Say Mộng Giang Sơn

Chương 461

Ánh nắng vàng mùa thu chiếu rọi khắp khu rừng.

Biệt uyển trong khu rừng này không hề có những bức tường dài vô tận vây quanh, mà chỉ có cây cối tự trồng tạo thành ranh giới giữa các trang viên của mỗi chủ nhân khác nhau. Toàn bộ Kim Cốc viên đều là biệt uyển sinh sống của những quan lại quyền quý, bình thường cũng đều để gia nhân ở lại trông coi. Vì vậy, thứ dân bá tánh vốn sẽ không đi vào khu vực này.

Trong rừng, những tảng đá dùng để kê làm bếp lò đã sớm được bày ra. Các thị vệ còn mang nguyên liệu nấu ăn đến, nhóm lửa lên xong, liền bị Uyển Nhi đuổi đi.

Hôm nay là lần đầu Uyển Nhi hầu hạ lang quân nàng dùng bữa, trong lòng nàng, đây là đại sự cực kỳ quan trọng, nàng dĩ nhiên sẽ không để người khác nhúng tay vào.

Tất cả thực phẩm Uyển Nhi mang đến đều lấy từ trong hoàng cung, bướu lạc đà, cá nghê, sơn dương vv. . . . đều do ngự trù đại nội làm xong hết các khâu chuẩn bị ban đầu, lấy đến thì có thể nấu ngay. Trong đó, ví như món "hùng bạch đảm" này, nguyên liệu dùng là thịt sống lưng gấu và lộc tu. Thịt sống lưng gấu rất mềm rất béo, còn thịt nai phơi khô thì lại rất khô rất dai, hai thứ này hoàn toàn khác nhau, nhưng khi nấu chung với nhau, lại tạo nên hương vị cực ngon, thơm ngọt lạ thường.

Những nguyên liệu này đều là sơn hào hải vị, nhưng đương nhiên, các món ăn vẫn lấy thịt cá làm chủ đạo. Đây vốn là đặc trưng trong các bữa ăn hàng ngày của người đời Đường, cũng rất hợp với khẩu vị của Dương Phàm. Vốn đã là nguyên liệu hảo hạng, lại có thêm một giai nhân dung nhan mỹ miều ở dưới bếp bận rộn vì lang quân, vậy cảm giác sẽ thế nào?

Vị mỹ nhân mang phong thái của người có học thức này, ăn mặc trang điểm đã xinh đẹp lộng lẫy rồi, lại thêm nghiêng nghiêng trên mái tóc là một mảnh khăn buộc tóc cực kỳ xinh đẹp, dải lụa đong đưa, váy dài quét đất, vạt áo khẽ lộ, làn da trắng mịn, dưới trời thu này càng tăng thêm vẻ mỹ lệ khác biệt.

Có điều, kiểu dáng vẻ xinh đẹp tao nhã tự nhiên, động tác như múa đó lại không giống với A Nô lúc xuống bếp. Dương Phàm có thể nhận ra, Uyển Nhi quả thực có tay nghề, nhưng có lẽ vì không thường dùng, hoặc là đã quen có người giúp đỡ, hiện giờ lại một mình bận bịu, không khỏi có chút luống cuống chân tay, trong lúc bất tri bất giác, trên gò má bị quệt mấy vệt nhọ than.

Có điều như vậy, nữ tài tử nội tướng Đại Chu bình luận về giang sơn xã tắc , tài học xứng danh thiên hạ này trái lại càng giống như tiên tử hạ phàm, có một tia khói lửa càng tạo chút cảm giác gần gũi đáng yêu.

Dương Phàm cũng không cố ý chỉ ngồi đó xem, cố ý tận hưởng một tý cảm giác được một nữ tài tử có địa vị cao quý hầu hạ, còn những thứ khác hắn đều không quan tâm. Những việc như đi xuống nhà bếp thêm củi nhóm lửa dĩ nhiên là làm được, vấn đề là chẳng qua hắn chỉ vừa hơi có ý định, liền bị Thượng Quan Uyển Nhi tỏ vẻ hờn dỗi.

