Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 194

Trần Tiểu Cửu không hề khiếp sợ mà hiểu rất rõ tất cả những việc hắn làm đều có mục đích, đơn giản là làm nhục nhuệ khí của Thôi Châu Bình. Giờ thấy gã nhục nhã thê thảm, trong lòng hắn dâng lên một niềm thỏa mãn.

Khi mọi người đang say sưa nghe Trần Tiểu Cửu ba hoa khoác lác, một chàng trai hào hoa phong độ, ở phía sau từ từ bước tới cười nói:

- Thôi huynh làm sao vậy? Thiên hạ rộng lớn, làm sao có thể cái gì cũng biết được. Hôm nay chúng ta đến đây để ngâm thơ làm phú vậy thì lấy thơ phú để thi thố một phen có hơn không?

Người này tiếng nói nho nhã, phong thái tự nhiên khoáng đạt, khôi ngô tuấn tú, vừa cười vừa nói rất có sức quyến rũ. Những tài tử giai nhân nhìn thấy người này đến, nhao nhao lên phấn khích, nhất là những cô gái đôi tám ánh mắt phút chốc lấp lánh, thần sắc kích động.

- Thạch công tử đã đến rồi… Chàng là thần tượng của ta!

- Thạch công tử, ta là Như Hoa, công tử còn nhớ ta không?

- Thạch công tử, cho ta xin chữ kí…

Trong lúc nhất thời, ngữ khí kích động, các tiểu thư như mắc chứng cuồng loạn gào thét, không khí ào ào như chợ vỡ.

Trần Tiểu Cửu có ấn tượng rất sâu sắc về người này, ngày ấy ở phía trước cổng chùa Cực Lạc vừa thấy bóng dáng thằng nhãi này xuất hiện, đã khiến cho vô số thiếu nữ si mê điên đảo. Về sự hấp dẫn có thể thẳng thắn mà nói ở tên nhãi này đạt đến đỉnh cao, không có ai sánh kịp.

Trần Tiểu Cửu nhìn thấy Thạch Đầu Trù, lập tức nhớ lại Hồng Hạnh người cùng hắn chủ trì đại hội khi đó. Lúc đó nàng vô cùng quyến rũ, vẻ diễm lệ yêu kiều hút hồn hiện lên trong đầu Trần Tiểu Cửu. Giờ giai nhân đã đi xa, không biết tung tích, trong lòng buồn bã, ngửa mặt lên trời nhìn thấy cánh nhạn cô đơn, trong lòng lại thêm thương nhớ.

Sự xuất hiện của Thạch Đầu Trù, làm dậy lên một làn sóng hâm mộ. Hiện trong đình Cẩm Tú nhỏ bé, tập trung những nhân vật nổi tiếng ba vị thương gia của Phú giáp Hàng Châu. Còn có hậu thế tam đại kiệt xuất của Thôi gia. Tài tử giai nhân ở phía dưới nhìn thấy vậy, đều tấm tắc sung sướng vì chuyến đi này thật không tệ.

Phan Tường từ đầu đến giờ, ngoại từ có nói với Trần Tiểu Cửu lúc trước, vẫn rất hòa nhã, không màng danh lợi, từ khi thấy Thạch Đầu Trù xuất hiện tại đình Cẩm Tú, trong lòng đầy kích động, ánh mắt lóe lên ý công kích.

Thạch Đầu Trù rất hài lòng với bầu không khí sôi động này, hít một hơi dài tận hưởng. Một lúc lâu sau,xy giơ tay ra hiệu, đám đông im lặng, rồi y bước thong thả đến chào hỏi Chu Mỵ Nhi và mấy vị công tử nhà giàu. Khi nhìn đến tiểu thư đồng đứng phía sau "Sài Tử" Viên Tử Trình mắt y ánh lên vẻ kinh ngạc.

Y cố giấu sự ngạc nhiên, đến trước mặt Phan Tường, vui mừng hớn hở nói:

- Phan huynh lâu rồi không gặp, huynh có khỏe không?

Phan Tường cười gượng nói:

- Không dám làm nhọc lòng công tử quan tâm, ta phúc thọ lâu dài, nhưng còn Thạch công tử phải hết sức bảo trọng thân thể!

Hai người thoạt nhìn thì cười nói vui vẻ, tay bắt mặt mừng, nhưng trong lời nói như có mũi dao sắc nhọn, mọi người trong sân ai nấy đều băn khoăn, đoán chắc thế nào cũng có trò hay để xem. Trần Tiểu Cửu thấy cảnh đó không khỏi cười thầm.

