Thôi Châu Bình không ngờ tên này mang cả chuyện "hoa cúc" nói thẳng ra như vậy, đột nhiên căng thẳng, đổ mồ hôi hột. Tên Thôi Tư Quý mông cong, thất thần chạy đến bẩm báo về thân phận của mấy người. Thôi Châu Bình biết được rằng những người này làm vậy cũng chỉ là phô trương thanh thế, nên nhanh chóng đổi thái độ, vênh mặt hất hàm hỏi:
- Ngươi chỉ là một tên phu xe của Chu gia, thân phận ti tiện, mà dám đường đường chính chính cùng ta luận đạo lý sách vở cái gì, thật không biết lượng sức!
Chu Mỵ Nhi bước ra, mặt nghiêm nghị nói:
- Thôi công tử thân là người đọc sách, mà lại ăn nói vô lễ như vậy, dám cả gan bất kính với tam chưởng quầy chi nhánh phía tây của Chu gia ta.
Trần Tiểu Cửu nghe thấy Chu Mỵ Nhi bênh vực mình, trong lòng hồi hộp, thấy nàng khi tức giận lại đẹp hơn rất nhiều, lạnh lùng như một vầng trăng cô độc nhưng cũng đầy khí chất thanh cao. Trần Tiểu Cửu thấy nàng đẹp mê hồn nhìn chăm chú không hề rời mắt.
Tên thư đồng xinh đẹp nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của Nhị tiểu thư , mắt cũng ánh lên sự thán phục, nàng ta hết nhìn Chu Mỵ Nhi rồi lại đến Trần Tiểu Cửu, xem xét kĩ lưỡng không biết muốn tìm kiếm điều gì ở hai người.
- Tam chưởng quầy?
Thôi Châu Bình ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ quyến rũ, xinh đẹp của Chu Mỵ Nhi, nổi cơn ham muốn, vội vàng chạy đến bên nàng xun xoe nói:
- Mỵ Nhi đến từ lúc nào vậy, lâu rồi không gặp, Chu muội có khỏe không?
Chu Mỵ Nhi thấy Thôi Châu Bình lao đến, có chút hoảng hốt, vội né sang một bên. Trần Tiểu Cửu thấy thế nhanh nhẹn, lấy thân che cho nàng, cười khẩy với Thôi Châu Bình:
- Tiểu thư nhà tôi khỏe hay không khỏe không liên quan gì đến ngươi! Nhưng ngươi vội vã chạy đến bên ta làm gì, lẽ nào ngươi định vô lễ với ta? Ta là đàn ông, chẳng lẽ Thôi công tử có sở thích kì quặc, lại đi thích đàn ông?
Mọi người nghe hắn nói, đều cười ầm lên, thầm nhủ tên gia đinh này quả là có khiếu hài hước không tầm thường. Nhưng những lời này đến tai Thôi Châu Bình lại như sét đánh, chói tai không chịu nổi.
Gã không khỏi có chút hoài nghi, thằng nhãi này không biết đã biết được chút nào việc không nên biết không?Tại sao lại nói một câu trúng tim đen mình như vậy? Gã nhìn trộm xem bọn người kia có dáng vẻ như vậy không, thấy bọn họ dường như không phát hiện ra bí mật của mình nên lo lắng suy nghĩ, không biết làm như thế nào cho phải.
Chu Mỵ Nhi có Trần Tiểu Cửu bảo vệ đã tránh phải giáp mặt với gương mặt ghê tởm của Thôi Châu Bình, nàng bình tâm lại một chút, sợ tên đại dâm tặc Trần Tiểu Cửu chịu thiệt thòi lại vội chạy đến bên Tiểu Cửu dọa dẫm: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGG.Com
- Thôi công tử ngươi nên lịch sự một chút, trước mặt công tử là Trần Tiểu Cửu tam chưởng quầy chi nhánh phía tây của Chu gia do đích thân ta bổ nhiệm, không thể là giả. Nếu ngươi dám bất kính với Tiểu Cửu cũng là bất kính với Chu gia. Hừ …, ngươi tự cân nhắc đi, nếu ngươi làm quá thân phận, thì đừng trách ta không nể mặt ngươi.
Thôi Châu Bình sửa lại áo, thầm hận Trần Tiểu Cửu chọc phá gã, khiến không khí căng thẳng như vậy. Hơn nữa câu nói châm chọc của hắn lại đánh trúng tim đen mình. Trong lòng căm tức, gã định gọi bọn hộ đến đánh cho Trần Tiểu Cửu chừa thói ác khẩu, nhưng hiện giờ có rất nhiều tài tử, tiểu thư nên không tiện động thủ.
