Say Mộng Giang Sơn

Chương 780

Rừng trúc đong đưa, một trận gió thổi qua, tạo ra âm thanh sàn sạt, như tằm nhai lá dâu.

Thiếu nữ váy đỏ nằm trong rừng trúc, yên lặng bất động, chỉ có làn váy lụa đỏ theo cơn gió thổi tới khẽ lay động.

Dương Phàm quay trở về bước chân càng ngày càng nhanh.

Rất nhanh, hắn đã đến bên người thiếu nữ, cúi người nhìn vào hai mắt nàng, với hắn mà nói, có lẽ trong lòng vẫn còn đấu tranh vật lộn một lúc lâu, nhưng trên thực tế chỉ sau một khắc, hắn liền dứt khoát ôm lấy cô gái kia, bước nhanh về phía trước.

Tiểu cô nương rất nhẹ, nhẹ tựa lông vũ, mềm mại không xương, trên người thoang thoảng mùi hoa cỏ, trên thắt lưng mảnh khảnh kia, buộc một túi thơm, nhưng Dương Phàm lại tin tưởng mùi thơm này từ thân thể nàng.

Dương Phàm ngửi mùi thơm kia, tự giễu nghĩ:
- Nếu nàng không xinh đẹp như vậy, ta ngay cả không đành lòng cũng sẽ không mạo hiểm bại lộ hành tung quay lại cứu nàng đâu?

Nhưng mà, chuyện này chỉ có thể vấn tâm của hắn, người bên ngoài ai có thể trả lời. Xem trọng cái đẹp, bất kể là con người, động vật, thực vật hay những đồ vật khác, chẳng phải là đặc tính mà con người khác động vật sao?

Ẩn sâu trong rừng trúc, một dòng thanh tuyền không biết bắt nguồn từ đâu. Mặt nước bằng phẳng như một tấm gương, dòng nước thanh khiết trong suốt có thể thấy tận đáy. Một lòng chảo dung nham xanh biếc mà thiên nhiên ban tặng cho nơi đây.

Một dòng nước từ nới thấp chảy ra, cao chừng năm thước, độ cao năm thước này, tuôn ra một dòng thác nhỏ, tiếng nước không vang, bọt nước không lớn, tạo nên một dòng thác nước hình parabol như một dải lụa uốn cong, lại như làn tóc nhẹ lay trong gió của các thiếu nữ.

Bồn phía, những cây trúc so le nhau, cao có, thấp có, to có nhỏ có. Những cây trúc bất đồng đó cùng thác nước kia tạo thành cảnh đẹp chốn thiên đường.

Dương Phàm đặt thiếu nữ ở bên bờ nước, liền phát hiện nàng bị cắn ở đùi.

Dương Phàm không giả quân tử, lập tức vén váy lụa đỏ có vẻ sờn cũ kia.

Động tác của hắn nhẹ nhàng, thiếu nữ tại nơi sơn dã này, tiết khố dĩ nhiên không có, váy vén lên cao một chút. Chính là nói “ ẩn tư tận thế”, cảnh xuân không một chút gì che khuất.

Hiện lên trước mắt hắn là một đôi chân ngọc xinh đẹp, như giao nhân trong truyền thuyết.

Đôi chân thon dài, làn da oánh nhuận mịn màng, đùi ngọc trắng mịn tinh tế, như mảnh ngọc không chút tì vết được thợ thủ công điêu luyện tỉ mỉ mài giũa, không có tạp màu, lại vô cùng mềm mại, thêm một phân quá mập, giảm một phân lại quá gầy, cho dù là kẻ hay bắt bẻ nhất cũng không tìm ra một khuyết điểm nào.

Dương Phàm rút ra một đoản đao, không chút do dự rạch một chữ thập lên vết thương sưng đỏ kia, cúi người xuống hút máu độc, phun ra trên mặt đất, thẳng đến khi màu da nơi vết thương trở lại bình thường, máu đã trở thành màu đỏ tươi. Sau đó, lại súc miệng, lấy một ít nước sạch rửa miệng vết thương cho nàng, liền nhún người chạy vào trong rừng.

Qua một lát, Dương Phàm trở lại, trong tay mang theo một ít thảo dược. Thuở nhỏ, khi sống tại Nam Cương, đối với những thứ khác hắn không hiểu biết rõ, nhưng lại rất thông thuộc với dược thảo giải độc rắn.

Dương Phàm nhai nhuyễn dược thảo, đắp lên vết thương trên đùi nàng, lại xé một mảnh vải ống tay áo của nàng băng lại vết thương phòng thuốc rớt xuống. Sau khi làm xong hết thảy, Dương Phàm mới có thể tĩnh lặng suy nghĩ tình cảnh của mình.

Thiếu nữ lẳng lặng nằm nơi đó, đôi lông mi dài nhẹ nhàng kép lại, cái mũi thanh tú, cánh môi như hoa đào. Phía dưới áo khoát ẩn hiện hai tiểu đào đầy đặn. bàn tay nhỏ bé buông xuống bên cạnh Dương Phàm siết thật chặt, tuy tay nắm thành quyền nhưng lại mềm mại vô hạn.

