Dương Phàm vì muốn giải quyết một cô gái nhỏ đang đắc ý mà nói ba xạo, thật không ngờ con thỏ trắng bé nhỏ mới vừa rồi còn đột nhiên hoá thành một con hổ cái.
Tuy nhiên dù sao cô bé này chưa từng luyện qua võ công, hơn nữa nọc độc trong người vẫn chưa tan nên ít nhiều ảnh hưởng đến hành động của nàng, ra tay tàn nhẫn, với thân thủ của Dương Phàm vẫn kịp phản ứng.
Dương Phàm vội nghiêng đầu qua một bên, ngay lập tức tảng đá băng qua lỗ tai, trên cổ hắn xuất hiện một vết máu, viên đá đánh vào khoảng không, Cửu Thái Nhi kêu một tiếng “ai”, nhào vào lưng Dương Phàm.
Dương Phàm liền xoay người thì bắt được cánh tay của nàng, Cửu Thái Nhi phản ứng rất nhanh, rất nhanh đã cầm hòn đá trên tay đập vào mặt hắn, lại bị Dương Phàm bắt được, nhanh nhanh lấy hòn đá trong tay nàng ném xuống mặt đất.
Vẻ mặt của Cửu Thái Nhi kinh ngạc, dường như không ngờ tới sao thân thủ người này lại nhanh như vậy, ánh mắt Dương Phàm rất mãnh liệt, thật sự nổi giận:
- Ngươi làm gì thế?
- Ngươi… ngươi căn bản không phải là người đi hái thuốc!
Cửu Thái Nhi lấy lại bình tĩnh, cười lạnh nói:
- Những người hái thuốc từ Nam ra Bắc làm sao có da thịt mềm mịn như ngươi?
Theo bản năng Dương Phàm sờ sờ gò má của mình, mặc dù làn da không khô ráp nhưng vẫn có khoảng cách đối với da mịn thịt mềm mà?
Cửu Thái Nhi rất tức giận trừng mắt hắn:
- Lòng ngươi đang mang điều ác muốn có ý đồ với ta, ngươi cho rằng ta không nhìn ra được? Hừ! Những loại đàn ông như ngươi ta thấy nhiều rồi!
Đầu tiên trong lòng Dương Phàm cảm thấy kỳ lạ, cũng nghĩ cô gái này mỹ miều như vậy khiến hắn có chút tâm đồ bất chính, cũng là điều dễ hiểu.
Hắn buôn cổ tay của Cửu Thái Nhi ra, đẩy nàng ra xa một chút lạnh lùng nói:
- Khắp nơi đây không người, nếu ta cố ý muốn đánh ngươi, không phải ngươi gọi trời trời cũng không thấu sao, chỉ có thể bài trí cho ta thôi. Ngu xuẩn!
Cửu Thái Nhi lảo đảo chút, phần da thịt non mịm trên cổ tay đã hằn năm ngón tay thô bạo, nàng khinh nhẹ xoa cổ tay. Lệ Quang Liên liền nói:
- Ngươi… ngươi thật sự không có ý đồ với ta?
Dương Phàm hừ lạnh một tiếng xoay người bỏ đi, vừa đi được hai bước trong lòng liền động. Bỗng nhiên ngừng bước và chậm rãi xoay người lại.
Cửu Thái Nhi mở lớn hai mắt, đang nhìn hắn bỏ đi lại thấy hắn quay đầu lại, lập tức co rúm và ôm chặt hai vai, lo lắng lui vài bước nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Nàng lùi hai bước, trong lúc bối rối bỗng vấp phải, “Ôi” một tiếng liền ngửa mặt té ngã vào đám cỏ mềm mại, váy bay lên. Hai đôi chân trắng như tuyết lập tức được phô ra trước ánh mặt trời.
