Sau khi Lâm Giác kết thúc chụp ảnh, một người con trai tóc dài ngang vai, ngũ quan dịu dàng đi đến.
Ô Khang Đức cười đi lên chào hỏi với anh ta: “Gia Nghị, đã lâu không gặp.”
Người con trai lễ phép cười, khoảng cách giữa mắt của anh ta da rất rộng, cười lên cũng phá lệ ôn nhu: “Thật xin lỗi Ô đạo, gần đây tôi vừa mới từ nước ngoài trở về, xin lỗi.”
Anh ta quay đầu, tóc rũ bên tai lắc lư hai lần, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Giác đứng ở một bên, lễ phép nói: “Xin chào, tôi tên là Lãnh Gia Nghị.”
Lâm Giác đương nhiên là biết anh ta, Lãnh Gia Nghị xuất đạo muộn hơn một năm so với Giang Du Sâm. Hai người trước kia từng hợp tác qua mấy bộ phim, diễn huynh đệ, đối thủ, tất cả Lâm Giác đều đã qua.
Có một đoạn thời gian rất dài, bọn họ được xưng là partner tốt nhất, thậm chí còn có chút tin đồn thất thiệt.
Lâm Giác cung kính vươn tay: “Chào Lãnh lão sư, tôi tên Lâm Giác.”
Ánh mắt Lãnh Gia Nghị dừng một chút, chủ động vươn tay, biểu cảm trên mặt vẫn như cũ không có chút kẽ hở: “Xin chào, rất hân hạnh được gặp cậu.”
“Cảm ơn.”
Lâm Giác nắm tay Lãnh Gia Nghị.
Nhìn hai người nắm tay, mi tâm Giang Du Sâm hơi nhăn lại.
Lãnh Gia Nghị nhìn thấy Giang Du Sâm đứng bên cạnh Lâm Giác, nháy mắt cười cười: “A Sâm, đã lâu không gặp.”
“…”
Giang Du Sâm không đưa tay, chỉ nhàn nhạt gật đầu, lông mày không tự giác nhíu lại.
Bọn hắn chung đụng mấy năm, hình tượng trước công chúng của Lãnh Gia Nghị vẫn luôn ôn nhu lại hào phóng, giống như là anh trai nhà hàng xóm, nhưng thực ra trong lòng là một bụng ý nghĩ xấu.
Lúc này Lãnh Gia Nghị đột nhiên đổi xưng hô với mình như thế, lại không biết đang tính toán gì.
Sau khi hàn huyên Một phen, Lãnh Gia Nghị đi trang điểm trước, những người khác thì tiếp tục quay chụp chưa tiến hành xong.
Anh ta diễn vai nhân vật là người giúp đỡ cho công ty của hai nhân vật chính, cũng là vai phụ quan trọng nhất trong phim. Lúc một nhân vật khác quay chụp gần xong, anh ta cũng thay xong quần áo đi tới.
Lãnh Gia Nghị mang trong mình một vẻ đẹp nhẹ nhàng. Nhưng khác với Giang Du Sâm và Lâm Giác, anh ta đẹp phi giới tính, lại không nhìn quá nữ tính, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Trước đó từng xem anh ta diễn với Giang Du Sâm trong phim nhựa*, một bên trong lòng Lâm Giác ê ẩm, một bên lại không thể không thừa nhận anh ấy đẹp.
[*: hay còn gọi là phim điện ảnh]
Trang phục trong phim của Lãnh Gia Nghị vẫn như cũ là trung tính, tóc lười biếng cột lên, siêu phàm thoát tục lại không tranh với đời. Anh ta đi vào ống kính khiến thợ quay phim liền không nhịn được giơ ngón tay cái lên.
Chàng trai ngoại quốc quay đầu nói với Ô Khang Đức: “Ô đạo, ông tuyển người thật sự là… Thật sự là cao! Đều rất đẹp, tất cả đều rất đẹp!”
“Ai, cảm ơn nha.”
Ô Khang Đức liếc nhìn người quay phim chụp từng cái, nụ cười trên mặt có thể thấy rõ ràng, xem ra cũng cực kì hài lòng với thành quả quay chụp.
Chụp một người xong, ảnh phải chụp tiếp theo chính là ảnh chụp chung của Lâm Giác và Giang Du Sâm.
Bức ảnh chung được chụp theo dòng thời gian, cả hai mặc trang phục theo phong cách cặp đôi, tóc được vuốt dựng lên một cách tỉ mỉ.
Giang Du Sâm cao hơn nửa cái đầu so với Lâm Giác, đứng chung một chỗ, mắt Lâm Giác vừa vặn ngang bằng với đôi môi thật mỏng Giang Du Sâm.
