Siêu Cấp Gen

Chương 117

"Tần Kiệt, che giấu thanh âm." An Đặc bỗng nhiên mở miệng nói.

"Hiểu rõ." Tần Kiệt khẽ gật đầu.

"Ong —— " Một chùm năng lượng lặng yên đem mọi người bao phủ, đây là một tiểu kỹ xảo do Tần Kiệt tự mình căn cứ vào gen năng lực của hắn sáng tạo ra, có thể khiến cho ngoại nhân không có cách nào nghe được thanh âm của bọn hắn.

"Ta có một cái biện pháp." An Đặc thấp giọng nói: "Một hồi nữa, vào lúc người kia lại xuất hiện, chúng ta liền bắt lấy cơ hội, vọt thẳng vào bên trong bão cát đánh giết hắn! Nếu như hắn thật sự chỉ có một người mà nói..."

"Ta sẽ khiến cho hắn đền mạng vì đội viên của ta!" An Đặc tản ra sát ý nồng đậm.

"Được." Đám người liếc nhìn nhau.

Biện pháp này, có thể sử dụng được, đối với việc ngồi yên chờ chết, còn không bằng thử một lần! Bọn hắn vẫn còn tới sáu người! An Đặc cùng với Tần Kiệt có thực lực mạnh nhất của tiểu đội An Đặc vẫn còn ở đây, bọn hắn căn bản sẽ không sợ hãi!

"Xuất phát." Một nhóm sáu người một lần nữa xuất phát, đi xuyên qua bão cát, thời gian lặng yên trôi qua, mỗi một người đều đang chờ đợi cơ hội.

Rất lâu sau, bên trong bão cát rốt cục cũng xuất hiện tình huống dị thường, một tia ánh sáng hiện lên, lần này, không có một chút do dự nào, tất cả mọi người đều đột nhiên xông ra, ở trong nháy mắt ánh hào quang chói mắt kia xuất hiện, bọn họ đã giết vào bên trong bão cát.

"Oanh!" Đủ loại công kích rơi xuống.

Nhưng mà ——ở bên trong bão cát, y nguyên vẫn không có một ai! Mà bọn hắn, quay mặt lại nhìn nhau, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng, lại thiếu đi một người! Ngay vừa rồi trong nháy mắt đó, ngay vào lúc bọn hắn xông tới, tiểu đội An Đặc lại có một người biến mất! Vẻn vẹn chỉ còn lại có hai người! Là An Đặc cùng với Tần Kiệt!

Mà một nhóm tám người bọn hắn, bây giờ cũng chỉ còn lại 5 người, Trần Phong, Vương Thuần, Thần Y, Tần Kiệt cùng với An Đặc.

"Tại sao lại có thể như vậy..." An Đặc thất hồn lạc phách, lại thiếu đi một người!

"Oanh!" Tần Kiệt dùng một quyền mạnh mẽ đánh vào một tảng đá trước mặt, máu tươi...từ trên nắm đấm lưu lại trên tảng đá.

"Bọn họ đều là huynh đệ cùng sinh ra tử." Tần Kiệt phát ra thanh âm khàn khàn, nói: "Nếu như chết trận, thì ta có thể hiểu được, thế nhưng mà chết theo kiểu này... đáng chết, An Đặc, nếu như ngươi sớm nghe lời ta nói..."

"Ngươi đang trách ta?" An Đặc đồng dạng cũng tràn ngập sự phẫn nộ.

"Nếu như ngươi sớm nghe ta, chiêu mộ thêm một số người nữa, thành lập một đoàn đội cỡ lớn, chúng ta đã sớm phát triển lớn mạnh hơn! Bọn hắn hiện tại cũng sẽ không chết!" Tần Kiệt kích động, nói: "Thực lực của ngươi trong chúng ta mặc dù là mạnh nhất, thế nhưng về phương diện quản lý lại căn bản không được! Ngươi căn bản không có tư cách làm đội trưởng của chúng ta!"

"Nếu không thì ngươi làm đi?" An Đặc giận quá thành cười.

"Câm miệng cho ta!" Vương Thuần giận dữ gầm lên một tiếng, nói: "Lúc này là lúc nào, mà các ngươi còn muốn nội chiến?"

Tần Kiệt gắt gao nhìn chằm chằm vào An Đặc, lẩm bẩm một tiếng: "Ta không chỉ hận hắn, còn hận chính ta... Hai chúng ta rõ ràng có thực lực mạnh nhất, lại không thể bảo hộ được đồng đội."

Đám người nghe vậy liền trầm mặc, đồng bạn ở bên cạnh, từng người từng người biến mất, thế nhưng bọn hắn lại không có bất cứ một biện pháp nào.

"Ta cũng không tin! Đến cùng là loại năng lực gì lại có thể thần bí như vậy!" Tần Kiệt đặt hai tay lên trên mặt đất.

"Ong —— " Sóng ba động yên lặng tản mát ra xung quanh.

"Có thể cảm giác được địch nhân hay không?" Vương Thuần hỏi.

