Thành Lạc Dương đã bắt đầu cấm đi lại ban đêm, cửa thành đóng kín, trong phường u ám, cứ dân về phòng, cửa hàng đóng cửa.
Trên đường dài yên tĩnh, duy chỉ có một người một ngựa, lẻ loi mà đi.
Dương Phàm ngồi trên lưng ngựa, thân người vẫn cao ngất, chỉ là đôi mắt lộ ra sự ảm đảm, tay hắn nới lỏng dây cương, thật ra căn bản không để ý tới hướng mà tuấn mã đi, người cũ quen đường, đang đi hướng về nhà.
Mơ hồ có chút tiếng trúc theo gió bay tới, bên trong tường phường là một nhà lầu cao ngất, lúc này cấm đi lại ban đêm, toàn thành lạnh lẽo, duy chỉ có nơi này, không những không đóng cửa, hơn nữa đèn lồng trên cao, ti trúc mềm mại, cửa sổ rộng mở, màn che bồng bềnh, một mảnh hương đất mềm mại.
Nơi này là Ôn Nhu phường, nơi tập hợp của mỹ nhân, nơi ca múa thoát y, lúc này, chính là lúc thanh lâu câu lan (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc) bắt đầu buôn bán, cảnh xuân rạng rỡ.
- Đứng lại! Giờ cấm đi lại người nào còn dám đi lại trên đường.
Một tiếng gào to truyền tới từ góc phố, một đám tuần tra, cản trước ngựa của Dương Phàm. Con ngựa kia vừa thấy có người cản phía trước, liền tự động dừng lại, Duonwg Phàm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn quét qua bọn họ, thần sắc ảm đạm, không nói một lời.
- Ôi, hóa ra là Trung Võ tướng quân à.
Trong Kim ngô vệ có một người cao tới lồng đèn, thấy dáng vẻ của Dương Phàm, không kìm nổi mà vui vẻ nói.
Người này là Đinh Thắng Kim ngô vệ đang đi tuần phố, từng đánh nhau với người của Thiên Kỵ vệ. Kim Ngô vệ và Thiên Kỵ vệ trở mặt, trải qua ác đấu, Dương Phàm từng mang người tới dẹp, xông vào doanh địa của Kim Ngô vệ, nên Đinh Thắng đương nhiên nhận ra hắn. Hiện giờ vừa thấy Dương Phàm phạm vào tay hắn, Đinh Thắng mừng rỡ vô cùng.
Lúc này đèn hoa mới lên, kinh doanh trong thanh lâu còn chưa phải lúc náo nhiệt nhất. Rất nhiều cô gái đều đang đứng trên đầu lan can, lười biếng ngắm cảnh phố, thực sự không có gì đáng xem, chỉ là việc họ làm là kinh doanh ban đêm. Ban ngày khó được nghỉ ngơi, cũng theo đó vừa có thể đợi khách vừa có thể thả gió.
Kim Ngô vệ dưới phường ngăn khách, lập tức thu hút ánh mắt của bọn họ, các tỷ muội xinh đẹp nhìn người đàn ông trên ngựa áo quần màu xanh, dáng người tuấn tú, các chị em liền phe phẩy chiếc quạt lên mà nói:
- Quân gia, người ta chỉ về muộn một chút thôi, để hắn đi đi.
Cũng có cô gái đôi mắt quyến rũ nhìn ra:
- Quả là một người tuấn tú, bằng không chàng đừng có đi được, hãy trèo lên tường đi, bổn cô nương bảo đảm hầu hạ chàng thoải mái.
Tòa thanh lâu này, mái cong đầu củng, cột xà được chạm khắc. Các cô gái đứng trên lan can lại là búi tóc. Quần áo che đậy một nửa, ai cũng xinh đẹp, thật là khiến người ta hoa mắt, có binh sĩ của Kim Ngô vệ ngẩng đầu, liền nhìn thấy “bánh bao trắng sơn đông” phập phồng, không khỏi nuốt nước miếng.
Đinh Thắng không kìm nổi mà quát lên lầu:
- Đi đi đi! Kim Ngô vệ làm việc. Người ngoài không phận sự thì tránh ra, các người chen miệng vào, cẩn thận bổn quan xử lý các ngươi tội cản trở người thi hành công vụ.
