Uyển Nhi dừng bước, như một cô bé bị người lớn bắt gặp ăn trộm kẹo đường, đáng yêu cong môi lên.
Dương Phàm cũng không mở mắt, chỉ ngông nghênh vỗ vỗ vào chỗ còn trống bên cạnh mình trên cái tay vịn bóng loáng, bắn ra vài giọt nước.
Uyển Nhi chun mũi với hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới.
A Nô tâm tư mẫn cảm, cho nên bề ngoài có ra vẻ hống hách một chút, đây cũng là phản ứng theo bản năng để bảo vệ mình, nên nàng là nữ nhân duy nhất dám phản kháng lời của Dương Phàm. Còn Tiểu Man, đối với A Sửu ca ca nàng trăm ngàn nghe lời, tuy nhiên tiểu nha đầu cười khẽ đáng yêu, ngẫu nhiên làm nũng với hắn, nữ tính dễ thương, đó cũng rất bình thường.
Còn Uyển Nhi, xuất thân nhà giàu cự thất, từ bé đã được giáo dục, là điển hình coi chồng là trời, nếu nàng đã cho rằng Dương Phàm là người đàn ông của đời mình, sẽ tuyệt đối phục tùng trượng phu. Cho dù biết rõ lúc này hắn đang có ý đùa giỡn với mình, cho dù từ chối cũng sẽ không làm hắn tức giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới.
Uyển Nhi như con mèo con bước lên thềm đá, tay giữ chặt vạt khăn tắm che chắn cảnh xuân. Nàng vừa cẩn thận bước xuống nước, Dương Phàm đột nhiên mở mắt, cười ha hả, đưa tay kéo. Uyển Nhi Á một tiếng ngã vào lòng ngực hắn bắn lên bọt nước, thảm hoa bắn lên rồi lại đậu xuống thân thể nàng, nhanh chóng che đi cảnh xuân nõn nà.
- Bại hoại!
Theo tiếng kêu hờn dỗi của Uyển Nhi, tấm khăn che thân của nàng bị Dương Phàm giật xuống, đặt lên thềm đá, nước trên khăn chảy xuống thành một dòng suối nhỏ róc rách róc rách.
Nưới suối chảy mạnh dần, chằng chịt hòa vào nhau thành một thác nước không lớn nhưng cực kỳ duyên dáng, đây là Kim Cốc Thủy.
Cốc Thủy là nguồn nước, chảy về phía đông là Kim Cốc, lại nhập vào Lạc Thủy.
Kim Côc Viên dựng trên con đường mà Kim Cốc Thủy phải chảy qua, cái tên Kim Cốc Viên cũng vốn lấy theo tên suối.
Nơi này là một thác nước trên thượng du Kim Cốc hà.
Bờ sông có một chiếc xe bò, trâu khỏe xe nhẹ, một phu xe khôi ngô ngồi đó, đầu đội nón lá vành trúc, thản nhiên nhìn xung quanh, chợt thấy trên đường đối diện có một chiếc xe lừa chậm rãi đi tới, lập tức nhảy từ trên xe xuống đợi.
Xe lừa là một chiếc xe đẩy thay của nhà quê bình thường, trên xe là một sĩ tử áo trắng, người này tóc dài xõa vai, tao áo bác bào, thoạt nhìn rất có phong vị Hán Tấn cổ, dung nhan tuấn mỹ, một chiếc khăn đen thắt trên trán lại càng làm nổi bật thêm làn da trắng bóng như ngọc, giống như tiên tử trên trời.
Nhưng bắt mắt nhất chính là cái khăn đen kia, vết đen đó không phải thắt trên trán mà mơ hồ thắt ngang hai mắt y. Y là bị người ta bịt mắt, dùng xe lừa đẩy đến đây. Chiếc xe dừng lại, lão già đánh xe quay đầu lại nói:
- Trương Phụng Ngự, đến rồi.
