*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Công việc ngày đầu tiên tương đối buông lỏng, sau khi nghi thức khởi động máy kết thúc, chính là trang điểm để ghi hình.
Thanh danh Ô Khang Đức rất lớn, diễn viên bên trong đoàn làm phim cà vị* cũng không nhỏ. Mặc dù gần đây Lâm Giác khá hot, nhưng dù sao cũng chỉ tham gia trên chương trình tạp kỹ, chỉ có thể được gọi là lưu lượng nhỏ, lại thêm cậu ăn mặc khiêm tốn mộc mạc nên nhân viên công tác căn bản không có để cậu trong lòng, còn tưởng rằng cậu là một diễn viên đóng vai phụ.
[ *Cà vị: (咖位): độ nổi tiếng của một ngôi sao]
Đến studio, một nhân viên công tác tùy ý nhìn thoáng qua thẻ công tác của Lâm Giác, khoát tay một cái nói: “Đi qua bên kia tự thay quần áo trước đi, sau đó xếp hàng chờ trang điểm, hôm nay chúng tôi tương đối bận rộn, làm phiền lão sư chờ thêm một chút.”
“Cảm ơn.”
Lâm Giác chút lễ phép gật đầu, đi theo hướng nhân viên công tác, kia là một mô hình phòng tạm bợ.
Vu Hướng Dương theo sau Lâm Giác không khỏi nhíu mày.
Hắn đã theo Lâm Giác nếm đau khổ, không nhìn được nhất chính là loại người không để người vào mắt. Hắn không nhịn được vặn đầu tức giận nói: “Chị ta rõ ràng không coi em vào mắt, em là diễn viên chính, sẽ có chuyên gia tới giúp em trang điểm và thay quần áo.”
Lâm Giác không lắm để ý cười cười, trái lại an ủi hắn: “Không sao, Vu ca, ngày đầu tiên khởi động máy, tất cả mọi người đều bận.”
Vu Hướng Dương bất đắc dĩ hừ một tiếng: “Cũng chỉ có em có thể nhịn.”
Lâm Giác cười cười, không có trả lời, đến phòng thay đồ thay quần áo.
Kịch bản Lâm Giác cầm trước đó chỉ là bản khái quát, sau khi ký hợp đồng cậu mới xem được kịch bản hoàn chỉnh.
Phim sử dụng kỹ thuật quay hồi tưởng, ngoài câu chuyện của hai nhân vật chính, phim còn kể về câu chuyện thời niên thiếu của hai người, vì vậy, trang điểm chụp ảnh được chia thành hai phần theo trình tự thời gian, cảnh quay trước giai đoạn thời niên thiếu.
Thời thiếu niên Chung Lạc và Sở Thiệu Quân là bạn học cùng lớp, cho nên trang phục cũng lựa chọn đồng phục xanh trắng kinh điển.
Gương mặt Lâm Giác trên có hơi múp, rất có cảm giác thiếu niên. Nhưng dù sao khung xương cậu cũng là của người trưởng thành, mặc quần áo thiếu niên hơi chật
Cậu do dự một chút, không dám mặc quần áo quá dày trong áo khoác đồng phục, bèn cởi xuống áo lông, chỉ còn lại một chiếc áo len thật mỏng.
Đang chỉnh cổ áo ở trước thì đột nhiên tiếng đập cửa truyền tới.
“Chờ một chút, sắp xong rồi.”
Lâm Giác cất giọng nói.
Tiếng đập cửa dừng lại một giây, giọng đàn ông từ bên ngoài truyền tới.
“Tiểu Lâm? Là cậu ở bên trong à?”
Là giọng của Ô Khang Đức.
Trên mặt Lâm Giác hiện ra một chút ý cười, rất nhanh chỉnh xong quần áo, đi ra khỏi phòng thay đồ, lễ phép gọi một tiếng: “Ô đạo.”
Sau đó Lâm Giác mới phát hiện, Giang Du Sâm đang đứng bên cạnh Ô Khang Đức ở nơi đó.
Hôm nay Giang Du Sâm mặc đồng phục giống như Lâm Giác, tay bên người tùy ý cắm trong túi, ánh mắt rơi vào Lâm Giác trên thân, nhàn nhạt đánh giá cậu.
Có đôi khi không thể không cảm thán ông trời bất công, dồn tất cả mọi thứ tốt đẹp lên một người, mà Giang Du Sâm chính là người được ông trời chiếu cố kia.