Trên lầu có người khinh thường bĩu môi:
- Ngươi là cái rễ hành à, là con cóc ngáp, khẩu khí thật lớn à. Người của Kim Ngô vệ phải không? Võ đại tướng quân Kim Ngô vệ các ngươi đang ở chỗ chúng ta này, ngươi có bản lĩnh tới bắt ta đi.
Đinh Thắng chỉ coi như không nghe thấy, quay đầu nhìn Dương Phàm, nói:
- Dương tướng quân, tướng quân tuy là quan tướng trong triều, nhưng cũng không thể vi phạm luật lệnh. Qua thời gian cấm đi lại mà có người còn đi trên phố, nếu không có lý do chính đáng, không phải kẻ gian thì cũng là đạo chích! Xin hỏi tướng quân là hôn tang lấy vợ, mua thuốc mời thầy y, hay là thân làm công vụ?
Đinh Thăng lần trước bị Thiên Kỵ vệ đánh một trận, kết quả đối phương còn chiếm lý, cho nên lần này y nghĩ phải hỏi rõ ràng trước đã. Dương Phàm khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:
- Đều không phải.
Đinh Thắng vừa nghe có thể bắt được, ngửa mặt lên trời, cười ha hả nói:
- Vậy thì đúng rồi, mạt tướng thân phụ trách tuần tra khu phố này, đương nhiên phải làm tròn bổn phận, Dương tướng quân phạm lệnh cấm, thì xin đi theo mạt tướng. Người đâu! Bắt hắn cho ta, ngày mai mới thả hắn ra.
Chiếu theo lệnh cấm đi lại ban đêm, đối với người vi phạm thường xử lý là bắt giam lại, đợi qua thời gian cấm đi lại mới thả ra. Đương nhiên, nếu đối phương là kẻ trộm hoặc có ý đồ phản kháng, vậy thì không nói nữa, nếu đối phương phản kháng kịch liệt, chính là tử hình tại chỗ cũng có thể.
Đinh Thắng tuy muốn trừng trị Dương Phàm, nhưng y cũng biết Dương Phàm không dễ chọc vào, hiện giờ mình tuy nắm lý, nhiều lắm cũng chỉ có thể bắt giữ người ta một tối, còn cái khác y không gánh nổi. Với vị trí của Dương Phàm hiện giờ, bắt hắn một đêm, cũng đủ khiến hắn mất mặt lắm rồi
Vài binh sĩ của Kim Ngô vệ nghe thấy Tuần nhai sử ra lệnh, một loạt xông lên bắt Dương Phàm, lúc này trên lầu chợt có một cánh cửa sổ đồng thời mở ra, ánh đèn đầy phòng chiếu rọi, sáng cả một khu phố.
Trước cánh cửa sổ ở giữa, một người đàn ông dáng người thấp bé, da đen, tay cầm chén rượu. Xung quanh y, đứng hai cô gái cao gầy đầy đặn, da thịt trắng như tuyết, tạo thành một hình ảnh tương phản với y. Càng là người đàn ông gầy yếu thấp bé, lại càng ưa thích những cô nàng đầy đặn, cao lớn, dường như như vậy mới có cảm giác chinh phục.
Người đàn ông này chính là Võ Ý Tông, phía trước cửa sổ cũng có vài người đàn ông mặc thanh bào, tuổi tác khác nhau, cao thấp khác nhau, bên cạnh đều có những cô nàng xinh đẹp quyến rũ, xem ra là bạn bè Võ Ý Tông tụ tập, nghe thấy các cô gái trên lầu nói chuyện, lúc này mới mở cửa sổ ra xem.
Vừa thấy người đứng im lặng dưới lầu là Dương Phàm, Võ Ý Tông mừng rỡ, lập tức quát:
- Vương tử phạm pháp xử tội như thứ dân, ngươi còn để hắn ngồi trên ngựa sao? Bảo hắn xuống, kiểm tra thân phận, lục soát các đồ cấm trên người hắn.
Đính Thắng vừa thấy Võ Ý Tông, lập tức có người tâm phúc, quát lớn với Dương Phàm.
- Xuống ngựa.
Dương Phàm không nói gì, lặng lẽ xuống ngựa. Lúc này, tâm tình của hắn nặng nề vô cùng, suy nghĩ còn đang đắm chìm trong đau thương vô tận, căn bản không có tâm cãi nhau với những người này.