Lễ giáo phong kiến, nam tôn nữ ti, đàn ông xuống bếp không phải là đàn ông giỏi, là kẻ chẳng có tiền đồ. Đàn ông xuống bếp, không chỉ là một sự sỉ nhục đối với nam nhân, mà còn là sự sỉ nhục đối với người đàn bà của người đó. Ý nghĩa trong đó chính là giống như đàn ông vốn là phải làm chủ bên ngoài lại ở ngoài làm không xong, chỉ có thể trốn đằng sau, để cho vợ mình ra ngoài tranh luận cùng người khác.

Vì vậy, Dương Phàm chỉ đành ăn không ngồi rồi ở một bên, vắt chân bắt chéo, nhìn mỹ nhân nấu canh, nhìn mỹ nhân cắt thái.

Lúc khói bếp lượn lờ bốc lên trong rừng, ông lão cỡi lừa đó vẫn như trước đi trên con đường nhỏ ở vùng quê, hướng đi, chính là Kim Cốc viên. . .

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※

Không thể không nói, món ăn Uyển Nhi nấu không ngờ lại khá ngon. Có lẽ vẫn còn kém một chút so với công phu hóa mục nát thành thần kỳ của A Nô, vì dù sao những nguyên liệu mà nàng sử dụng tuy không đến mức là gan rồng tủy phượng, nhưng cũng chẳng kém là bao, còn ở trong tay A Nô, rau xanh đậu phụ đều có thể biến thành món ngon chốn nhân gian.

Có điều, món ăn do Uyển Nhi nấu thật sự rất khá, cho dù không phải là mỹ nhân ở bên cạnh, ánh mắt ẩn chứa đầy tình cảm nhìn hắn, nhưng sự phục vụ của nàng đã trở thành một loại gia vị tuyệt vời nhất, thì Dương Phàm vẫn cảm giác rất vừa miệng.

Nhìn dáng vẻ Dương Phàm ngấu nghiến như hổ đói, lòng Uyển Nhi cũng rất vui. Làm thức ăn ngon cho người trong lòng ăn, người trong lòng lại thích món ăn do nàng nấu, đó cũng vốn là một loại hạnh phúc.

Ăn xong sơn hào hải vị, món cuối cùng được bưng lên là canh rau nhút, thanh đạm dễ tiêu, thơm mềm ngon ngọt. Hai người dùng ít canh, cũng không thèm thu dọn chén đĩa, liền tay trong tay, dạo bước trong rừng.

- Đêm nay Uyển Nhi phải hồi cung sao?

Đạp lên mảnh đất đầy lá rụng, Dương Phàm lưu luyến nói:

- Không cần, thiếp đã bẩm với hoàng thượng rồi, đêm nay sẽ lưu lại phủ công chúa, ngày mai mới về cung. Dù sao buổi sáng hoàng thượng cũng phải lâm triều, thiếp chỉ cần trở về cung trước khi hoàng thượng hạ triều là được.

Dương Phàm mừng rỡ nói:

- Thật sao? Thế thì đêm nay ta và Uyển Nhi có thể đậu cùng đậu, bay cùng bay rồi?

Uyển Nhi đỏ mặt, khẽ cắn bờ môi mỏng, xấu hổ gật gật đầu.

- Ha!

Dương Phàm mừng rỡ, khua nắm tay trong không khí, sau đó nhún người nhảy lộn một vòng về phía trước, linh hoạt như một chú khỉ nhảy cao một trượng, vươn tay hái một quả hồng còn sót lại trên cây, rồi nhẹ nhàng khéo léo đáp xuống mặt đất.

Có điều lúc hắn hái quả, động tác quá nhanh, cành cây rung lên bần bật, có mấy quả chín lộp bộp rơi xuống, một quả trong số đó rơi xuống trúng ngay đầu Dương Phàm.

Dương Phàm kêu lên một tiếng "Ui da". Uyển Nhi trông thấy nhịn không được bật cười. Nàng khom lưng nhặt quả lên, ném về phía Dương Phàm. Dương Phàm nhảy nhót, tránh né quả do nàng ném lại, làm mặt quỷ với nàng nói:

- Nè! Không dễ gì ném trúng ta đâu nhé!

- Hừm! Thân pháp nhanh nhẹn lắm sao?