Nam nhân vai rộng eo hẹp, một đôi chân dài kéo căng thẳng tắp, dưới bộ đồng phục rộng rãi là cơ ngực sung mãn như ẩn như hiện, không miễn cưỡng mà ngược lại lại phác hoạ ra hương vị thanh xuân tràn trề.
Rõ ràng đã xuất đạo nhiều năm như vậy, nhưng khi mặc vào bộ đồng phục thổ tả lại lỏng loẹt như thế, vẫn có thể thoải mái giả thành tiểu thịt tươi mới xuất đạo.
Lâm Giác không nhịn được sửng sốt nhìn, lại có chút e lệ, cúi đầu xuống ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Anh Giang.”
Giang Du Sâm không nói gì, chỉ là khẽ vuốt cằm.
Ô Khang Đức nhíu mày, ngữ khí có chút bất thiện: “Sao cậu lại ở chỗ này thay quần áo? Chúng ta đã tìm cậu lâu lắm đó.”
Lâm Giác mím môi nở nụ cười: “Thật xin lỗi, tôi sợ chậm trễ thời gian mọi ngườc nên thay quần áo trước, lần sau sẽ không.”
Ô Khang Đức cũng không phải thật sự trách cứ Lâm Giác, chỉ xem là cậu vô tâm chi tội*, cũng không có ý tiếp tục so đo, khoát tay một cái nói: “Lần sau trực tiếp tới bên này trang điểm là được, đi nhanh một chút đi, bên kia đều chuẩn bị gần được rồi.”
[ *Vô tâm chi tội (无心之过): vô ý làm sai, gây ra lỗi]
“Ừm.”
Lâm Giác gật đầu, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Ô Khang Đức.
Trời mùa đông lạnh lẽo, đến bên trang điểm còn có một khoảng cách, mới vừa bước được hai bước, Lâm Triệt bất giác rùng mình, chắp tay trước mặt, cẩn thận thở dài lấy chút nhiệt.
Giang Du Sâm bên cạnh nhàn nhạt nhíu mày.
“Lạnh?”
Lâm Giác cười lắc đầu: “Không…”
Chữ “Lạnh” còn chưa nói ra, thì mắt Lâm Giác đột nhiên mở to.
Xúc cảm ấm áp từ ngón tay truyền đến, tinh tế tỉ mỉ trêu chọc thần kinh cậu.
Bàn tay nổi rõ khớp xương của nam nhân nắm lấy hai tay cậu.
Nhiệt độ giữa ngón tay chớp mắt là qua, Giang Du Sâm thu tay lại, thản nhiên nói: “Ăn mặc quá mỏng.”
Cảm giác tê dại còn dừng lại ở đầu ngón tay khiến đầu Lâm Giác thành một đoàn bột nhão, cố gắng tìm về một chút lý trí, nhỏ giọng giải thích: “Em xem kịch bản, Chung Lạc là đứa nhóc gầy gò nho nhỏ, em sợ ăn mặc quá dày sẽ ảnh hưởng cảm giác thiếu niên của nhân vật, kỳ thật… Cũng không quá lạnh… Thật đó.”
Giang Du Sâm cứ như vậy nhàn nhạt đánh giá Lâm Giác, trên mặt không có biểu tình gì.
Chẳng biết tại sao, Lâm Giác giống như là đứa bé làm sai chuyện, càng nói giọng càng thấp, đến cuối cùng, cơ hồ bé đến không thể nghe được.
Một lát, Giang Du Sâm nhàn nhạt nhếch miệng, ngay sau đó, một cái gì đó ấm áp bị nhét vào trong túi đồng phục của Lâm Giác.
“Cố ý.”
Lâm Giác khẽ giật mình, nhất thời không có kịp phản ứng ý tứ bên trong lời nói của Giang Du Sâm.
Giang Du Sâm một lần nữa cắm tay vào trong túi, có hơi cúi người xuống, giọng nói trầm thấp rót vào trong tai Lâm Giác, khiến màng nhĩ cậu có chút rung động.
“Cố ý để cho anh đau lòng.”
Lâm Giác: “!”
Hơi nóng lập tức bốc lên, một mảng mặt Lâm Giác nóng hổi, trái tim như nổi trống.
Lâm Giác bỏ tay vào trong túi, một mảnh Noãn Bảo Bảo* nằm ở nơi đó, lẳng lặng tản ra độ ấm, khiến cả không khí chung quanh đều mờ mịt.
* Noãn Bảo Bảo
Nhiệt độ thuận theo đầu ngón tay lan đến trái tim, cũng nhuộm cậu càng thêm ửng đỏ.
