"Làm sao lại như vậy..." Vương Thuần run rẩy toàn thân, nói: "Tại sao lại có thể như vậy?!"
Thần Y, đã biến mất, trong một khắc cuối cùng khi bọn hắn sắp bước vào bên trong hang đá, bão cát ở phía sau bỗng nhiên ập tới, đem cô gái mỹ lệ kia che phủ, biến mất không còn tăm hơi, một nhóm tám người, chỉ còn lại bốn người!
"Ta đã hết sức." An Đặc thở dài, nói: "Ta vẫn một mực ở sau lưng bảo vệ các ngươi, thế nhưng vào một khắc cuối cùng kia, có một lượng lớn cát bụi xuất hiện, ta bị quấy nhiễu, chờ đến lúc ta phá vỡ bão cát..."
Đám người nghe vậy liền trầm mặc, tựa hồ như hổ thẹn, An Đặc một mực ở phía sau bọc hậu, hắn tự đem mình đặt vào chỗ nguy hiểm nhất, thế nhưng người thần bí kia cũng không có xuống tay với hắn, mà lại một mực tránh hắn đi, ra tay đối với người khác.
Khó có thể phòng bị được!
"Năng lực của người thần bí kia, hẳn là có quan hệ cùng với bão cát." Tần Kiệt khàn khàn nói ra.
Vương Thuần: "..."
Thần sắc của hắn rất là ảm đảm, ai có thể nghĩ đến, một lần nhiệm vụ ủy thác, cuối cùng sẽ phát triển thành tình trạng như thế này?
Trách móc An Đặc sao? Bọn hắn tổn thất càng nặng nề hơn!
"Vương Việt..." Vương Thuần nắm chặt hai quả đấm, tản ra sát ý nồng đậm.
"Ta không đội trời chung với ngươi!" Vương Thuần gầm lên giận dữ.
Rất lâu sau, hang đá khôi phục lại sự yên lặng.
An Đặc đứng dậy, mở đèn chiếu sáng ra, toàn bộ hang đá liền tràn ngập ánh đèn nhu hoà, hắn đi đến cửa hang, nhìn bão cát vô tận ở bên ngoài, bên ngoài cũng đã biến thành đêm đen, hắn sử dụng một ít hòn đá ở dưới chân, tạm thời lấp kín cửa vào hang đá, bão cát đầy trời bị ngăn cản ở bên ngoài cửa hang.
Tiếng gió gào thét cũng trở nên yên tĩnh hơn một chút.
"Các ngươi nghỉ ngơi đi, tên kia đoán chừng cũng không dám tiến vào trong hang, ta cũng không tin là bọn hắn có thể che giấu được bao lâu, trải qua một khoảng thời gian nữa, đoán chừng sẽ khiến Hiệp hội chế tác Gen chú ý."
"Các ngươi cứ ngủ một giấc, nói không chừng ngày mai tình hình sẽ trở nên tốt hơn." An Đặc nhìn ba người Trần Phong nói.
"Còn ngươi thì sao?" Trần Phong nhìn về phía An Đặc.
"Ta cùng với Tần Kiệt sẽ thay phiên gác đêm."An Đặc thấp giọng nói: "Chúng ta đã quen thuộc với việc chiến đấu lâu dài, mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi cũng không có việc gì, ngươi là một chế tác sư, Vương Thuần là một công tử thế gia, vẫn nên nghỉ ngơi một chút mới tốt."
"Đa tạ." Trần Phong cảm tạ.
Mở ra trang bị dã ngoại mà Vương Thuần đã chuẩn bị, bên trong có các loại trang bị áp súc và đồ ăn, Trần Phong lấy ra một cái lều vải được áp súc thành một quả cầu, dựng thành một cái lều vải cho Vương Thuần, hiện tại trạng thái của Vương Thuần không tốt, Trần Phong phải chiếu cố hắn một chút.
Sau đó, Trần Phong cũng dựng ra một cái lều vải ở bên cạnh.
"Các ngươi có muốn một cái lều hay không?" Hắn nhìn về phía An Đặc cùng với Tần Kiệt đang canh giữ ở cửa hang.
Hai người lắc đầu, đối với những người lâu dài sống ở nơi hoang dã như bọn hắn mà nói, loại lều vải che lấp tầm mắt này, chỉ làm cho lòng cảnh giác của bọn hắn bị giảm xuống.
Trần Phong nhún nhún vai, chỉ có điều là, hắn vừa mới chuẩn bị tiến vào bên trong lều vải, thanh âm của Vương Thuần bỗng nhiên truyền đến.
"Trần Phong." Vương Thuần thấp giọng nói.
"Ừm?" Trần Phong có chút ngoài ý muốn.
"Qua bên này với ta có được hay không?" Thanh âm của Vương Thuần giống như là sắp khóc, nói: "Ta cảm thấy sợ hãi."
Trần Phong: "..."
An Đặc cùng với Tần Kiệt: "..."
