Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 218

Trần Tiểu Cửu thật không ngờ "Thất Tinh tụ hội" lại thực sự xuất hiện ở triều đại này, hơn nữa bố cục và quân cờ lại giống kiếp trước như đúc, không sai lệch chút nào, đây thực sự là một việc lạ có ý vị sâu xa.

Hắn nhìn bàn cờ, trong lòng hút một ngụm khí lạnh. Thất Tinh tụ hội này, phức tạp ảo diệu, kết cấu cẩn thận, nghiêm túc, là bố cục đứng hàng đầu trong giang hồ tứ đại bố cục của bảng cổ phổ, Trần Tiểu Cửu trước kia bày ra "Tiểu chinh tây", so sánh với thế cục này thì giống như là kiến gặp voi, có cảm giác ngẩng đầu thấy núi.

Lại nhìn sang hướng bên cạnh, thấy Thôi Châu Bình ở bên vẻ mặt đắc ý, mắt cao hơn trán, khi nhìn thấy bóng dáng của Trần Tiểu Cửu, ánh mắt y tụ lại một chút, trong mắt lóe ra quang mang phẫn nộ, hận thù.

Thôi Tư Quý đứng ở ngay bên cạnh y, ánh mắt giảo hoạt linh động, lộ ra một cỗ khôn khéo, không cần hỏi nhiều, người này tất nhiên là tiểu đạo đồng đóng giả không thể nghi ngờ, gã lặng lẽ hướng Trần Tiểu Cửu vươn ngón tay cái, thần sắc tràn ngập tán thưởng cùng giảo hoạt.

Giai nhân tài tử hôm nay đến đây xem náo nhiệt, có rất nhiều người hôm qua đã chứng kiến thủ đoạn cao siêu của Trần Tiểu Cửu trong Cẩm Tú đình, hiện tại lại thấy Trần Tiểu Cửu và Thôi Tư Quý hai oan gia ở cùng một chỗ, trong lòng không khỏi cảm thán, không phải oan gia không đối mặt, hôm nay lại có trò hay để xem rồi!

Chiếu theo tính cách của Trần Tiểu Cửu đương nhiên sẽ đáp lại, tất nhiên sẽ dùng tới một ít thủ đoạn mà Thôi Châu Bình không nhìn thấy được, nhưng thấy mặt mũi Thôi Viễn Sơn, loại thủ đoạn đê tiện này không tiện để thi triển ra. Hắn thấy sắc mặt Thôi Châu Bình xanh mét, bộ dáng như muốn ăn thịt hắn, âm thầm cảm thán Thôi Châu Bình có mắt không tròng, tiến lại phía trước vui cười nói:

- Thôi công tử, hôm qua gặp mặt, đàm luận không được nhiều, trong lòng rất là tiếc nuối, chúng ta là bằng hữu một hồi, hôm nay nhất định phải hảo hảo tâm sự!

Thôi Châu Bình tức giận thiếu chút nữa thổ huyết, lạnh lùng nói:

- Ngươi chỉ là tên chăn ngựa, ai là bằng hữu với ngươi? Thôi Châu Bình ta đường đường là trưởng tử Thôi gia, ân khoa cử tử, tương giao với ngươi, thế thì có khác gì làm mất thân phận của ta?

Trong lời nói hiện ra ý tức giận vô cùng.

Thôi Viễn Sơn tức giận đến chân mày dựng thẳng, âm thầm oán giận y không làm được việc lớn, mà khi trên mặt phần đông tài tử có ý không tốt, làm cho đứa con bảo bối khó chịu được, vội mịt mờ nói:

- Bình nhi, người đọc sách, lấy học vấn luận anh hùng, sao có thể để ý thân phận? Trần công tử liên tiếp xông hai quan, kiến thức học vấn, phụ thân còn phi thường sùng bái, ngươi phải hảo hảo quý trọng cơ hội nói chuyện với Trần công tử! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Nói xong liền hướng y nhướng mày nháy mắt, truyền lại ý tứ.

Thôi Châu Bình không rõ vì sao Thôi Viễn Sơn lại bênh vực cho Trần Tiểu Cửu, y căn bản không có lo lắng cho nỗi khổ tâm của phụ thân, càng không rảnh nghiền ngẫm ý tứ trong lời phụ thân nói, hừ lạnh một tiếng lại nói:

Kẻ chăn ngựa chính là kẻ chăn ngựa, hôm nay ta liền xé rách da mặt dối trá của ngươi, đem ngươi đánh trở về nguyên hình, đỡ cho ngươi càn rỡ khắp nơi, tự cho là vô địch thiên hạ, hừ… , Thôi gia là học vấn thế gia, như thế nào mà dễ đối phó?

- Câm mồm!

Thôi Viễn Sơn thấy đứa con bảo bối của lão càng nói càng thái quá, vội nói lời răn dạy, lại quay đầu vụng trộm mỉm cười với Trần Tiểu Cửu một cái, trong nụ cười bao hàm vẻ ung dung cùng bất đắc dĩ.

Trần Tiểu Cửu thông cảm cho Thôi Viễn Sơn khó xử, trong lòng nghĩ nghĩ, Thôi Châu Bình thật đúng là không biết lớn nhỏ, nhất định là từ nhỏ đã bị Thôi Viễn Sơn dạy hỏng rồi. Hắn hướng Thôi đại gia khẽ mỉm cười, hòa nhã tự giễu nói:

- Thôi công tử nói rất đúng, ta vốn chỉ là một người chăn ngựa nho nhỏ của Chu gia, luận thi từ ca phú, học vấn kiến thức, so với công tử tất nhiên là kém rất nhiều, không bằng một phần vạn của Thôi công tử, một vài tài tử ở đây đều biết nội tình, Trần Tiểu Cửu ta bái phục.