Sau khi « Hí Cốt » kết thúc ghi hình, Giang Du Sâm vẫn đối xử tốt với cậu giống như lúc trước, nhưng lại giống như có chút khác biệt.
Có suy đoán gì đó giấu ở dưới đáy lòng Lâm Giác, tựa hồ muốn lập tức phá kén mà ra, nhưng lại trù trừ, không dám thừa nhận.
Cuối cùng, dưới đáy lòng Lâm Giác thở dài một hơi, khóe miệng tràn ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, bước nhanh đuổi theo Giang Du Sâm, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Bên cạnh, nhân viên mới vừa rồi chỉ đường cho Lâm Giác vẫn luôn cúi đầu, đến lúc thấy ba người đi xa, vẫn còn có chút trố mắt.
Vừa rồi cô ta làm việc gấp gáp, không nhận ra Lâm Giác. Lúc nhìn thấy Ô Khang Đức và Giang Du Sâm cùng đi tìm Lâm Giác, trong nháy mắt quá sợ hãi, lúc này mới nhớ tới thân phận Lâm Giác.
Cô đã chuẩn bị tinh thần bị đuổi việc, nhưng không ngờ Lâm Giác vậy mà không có ý nhắc đến cô, cứ hời hợt đi qua như vậy.
Cô do dự, muốn đuổi theo nói lời xin lỗi với Lâm Giác, vừa quyết định, liền thấy Giang Du Sâm vẫn luôn trầm mặc nhàn nhạt đi đến bên cạnh Lâm Giác, đi song song với cậu.
Sau đó liền thấy, Giang Du Sâm cầm tay Lâm Giác một chút.
Không phải vô thức đụng vào càng không phải không cẩn thận ngoài ý muốn, mà là chủ động dắt tay Lâm Giác.
Cô gái âm thầm rùng mình.
Giang thần là ai chứ, nói hắt hơi một cái, tằng hắng một cái cũng khiến ngành giải trí có thể rung chuyển ba lần cũng không ngoa. Nếu thật sự chọc phải người anh che chở, sợ là chết cũng không biết mình chết lúc nào.
Mà Vu Hướng Dương đi theo sau lưng Lâm Giác, càng là một mặt như ăn shi*.
“… Dm.”
Vu Hướng Dương không nhịn được mắng, rồi thả chậm bước chân, sợ quấy rầy hai người kia.
Hắn đột nhiên nghĩ đến chiếc Rolls-Royce nhìn thấy ngày đó, tự nhủ lẩm bẩm: “Chẳng lẽ… Kia là xe nhà Giang Thần?”
Trong đầu đột nhiên toát ra ý nghĩ làm Vu Hướng Dương không thể ngừng lại, tiếp tục suy nghĩ miên man, đôi mắt hí đều trừng to: “Giang thần thật sự bao nuôi Lâm Giác?!”
“Được rồi được rồi, ” Vu Hướng dương lại vội vàng lắc đầu, “Chuyện của đại lão, những tôm tép chúng ta vẫn ít hỏi đến để thỏa đáng hơn, lòng hiếu kỳ hại chết mèo mà.”
Hắn ngước mắt nhìn Lâm Giác và Giang Du Sâm đi song song phía trước, đáy mắt chưa phát giác hiện lên một tia giảo hoạt.
Bất kể nói thế nào, Lâm Giác cũng thật sự có cơ hội gả vào hào môn.
Hắn nhất định phải ôm chặt đùi của Lâm Giác!
Đến phòng hóa trang, Ô Khang Đức tiện tay tìm cả bao Noãn Bảo Bảo ném cho Lâm Giác.
“Cầm dán lên đi, bên này lạnh lắm.”
“Cảm ơn Ô đạo.”
Lâm Giác lễ phép tiếp nhận, cởi áo khoác ra, vừa trang điểm, vừa để Vu Hướng Dương giúp dán Noãn Bảo Bảo lên người cậu.
Trên lưng hai cái, ngang hông hai cái, bên trong cánh tay một bên một cái.
Chất lượng Noãn Bảo Bảo của đoàn làm phim rất tốt, hóa trang xong, đã triệt để nóng lên. Lâm Giác mặc áo khoác đồng phục vào, nhiệt độ từ làn da không ngừng truyền đến, nhưng tất cả giống như đều không ấm áp như cái Giang Du Sâm đưa cho cậu.