Cửu Thái Nhi không ngừng chỉnh chu lại chiếc váy, tay chân luống cuống che hai chân mình, không biết được rằng bộ dạng đó đã khơi lên dục vọng của nam nhân.
Dương Phàm vốn muốn xoay người là bởi vì bỗng nhiên hắn nghĩ đến câu nói trong lúc vô tình người thiếu nữ này đã nói ra:
- Người nam nhân như ngươi ta đã gặp nhiều!
Một thiếu nữ khoảng mười sáu tuổi không ngờ lại nói ra một câu như thế, hơn nữa bởi vì hoài nghi Dương Phàm mới vừa rồi từng có ý nghĩ đen tối với cô nên ra tay giết người, hoàn cảnh trên núi của cô đúng là không tốt. Dương Phàm lại lo không tìm được Lư Lăng Vương trên núi này, nếu như có thể tranh thủ nhờ cô giúp…
Dương Phàm mỉm cười với cô, dịu dàng nói:
- Cô yên tâm, không phải ta muốn đụng đến cô. Qua đây, ngồi bên này!
Vì muốn nàng không sợ hãi nữa nên Dương Phàm không ngồi gần quá mà ngồi bên cạnh, hai tay ôm đầu gối, làm điệu bộ như chỉ trò chuyện.
Cửu Thái Nhi cẩn thận lùi đôi chân thanh tú xinh đẹp lại, hai tay đặt lên váy, ánh mắt to tròn đầy cảnh giác nhìn hắn.
Dương Phàm nói:
- Nhà cô còn có ai, cô ở trên núi này rất dễ bị người khác bắt nạt?
Cửu Thái Nhi nhìn hắn trừng trừng với vẻ mặt không tin tưởng, do dự không dám nói lời nào.
Dương Phàm khích lệ nói:
- Chuyện ban nãy ta không trách cô, ta chỉ muốn nghe nghe chuyện của cô, ồ! Cô có biết ta là người theo đạo, người theo đạo trước phải tu đức, tu đức thì phải có lòng người, như thế mới có thể tu thành. Cô có đau khổ gì có thể nói với ta hay là… ta có thể giúp cô.
Cửu Thái Nhi ngập ngừng nói:
- Ngươi… ngươi cứu ta một mạng, đều muốn có thù lao.
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Hai chuyện khác nhau, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, muốn lấy thù lao cũng không phải vì hạt châu này của cô, mà là không muốn người đời có thói quen không làm mà được hưởng, vậy có cần ta đợi ngươi tu luyện xong rồi mới ra tay. Nếu quả thật ngươi gặp chuyện không thể giải quyết, đương nhiên tôi sẽ không vì thù lao này mà quyết định ra tay tương trợ.
Nói xong, Dương Phàm lấy viên hạt châu nho nhỏ từ hông ra đưa cho nàng, Cửu Thái Nhi do dự sợ hãi đưa tay ra. Ánh mắt trời chiếu vào đôi tay nhỏ bé của nàng, có một loại cảm xúc mơ hồ khó tả, hạt châu đúng là đang nằm trong lòng bàn tay nàng, ánh mặt trời vừa chiếu sáng mờ ẩn hiện cũng không bằng đôi bàn tay như ngọc đến động lòng người của cô.
Cửu Thái Nhi nhận lấy hạt châu nhanh chóng cất vào, dường như đã có chút tin lời nói của Dương Phàm, con ngươi sáng lên vẻ mặt có chút mong đợi, cẩn thận nói:
- Ngươi… ngươi thật sự có thể giúp ta?
Dương Phàm vuốt cằm nói:
- Đương nhiên! Không phải cô đã nói da thịt ta mềm mịn không giống như người học y sao? Ha ha, tiểu nha đầu, cô ở rừng núi ít gặp người trên thiên hạ. Những người tu đạo trên thiên hạ không phải ai đều khổ tu, các nhà thuốc trong thiên hạ cũng không phải không sợ mưa gió, tại hạ có cuộc sống hậu đãi, đương nhiên không phải người theo đạo tha phương có thể sánh được, lúc này nếu không phải vì luyện chế Kim Đan thì ta cũng không cần phải vất vả bôn ba thế này.