Thạch Đầu Trù tuy là thương nhân, nhưng tài tử giai nhân, ai cũng biết y. Tài văn chương của y không kém Thôi Châu Bình, chỉ có điều y không có ý định tranh đoạt trên con đường công danh hoạn lộ. Y khanh khách cười đến bên Thôi Châu Bình khẽ nói:

- Thôi huynh, chúng ta tụ hội ở đình Cẩm Tú, lấy văn kết bạn, lấy bút làm tôn chỉ, những chuyện vặt vãnh khác về sau hãy nói. Hôm nay chỉ bàn kim luận cổ, góp vui một chút cho lễ hiến tế đại điển ngày mai ở Trích Tinh lâu thêm náo nhiệt!

Thôi Châu Bình đang rơi vào thế bí, Thạch Đầu Trù khéo léo dẫn dắt chuyển chủ đề như vẽ rồng điểm mắt, giúp Thôi Châu Bình thoát khỏi cảnh khó xử, khiến gã hưng phấn trở lại nói:

- Thạch huynh nói rất chí lí, nếu chư vị tài tử giai nhân đã đến đông đủ, chúng ta đi vào chủ đề chính, Thôi mỗ bất tài, đưa ra một câu đối trước xin các vị tài tử giai nhân có thể thả thơ!

Thôi Châu Bình vừa đưa ra câu đối, trong lòng vô cùng tự cao tự đại, mặc dù vẻ ngoài của hắn chẳng ra gì nhưng về mặt văn chương y có chỗ hơn người, hắn bước đi thong thả, khoan thai ngâm:

- Thừa nam tây, độ nam khê, nam tây trầm nam khê, nan hề nam tây! (dựng gỗ lim, bến phía nam suối, dựng gỗ lim nặng chìm suối phía nam, gỗ lim khó dựng!)

Vừa nghe xong câu đối Thạch Đầu Trù sáng mắt lên, vẻ mặt vui mừng háo hức, bọn người Chu Mỵ Nhi, Phan Tường nghẹn họng trân trối, đám tài tử xôn xao bàn luận, khuôn mặt lộ vẻ ngơ ngác khó hiểu, tỏ ý khen ngợi đại sư đúng là đại sư, đưa ra câu đối hóc búa, người thường khó mà đối lại được.

Thôi Châu Bình chắp tay sau lưng, mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, thấy tình thế chuyển hướng có lợi cho mình trong lòng thầm đắc ý, ngửa cái mặt như bí ngô lên trời bước đi thong thả nói:

- Các vị tài tử văn nhân, Thôi gia lấy văn để lập thân, câu đối trên ai có thể đối lại?

- Thạch công tử tài cao học rộng, mời Thạch công tử đối đáp! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Thạch công tử làu kinh sử, nhất định có thể mang đến cho chúng ta sự ngạc nhiên thú vị.

...

Thạch Đầu Trù chờ mọi người nịnh bợ xong thở phào nhẹ nhõm mỉm cười nhìn mọi người gật đầu nói:

-Nếu đã như vậy, ta thả con tép, bắt con tôm, múa rìu qua mắt thợ làm trò cười cho mọi người vậy.

Hắn hắng giọng đáp:

- Quá cửu uyển, kình tửu oản, tửu oản thất cửu uyển, cửu oản cửu oản! (qua chín uyển, nâng bát rượu, cầm bát rượu đi hết chín uyển, hồi lâu tiếc bát rượu!)

* Uyển; đơn vị tính diện tích đất đai thời xưa. 1 uyển = 30 mẫu Trung Quốc.

Mọi người nghe xong gật đầu, vỗ tay như sấm trầm trồ khen ngợi, Trần Tiểu Cửu tuy rằng không biết học thức của Thạch Đầu Trù cao thấp như thế nào, nhưng nghe câu đối vừa rồi thì biết rõ tiểu tử này là người có thực tài, thơ phú như gấm dệt. Hắn lạnh lùng thầm đoán được giữa y và Thôi Châu Bình, đã ngấm ngầm cùng liên thủ thành đồng minh, trong lòng cười nhạt. Thôi Châu Bình ơi Thôi Châu Bình, người đừng tưởng như thế là thoát khỏi bàn tay của ta? Hừ… Đừng hòng!

Thạch Đầu Trù mỉm cười bước đi thong thả nói:

- Ta đối một câu qua loa như vậy tuy chỉnh về vần luật, mặc dù ý còn kém, nhưng cũng có thể thấy có tứ. Mời các vị công tử tiểu thư phía dưới cũng ra một vế đối xem sao?

Nói rồi ánh mắt lập tức hướng về hướng Phan Tường nói:

- Phan huynh tài hoa vô biên, không ai không biết, bắt đầu từ huynh đối trước nhé!

