mở miệng nói:
- Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Chỗ này là Lệ Xuân đài, là nơi Võ hậu đến giải buồn lúc rảnh rỗi, cũng không phải chỗ làm việc hàng ngày như điện Võ Thành, cho nên trong ngoài cung có các loại đồ chơi để bà giải trí. Con vẹt này chính là một sủng vật được Võ hậu cực kỳ cưng chiều, mấy lời nó học được đều là do Đoàn Nhi dạy.
“ Thiên Văn Tiền” nhìn cái con chim ở bên trên kiavới ánh mắt thèm thuồng. Tuy rằng đồ ăn của nó lúc nào cũng tốt, nhưng món ăn tươi bậc này chắc chắn sẽ khiến cho nó có hứng thú muốn tự mình bắt lấy,.
“ Thiên Văn Tiền” ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn cái con chim trong lồng. Chợt nó đứng lên lui lại mấy bước, rồi đột nhiên tăng tốc lao về phía trước. Khi tới gần dãy kệ bày đồ cổ, nó bật mạnh, nhảy lên trên kệ, sau đó mượn lực nhảy thẳng lên chụp lấy cái con vẹt kia.
Chú thích:
- Truyền thuyết kể lại khi Võ Tắc Thiên hại chết Vương Hoàng Hậu và Tiêu Thục phi. Tiêu Thục phi từng nguyền rủa bà: Kiếp sau Võ Hậu là chuột nàng là mèo, đời đời kiếp kiếp là kẻ địch của Võ Hậu. Cho nên Võ Hậu sợ mèo, trong cung chưa bao giờ phê chuẩn cho nuôi mèo, ngay cả việc bà ta đóng đô tại Lạc Dương cũng là vì ở Trường An giết Vương Hoàng Hậu và Tiêu Thục phi, sợ có oan hồn quấy rầy.
Chuyện kiểu này người đời sau thêm bớt tạo nên những chuyện linh tinh ly kỳ, ta sẽ không có ý giải thích thời điểm Tiểu Man dâng mèo. Người đời sau bịa ra vô cùng nhiều chuyện ly kỳ khó giải thích, đều những điểm mâu thuẫn lớn. Trong Tư Trị Thông Giám có chứa đựng chuyện nhỏ liên quan đến Võ Tắc Thiên trực tiếp phủ định chuyện này. Ta không nói trước là cái gì, ngươi có biết là cái gì sao?
“Thiên Văn Tiền” bám được vào lồng chim, một chân bám lấy lồng, một chân giương móng vuốt thò vào bên trong lồng lùa bắt con vẹt kia. Cái lồng chim kia bị nó đu bổ nhào về phía trước, khiến cho bên trong lồng con vẹt kia sợ tới mức kêu lên rối rít.
Vài cung nữ hầu hạ gần đó nhìn thấy vậy, liền vội vàng chạy đến giúp đỡ.
Cả hai đều là sủng vật của Hoàng đế, bất kể là con vật nào các nàng cũng không dám làm chúng bị thương. Mọi người phải dùng hết sức lực mới có thể bắt bọn chúng tách ra. Lông con vẹt rơi tơi tả đầy mặt đất, hoảng sợ núp ở một góc lồng. “Thiên Văn Tiền” bị ôm vào trong lòng người, trừng đôi mắt mèo đầy sự tiếc rẻ mà nhìn con mồi của nó tuột mất.
Tất cả mọi chuyện, Võ Tắc Thiên đều nhìn thấy hết, làm cho nàng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
- Đến đến! Đem con mèo và con vẹt của trẫm tới đây, để trẫm xem cái hai tiểu tử không chịu an phận này.
Võ Tắc Thiên cười híp mắt nói, Khi hai sủng vật được đem đến trước mặt, Võ Tắc Thiên ôm con mèo vào lòng, lại nhìn con vẹt trên bàn kia, bất chợt nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất.
Bà là một người vô cùng thích dựa theo một số hiện tượng không bình thường mà đoán việc. Đang nóng lòng chỉ là muốn thử xem con mèo và cái con vẹt tỷ thí, nàng bỗng nhiên nghĩ đến:
- Con mèo, Ly miêu… Ly? Lý? Vẹt, Võ? Con vẹt và con mèo này giao tranh, hay là ẩn ý Lý thị và Võ thị giao tranh? Đây là ông trời cảnh báo cho ta?