Đinh Thắng vốn tưởng rằng Dương Phàm tuyệt sẽ không chấp nhận, lại không ngờ hắn xuống ngựa thật, lại khiến Đinh Thắng sửng sốt, không biết Dương Phàm tại sao lại đồng ý cúi đầu như vậy. Nhưng tướng quân trên lầu đang nhìn, Đinh Thắng không dám yếu thế với Dương Phàm, vừa thấy Dương Phàm xuống ngựa, lập tức nói với hai sĩ binh:
- Đi, lục soát hắn.
Đừng thấy những binh sĩ này vừa rồi hung hăng đấy, thật sự khiến họ đi lục soát người Dương Phàm, bọn họ cũng thấp thỏm trong lòng. Người trước mặt từng mang binh xông vào đại doanh của Kim Ngô vệ, kết quả người ta không những bình yên vô sự, còn thăng quan tiến chức, nhân vật như vậy, bọn họ nào dám chọc vào. Lập tức nơm nớp lo sợ tiến lên, cả gan lục soát Dương Phàm một phen.
- Tuần nhai sử, trên người hắn có một bức thư.
Binh sĩ kia sờ thư ra, vừa báo cáo với Đinh THắng một câu, cánh tay đã bị Dương Phàm nắm chặt. Tay của Dương Phàm giống như một cái bàn ủi nóng, binh sĩ kia chỉ cảm thấy cổ tay muốn nứt, đau tới nhe răng, nước mắt chảy xuống. Năm ngón tự nhiên buông ra.
Dương Phàm nói:
- Đay là thư cá nhân.
Hắn cẩn thận lấy lại di thư của Ninh Kha trong tay binh lính kia, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm hỏng. Đinh Thắng vừa thấy tinh thần tỉnh táo, lập tức quát lớn:
- Bức thư đó là ai viết, viết cái gì?
Dương Phàm liếc mắt một cái, lạnh lùng nói:
- Cái này không liên quan tới ngươi.
Võ Ý Tông nâng cốc ném từ trên lầu xuống, quát lớn:
- Bắt hắn lại cho ta, mang bức thư đó lên cho ta xem.
Dương Phàm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên lầu, từng chữ một nói:
- Thư không phải là vật vi phạm lệnh cấm. Là việc cá nhân, Võ tướng quân, đừng có khinh người quá đáng.
Võ Ý Tông nhíu mày, cười nói:
- Việc tư? Chớ không phải là dựa vào gương mặt tuấn tú kia của ngươi, thông đồng với nữ tặc, cô gái nào viết thư tình cho ngươi sao?
Võ Ý Tông nói câu này là muốn nói bóng gió tới Thái Bình, chỉ là y tuy kiêu ngạo, cũng không dám công khai nhắc tới cái tên Thái Bình công chúa. Đây chỉ là suy đoán hàm hồ. Dương Phàm nghe hắn làm nhục Ninh Kha, cũng chỉ giận hai mắt, lớn tiếng quất:
- Câm miệng.
Võ Ý Tông vừa thấy chạm đúng chỗ đau của hắn, không khỏi mừng rỡ trong lòng, càng thêm vào nói:
- Làm sao? Bị ta nói trúng rồi? Dương Phàm, mụ đàn bà tiện nhân viết thư cho ngươi, chẳng qua là một kẻ lẳng lơ không có đức hạnh, muốn nói hầu hạ đàn ông, lẽ nào còn so sánh được với những con đàn bà trong Ôn Nhu phường này sao?
Hai tay y duỗi ra, ôm lấy hai người đàn bà hai bên, cơ thể y gầy bé, cố ôm lấy hai người đàn bà đẫy đà cao lớn, nhìn tình cảnh này vô cùng cổ quái, y lại dương dương tự đắc, xoa cặp mông nở nang của hai người đó, ha hả cười nói:
- Dương Phàm, người đàn bà viết thư cho ngươi có quyến rũ bằng những người ở đây không? Không bằng ngươi đem nàng ta tới Ôn Nhu phường này hầu hạ đàn ông đi, bản năng phong nguyệt này mới có thể….
- Tặc tử, ngươi dám.