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Phan Tường chờ đợi, Trần Tiểu Cửu tuy biết Phan Tường là người điềm tĩnh, khiêm tốn nho nhã, nhưng không biết tài văn chương thế nào nên cũng chú ý lắng nghe.

Phan Tường đón ánh mắt của Thach Đầu Trù, hao hùng cao giọng nói:

- Tiến sơn trạch, huề thiện trai, thiện trai phóng sơn trạch, thiện tai thiện trai!

- Thạch công tử, thấy câu đối này như thế nào?

Phan Tường lạnh lùng hỏi.

Thạch Đầu Trù trong lòng thầm đáng tiếc nhưng ngoài mặt lại tán dương:

- Phan huynh tài cao, ta cảm phục bội phần!

Mục tiêu của Thôi Châu Bình không phải là Phan Tường mà hắn hận "Sài tử" và Chu Mỵ Nhi đã đối xử vô lễ và có thái độ khinh miệt "ái phi" Thôi Tư Quý của y, nên nhìn chằm chằm vào "Sài tử" Viên Tử Trình và Chu Mỵ Nhi nói:

- Hai vị tài tử giai nhân, hai vị có thể đối được không, nếu không đối được cũng không có gì phải xấu hổ, ha ha… Vế ra của Thôi Châu Bình ta cũng chẳng phải dễ đối!

Chu Mỵ Nhi cũng có thể nói là tài học xuất chúng, nhưng suốt ngày bôn ba, hao tâm tổn sức cho việc buôn bán, không có thời gian thư thái để ngâm thơ làm phú. Nghe thấy Thôi Châu Bình nói vậy trong lòng ấm ức, đỏ mặt, không biết nên đáp lại như thế nào. Chắp tay sau lưng, véo trộm Trần Tiểu Cửu một cái, nhẹ nhàng xoay người nói nhỏ:

- Đại dâm tặc, ngươi mau giúp ta!

Trần Tiểu Cửu đứng phía sau nàng, ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể nàng, lại được nàng bóp nhẹ vào người nên trong lòng nâng nâng sung sướng, nghiêng mình thì thầm nói với nàng:

- Nhị tiểu thư yên tâm, có đại dâm tặc ở đây, tiểu thư đừng hoảng sợ!

Bàn tay ngọc ngà của Chu Mị Nhi bị Trần Tiểu Cửu nắm lấy mân mê, khiến nàng bối rối, trong lúc hỗn loạn không dám giật tay ra, bên tai nàng tiếng hắn thở phì phì. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng hồng, thầm mắng quả nhiên tên chó má này không hổ với cái tên dâm tặc, vừa có cơ hội là lộ bản chất. Lần này trở về, nếu không cho hắn phải đi bốc phân, Chu Mỵ Nhi ta là con chó!

Đang lúc Chu Mị Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận, Trần Tiểu Cửu thân hình cao ráo chợt lóe ra một ý liền nói:

- Tiểu thư nhà ta học thức hơn người, ngươi mới có chút tài mọn, làm sao qua nổi mắt tiểu thư nhà ta, hay là thế này, sau này tam chưởng quầy ta sẽ thay tiểu thư đối lại, coi như giữ thể diện cho ngươi!

Thôi Châu Bình đã bị mất mặt vì hắn, biết hắn nhanh mồm nhanh miệng, nhưng về đối đáp văn chương không phải là nơi để đứa trẻ con làm xiếc chỉ biết võ mồm, nếu không có bản lĩnh và học thức, tuyệt đối không thể. Y căng thẳng, mắt rực lửa nói:

- Đừng khoác lác nữa, nếu đối được thì mau đối đi!

- Chuyện này có gì khó?

Trần Tiểu Cửu liếc mắt cười tình với Nhị Tiểu Thư, ngửa mặt nhìn cánh nhạn cô đơn trên bầu trời nói:

- Quá đồng nham, xạ đồng nhạn, đồng nhạn tễ đồng nham, thống yên đồng nhạn! (đi qua tảng đá, bắn con chim nhạn, chim nhạn chết trên tảng đá, thống thiết kêu gọi bạn!)

Câu đối chỉnh về niêm luật, ngụ ý sâu xa, mọi người vừa nghe vô cùng ngạc nhiên thú vị. Nhất là tiểu thư đồng xinh đẹp nhìn chăm chú vào bóng dáng cao ráo của hắn thấy có chút hấp dẫn.

Thôi Châu Bình nghe nói, vừa tức vừa hận, nắm chặt tay đấm vào không trung chỉ hận không đánh trúng kẻ thù, thầm thấy lợi bất cập hại, nên lòng đầy phẫn uất.

Bình Luận (0)
Comment