Lúc này, Đoàn Nhi vừa giải quyết xong một việc, vất vả chạy tới trên điện. Nghe cung nữ kể lại chuyện vừa mới xảy ra, nàng liền tiến đến trước mặt Võ Tắc Thiên cười nói:
- Bệ hạ! Con mèo và con vẹt này đương nhiên không thể nhốt chung một chỗ rồi, hai chúng nó không thể cùng tồn tại… Bệ hạ giao con mèo này cho Đoàn nhi đi. Đoàn nhi tìm cho nó một chỗ hợp lý, tránh cho nó lại có ý đánh con vẹt.
Võ Tắc Thiên chậm rãi nói:
- Con mèo và vẹt, quả thật không thể dung hòa với nhau sao?
Đoàn nhi mở miệng cười nói:
- Bệ hạ! Mèo kia mà thấy vẹt chỉ mong ăn cho no bụng mà thôi. Nếu để chúng ở cùng một chỗ, có thể bình an vô sự mới là lạ đấy.
- Việc là do người làm!
Võ Tắc Thiên nói một câu đó rất nghiêm túc, dường như bị cái gì đó dẫn dắt, ánh mắt bà chớp liên tục.
Tay bà ấn chặt cái con mèo đang ngọ nguậy, không cho nó nhào tới bàn, đồng thời vừa như thoáng chút suy nghĩ mà vỗ về, nựng nịu bộ lông của nó, vừa quay sang Đoàn nhi nói:
- Trẫm thích con mèo này. Ngươi ôm nó đem đi, dạy dỗ cho tốt, cho bớt đi dã tính!
Vi Đoàn Nhi đáp lời một tiếng, đón lấy con mèo kia từ tay Võ Tắc Thiên.
Võ Tắc Thiên lại nói:
- Con mèo và con vẹt thì nhất định không thể bình an vô sự? Trẫm không cho là đúng! Thiên hạ này đều là của trẫm, trẫm không trị được một con mèo? Đoàn nhi, ngươi hãy dạy dỗ nó cho tốt. Bất kể người dùng biện pháp gì, nhất định phải làm cho con mèo và con vẹt này có thể chung sống một phòng, không xâm phạm lẫn nhau!
- À?
Vi Đoàn Nhi ôm con mèo, mặt không giấu được sự khổ sở. Con mèo ăn chim, đây là bản năng, làm sao có thể khiến chúng sống chung một phòng, lại còn không xâm phạm lẫn nhau nữa!
“ Thiên Văn Tiền” vừa lúc nãy ở trong lòng Võ Tắc Thiên giãy dụa cả lúc lâu, cũng không với tới được con vẹt ở trên bàn. Lúc này bị Vi Đoàn Nhi ôm vào ngực, tầm mắt ngang bằng chỗ con vẹt kia. Cả hai nhìn rõ nhau, lại càng không cam lòng, nó dùng sức giãy dụa vài cái mà không thoát được vòng tay ôm của Đoàn nhi. Cảm thấy buồn bực, nó liền giương vuốt lên quấy nhiễu.
Trên mu bàn tay mềm mại của Vi Đoàn Nhi lập tức xuất hiện một vài vết cào chảy máu. Đau đến nỗi nàng kêu lên một tiếng, thả tay ra. Con mèo kia dùng sức nhảy lên bàn, húc đầu đâm cho cái lồng chim lật nhào, lăn trên bàn. Con vẹt ở trong lồng kêu ầm ĩ, nhảy lung tung , đập cánh tán loạn, lông chim rơi ra lả tả, làm Võ Tắc Thiên liên tiếp hắt xì vài cái.
***
Lúc Lai Tuấn Thần tới Lệ Xuận đài, chỉ thấy bên trong dường như trải qua một trận hỗn loạn, như mới bị quét sạch, trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, vẫn giữ nguyên lễ nghi , quỳ rạp trên mặt đất hướng về phía Võ Tắc Thiên hành đại lễ ngũ thể đầu địa (phục sát đất), kính cẩn lễ phép mà nói:
- Thần Lai Tuấn Thần khấu kiến bệ hạ!
- Đứng lên đi! Khanh tới đây. Việc khanh thẩm tra Địch Nhân Kiệt và những người đó như thế nào?