Hai người đi vào phòng chụp ảnh, thợ quay phim trên dưới đánh giá một phen, phất phất tay: “Đến đây, tới gần một chút, Giang, tay của anh khoác lên bờ vai rừng trên.”
Giang Du Sâm theo lời khoác tay lên trên bờ vai Lâm Giác.
Khoảng cách của hai người rất ngắn, bờ môi mờ nhạt dường như muốn đụng vào lỗ tai Lâm Giác. Giữa nhịp thở, khí tức nhàn nhạt chỉ thuộc về nam nhân quanh quẩn quanh thân khiến nhịp tim Lâm Giác nhảy rất nhanh, lỗ tai vừa đỏ vừa nóng.
“Tốt, bây giờ, Lâm, quay đầu nhìn Giang.”
Lâm Giác do dự, lông mi thon dài chớp chớp, óng ánh, giống như là cánh chuồn chuồn.
Cậu cẩn thận từng li từng tí quay đầu, giương mắt nhìn vào góc cạnh rõ ràng bên mặt Giang Du Sâm.
Mí mắt Giang Du Sâm hơi khép, tròng mắt lặng im nhìn chăm chú Lâm Giác. Trong mắt của anh tràn đầy màu mực nồng đậm, dường như muốn đem người nuốt hết.
Trên mặt Lâm Giác hiện ra một tia ửng đỏ, ánh mắt hốt hoảng muốn dời mắt, nhưng lại giống là bị định trụ không rời được.
“Quá tuyệt vời!”
Người quay phim cực kì hiểu công việc chụp hình, âm thanh thanh thúy “Răng rắc” không ngừng vang lên.
“Lại một tấm nữa! Cằm Lâm giương lên một chút nữa! Hoàn mỹ!”
Lãnh Gia Nghị nhìn cử chỉ thân mật của hai người, lại nhìn ánh mắt si ngốc của Lâm Giác dành cho Giang Du Sâm kia, lộ nở một nụ cười nghiền ngẫm.
Anh không có chú ý tới, phía sau mình, Ô Khang Đức cũng đang nhìn anh ta, ánh mắt si ngốc kia cũng không khác với Lâm Giác nhìn Giang Du Sâm là bao.
…
“Được rồi! Quá tuyệt vời!”
Lại chụp thêm mấy bức, thợ quay phim giơ tư thế OK, bảo đám người sang đây xem thành quả quay chụp.
Trong tấm ảnh, Giang Du Sâm ngăn đầu vai Lâm Giác, góc cạnh bên mặt rõ ràng không thể bắt bẻ, mí mắt rủ xuống, nghiêm túc nhìn chăm chú thiếu niên mình ôm lấy, giống như là đang nhìn chăm chú trân bảo độc nhất vô nhị trên thế giới.
Mặt Lâm Giác giương lên, bờ môi nhếch, bên trong đôi mắt tràn đầy lưu luyến si mê, lại có mấy phần khiếp sợ. Bốn mắt nhìn nhau, thời gian tựa hồ như vậy đứng im, đẹp như một bức tranh.
“Cảm giác thế nào!”
Người quay phim kích động hỏi.
Ô Khang Đức đương nhiên gật đầu: “Không sai không sai, rất không tệ.”
Giang Du Sâm lại chỉ là khẽ vuốt cằm: “Cũng được.”
Lãnh Gia Nghị chớp mắt mấy cái, cười nhạo một tiếng, thầm nghĩ Giang Du Sâm vẫn muộn tao giống lúc trước. Anh làm một bộ lạnh như băng mặt, kỳ thật trong lòng khẳng định là hài lòng đến không chịu được.
Lãnh Gia Nghị quay đầu nhìn về phía Lâm Giác, hỏi, “Tiểu Lâm à, cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt…”
Gương mặt Lâm Giác có chút đỏ.
Nhìn ảnh chụp, cậu mới phát hiện, hóa mình dán Giang Du Sâm gần như vậy, gần như vậy, giống như chỉ cần cậu nhẹ nhàng kiễng mũi chân một chút, liền có thể chạm đến đôi môi thật mỏng của Giang Du Sâm.
Sắc môi Giang Du Sâm rất nhạt, chỉ có có chút phấn hồng, nhìn cũng rất mềm mại, chạm vào không biết có phải sẽ…
Lâm Giác vội vàng lắc đầu, đuổi ý nghĩ loạn thất bát tao trong đầu ra, nhưng gương mặt càng ngày càng đỏ.
Cảm giác này… Giống như là đang…
“Rất tốt, người mới chụp ảnh cưới cũng đại khái là loại trạng thái này.”
Lãnh Gia Nghị chậc chậc hai tiếng, cố ý cảm thán nói.
Lâm Giác sặc một cái, ý đỏ trên mặt tràn đến lỗ tai.