Uyển Nhi nổi tính trẻ con, không chịu phục nhặt lên mấy quả nữa, vừa mới vươn tay định ném, Dương Phàm liền xoay người, nhảy vào trong bụi cây. Cây cỏ lay động một hồi, trong chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng hắn đâu cả.

Nhưng Uyển Nhi không tin giữa ban ngày ban mặt, hắn lại có bản lãnh thoát khỏi tầm mắt của nàng. Nàng tuy không hiểu võ công, nhưng lại thường xuyên đá cầu, thân thể khỏe mạnh, cũng không phải là một cô gái nhỏ xinh đẹp yếu đuối, bèn nhanh chân đuổi theo.

- Ơ? Thật sự không thấy nữa.

Uyển Nhi tìm kiếm trong bụi cây một hồi, vẫn không tìm thấy bóng dáng Dương Phàm, cuối cùng đành chịu thua, nói to:

- Được rồi, thiếp chịu thua rồi, chàng ra đây đi!

Trong rừng tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng gió thổi lá cây nghe xào xạc. Uyển Nhi nghiêng đầu lắng nghe, cất tiếng gọi:

- Dương Phàm! Dương Phàm!

Dương Phàm nén cười bám theo sau lưng Uyển Nhi ở một nơi không xa, nhìn nàng dáo dác tìm kiếm, vẫn không nói lời nào.

Uyển Nhi chụm tay lên miệng, la lên:

- Mau ra đây! Dương Phàm! Chàng mà còn không ra thì ta đi đấy!

Dương Phàm khẽ mỉm cười, đang định nhún người phóng ra, bỗng nhiên nhận thấy có chút dị thường, tựa như một luồng gió ớn lạnh tập kích vào người hắn. Dương Phàm chợt nhìn lại, thì thấy trong bụi cỏ dại phía bên phải cách Thượng Quan Uyển Nhi không xa, đột nhiên xuất hiện một ông lão râu tóc bạc phơ.

Ông lão mặc vải bố bình thường, tóc búi trên đỉnh đầu, rất giống một thôn phu nơi sơn dã. Có điều lão đứng ở nơi ấy, lại khiến cho người ta có cảm giác cứng cáp mạnh mẽ, là một loại khí thế mà người thường không thể nào có được.

Hai ống tay áo ông lão kéo lên, để lộ ra hai tay và một phần cổ tay. Xương cốt lão rất chắc khỏe, ngón tay thô lớn và những đường gân xanh nổi trên mu bàn tay, thể hiện rõ hai tay lão có sức mạnh to lớn khác thường.

Lúc này ông lão đang thoải mái đứng đó không hề ra vẻ. Nếu lão râu tóc dựng lên, hai mắt trợn trừng, cứ cho là có người nói lão có thể xé xác cả hổ báo, e rằng cũng có người tin.

Uyển Nhi vừa xoay người lại, đang muốn gọi lại tiếng nữa, đột nhiên trông thấy một người xuất hiện từ trong bụi cây tựa như ma quỷ, dọa nàng giật thót. Uyển Nhi theo bản năng lùi lại một bước, nhìn rõ người đến là một ông lão tóc bạc trắng xóa, lúc này mới thở hắt ra, khẽ vỗ ngực, vẻ mặt còn chút hoảng sợ nói:

- Ông lão, sao ông lại ở đây?

Uyển Nhi quét mắt nhìn hai bên, lúc này mới phát hiện ra nàng và Dương Phàm trên đường tản bộ, sau lại chơi trò trốn tìm, trong lúc bất tri bất giác đã chạy tới bên cạnh trang viên của nàng. Phía trước không xa có một hàng cây cao lớn thẳng tắp, phía ngoài là một con đường rộng ước chừng đủ cho một xe chạy. Bên vệ đường còn có một con lừa, nhìn đông ngó tây một hồi rồi cuối đầu xuống ăn cỏ.

Uyển Nhi chợt bừng tỉnh, lên tiếng nhắc nhở:

- Ông lão, ông đi nhầm đường rồi, nơi đây là trang viên riêng.

Ông lão râu tóc bạc phơ này chính là Lục Bá Ngôn, không có sự dặn dò của Khương công tử, lão sẽ không ra sức đi tìm Dương Phàm làm phiền. Nhưng tại nơi này đột nhiên nghe thấy tên Dương Phàm, lão hơi không kiềm nén nổi.