Lai Tuấn Thần vừa mới đứng lên, lại vội khom lưng xuống, nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, đối với bọn họ, người hiểu ra thì thàn dùng tình, dùng lý, lấy tấm lòng rộng lượng từ bi của bệ hạ mà cảm hóa. Đối với kẻ ngoan cố thì thu thập thêm chứng cớ, lấy bằng chứng xác thực khiến bọn họ không thể cãi lại, mà cúi đầu nhận tội.
- Thật sao?
Võ Tắc Thiên thản nhiên mà liếc liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Bọn họ đều là tự nhận tội sao?
Lai Tuấn Thần nói:
- Vâng! Lần này bọn họ bị bắt, Địch Nhân Kiệt tự biết việc không thể cứu vãn được nữa, nên đã nhận tội đầu tiên. Sau đó thì đám người Nhâm Tri Cổ, Bùi Hành Bản người trước người sau cũng đều nhận tội. Cho đến tận lúc này chỉ có một Ngụy Nguyên Trung không chịu nhận tội, Hầu Ân Chỉ có ý định dùng hình đối với y, nhưng vừa mới treo ngược lên, thần biết chuyện liền lập tức đến ngăn lại. Thần cho rằng đối với những vị đại thần này, không nên vận dụng hình phạt nghiêm khắc. Một khi dùng đại hình, khó tránh khỏi bị người ta vu oan giá họa. Nhất định phải công bằng, lấy chứng cớ không thể cãi lại khiến bọn hắn nhận tội.
- Ừ…
Võ Tắc Thiên chậm rãi nói:
- Quả thật khanh chưa từng dùng hình phạt, dùng khổ hình bức cung?
Lai Tuấn Thần cười nịnh nói:
- Thần làm sao dám nói xằng nói bậy trước mặt bệ hạ? Chính bản thân thần tự mình thẩm lý vụ án này, có thể cam đoan, tuyệt đối chưa dùng hình! Không dám dấu giếm bệ hạ, vì bệ hạ chưa hạ chỉ xác nhận tội của bọn hắn cũng như chưa công bố thiên hạ, cho nên bây giờ bọn họ vẫn là quan lại. Thần đều chưa từng động đến ngay cả triều phục quan y của bọn họ, thì làm sao có thể dùng hình với bọn họ chứ?
Hai mắt Võ Tắc Thiên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Một khi đã như vậy, làm thế nào Địch Nhân Kiệt lại truyền huyết thư ra, kêu oan với trẫm?
Võ Tắc Thiên nói xong cầm trong tay một dải khăn bằng vải bố hung hăng ném về hướng Lai Tuấn Thần. Cái khăn vải bố kia mềm nhẹ, ở giữa không trung rơi xuống mặt đất. Lai Tuấn Thần vội vàng bước lên vài bước, xoay người nhặt lấy tấm khăn, mở ra nhìn, trong lòng liền thầm mắng:
- Vương Đức Thọ thật ngu ngốc, bảo hắn giám sát chặt chẽ lão hồ ly kia, làm sao mà còn có thể truyền bức huyết thư này ra ngoài!
Lai Tuấn Thần nghĩ vậy nhưng trên mặt lại làm ra như kinh ngạc, đầy oan ức nói:
- Cái này…Thần cũng không biết! Có lẽ là Địch Nhân Kiệt sợ chết, biết bệ hạ luôn luôn tin cậy lão , cho nên…., kêu oan là giả, cầu tình là thật, hy vọng bệ hạ mềm lòng, tha mạng cho lão!
- Là như vậy sao? Địch Nhân Kiệt lấy tiếng kêu oan, hy vọng được trẫm thương hại?
Võ Tắc Thiên do dự, Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Lai Tuấn Thần, lại liếc mắt nhìn Võ Tắc Thiên một cái, nhẹ nhàng nhắm hai mắt, dịu dàng nói:
- Lai Trung thừa luôn luôn tận trung việc nước, là cánh tay mà bệ hạ có thể tin cậy. Lời nói của Lai Trung thừa, có thể là thật. Nhưng Tể tướng kêu oan, nếu Hoàng thượng không hỏi qua, chẳng những ảnh hưởng đến thanh danh của Hoàng thượng mà cũng gây ảnh hưởng đến Trung thừa…
Võ Tắc Thiên xoay đầu lại hỏi:
- Uyển nhi có nhận xét gì?