Cái này tính là chuyện gì? Trần Phong chỉ có thể cười khổ.
Thần Y vừa mới ngủm, trạng thái hiện tại của Vương Thuần vô cùng không ổn định, hắn cũng có thể hiểu được, Vương Thuần đối đãi với hắn rất tốt, hết thảy tư liệu về Huyễn Xà cũng là do Vương Thuần cung cấp cho hắn, vào loại thời điểm này, hắn cũng không tiện bỏ rơi Vương Thuần.
"Được." Trần Phong đi vào lều vải của Vương Thuần.
Chỉ là, vào lúc vén rèm lên, con ngươi của Trần Phong đột nhiên co rụt lại, thân thể rõ ràng xuất hiện một chút cứng đờ ngắn ngủi, nhưng chỉ trong một khắc, hắn liền tỏ ra vẻ không có việc gì chui vào bên trong, cái rèm lều vải, lặng yên không một tiếng động rơi xuống.
"Ai." An Đặc cùng với Tần Kiệt cũng trông thấy một màn này, chỉ có thể thở dài một tiếng, đến cùng thì tuổi của bọn hắn vẫn còn quá nhỏ, có chút sợ hãi là điều bình thường. Hai người bọn hắn sau khi trải qua sự bối rối ban đầu, hiện tại đã khôi phục lại sự bình tĩnh, về sự tình tử vong, bọn hắn không phải là đã nghĩ tới rất nhiều lần rồi hay sao? Sống và chết, bọn hắn đã sớm nên coi đó là một thói quen.
"An Đặc." Thanh âm của Tần Kiệt có một chút nhu hòa, hắn cùng với An Đặc bởi vì sự tình lúc nãy mà cãi nhau, nhưng bởi vì trải qua vô số lần vào sinh ra tử cùng với nhau, chuyện đó cũng không tính là cái gì.
"Nếu như ta chết, đem tro cốt của ta mang về thôn quê." Tần Kiệt nói khẽ.
"Nói mò cái gì." An Đặc trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi làm sao lại chết?"
"Ai biết được." Tần Kiệt tự lẩm bẩm.
Xuyên thấu qua khe hở đá vụn, Tần Kiệt nhìn về phía bên ngoài hang đá, bão cát đầy trời che khuất sao trời, không biết vì sao, hắn cảm thấy đêm nay, càng trở nên lạnh lẽo.
"Ngươi..." An Đặc nhìn thấy vẻ mặt của Tần Kiệt, trong ánh mắt hiện lên một tia phức tạp không hiểu.
Mà lúc này, ở bên trong lều vải, Trần Phong dùng một vẻ mặt quái dị, nhìn khuôn mặt tràn đầy ý cười của Vương Thuần, cùng với một cô gái mỹ lệ thanh thuần ở bên cạnh hắn!
Không sai, cô gái này chính là Thần Y! Tiểu cô nương này, thế mà vẫn còn sống?
Trần Phong cảm thấy cạn lời.
Qua đây với ta? Ta cảm thấy sợ hãi? Sợ hãi cái mụ nội nhà ngươi!
Tên gia hoả này hiển nhiên là cố ý nói ra những lời đó, cố ý khiến cho hắn chui vào bên trong lều vải, chỉ có điều là, ở bên ngoài thế nhưng mà còn có Tần Kiệt...
"Không cần phải lo lắng." Vương Thuần từ tốn nói: "Có Thần Y ở đây, bọn hắn sẽ không cảm giác thấy bất kỳ vật gì. "
"Vậy là tốt rồi." Trần Phong thở phào một hơi, hơi nghi hoặc hỏi: "Thần Y cô nương trở về lúc nào?"
"Không phải là trở về." Nụ cười của Vương Thuần trở nên hơi lạnh lẽo, nói: "Mà là bị giết!"
Trần Phong cảm thấy kinh hoàng.
"Bị giết chứ sao." Thần Y nhăn nhăn cái mũi nhỏ thanh tú, cả giận nói: "Lúc sắp đi vào hang đá, cát bụi ở phía sau ập tới, sau đó liền bị người ta giết chết, may mà ta không phải là người ở trên cái thế giới này, bằng không mà nói, coi như đã chết thật! Oa, người ở thế giới của các ngươi thật là đáng sợ."
Trần Phong: "..."
Cái gì gọi là không phải là người của cái thế giới này?
"Ngươi nhìn một chút đi." Vương Thuần cười nhạt một tiếng.
Ong —— Vương Thuần phất tay.
Một cuốn sách hư ảo xoay tròn trên không trung, theo hào quang lấp lóe, thân ảnh của Thần Y dần dần biến mất, mà ở trên trang bìa của cuốn sách hư ảo kia, xuất hiện bức vẽ của một cô gái, cũng theo Thần Y xuất hiện mà biến mất, theo Thần Y biến mất mà xuất hiện!
Đây là...Trần Phong đột nhiên bừng tỉnh: "Năng lực hoá hình?!"