- Thực không dám dấu diếm, Gia sư là Quán chủ ở Thái Thanh Cung thành Trường An, được sánh với Vương Hầu. Mặc dù Đương Kim Thánh Thượng rất tin Phật giáo khiến cho người theo đạo như ta có vẻ không bằng, nhưng dù sao Thái Thanh cung của ta cũng do Tiên đế ban thưởng mà xây nên. Thái Thanh cung được trang trí rất lộng lẫy cho nên hoa lệ không thua gì Vương hầu phủ đệ, vả lại có rất nhiều tín đồ ở thành Trường An, tài hùng thế dày, ta là đệ tử cuối cùng được sủng ái nhất của Gia sư khoảng không, nếu như ta muốn cứu ngươi cũng không phải là chuyện khó.
Dương Phàm nói hươu nói vượn, mắt cũng không nháy, nói có bài bản hẳn hoi, khiến cho ngay cả hắn cũng nhanh chóng tin.
Cửu Thái Nhi nghe hắn nói xong, ánh mắt to chớp chớp, nhanh chóng đã chứa đầy nước mắt khóc ròng nói:
- Nô… Phụ thân ta vốn là Hành quân Tư mã ở đây…
Dương Phàm nói:
- Ồ! Nói như vậy cô nương là tiểu thư quan gia, thất kính, thất kính!
Cửu Thái Nhi ảm đạm lắc đầu, rốt cuộc nước mắt đã theo làn da trắng nõn mà rơi xuống:
- Nô sớm đã không còn là tiểu thư quan gia. Phụ thân của nô đã qua đời lúc nô sáu tuổi, mẫu thân cực cực khổ khổ nuôi dưỡng ta được ba năm cũng đã ngã bệnh không dậy nổi. Mẫu thân chỉ duy nhất để lại cho ta một di vật đó chính là hạt châu…
Cửu Thái Nhi nghiêng mặt nhẹ nhàng lau lau nước mắt trên má, sâu kín nói:
- Sau khi mẫu thân mất, nô được thúc phụ và thím thu dưỡng. Tuy rằng thúc phụ rất quan tâm ta nhưng thím thì đối đãi với nô không được tốt, nô phải rất cẩn thận sống qua ngày sợ chọc thím giận.
- Bây giờ Nô dần dần lớn lên, một số nam giới trong thôn ức hiếp ta không có cha mẹ che chở, thường hay… thường hay có ý đồ không tốt với ta, Nô cẩn thận đề phòng, mỗi lần đi ra ngoài đều phải hết sức cẩn thận, rất sợ bị người khác nhìn chằm chằm. Ai biết được… ai biết…
Nói đến đây, Cửu Thái Nhi vùi đầu khóc nức nở không nói thêm được lời nào.
Dương Phàm nghĩ cô rằng sao lại vô ý bị người khác làm bẩn, nghĩ vậy chẳng khác nào nói một thiếu nữ xinh đẹp bị người khác lăng nhục, giống như món đồ sứ mỹ nghệ bị người khác đập nát ngay trước mặt mình, trong lòng cảm thấy ảm đạm và tiếc nuối.
Nhưng thấy Cửu Thái Nhi vùi đầu khóc một lúc lâu, hai mắt sưng đỏ ngẩng đầu lên, lệ rơi đầy mặt nói:
- Ai ngờ thúc phụ ông ta mặt người dạ thú, lại có ý thèm muốn ta. May mắn.. may mắn khi hắn có dục ý với Nô thì thím về đến nhà, Nô đã tránh được một kiếp. Nhưng thím dù đã cứu Nô nhưng luôn xem Nô là cái gai trong mắt thím, ngươi nói xem có mắc cười không?