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Sao Bệ hạ không đưa Địch Nhân Kiệt và đám người đó đến ngự tiền đích thân mình hỏi một chút?
Câu nói này của Uyển nhi vừa tới miệng, trống ngực Lai Tuấn Thần đập “thình thịch”, doạ cho tim y gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Y lập tức làm ra vẻ oan uổng nói:
- Lời ấy của Thượng Quan Đãi Chế sai rồi! Triều định có luật pháp của triều đình, làm gì có chuyện Đế vương tự mình thẩm tra xử lý án? Làm như vậy thì luật pháp quốc gia để ở đâu? Chuyện này thành tiền lệ, Đế vương đời sau có thể sẽ noi theo, bất cứ lúc nào cũng nhúng tay vào tư pháp. Như vậy kỷ cương pháp luật làm sao có thể duy trì?
Thượng Quan Uyển Nhi lập tức nói:
- Trinh Quán năm thứ sáu, Thái Tông Hoàng đế từng can thiệp vào phóng thích ba trăm chín mươi tử tù về nhà đoàn tụ với người thân, một năm sau thì về kinh chịu tội! Trinh Quán năm thứ mười bảy, Hầu Quân Tập mưu phản, Thái Tông Hoàng đế cũng từng gặp mặt trong phòng riêng, lời nói được viết lại: “ Làm Quân vương từ nay về sau không dám lên cửa Lăng Yên Các rồi” (Lăng Yên Các là nơi treo tranh hai mươi tư vị công thần góp phần xây dựng nhà Đường). Thái Tông Hoàng đế làm được, Hoàng đế Đại Chu ta lại làm không được?
Xuất thân Lai Tuấn Thần tuy rằng nghèo hèn, nhưng mà có tài “dựng chuyện”. Y vu cáo hãm hại bao nhiêu người như thế, làm sao không có chút bản lĩnh thực sự.
Y lập tức phản bác:
- Thái Tông phóng thích cho kẻ tù tội và thân nhân đoàn tụ, chuyện đó là đúng! Nhưng đó là Thái Tông Hoàng đế theo lệ “Lục Tù” mà quyết định làm như vậy, mà không phải là người đặc trách, chuyên tiến hành thẩm vấn. Bây giờ hạn “Lục Tù” còn chưa tới đâu, bởi vậy không thể tạo thành tiền lệ. Về phần Thái Tông Hoàng đế gặp mặt Hầu Quân Tập trong một căn phòng riêng bí mật, cũng là chuyện truyền thuyết trong dân gian. Đã là căn phòng bí mật, người bên ngoài làm sao biết được? Mà ngay cả Thái Tông Hoàng đế nói cái gì, cũng làm như tận mắt nhìn thấy, đủ thấy chuyện này là giả dối. Cuộc sống hàng ngày của Thái Tông Hoàng đế trong Lục Trung cũng không có. Thử hỏi, chuyện này là do người phương nào nói ra được? Nếu là Thái Tông Hoàng đế quả thật gặp Hầu Quân Tập ở tư phòng, Hầu Quân Tập biết mình phải chết, khóc lóc thay lời nói. Lúc ấy y liền có thể cầu xin thiên tử xá cho tội chết, lưu lại dòng dõi huyết mạch, cần gì phải ở trên pháp trường mới nói ra lời nguyện ước, rồi giám trảm quan đi tấu với thiên tử mà được đặc xá cho tội chết thành lưu đày Lĩnh Nam?
Tài năng của Uyển nhi chủ yếu là văn tài và xắp xếp xử lý việc quốc gia, trên phương diện hiểu biết về hình ngục thật đúng là không hơn được “Kinh nghiệm dựng chuyện” của Lai Tuấn Thần. Từ khi còn nhỏ, nàng lớn lên ở trong cung. Cái chuyện tìm người gây chuyện, tìm chỗ sơ hở của người khác, tài võ mồm cãi chày cãi cối không có cách nào mà so sánh được với Lai Tuấn Thần một kẻ lưu manh vô lại.
Tuy nhiên ỷ vào nàng học sâu biết rộng, am hiểu các loại điển tích, nên bây giờ cũng có thể tranh luận cùng Lai Tuấn Thần không kém.