Dương Phàm nhớ lúc nàng bị rắn độc cắn đang ở dưới bụi trúc tìm kiếm thứ gì đó, liền mở bàn tay nhở bé của nàng ra, trong lòng bàn tay là một viên chân châu nho nhỏ, viên trân châu không lớn, màu sắc bình thường, bất quá đối với một người con gái ở chốn núi rừng này, cũng thật trân quý.

Dương Phàm nhìn thấy viên trân châu bỗng nghĩ ra biện pháp.

Hắn có thể lấy hết tài vật trân người của tiểu cô nương này, khi nàng tỉnh lại, chỉ có thể nghĩ rằng có người cứu mình, lại nhân có hội cướp của, vậy có thể giải thích vì sao người cứu nàng biến mất không thấy tăm hơi. Người như vậy chỉ có thể ở trong sơn trại, nói không chừng còn là người nàng quen. Cho dù nàng có nói ra cũng không khiến cho trú quân cảnh giác.

Dương Phàm bên môi bật ra một tia cười đắc ý, lập tức lấy viên trân châu trong tay nàng, thấy trên búi tóc của nàng không có đồ trang sức nào, trong túi cũng không có vật gì, lúc này mới tìm kiếm bên hông của nàng.

Trên người thiếu nữ này sẽ không giống nam nhân mang theo nhiều đồ vật vướng víu, muốn lục soát tài vật của nàng, chỉ cần sờ tay áo và thắt lưng là được.

Dương Phàm cũng không muốn cướp đi tài vật của nàng, nhưng muốn đóng giả kẻ trộm phải làm giống một chút. Nếu như hắn đóng gỉa dâm tặc, như vậy chỉ cởi bỏ vạt áo, xé rách váy của nàng, lại không có hành động gì, hiển nhiên tạo một sơ hở lớn, làm kẻ trộm cũng phải có đạo lý của kẻ trộm.

Đáng tiếc bên hông của thiếu nữ cũng không có gì, nhưng thật ra một phen đụng chạm, khiến cho Dương Phàm cảm nhận được thân hình nàng như thế nào mê người, mềm mại, thướt tha, tinh tế, theo eo thon kéo dài tới xương chậu, từ mảnh khảnh cho tới những nơi giãn nở, liền lộ ra những đường cong mê người, giống như thác nước kia, không vang, không vội, dịu dàng say lòng người.

Nhân sinh không như ý người, tám chín phần mười!

Sự tình cũng không phát triển theo dự tính của Dương Phàm, khi tay của hắn còn đang lục lọi bên hông thiếu nữ kia, chưa kịp rút về, thiếu nữ mở mắt ra…

Bốn mắt nhìn nhau, Dương Phàm một trận xấu hổ, trước mặt là một tuyệt thế mỹ nhân, mà động tác của hắn lúc này, nếu hắn nói mình là kẻ trộm, có người tin sao?

- Ngươi là ai?

Âm thanh của thiếu nữ giống như Dương Phàm nghe được ở rừng trúc, trong trẻo dễ nghe, mang theo chút thanh âm của thiên nhiên, cho dù là đang chất vấn, cũng không có một tia nghiêm khắc, mà dị thường đáng yêu.

- Ngươi…bị rắn độc cắn, ta đang cứu ngươi…ngươi không tin sao?

- Miệng vết thương của ta không ở bên hông!

Dương Phàm vội rút tay về, mặt không đổi sắc nói:
- Ta vì cứu ngươi, dùng một phương thuốc tổ truyền. Ta muốn lấy tiền chữa bệnh, nhưng ta không biết ngươi khi nào mới tỉnh, cho nên ta nghĩ… liền không làm phiền ngươi, tự mình động thủ.

Thiếu nữ đảo mắt nhìn hắn, con ngươi trong suốt có thể nhiếp nhập hồn người:
- Người trên núi này ta đều quen thuộc, ta chưa từng thấy ngươi, người không phải người trên núi!

- Đương nhiên không phải!

Dương Phàm bình tĩnh nói:
- Ta là một dược sư, lên núi hái thuốc. Trên núi Hoàng Trúc này vì có quân lính chiếm đóng, chưa bị tiều phu khai phá, nên là nơi cây cỏ tươi tốt nhất ở phụ cận này, vì vậy ta liền vụng trộm chạy đến nơi này.

Thiếu nữ nháy nháy mắt nói:
- Nghe khẩu âm của ngươi, không phải là người địa phương a?

Dương phàm nói:
- Đúng vậy! Ta là dược sư, đi khắp thiên hạ, tìm kiếm dược thảo quý hiếm, vừa mới đi qua nơi này, nghe nói cây cỏ nơi đây rất tươi tốt, liền lên núi. Ha hả, kỳ thật ta là đệ tử đạo gia, chuyên tu luyện ngoại đan. Ta tính hái thiên linh diệu dược, luyện thuốc trường bất lão. Nếu ta không tinh thông đan dược, như thế nào có thể trùng hợp giải chất kỳ độc trên người ngươi.