Thiếu niên công tử trên xe nghe vậy cởi khăn bịt mắt xuống, thong dong buộc lên trán, đứng lên xuống xe, vội vàng bước nhanh tới chỗ hán tử xe trâu, khom người nói:
- Lang quân!
Thiếu niên công tử gật gật đầu, xoay người nhìn về phía lão nhân tóc trắng xóa kia. Mặc dù tuổi tác lão nhân đã cao, nhưng thân thể vẫn cao ngất khôi ngô khác thường, nhìn lão đứng bên kia sông như một gốc tùng già nua sừng sững đón khách. Lão nhân mỉm cười chắp tay nói:
- Trương Phụng Ngự, tiểu lão nhân đã đưa đến nơi, không thể để lộ hành tung của chủ nhân, cho nên khiến cho Phụng Ngự hơi chậm, xin thứ lỗi.
Phụng Ngự là chức quan, Trương Phụng Ngự này là môn ấm được bổ nhiệm làm Phụng Ngự, Trương Dịch Chi.
Trương Dịch Chi luôn tự xưng phong độ, nhưng hôm nay thấy Khương công tử, phong độ khí chất cao thấp phân biệt rõ ràng, thái độ cuồng ngạo lập tức biến mất. Hơn nữa, y cũng là con cháu thế gia đại tộc, mơ hồ cũng biết sau lưng Khương công tử đến tột cùng có bao nhiêu thế lực, nên đối với lão nhân tâm phúc bên cạnh Khương công tử cũng không dám kiêu căng.
Trương Dịch Chi mỉm cười đáp lễ:
- Lão nhân gia khách khí rồi, đối với khổ tâm giấu kín hình tung của Khương công tử, Dịch Chi hiểu rất rõ. Lần này nhìn thấy tôn nhan của Khương công tử, Dịch Chi đã rất vinh hạnh, một chút phiền toái có tính là gì. Làm phiền lão nhân gia báo với công tử, nói lần này Dịch Chi quay về tất sẽ làm việc theo như thương lượng hôm nay, còn hô ứng ngoài cung thì phải kính nhờ công tử.
Lục Bá Ngôn mỉm cười vái chào, nhìn Trương Dịch Chi lên xe bò, xa phu voung roi thúc con trâu đực to tướng, xe nghênh ngang rời đi. Lục Bá Ngôn ngồi lại trên xe lừa, quay người đi về hướng Đặng Sơn, đi chừng ngàn dặm, bỗng nhiên Lục Bá Ngôn rẽ vào rừng, một lát sau, thân ảnh của lão lại xuất hiện.
Lần này Lục Bá Ngôn xuất hiện, không còn thấy xe nữa, lão cưỡi trên con lừa nhàn nhã tự tại đi quanh con đường nhỏ, phảng phất như một ẩn sĩ trong núi.
***
Trong phòng tắm thơm ngát và tự nhiên, thi thoảng vọng ra tiếng nước ào ào.
Sóng nước sóng sánh, hoa như sa khi tụ khi tán, khi che khi bày hai thân thể đang quấn lấy nhau.
- Lang quân…
Uyển Nhi vòng đôi tay thon dài trắng nõn ôm lấy cổ Dương Phàm, theo mỗi lần hắn dồn lực tấn công, đôi mắt sáng quyến rũ lại càng ướt át. Nàng rất muốn nhắm mắt lại để tận hưởng cảm giác mất hồn kia, nhưng thủy chung vẫn không chớp mắt mà ngắm nhìn hắn, chỉ sợ nàng chỉ chớp mắt một cái sẽ vuột mất hắn. Càng ngày nàng càng không thể rời khỏi hắn, mỗi một lần gặp nhau rồi lại chia lìa, nỗi nhớ của nàng khắc hắn càng sâu.