Dương Phàm yên lặng không nói.
Cửu Thái Nhi nhẹ nhàng lau nước mắt, sâu kín nói:
- Thúc phụ có chút sợ vợ, thím ở nhà thì ông ta không dám làm gì ta, từ đó về sau chỉ cần thím đi ra ngoài ta cũng phải nhanh chóng đuổi theo ra, nhưng ra đến bên ngoài lại sợ những người mang lòng dạ ác ý ở thôn, mảnh rừng này… chính là nơi ẩn thân của Nô… Chỉ có ở đây mới yên tâm…
Dương Phàm nghe từng câu kể lể khóc lóc về hoàn cảnh không thở nổi của cô, ruột gan đều bị thêu cháy, nếu không phải giờ đây thân mang trọng trách hắn thật sự muốn đóng giả du hiệp một lần, làm thịt thúc phụ và thím không bằng heo chó của cô.
“Đợi mình đưa Lư Lăng Vương đi rồi, cũng có thể đưa cô cùng đi, với vẻ đẹp và giọng nói của cô ấy, đưa cô ấy đến chỗ của Như My Đại sư, nói vậy hai mươi năm sau sẽ là một Đại cung phụng! Chỉ có điều chuyện liên hệ với Lư Lăng Vương rất quan trọng, Cửu Thái Nhi trời sinh xinh đẹp, thường bị người dòm ngó, đến nỗi dưỡng thành thói quen không nhẹ tin người, nhưng mục đích của mình không thể nói với nàng, giờ chỉ có thể cần phải khiến nàng càng thêm tín nhiệm ta, khi dựa vào ta mới có thể che chở cho nàng!”
Nghĩ đến đây Dương Phàm an ủi:
- Cửu Thái Nhi đừng khóc, tình cảnh của ngươi quả là đáng thương, thực tế rất xấu, trong nhà phải phòng nội tặc, đi ra ngoài thì phòng kẻ trộm. Ôi! Hiện giờ cô là người rất lẻ loi và hiu quạnh, nói vậy ngươi cũng không có gì lưu luyến nhà thúc phụ?
Cửu Thái Nhi dùng sức gật đầu.
Dương Phàm xúc động nói:
- Nếu ta muốn dẫn ngươi đi ngươi có đồng ý không? Ngươi yên tâm, tôi có chỗ thu xếp cô ở đó, áo cơm ngươi không lo lại được tự do đi lại, hơn nữa chỗ đó ngươi không cần lo lắng có người dòm ngó đến cô.
Cửu Thái Nhi bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt loé ra một loại thần thái kỳ dị.
Dương Phàm chợt nhớ đến việc hiểu lầm vừa rồi, vội giải thích:
- Cô yên tâm, ta tuyệt không có ý đồ với cô. Ở đây yên tĩnh không người, nếu ta có ác ý thì giờ ta muốn làm gì không được? Ta không phải kẻ xấu, cô cứ yên tâm!
- Ừ!
Cửu Thái Nhi có chút ngượng ngùng hạ thấp đầu, lại phụt ngẩng đầu cười, trên mặt vẫn còn nước mắt, nụ cười này giống như hoa lê gặp mưa, rất mê người:
- Người ta… người ta hiểu rồi, ban nãy mới vừa thức tỉnh nên suy nghĩ có chút không rõ ràng, lại thấy Mã Kiều ca ca trên người người ta…, cho nên mới hiểu lầm ca ca, ca ca chớ trách…
Tiếng ca ca này gọi rất ngọt ngào, trong lòng Dương Phàm dù có chuẩn bị trước nhưng vẫn rung động, thầm kêu:
“ Thiệt rồi, thiệt rồi, đúng là không nên mạo tên Mã Kiều mới phải chứ, tiếng gọi nhẹ nhàng ngọt ngào như thế lại cho tên ngốc tử kia được lợi rồi.