Tám giờ tối, @ Phim Ý Nhạ Tình Khiên official đăng Weibo chia sẻ một bộ ảnh tinh tế. Có ảnh của riêng từng vai diễn, ảnh mọi người chụp chung, còn có tấm ảnh chụp tuyệt đẹp của hai người Lâm Giác và Giang Du Sâm.
【@ Phim Ý Nhạ Tình Khiên official: Đây là chuyện xưa thuộc về các bạn. @ Giang Du Sâm @ Lâm Giác @ Lãnh Gia Nghị @… 】
Diễn viên chính cùng người chế tác cũng lần lượt chia sẻ.
@ Ô Khang Đức: Kính thỉnh chờ mong ~!
@ Giang Du Sâm: Chia sẻ Weibo.
@ Lãnh Gia Nghị: Mới diễn lại nè ~ nhớ tôi không ~
@ Lâm Giác: Thật vui có thể hợp tác cùng các vị lão sư, nhất định sẽ cố gắng.
…
Ngay khi đăng lên Weibo, nhanh chóng lên hotsearch, chỉ chốc lát sau đã đứng đầu, đến nơi trước tiên đương nhiên là fan trung thành của Giang Du Sâm.
【 Xem tôi lướt thấy cái gì này!!! 】
【 Ngao ngao ngao ngao ngao ngao tôi đến rồi! Giang thần rất đẹp trai! 】
【 A Vĩ chết đi sống lại!!! Giang thần xuất phẩm, tất nhiên là tinh phẩm!!! 】
【 Tấm chụp hai người kia thật sâu tình a, có chút chờ mong!!! 】
【 Hu hu hu hu đã đặt làm màn hình khóa, prprprprpr! 】
【 Thật xứng đôi nha, tôi thích! 】
…
Thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người qua đường và những fan hâm mộ khác cũng tiến vào. Sau đó mọi người phát hiện ra bên trong đám đại thần xen lẫn một tiểu minh tinh không quá nổi tiếng tên Lâm Giác, phát hiện ra cậu là diễn viên chính, bình luận chẳng lộ ra ý tốt
【 Lâm Ngọc là ai thế? Chưa từng nghe nói qua a 】
【 Mang tiền tiến tổ sao? 】
【 Nghe nói là trong nhà có một chút quan hệ 】
【 Có thể đi vào đoàn làm phim tên tuổi lớn như vậy, cũng rất trâu bò 】
【 Sức mạnh của tiền mấy người không tưởng tượng được đâu 】
【 Nhưng mà, người ta tên là Lâm Giác không phải Lâm Ngọc 】
【 Dù sao đều là tuyến mười tám, không có khác nhau 】
【 Lúc nhìn giới thiệu thấy rất mong đợi, xem ra bây giờ không cần xem nữa】
【 Lầu trên nhìn xứng kiểu gì vậy? D khu D khu D khu*, Lâm Giác hoàn toàn không xứng với Giang thần được không??? 】
[ D khu (D 区): buồn nôn]
【 Bán mông thôi, thật buồn nôn! 】
…
Lúc lướt Weibo, Vu Hướng Dương đang trên đường trở về với Lâm Giác, nhìn những bình luận âm dương quái khí, Vu Hướng Dương không nhịn được đăng nhập nick clone, kịch liệt mắng nhau với bọn người kia.
【 Mày mới mang tiền tiến tổ 】
【 Mày mới bán mông ấy!!! Cút!! 】
【 Bằng chứng đâu! Không có thì cút ngay 】
【 Tung tin đồn nhảm há miệng, cải chính tin đồn chạy gãy chân! 】
【 Mang tiết tấu thật buồn nôn! 】
…
Lâm Giác dựa vào chỗ tựa lưng, dứt khoát đóng điện thoại lại, không tiếp tục xem bình luận nữa.
Trước khi chụp ảnh, cậu đã làm xong chuẩn bị bị đám người chửi bới, nhưng muốn bảo hoàn toàn không thèm để ý thì không thể nào. Huống chi, còn có thật nhiều bình luận nói cậu không xứng với Giang Du Sâm.
Lâm Giác nhắm mắt dưỡng thần, mắt không thấy tâm không phiền, Vu Hướng Dương lại đột nhiên dùng lực quơ cánh tay cậu.
“Tiểu Lâm, em nhìn đi! Mau nhìn nè!”
Từ trước đến nay Vu Hướng Dương thích nhất giật mình, Lâm Giác bị sáng chiếu có chút choáng, nhàn nhạt vịn trán, nhíu mày: “Sao thế?”
Vu Hướng Dương dâng hai tay lên, như hiến vật quý, mà giơ di động lên trước mặt Lâm Giác: “Giang thần chia sẻ Weibo!!!”
“Yêu cầu của đoàn làm phim, mỗi người đều sẽ chia sẻ.”