Bỗng nhiên, Dương Phàm hơi cúi xuống, thân mình nhô lên khỏi mặt nước, hai tay hắn áp xuống cặp mông đẫy đà nâng nàng lên khỏi mặt nước. Uyển Nhi giật mình hô lên, vội vàng ôm lấy cổ hắn, phát ra âm thanh như tiếng mưa nặng hạt, theo một tiếng hét chói tai, khoái cảm cực độ đẩy cái cổ mảnh mai của nàng rướn lên, mái tóc hất tung lên, bọt nước văng ra rực rỡ như sao.
Uyển Nhi run rẩy, mười ngón tay nhỏ và dài bấm thật sâu vào tấm lưng rắn chắc như sắt của Dương Phàm, hai chân kẹp chặt lấy thân thể hắn, ôm khít lấy bộ vị như đang co rút mãnh liệt đẩy hết dịch bên trong, dùng sự dịu dàng và bao dung đầy nữ tính dỗ dành từng nhịp đập của hắn.
Dư vị tiêu hồn thực cốt còn chưa tan hết, nàng như bị rút cạn tia khí lực cuối cùng trượt từ trên người Dương Phàm xuống, mềm nhũn như tiểu xà không xương.
Dương Phàm cũng nằm vật xuống, áp lên người nàng. Nàng nằm ngửa trên giường cẩm thạch bóng loáng, suối nước nóng như sóng biển nhẹ nhàng vỗ về đầu vai hai người.
Dương Phàm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của nàng, sau khi hồn và xác giao hòa, sắc mặt Uyển Nhi hồng lên quyến rũ, đuôi lông mày nơi khóe mắt, khắp mọi nơi đều đầy ắp xuân tình không sao kể xiết.
Được âu yếm, lòng Uyển Nhi thấm đẫm ngọt ngào, nàng không kìm nổi nâng cằm lên, hôn lên đôi môi đầy mùi đàn ông mê người của người đàn ông của nàng, lập tức nàng được thỏa mãn, hơn nữa còn hơi quá thỏa mãn, nên không thể không đấm khẽ lên vai lang quân. Đợi hắn buông ra mới có thể thở từng ngụm to.
Sau một hồi triền miên, hai người đều có cảm giác mệt mỏi rã rời, họ chỉ lẳng lặng nằm yên trong nước, không nói chuyện, chỉ ôm nhau thật chặt để giải tỏa hết niềm sung sướng và vui mừng trong lòng.
Hồi lâu sau, Uyển Nhi mới thở dài như một tiếng rên, thấp giọng thầm thì bên tai lang quân:
- Vừa rồi người ta thật hạnh phúc, thật muốn được ở bên cạnh lang quân cả đời như vậy…
Bỗng Dương Phàm nhíu nhíu mày:
- Cái này…chỉ sợ không dễ…
Uyển Nhi buồn bã, lại cố gượng tinh thần, dịu dàng nói:
- Uyển Nhi hiểu, chỉ là Uyển Nhi muốn thôi, đương nhiên sẽ không làm khó lang quân phải làm chuyện mình không thể. Tuy nhiên…chắc chắn chúng ta sẽ có ngày đó, thật chứ?
- Đương nhiên!
Dương Phàm hôn lên đôi môi anh đào của nàng, cười ôn nhu từ trong đáy mắt:
- Ta nói chỉ sợ không dễ dàng tức là cả đời cứ như thế thì cũng không dễ. Ừhm, còn phải đi ngủ, còn phải ăn cơm, sao có thể…
- Người xấu!
Uyển Nhi nhe hàm răng rắng nõn giả vờ cắn vào ngực hắn, sẵng giọng:
- Huynh cố ý xuyên tạc ý người ta!
Uyển Nhi vừa nói đến đây, bụng Dương Phàm đột nhiên sôi lên ùng ục. Nàng ngẩn ra, bật cười:
- Mới trưa đã đói rồi sao?