Tay Lâm Giác cắm vào trong túi, nắm chặt Noãn Bảo Bảo kia hơn.
“Các tổ chú ý, bây giờ chúng ta bắt đầu.”
Thấy tất cả mọi người chuẩn bị đã xong, Ô Khang Đức kêu gọi đám người chính thức bắt đầu chụp bộ ảnh.
Làm một phen, đương nhiên Giang Du Sâm ra sân trước.
Anh đi đến chỗ chụp ảnh, đồng phục trên người không có ý kéo lên, biểu cảm trên mặt lười biếng, căn bản không cần tạo hình sư vì anh đã là hình mẫu rồi.
Cứ đứng đấy như vậy, nhàn nhạt hướng về phía ống kính cũng đã đủ cho hết thảy chung quanh đều ảm đạm phai mờ.
Thợ quay phim là người ngoại quốc, không nhịn được giơ ngón tay cái lên, dùng tiếng mẹ đẻ trắng trợn than thở, rồi lại dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: “Quá đẹp, oh my god! Đây là thần tiên đi!”
Ô Khang Đức thỏa mãn câu lên nụ cười, nói với thợ quay phim: “Vị này đúng là thần tiên.”
Quay phim không nhịn được chụp “Tạch tạch tạch” thật nhiều tấm, lúc này mới hài lòng dựng “OK” với Giang Du Sâm nhưng vẫn không quên khen Giang Du Sâm vài câu.
Giang Du Sâm sớm đã quen được người xưng tụng, thản nhiên nói cảm ơn, chân dài mở ra, đi tới một bên.
Người chụp thứ hai là Lâm Giác.
So với Giang Du Sâm diễn nhân vật thanh xuân tùy ý, phóng túng không bị trói buộc thì Lâm Giác của nhân vật ở thời thiếu niên nội liễm trầm mặc hơn nhiều.
Lâm Giác trước khi đến đã xem kịch bản rất nhiều lần, giống như cậu, Chung Lạc thầm mến Sở Thiệu Quân mười năm.
Hai người từ hồi cấp 2 đã là bạn học cùng lớp, khi đó Chung Lạc gầy gò nho nhỏ, lại không có cha mẹ, ông bà thì lớn tuổi, nên bị người bắt nạt. Sở Thiệu Quân thì là nhân vật làm mưa làm gió trong trường học, là đội trưởng đội bóng rổ, là người yêu trong lòng của các nữ sinh.
Cực kì trùng hợp, Sở Thiệu Quân có chút mâu thuẫn với một học sinh bắt nạt Chung Lạc, nên thuận tiện đã cứu Chung Lạc một lần. Chỉ là thuận tay, không có bất kỳ cái gì ý tứ gì khác.
Nhưng đó là một trong số những tia sáng ít ỏi trong cuộc đời Chung Lạc, xông thẳng vào thế giới mịt mù của y.
Mặt trời không cần tận lực chiếu rọi tại nơi nào đó, chỉ cần bố thí một chút ánh sáng, liền có thể sưởi ấm con người, làm cho người ta vì đó khuynh đảo. Cứ như vậy, Chung Lạc thích Sở Thiệu Quân.
Mặc dù chưa từng trải qua những khổ sở Chung Lạc phải chịu, nhưng Lâm Giác lại có thể cảm thụ rõ rõ ràng ràng loại tình cảm kia của Chung Lạc.
Từ nhỏ cậu đã ngước nhìn Giang Du Sâm, coi anh là mặt trời của cậu, là đại dương của cậu, là ánh sáng phai mờ mọi ảm đạm của cậu, là dòng suối băng phong trầm tĩnh của cậu.
Đứng trong chỗ chụp ảnh, đảo rộng tầm mắt chung quanh một chút liền có thể nhìn thấy Giang Du Sâm mặc đồng phục màu xanh đang ngồi ở một bên. Lâm Giác cũng mặc đồng phục giống vậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích, đáy mắt tràn lên từng tia từng sợi lấp lánh.
Thợ quay phim dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: “Chính là góc độ này! Cực kỳ tốt! Đừng động!”
Một trận tiếng nhanh chóng “Răng rắc” vang lên. Thợ quay phim thỏa mãn khoát tay với Lâm Giác: “Tốt, cực kỳ tốt.”
Trong bức ảnh, Lâm Giác nghiêng đầu, đường cong cằm được phác họa sắc nét rõ ràng, đôi mắt sáng như nai đang nhìn ra bên ngoài ống kính, yêu thương trong đáy mắt không thể nào giấu được.