Lão đã trông thấy công tử và A Nô lớn lên. Công tử là chủ nhân của lão, lại yêu thương lão như cháu ruột. Còn A Nô, đó là một đứa trẻ ngoan ngoãn khả ái, sao có thể không khiến người ta thương yêu?

Lão không những thương yêu A Nô, mà lão còn từng chỉ dạy võ công cho A Nô, đối với A Nô có nửa nghĩa thầy trò. Vì vậy, bất kể là vì công tử hay vì A Nô, lão đều không hề có cảm tình đối với Dương Phàm.

Nói là hận thì cũng chưa đến mức, đến cái tuổi lão bây giờ, bất kể là yêu hay hận đều không quá dễ dàng. Rất nhiều chuyện đều bị lão xem nhẹ. Nhưng có một loại chuyện, dù là người nhìn thấu được tất cả cũng không dễ dàng buông xuống được, đó chính là lòng hiếu kì.

Lão nghe thấy cái tên Dương Phàm này, liền động lòng hiếu kì. Lão rất muốn xem thử chàng thanh niên đã khiến công tử phải đau lòng, khiến A Nô cam tâm chịu chết rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào. Lão còn chưa xác định được Dương Phàm này có phải là Dương Phàm đó hay không, vốn còn đang định hỏi, nhưng khi lão xuất hiện trước mặt Uyển Nhi, mới phát hiện ra chỉ có một mình nàng.

Bụi cỏ vang lên một tiếng soạt, Dương Phàm chợt vọt đến bên cạnh Uyển Nhi. Sự xuất hiện đột ngột của ông lão, rõ ràng là có bản lĩnh. Dương Phàm không biết lai lịch của lão ta, nhưng lại cảm giác được lão ta dường như không hề có chút thiện chí. Uyển Nhi không biết võ nghệ, Dương Phàm lo lắng nàng gặp phải bất trắc, lập tức phóng đến bên cạnh nàng, khẽ nắm tay kéo nàng ra đằng sau lưng mình.

Ánh mắt Lục Bá Ngôn hơi nhíu lại.

Lão không cần hỏi nữa, trùng tên trùng họ tuy vẫn có, nhưng một người cùng tên mà lại ở cùng một nơi, cùng trẻ tuổi, cùng dáng vẻ anh tuấn, cùng có khí thế bất phàm, lại biết võ công, ngoài xác suất rất thấp có thể không kể đến ra, người thanh niên trước mắt đây, mười phần thì có hết tám chín phần là chàng trai mà A Nô thích kia.

Không phải A Nô nói hắn làm quan ở Lạc Dương sao? Còn vùng này, rất hiếm người qua lại. Người xuất hiện ở chỗ này, đa số không phải kẻ giàu có thì cũng là người quyền quý.

Khi đã chắc chắn về thân phận của Dương Phàm, cơn tức giận không hiểu tại sao chợt vô cớ dâng lên trong ngực Lục Bá Ngôn!

Sau khi lão trông thấy Dương Phàm, tuy có chút không đồng ý với việc A Nô cam tâm vì người này mà chịu chết, nhưng lão vẫn phải thừa nhận, người thanh niên này quả thực có sức hút khiến cho phụ nữ phải say mê.

Trong lòng lão, Dương Phàm đương nhiên vẫn không thể sánh nổi với Khương công tử. Trong lòng lão, thiên hạ này không chàng trai nào có thể sánh nổi với Khương công tử. Chẳng qua công tử như trích tiên, trên người luôn có một loại khí chất cao quý lạnh lùng, khiến người ta chỉ có thể kính nhi viễn chi, không giống với người thanh niên này tạo cho người ta cảm giác muốn gần gũi.

Nhưng Lục Bá Ngôn thấy hắn và Uyển Nhi đứng với nhau, thấy động tác bảo vệ của hắn với Uyển Nhi, thấy ánh mắt của Uyển Nhi nhìn về phía hắn, với cuộc sống từng trải gần tám mươi năm của lão, sao có thể không nhìn ra mối quan hệ giữa hai người này, vì vậy, lão nổi giận.

Lão Lục giận lên, liền muốn giết người.
Bình Luận (0)
Comment