Một tiếng quát lớn ở ngoài tường phường, âm thanh như thể vang bên tai Võ Ý Tông, khiến cơ thể Võ Y Tông chấn động mà khẽ run lên, liền thấy Dương Phàm nhảy dựng lên, một bước đạp qua tường phường, nhảy qua cái tường cao hai trượng, cả người liền giống như con khỉ bay lên không trung.
Thân hình Dương Phàm vừa rơi, mũi chân đá trên đầu tường, giống như là kền kền đánh tới đầu Võ Ý Tông, giữa không trung một chưởng đánh vào mặt Võ ý Tông. Võ Ý Tông chỉ thấy một tiếng hét nắm tay to bằng cái bát xé gió lao tới, chỉ giật mình há hốc mồm trợn mắt.
Tuy nói hai bên bất hòa, nhưng y dù sao cũng là quận vương Hà Nội, Dương Phàm tuy dám tranh cãi với y, nhưng vẫn biết chừng mực, cho dù lần trước Dương Phàm xông vào doanh cứu người, cũng chỉ là cướp người mà đi, không dám động tới y, nhưng hôm nay…
Y không chút hoài nghi một chưởng này của Dương Phàm có thể đánh trúng, đầu của y lập tức biến thành quả hồng mục nát. Võ Y Tông tuy vô năng, dù sao cũng là người cầm binh, thân thủ vẫn linh hoạt, mắt thấy thiết quyền đánh tới, liền tỉnh ngộ lại, hú lên một tiếng, song chưởng dùng sức, liền ôm lấy hai mỹ nhân đẫy đà ra trước mặt.
Dương Phàm tuy khí hỏa công tâm, tâm linh vẫn rất trấn tĩnh, không muốn làm thương, mắt thấy không kịp thu chưởng, cánh tay vội rẽ đi, thiết quyền đấm vào khung cửa sổ, chỉ nghe ầm một tiếng, nửa thanh cửa sổ bị đánh trúng dập nát, gạch đá vỡ vụn tung bay, rèm cửa sổ không trụ được, liền bay xuống lầu.
Dương Phàm một đầu tiến vào lầu, quẳng Võ Y Tông và hai cô gái sang một bên, bốn người cùng ngã nhào trên mặt đất nhưng không ai bị thương, chỉ là hai cô nàng kia bị kinh hãi, thét lên không ngừng. Võ Ý Tông vừa lăn vừa bò ra hai bước, chật vật bò lên, mãnh liệt quát:
- Dương Phàm, ngươi dám làm nhục bổn vương?
Dương Phàm gầm lên một tiếng, nhảy mạnh lên, giống như là một con mãnh hổ tức giận, lại là một chưởng đi ra, Võ Ý Tông cúi đầu thấp, chuyển động linh hoạt dưới bàn, đột nhiên quay người rất nhanh, nhanh chân chạy ra ngoài, xông ra khỏi phòng còn không quên thuận tay đóng cửa lại.
Dương Phàm giống như một trận cuồng phong cuốn qua, Thái Thường Khanh vương Trình Hạo, Đại Ti Nông Đường TIểu Hiểu, Hộ Bộ Thị lang Cừu Linh Chi, Thiên Ngưu vệ tướng quân Giang Trì Uyên ai cũng ngơ người đứng yên một chỗ, tay áo bị cơ thể nhanh nhạy của Dương PHàm làm cho đồng loạt hướng ra cửa sổ.
Dương Phàm một quyền đuổi tới, khó khăn đánh trên cửa, một cánh cửa rắn chắc lập tức bị vỡ vụn, vụn gỗ bay tứ tung, Dương Phàm phá cửa mà ra, lớn tiếng rít gào nói:
- Chó chuột nhắt! Chạy đi đâu.
�u, lách qua cây.
Bài hát theo tiếng đàn mà cất lên, tiếng đàn thường thường, tiếng đàn khe khẽ, cũng đủ để khiến người ta rơi lệ.
Chữ “Bi” nói ra, dư âm chưa hết, tiếng đàn chợt làm lưỡi mác, chỉ leng keng một tiếng, danh cầm “Lục khỉ” truyền thế một thời, liền vỡ tan dưới tay Dưong Phàm.
Lò hương trước phần mộ, hương khói lượn lờ, dường như là y nhân biến thành, dịu dàng lượn lờ bên cạnh người đánh đàn, thật lâu không đành lòng rời đi...