Hai người dùng miệng lưỡi mà đấu đá, khiến cho tâm trạng của Võ Tắc Thiên dần dần xấy đu, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, nhân tiện nói:
- Được rồi, được rồi, hai người các ngươi cũng đừng có nói chuyện xưa cho trẫm. Như vậy đi, trẫm phái một viên quan đi đến trong ngục xem, có phải chịu hình hay không chẳng phải sẽ biết? Tiểu Hải truyền chỉ, lệnh cho Thông Sự Xá Nhân Tề Phong đến Thẩm phán viện một chuyến, khám nghiệm quan viên đang bị giam giữ xem có từng bị chịu hình.
- Nô tài lĩnh chỉ!
Tiểu Hải rời khỏi điện, Lai Tuấn Thần đảo mắt, lại nói:
- Hôm nay nếu bệ hạ không gọi thần đến, thần cũng muốn đến trong cung bẩm báo. Đêm qua trong viện Thẩm phán có người xâm nhập, với ý đồ cướp ngục!
Võ Tắc Thiên nghe đến đó thì chấn động, một chút ủ rũ cũng tiêu tan, vội vàng hỏi:
- Có người dám cướp ngục?
Lai Tuấn Thần nói:
- Vâng! Có lẽ không dưới mười người, ai nấy đều thân thủ cao cường, ở trong Thẩm phán viện đại khai sát giới, sau khi kinh động đến rất nhiều thủ vệ mới chạy đi. Bọn chúng giết chết mười lăm ngục tốt, bị thương…, không một ai. Chúng ra tay vô cùng độc ác…
Lai Tuấn Thần nói xong lại nhớ tới tùy tùng Vệ thống lĩnh một người đã trải qua sự kiện cướp ngục đêm qua có nói với hắn:
- Trung Thừa, người nọ tuy có giấu giếm, ty chức vẫn có thể nhận định đó là một người con gái. Người này có thân thủ cực kỳ cao cường, gần như là yêu mỵ! Ra tay sấm sét vang dội, cứ như mưa gió, như rắn rết…
Lai Tuấn Thần thầm nghĩ: “ Không biết cô gái này là ai, lẻn vào đại lao có ý muốn cứu quan viên nào thoát thân. Người này võ công cao như thế, nếu mục tiêu là ta, thì đúng là đáng lo. Ta bỏ ra số tiền lớn mời tới sáu người cao thủ kia, không biết có phải là đối thủ của người này hay không? Sau khi trở về, ta phải tìm một vài cao thủ đến bảo vệ mới được!”
Thượng Quan Uyển Nhi đang âm thầm suy nghĩ kỹ làm thế nào lợi dụng chuyện Địch Nhân Kiệt kêu oan để làm lớn chuyện. Cứu được Địch Nhân Kiệt và đám người kia hay không, không quan trọng, ít nhất cũng phải bảo vệ được Dương Phàm. Nên vừa nghe Lai Tuấn Thần nói lời ấy, người nàng lại như bị đóng băng, trong lòng lạnh thấu:
“Có người cướp ngục? Cái này nguy rồi!”
Võ Tắc Thiên quả nhiên giận giữ lớn tiếng quát:
- Ngay cả ngục cũng dám cướp, còn giết chết rất nhiều công sai, quả thật là coi trời bằng vung !
Nếu không phải Tiểu Hải đã đi truyền chỉ rồi, Võ Tắc Thiên cũng không muốn phái người đến Thẩm phán viện khám nghiệm có hay không chuyện dùng hình , vậy mà có người coi thường quốc pháp ngang nhiên cướp ngục, hơn nữa giết nhiều công sai như vậy, những người này trong lòng còn có vương pháp sao? Không dưới mười người đi cướp ngục a, điều này cho thấy cái gì? Chứng tỏ rằng bọn họ quả thật có đồng bọn. Một đám đồng đảng coi trời bằng vung. Như thế này chuyện mưu phản còn có thể là chuyện đáng nghi sao?
Chỉ một lúc sau Thông Sự Xá Nhân Tề Phong liền vội vàng đi tới Lệ Xuân đài, cùng với Lai Tuấn Thần rời đi.
Thượng Quan Uyển Nhi biết rõ lúc này tuyệt đối không nên góp ý kiến nữa, nhưng Tiểu Man vẫn còn ở bên cạnh điện chờ, nàng cũng chưa biết kết quả, không kìm nổi hỏi:
- Bệ hạ! Tiểu Man nơi đó…
Cơn giận Võ Tắc Thiên vẫn chưa nguôi, phất tay áo nói:
- Bảo nó về nhà trước đi, đợi trẫm điều tra rõ sự tình Địch Nhân Kiệt rồi nói sau!