Suy nghĩ hồi lâu, đảo mắt gã nảy ra ý hay, lấy văn chương luận sách để làm khó Trần Tiểu Cửu, làm mất mặt Chu gia, gã đắc ý nói:
- Ngươi là tam trưởng quầy chi nhánh phía tây thành của Chu gia? Ha ha, Tốt lắm, lâu nay nghe nói Chu phủ tài văn chương truyền đời, ngươi nói cho ta nghe xem: "Vạn bàn giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao" (Tất cả đều loại xấu, chỉ có người đọc sách thanh cao) có đối được không?
Mục đích của Trần Tiểu Cửu đến đây lần này là hạ nhục uy danh của Thôi Châu Bình, làm cho gã mất mặt trước mọi người, vừa may Thôi Châu Bình lại tạo cơ hội cho chủ ý của hắn sớm được thực hiện. Vậy phàm là cái gì Thôi Châu Bình ủng hộ thì hắn tất nhiên sẽ kịch liệt phản đối.
Nghe thấy Thôi Châu Bình nói, hắn không sợ hãi, bước đi thong thả về phía Thôi Châu Bình cười đểu:
- Xin hỏi Thôi công tử, người có cần một ngày ba bữa cơm không?
- Đương nhiên là thế rồi, nếu không thì chết đói à?
Thôi Châu Bình đáp.
- Người có cần phải mặc quần áo không?
Trần Tiểu Cửu lại hỏi.
- Nói nhảm, không mặc quần áo, còn ra thể thống gì!
Thôi Châu Bình khinh thường nói.
- Thôi công tử trả lời rất hay!
Trần Tiểu Cửu vỗ tay nói:
- Ta thử hỏi, nếu người trong thiên hạ ai cũng chỉ đi học, lấy ai làm ra lương thực cho công tử ngày ăn ba bữa cơm? Ai làm ra quần áo cho ngươi mặc? Thôi công tử chắc sẽ không chịu đói ngoáy mông ở đình Cẩm Tú này học đòi dạy trẻ học, nói cái gì mà "tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có người đọc sách là thanh cao ?".
Mọi người nghe nói cười vang, suy xét hồi lâu, đều trầm trồ khen ngợi. Cái mặt bí ngô của Thôi Châu Bình đỏ ửng lên, không ngờ câu danh ngôn chí lý như vậy mà lại bị Trần Tiểu Cửu phản bác, gã cúi đầu đuối lí, vẻ mặt ảo não.
Đang trong lúc gã ủ rũ, Trần Tiểu Cửu mỉm cười, vuốt ve:
- Thôi công tử đã đọc nát vạn cuốn sách, nhưng không hiểu được thánh hiền nói ý tại ngôn ngoại, cho rằng đọc sách là chỉ tứ thư ngũ kinh, kinh, sử, tử, tập. Kiến thức của ngươi còn nông cạn, tư tưởng cực đoan, thật khiến người ta thất vọng!
- Ngươi dám coi thường ta? Đọc sách là gì? Không nói được đừng trách ta trở mặt vô tình!
Thôi Châu Bình tức tối nói.
Trần Tiểu Cửu cười khẩy không chấp, hăm hở nói:
- Đọc sách là gì? Là học vấn, học vấn bao hàm toàn diện. Làm ruộng có phải là học vấn không? Kinh doanh buôn bán có phải là học vấn không? Lãnh binh đánh giặc có phải là học vấn không? Chắc chắn đều là học vấn, sĩ nông công thương, tam giáo cửu lưu, chỉ cần làm tốt việc của mình là được. Đó đều là lương đống của quốc gia, trụ cột của xã tắc, đều là nhân tài hữu dụng! Chính những học vấn này, dựng nên cơ nghiệp Đại Yến, nuôi dưỡng vô số con dân Đại Yến.
Nói đến đây hắn bất thình lình nhìn chằm chằm vào Thôi Châu Bình nói:
- Mà ngươi Thôi Châu Bình, chỉ là núp dưới bóng của ông cha, tứ thể bất cần, ngũ cốc cũng không phân biệt được chỉ chúi mũi vào sách vở học vẹt. Cho dù ngươi có đọc nát tứ thư ngũ kinh, giỏi về ngâm thi làm phú, chẳng qua cũng chỉ là một giọt nước trong biển cả, thật sự nhỏ bé không đáng kể, có bản lĩnh gì mà ở đây diễu võ dương oai, đàm cổ luận kim? Còn cao giọng nói cái gì mà "Tất cả đều là hạ phẩm duy có đọc sách là thanh cao ? Hừ thanh cao , … thanh cao cái đuôi con cáo già bà nội nhà ngươi!