"Không có." Tần Kiệt mặc dù hết sức phẫn nộ, thế nhưng tư duy lại càng trở nên rõ ràng, nói: "Bất quá, ta lại phát hiện ra một cái hang đá ở gần đây, mặc kệ người kia có thực lực như thế nào, chúng ta chỉ cần đi vào hang đá, hắn sẽ không có bất kỳ một biện pháp nào để tiếp tục ám sát! Hắn chỉ có thể hiện thân, chiến đấu trực diện đối với chúng ta!"

"Được." Ánh mắt của mọi người sáng lên, trong hang động không có bão cát, chỉ có một cái lối vào mà thôi, đây là một cái biện pháp rất tốt.

"Đi! Lập tức đi vào hang đá!" Vương Thuần quả quyết hạ lệnh.

Bên trong kẽ núi hoang vu, sắc trời dần dần trở nên ảm đạm, bão cát vần vũ bên trong bóng đêm càng trở nên đáng sợ, ngẫu nhiên xuất hiện một hoặc là hai con Huyễn Xà cũng làm cho người ta cảm thấy kinh hãi, mấy người Trần Phong vẫn đang trầm mặc xuyên qua bão cát tiến lên.

"Ngay ở phía trước." Tần Kiệt thấp giọng nói ra.

"Ừm." Vương Thuần nhẹ nhàng gật đầu.

Nhưng mà, ở trong cái chớp mắt này, bão cát ở chung quanh bỗng nhiên trở nên hung bạo, ở phía sau lưng bọn hắn, ngay ở một chỗ bọn hắn vừa mới đi qua, một cơn lốc xoáy cuốn cát bụi bắt đầu bốc lên! Người kia...lại ra tay!

"Không cần phải để ý đến hắn." An Đặc phát ra âm thanh lạnh lùng nói: "Đoán chừng là vì biết chúng ta sắp đi vào hang đá cho nên cảm thấy sốt ruột, chúng ta lấy một tốc độ nhanh nhất xông vào bên trong, vào trong hang đá, hắn sẽ không còn cách nào ra tay!"

"Được." Đám người lập tức đáp ứng.

"Tần Kiệt đi lên phía trước mở đường, Vương Thuần bảo hộ Trần Phong và Thần Y, ta phụ trách bọc hậu." An Đặc trở nên nghiêm nghị, nói: "Ta cũng không tin, hắn có thể ám sát được ta."

Nếu bàn về sức chiến đấu, An Đặc tuyệt đối người mạnh nhất trong những người ở đây! Người thần bí kia lúc nãy gây ra động tĩnh mà không xuất hiện, đoán chừng cũng là vì kiêng kị An Đặc, căn bản không dám ra tay.

"Biết rồi." Tần Kiệt lạnh giọng đáp.

"Xoạt!" Sóng ba động lặng yên tản ra xung quanh.

"Đi theo ta." Tần Kiệt dẫn theo mấy người nhanh chóng chạy về hướng hang đá.

Phía sau lưng, trận bão cát kia càng trở nên khủng bố hơn.

"Nhanh!" An Đặc thúc giục.

Ba người Trần Phong cũng chạy theo sát đằng sau Tần Kiệt, nhanh chóng tiến lên, trong tay của Trần Phong, thuốc thử gen Lôi Xà đã lặng yên không một tiếng động lấy ra, nếu như gặp phải nguy hiểm...

"Đến!" Tần Kiệt bỗng nhiên lộ ra vẻ mừng rỡ.

Cách đó không xa, miệng hang ở phía xa đã có thể mơ hồ thấy được.

"Oanh!" Bão cát trước mắt bị Tần Kiệt đánh văng ra, hắn đi đầu xông vào, mấy người Trần Phong theo sát phía sau, mà ở trong cái chớp mắt này, bão cát đầy trời phía sau bỗng nhiên điên cuồng cuốn tới.

"Oanh!" Vô tận cát bụi, đem bọn hắn bao phủ.

"Cẩn thận!" Sự cảnh giác trong lòng của Trần Phong nổi lên.

Nhưng mà, ra ngoài ý định chính là, mặc dù là nguy hiểm đến loại tình trạng này, hắn cũng không có cảm giác được sát cơ, mục tiêu lần này của đối phương, y nguyên vẫn không phải là hắn!

"Là An Đặc?" Trần Phong nhíu mày.

Thực lực của An Đặc là cấp E đỉnh phong, nếu như ngay cả hắn cũng không thể chống cự mà nói...

"Xoạt!" Tần Kiệt phá vỡ bão cát.

"Mau vào!" Tần Kiệt gầm lên giận dữ, đám người vô thức đi theo phía sau hắn bước vào trong hang đá, bão cát đầy trời trong nháy mắt này liền biến mất, An Đặc cũng là người cuối cùng bước vào bên trong hang.

"Tất cả mọi người..." Vương Thuần còn chưa nói dứt lời đã dừng lại.

Ài, Trần Phong thở dài một tiếng, Tần Kiệt cùng với Vương Thuần liếc nhìn nhau, cũng nhìn thấy sự bất lực ở trong mắt của nhau.

Người, lại thiếu đi một.
Bình Luận (0)
Comment