Dương Phàm đầy ủy khuất:
- Nghe nói Uyển Nhi của ta cũng đến, ta tràn đầy sung sướng, sáng sớm đã ra ngoài chờ nàng, đã ăn gì đâu. Vừa rồi…khụ khụ, hoạt động rất kịch liệt nữa…
Uyển Nhi đỏ mặt, vội vàng che miệng hắn, hờn dỗi lười một cái, bỗng cười khanh khách đứng lên:
- Được rồi, lang quân vất vả rồi. Trưa nay muội sẽ trổ tài cho huynh xem. Lang quân còn chưa thử tay nghề của muội đâu.
Dương Phàm kinh ngạc hỏi:
- Uyển Nhi biết nấu ăn?
Trong mắt hắn, Uyển Nhi là tài nữ đương thời, một thân phong độ của người trí thức, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú đương nhiên hạ bút thành văn, nhưng chuyện nấu nướng nàng cũng biết sao? Hắn cũng không biết cổ tài nữ cũng không phải Lâm Đại Ngọc không ăn đồ nhân gian, Chức Nữ Hồng này, nấu nướng ca múa là bài học tất cả các tiểu thư khuê các đều phải học.
Uyển Nhi đắc ý nói:
- Lang quân xem thường người ta. Người ta nấu ăn rất ngon đó. Tuy nhiên, hôm nay là đạp thu, muội chuẩn bị cũng đều là đồ ăn thích hợp để đi dã ngoại, như bướu lạc đà nướng, tai cá quái, dê hấp, chân dê, thận gấu trắng…
Dương Phàm lại càng há hốc miệng, giật mình hỏi:
- Nàng còn chuẩn bị cả nguyên liệu nấu ăn? Sao ta không biết?
- Nam nhân sẽ không nghĩ tới những thứ này, đương nhiên nữ nhân phải tính rồi. Những nguyên liệu nấu ăn đó khi xuất cung muội đã chuẩn bị tốt, dùng thùng chứa ướp lạnh cẩn thận.
Đột nhiên nàng che miệng cười:
- Đúng rồi, chưng dương cao kia cũng là thịt dê Châu Dương do Lai Tuấn Thần cống nạp cho Hoàng đế đấy. Lai Tuấn Thần xin lỗi ngươi, hôm nay chúng ta ăn một con dê, cũng không sao.
Đồng Châu là vùng đất lớn sau lưng Thiểm Tây, là nơi lương thực phì nhiêu, nước nhiều cỏ non, thịt dê ở đây rất non mịn, rất ngon miệng. Nhưng điều Dương Phàm để ý tới không phải chất thịt, hiện giờ Lai Tuấn Thần đang tòng quân tại Đồng Châu, bèn tiến cống dê Đồng Châu cho Hoàng đế, điều này lập tức khiến cho Dương Phàm cảnh giác.
Thượng Quan Uyển Nhi vừa thấy ánh mắt của hắn, hiểu ý, dịu dàng an ủi:
- Yên tâm đi, hành vi đó của Lai Tuấn Thần cũng chỉ muốn khiến cho Hoàng đế chú ý, để cho người không quên lão thôi. Tuy nhiên, Thiện Giam Ti phụ trách tiếp nhận và điều chuyển cống phẩm trong đại nội hoàng cung hiện giờ đều là người của ta, Hoàng đế ăn thịt dê này cũng không biết là ai tiến cống đâu.
Dương Phàm hôn lên đôi môi mềm mại của nàng một cái, cười khen:
- Thật đúng là vợ đảm của ta.
Uyển Nhi chun mũi với hắn:
- Lang quân đói bụng, để muội…
Nàng giãy ra muốn đứng dậy, thân mình vừa động chỉ cảm thấy cả người tê dại vô lực, rên một tiếng lại nằm xuống, Dương Phàm buồn cười:
- Cứ nằm nghỉ thêm chút đi, không cần vội. Ta vừa ăn một bữa tiệc lớn của Uyển Nhi, cũng phải đâu vào đấy rồi mới ăn cái khác được.
- Tên vô lại, được tiện nghi còn khoe.
Uyển Nhi oán hận nhe hàm răng trắng, cắn lên ngực hắn, vết răng cong cong như vầng trăng khuyết.