Lâm Giác còn có chút kỳ quái, nhận điện thoại Vu Hướng Dương đưa tới, không biết sao hắn lại kích động như vậy, cũng không phải chưa từng gặp qua.
Mà khi cậu nhìn thấy nội dung trên điện thoại, ngón tay run một cái, rớt di động xuống.
Một trận tiếng lốp bốp vang lên, Vu Hướng Dương cười chế giễu cậu: “Vừa rồi em còn kỳ quái sao anh lại kích động như vậy chứ gì? Em nhìn đi, bây giờ em còn kích động hơn cả anh!”
Lâm Giác hoàn mỹ phản bác, xoay người nhặt điện thoại rơi trên mặt đất lên, màn hình điện thoại vẫn sáng, trong xe tối tăm có vẻ hơi chói mắt.
Mắt cậu trừng lớn, không nhúc nhích nhìn màn hình điện thoại, nhìn rất lâu, mới xác nhận nội dung vừa rồi mình nhìn thấy không phải ảo giác.
Ngoại trừ chia sẻ Weibo của đoàn phim ra, năm phút trước, sông du lại đăng một bài Weibo “Chia sẻ hình ảnh”, bên trong là một tấm ảnh chụp màn hình của công đồng quản lý Weibo
Trong cột “Tôi báo cáo”, thình lình xuất hiện bình luận đã mắng Lâm Giác là đang bán mông kia.
Dưới bình luận tất cả đều là fan hâm mộ Giang Du Sâm khống chế đánh giá.
【 Chống lại lời đồn, người người đều có trách nhiệm. ??? 】
【 Tin tưởng Giang thần. 】
【 Internet cũng không phải là nơi ngoài vòng pháp luật. 】
【 Giữ gìn internet khỏe mạnh hài hòa, chúng ta không thể đổ cho người khác. 】
…
Lâm Giác ngốc lăng lăng, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần. Cậu chuyển sang Wechat, ngón tay run rẩy nhắn cảm ơn Giang Du Sâm.
Không tới một lát, tin tức được trả lời lại.
[ Sâm: Ừm ][ Sâm: Không cần để ý những lời đồn đại nhảm nhí kia][ Sâm: Tác phẩm chính là chứng minh tốt nhất. ]Trong lòng Lâm Giác một mảnh nóng hổi, một trái tim đập rực lửa gần như muốn bật ra, lại một lần nữa cảm thấy vô cùng may mắn, người mình thích chính là một người ưu tú như thế.
Tâm tình của cậu thật lâu không thể bình phục, không có chút tự giác nào, tập mãi thành thói quen, ngón tay đã ấn vào siêu chủ đề “Du Sinh Bất Giác”.
Quả nhiên, trong siêu chủ đề lại là một cảnh tượng ăn tết.
【 Chưng đường nấu theo đầu người 55555 】
【 Cẩu lương trong miệng càng ăn càng thơm! 】
【 kswl, kswl*! Quá ngọt! 】
[*:trong tiếng Trung “kswl” có nghĩa là “đánh tôi đến chết”, và “knock me to death” có nghĩa là “knock cp”. Knock cp có nghĩa là hành vi hoặc bầu không khí ngọt ngào giữa các cp.]
【 CP tôi nhảy là thật! 】
Mặt Lâm Giác đỏ cả lên, rốt cục không nhịn được, lấy điện thoại ra, dùng nick clone của mình viết một bình luận trên siêu chủ đề.
@ Mộc Mộc muốn nước:?
“Chậc chậc chậc, “
Vu Hướng Dương ở một bên còn đang nhìn chằm chằm vào bình luận dưới bài của Giang Du Sâm, không nhịn được cảm thán nói, “Giang thần thật đúng là giận đến xanh mét mà! Anh ấy nói một tiếng, lại thêm fan hâm mộ khống bình, dư luận hướng gió cũng thay đổi cũng công kích những người quấy đục nước kia, không có tố chất.”
Mặt Lâm Giác hơi đỏ, sợ Vu Hướng Dương phát hiện cái gì, có tật giật mình cất điện thoại di động.
Vu Hướng Dương còn đang líu lo không ngừng: “Anh nói, đây tuyệt đối là tình yêu! Ngày em gả vào hào môn nhớ mời anh uống rượu mừng nha! Anh cũng coi như là nhân chứng của hai người!”
Lâm Giác: “.”
Cậu nghi ngờ Vu Hướng Dương đọc nhiều bá đạo tổng tài văn quá, từ trước đến nay vẫn không gả vào hào môn được.
Về sau có phải còn có cái gì mà « Vợ yêu thế thân hào môn của tổng tài », « Người vợ vô giá: Sau khi kết hôn với tổng tài tôi mang con chạy» không?