Thiếu nữ suy nghĩ một chút, chậm rãi nói:
- Ngươi vừa nãy nói thuốc ngươi cho ta dùng là tổ truyền.

Dương Phàm khẽ mỉm cười nói:
- Đúng vậy a. Tổ truyền nha, ta lại không có nói là gia truyền. Đây là phương thuốc của sư tổ ta truyền lại, đương nhiên là tổ truyền.

Thì ra là thế, kia…đa tạ ân cứu mạng của tráng sĩ!

Thiếu nữ khom lưng ngồi dậy, hai mắt dừng ở Dương Phàm:
- Còn chưa biết tôn tính đại danh của ân nhân cứu mạng.

Dương Phàm nói:
- Cô nương không cần khách khí, tại hạ họ Mã, tên Mã Kiều, vốn là người Lạc Dương. Dám hỏi, cô nương tên họ là gì?

Thiếu nữ thản nhiên nở nụ cười, ngượng ngùng cúi đầu:
- Ta họ Ngưu, người sống trên núi, không có đại danh gì, chỉ ta nhũ danh, mà các bà các cô hay gọi, ta tên Cửu Thái.

Dương Phàm khen:
- Tên hay, bảy màu rực rỡ như cầu vòng, cũng chỉ có tên Cửu Thái nàu mới xứng với mỹ mạo của cô nương.

Cửu Thái liếc nhìn hắn, trên mặt ửng đỏ, nhưng nàng lại cúi đầu, phát hiện ống tay áo thiếu một mảnh, vết thương tranh âm nhỏ bên đùi tuy đã che khuất nhưng đôi chân ngọc vẫn lộ ra bên ngoài, lập tức ngượng ngùng. Nàng lại cúi đầu xuống vân vê vạt áo, dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu, nhẹ nhàng nói:
- Đa tạ ân cứu mạng của Mã đại ca, ta gia cảnh nghèo hèn, không có gì quý giá, chỉ có một viên trân châu này, là được tổ mẫu tặng, hiện…đem nó làm tạ lễ, mong Mã đại ca chớ ngại mà khinh bạc.

- Sẽ không sẽ không, làm sao như vậy đươc.

Dương Phàm thiếu chút trả lại viên trân châu cho thiếu nữ kia, nhưng vì hoàn thành vai diễn của mình, đành phải trái lương tâm nhét viên trân châu vào bên hông, đứng dậy cười nói:
- Cô nương mặc dù đã tỉnh lại, trên người vẫn còn dư độc, vẫn là về nhà nghỉ ngơi đi, sẽ có chút hư choáng váng đầu, nghỉ một hai ngày sẽ tốt lên.

- Vâng! Đa tạ Mã đại ca!

Cửu Thái đỡ đầu gối đứng dậy, hướng Dương Phàm hơi hơi phúc lễ, đôi mắt đẹp vừa chuyển lại nói:
- Mã đại ca lên núi hái thuốc, không mang theo cuốc theo sọt sao?

Dương Phàm trong lòng cả kinh “ vị cô nương trong thôn nhỏ này quả thật tâm tư thâm sâu.”

Dương Phàm lập tức nói:
- Vừa rồi vội vàng cứu trị cho cô nương, cuốc và sọt đều để lại trong rừng trúc rồi, ta đi lấy về, sau khi xuống núi, chuyện tại hạ lên núi hái thuốc…ha hả, ta cũng biết núi này cấm xuất nhập, mong cô nương…

Cửu Thái hiểu ý nói:
- Mã đại ca yên tâm, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, một chút việc nhỏ này ta tự nhiên sẽ che giấu giùm ân công!

Thiếu nữ thanh lệ chính miệng hứa hẹn như thế, Dương Phàm nghe xong lâọ tức nhẹ nhàng thở ra, liền gật đầu nói:
- Như vậy tại hạ cáo từ.

Duong Phàm liền xoay người bước đi, ngay tại khoảnh khắc hắn xoay người, vẻ mặt non nớt tinh khiết của thiếu nữ đột nhiên hiện lên một chút hung quang, nàng nhanh chóng cúi người nhặt lên một tảng đá nhọn, khi nãy ngồi dưới đất nàng cũng đã chọn tảng đá này làm vũ khí.

Cửu Thái nhặt tảng đá lên, thả người nhảy lên, bổ nhào về phía trước, hung hăng đập mạnh tảng đá vào gáy Dương Phàm. Tuy nàng là một nữ nhân yếu đuối, thân mình lại suy yếu vì bị rắn độc cắn, nhưng gáy là một bộ phận yếu ớt, nếu lần này đập trúng, Dương Phàm nhất định phải đi đời nhà ma! Nếu cứu người, khó tránh khỏi tiết lộ hành tung, nếu khoanh tay, chỉ có thể nhìn thiếu nữ này ngọc nát hương tan.

Lý trí của hắn kéo hắn từng bước đi xa, nhưng lương tri của hắn khiến hai chân mang trọng chì, càng ngày càng nặng
Bình Luận (0)
Comment