Trần Tiểu Cửu bạo miệng văng tục vài câu cho hả giận, thở phào một cái hít một hơi, thật là sướng miệng, bà nội nhà nó.
Trần Tiểu Cửu nói liền một mạch, có chút mệt mỏi, ngồi xuống đất, hắn không biết những công tử, tiểu thư kia có hiểu được đạo lý huyền diệu của điều đó không, thở dài, buồn bã nói với bọn họ:
- Các huynh đệ tỷ muội, thúc thúc, cô cô, ta vừa giãi bày hết sự bực tức khiến các vị sợ hãi, nếu thấy ta nói đúng, cảm phiền cho một tràng pháo tay!
Không gian im phăng phắc, tất cả tài tử, giai nhân ai nấy đều nhìn hắn chăm chú sùng bái, cực kỳ hâm mộ, không có một người nào phản bác, không có bất cứ ai nghi ngờ.
Rất lâu sau, tất cả nhất loạt đều đứng dậy, vỗ tay không ngừng, đủ thời gian để đi đại tiện ba lượt! Trần Tiểu Cửu vô cùng mừng rỡ, vênh váo ngút trời, đứng dậy, nói với Thôi Châu Bình:
- Thôi Châu Bình, ngươi đã nghe thấy tiếng vỗ tay rồi đó, so con người mọt sách của nhà ngươi như thế nào?
Mục đích tụ hội tất cả tài tử giai nhân đến đình Cẩm Tú của Thôi Châu Bình là để làm rạng danh Thôi gia, phát huy truyền thông văn hóa của Thôi gia, không ngờ lại biến thành màn diễu võ dương oai của tên tiểu gia đinh này. Gã nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm, rầm rầm như hàng vạn con dao cắm vào lục phủ ngũ tạng, trong lúc nhất thời, uất hận dâng lên tận cổ.
Phan Tường đã nghe danh Trần Tiểu Cửu, hôm nay nghe hắn nói, không khỏi xem trọng Trần Tiểu Cửu vài phần. Hắn đúng là con buôn, tất thảy đều lấy lợi ích làm trọng, trong lòng thầm nghĩ, làm thế nào để qua mặt được Chu Mỵ Nhi móc nối với Trần Tiểu Cửu để mở phạm vi kinh doanh của Phan gia.
Chu Mỵ Nhi vốn là người có học, kinh sử tử tập là những cuốn mà nàng thích nhất. Nhưng vì Chu Ngô Năng trí tuệ thường thường, không gánh vác nổi gia nghiệp của Chu gia, nên nàng mới từ bỏ niềm ước mơ, dốc hết sức gánh vác nhiệm vụ khởi nghiệp Chu gia. Trải qua mấy năm lăn lộn thương trường, nàng vẫn cho rằng buôn bán là nghề hạ lưu, từ tận đáy lòng vẫn tự ti. Nhưng khi nghe thấy Trần Tiểu Cửu hùng hồn phân tích trong lòng nàng phơi phới, ngộ ra rất nhiều, sự tư ti, xấu hổ vì cho mình là con buôn hạ đẳng đã cuốn đi hết mà thay vào đó là tràn đầy khí chất và sức mạnh tiến lên phía trước.
Nhưng điều này lại khiến đôi chủ tớ "Sài Tử" và tên thư đồng vô cùng kì lạ.
"Sài Tử" Viên Tử Trình vẫn tỏ vẻ lãnh đạm, ánh mắt lạnh như nước hồ đóng băng, tịnh không tỏ vẻ gì vì những lời của Trần Tiểu Cửu mà gợn sóng. Hắn để ý thấy cái mông cong đang ngoáy của Thôi Tư Quý, nhếch mép cười khinh bỉ.
Nhưng tiểu đồng lại không như vậy, nghe Trần Tiểu Cửu nói đến đó, giống như đang mơ ngủ được những lời lẽ thánh thót như rót mật của Trần Tiểu Cửu đánh thức, tỉnh táo lạ thường, mắt ánh lên sự thán phục sùng bái.
Nàng bị lời nói của Trần Tiểu Cửu làm kinh ngạc đến chấn động, trong lòng run run. Nghĩ đến nếu đem người này dâng lên thân phụ, lo gì đại sự không thành? Đám người râu dài thở ra là nói sách vở của Di lão môn không bao giờ ngừng cãi cọ, kết bè kết phái với nhau thì làm nên trò trống gì.