Sau đó Vi Đoàn Nhi đỡ bà đi trở về tẩm cung nghỉ ngơi.
Thượng Quan Uyển Nhi bất đắc dĩ, đi tới bên cạnh điện nói với Tiểu Man các tin tức đáng lo kia. Tiểu Man nghe xong không khỏi chết điếng. Chuyện như thế này, lại giết chết mười lăm người ngục tốt, cho dù Lai Tuấn Thần có to gan lớn mật đến thế nào cũng không thể nói dối. Rốt cuộc là ai muốn cướp ngục, muốn cứu người nào? Hai người suy đi nghĩ lại đến trăm lần vẫn không có lời giải đáp, chỉ biết là vì chuyện này mà một đường hy vọng sống trở nên mong manh. Lúc này chỉ có thể chờ xem Tề Phong đi đến Thẩm phán viện có thể có tìm được gì.
Thông Sự Xá Nhân, tên gọi đúng như ý nghĩa, chính là chuyên môn thay Hoàng đế truyền đạt ý chỉ ra bên ngoài. Hoàng đế hạ chỉ, ở trong cung các nơi ý chỉ đều do thái giám nội thị truyền đạt Còn dính đến bên ngoài cung, các nơi nha môn sự vụ phần lớn là do Thông Sự Xá Nhân thi hành.
Khi Thông Sự Xá Nhân Tề Phong và Lai Tuấn Thần đến Thẩm phán viện, Lai Tuấn Thần mặt mày hớn hở mà nói:
- Tề Xá Nhân, mời ngồi tạm ở công đường nghỉ một lát. Bản quan sẽ sai người dẫn ngài đi nghiệm tra phạm nhân sau.
Đối mặt với vị sủng thần của Hoàng đế, trong kinh thành nổi tiếng là Diêm Vương sống, Tề Phong hết sức lo sợ, nào dám không đồng ý. Y vội vàng vâng vâng dạ dạ, theo từng bước của Lai Tuấn Thần ngồi xuống nghỉ tạm. Đúng lúc người làm bưng nước lạnh để uống đi lên, lại có hai bàn hoa quả khô. Lai Tuấn Thần liền cùng hắn bắt đầu nói nhăng nói cuội.
Thừa lúc này, Lai Tuấn Thần cấp tốc sai bảo Vệ Toại Trung và Vương Đức Thọ khiến cho bọn chúng trở nên tất bật chân tay, giống như ngày đó Tiết Hoài Nghĩa đến thăm. Trước tiên bọn chúng sửa sang dáng vẻ phòng giam của Dương Phàm, rồi lại vội vàng cấp cho Địch Nhân Kiệt và mấy vị đại thần trang phục tốt hơn.
Ở đại sảnh, Lai Tuấn Thần và Tề Phong một chủ một khách chuyện trò vui vẻ.
Lai Tuấn Thần nói:
- Ngày đó Tả Kiềm Vệ Đại Tướng quân Trương Kiền Úc gào thét trên công đường, ý muốn xúc phạm đến Trung thừa, kết quả bị thị vệ bản quan chém chết, coi như là trừng phạt đúng tội. A! Lúc ấy đầu của y đã rơi ngay tại vị trí chỗ dưới chân ngươi, hôm nay nghĩ lại vẫn rõ mồn một trước mắt a.
- A!
Tề Xá Nhân hoảng sợ. Hai chân lập tức co lại, nghĩ đến ngay tại đây vòa vài ngày trước, một vị Đại tướng quân bị chém chết, đầu rơi ở chỗ trước chân mình, máu tanh đổ đầy mà không khỏi rùng mình.
Lúc này một gã chấp dịch lại đi vào đại sảnh. Ghé vào bên tai Lai Tuấn Thần nói nhỏ vài câu, Lai Tuấn Thần đứng lên nói:
- Tề Xá Nhân mang lệnh của Hoàng thượng, lưu lại quá lâu cũng không nên, bây giờ chúng ta đi thôi.
Tề Phong như trút được gánh nặng, vội vàng nói:
- Được được được!