Lời ấy của Trần Tiểu Cửu nói ra làm các vị tài tử đứng ngoài quan sát rộ lên một mảnh tiếng cười, đều nhìn Thôi Châu Bình, che miệng trào phúng không ngừng, tình cảnh ngày đó bọn họ tận mắt nhìn thấy, bất kể là kiến thức hay tài văn chương, Trần Tiểu Cửu đều cao hơn Thôi Châu Bình một cái đầu, giờ phút này nghe hắn nói ngược lại như vậy, làm cho người nghe có một phen thú vị.

Thôi Châu Bình thấy ánh mắt các tài tử giai nhân đều nhìn vào y, khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng, hận không thể tìm được cái lỗ để chui xuống, Trần Tiểu Cửu ngôn từ sắc bén, giọng nói trào phúng, từng chữ từng chữ như đao, hung hăng cắm vào nội tâm y, giờ phút này, y xấu hổ và tức giận đan xen cùng một chỗ, sắc mặt càng thêm khó coi.

Y bước xuống đài, hướng về phía các tài tử đang che miệng cười trộm, giận dữ hét:

- Có gì đáng cười? Dám chê cười Thôi Châu Bình ta? Nếu các ngươi ai có bản lĩnh, dám đứng ra tỷ thí cùng ta? Thôi Châu Bình ta tự nhiên phụng bồi hắn!

Mọi người nghe nói như thế, đều không dám tiếp tục cười nữa, tuy rằng Thôi Châu Bình không đấu lại Trần Tiểu Cửu, nhưng trong mắt bọn họ hắn vẫn là cao không thể với tới, là nhân vật xa xa không thể đấu được, luận về tài học vấn, trong đám tài tử này, ngoại trừ tiểu thư đồng, không có ai có thể so sánh với Thôi Châu Bình.

Thôi Châu Bình thấy mọi người lặng ngắt như tờ, không người nào dám hô ứng chiến, trong lòng hết sức đắc ý, cảm giác mất hết thể diện vừa qua, thần thái lại khôi phục một phần kiêu ngạo. Y chỉ vào mọi người, thân hình ngông cuồng nói:

- Các ngươi nghe cho rõ, nếu các ngươi không dám ứng chiến, liền thành thành thật thật đứng ngoài quan sát, hôm nay, Thôi Châu Bình ta phải giết gà dọa khỉ!

Lời nói vừa ra, cả trường chấn kinh.

- Làm càn! Lớn mật!

Thôi Viễn Sơn tức giận hầm hầm tiến lên khiển trách, Thôi Châu Bình thấy phụ thân thực sự túc giận, hừ mạnh một tiếng, không phục về lại chỗ ngồi.

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, khẽ mỉm cười nói:

- Thôi đại gia không nên tức giận, ta chỉ là một kẻ chăn ngựa, lệnh công tử đem ta so sánh thành con gà con, không hại gì cả! Chỉ có điều các vị học sinh đa số xuất thân con nhà quyền quý, lệnh công tử đem bọn họ so sánh thành hầu tử, chỉ e không thỏa đáng?

Lời nói của hắn lập tức đánh trúng điểm yếu của các vị học sinh, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt phẫn nộ khinh miệt, sĩ khả sát bất khả nhục, tài học vấn không bằng ngươi thì phải chịu uất khí của ngươi sao? Phẩm hạnh của Thôi Châu Bình so với phụ thân này quả là một trời một vực.

Thôi Viễn Sơn vẻ mặt xấu hổ, hung hăng trừng mắt nhìn Thôi Châu Bình một cái, như có một loại oán trách chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ một câu nói mà đắc tội với người đọc sách trong thiên hạ, cuộc mua bán này tính thế nào cũng đều là lỗ quá lớn. Lão vội vàng chạy lại chỗ đám người, vội vàng hòa giải nói:

- Chư vị tài tử chớ trách, khuyển tử tâm địa thiện lương, trong khi bực bội có nói mà không suy nghĩ, mong các vị tài tử thứ lỗi!

Nói xong cung kính bái một cái thật sâu.

Mọi người thấy Thôi Viễn Sơn một thế hệ đại nho hạ mình cầu hiền như thế, càng so sánh với Thôi Châu Bình, đúng là kém xa ngàn dặm, trong lòng sinh ra ý khinh thường.

Trần Tiểu Cửu thấy tràng cảnh xấu hổ, thương cảm cho Thôi Viễn Sơn khó xử, vội giảng hòa nói:

- Thôi đại gia, một canh giờ không nhiều, đệ tam quan này, còn mời ngài đưa ra quy củ đi!

Thôi Viễn Sơn nét mặt già nua đỏ bừng, lấy lại một chút tâm tình nói:

- Đệ tam quan là thi về kỳ nghệ, bài cục này là lão tổ tông tự mình sắp xếp ra, tên là "Thất Tinh tụ hội", chiêu pháp lặp lại, tinh diệu vô cùng!

Các tài tử lộ ra vẻ mặt từ chối cho ý kiến. Thôi Viễn Sơn lại nói:

- Các vị tài tử đã nghe qua ở trong Túy Hương lâu, Hồng Hạnh cô nương từng xuất ra một bài cục tên là "Tiểu chinh tây"? Bàn bài cục này hiện đã lưu truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, các ngươi có khả năng giải được không?

Các vị tài tử đều lắc đầu, thầm hận chính mình tài học thổ thiển.

Thôi Viễn Sơn thấy mọi người thần sắc ủ rũ, chân thành nói:

- Bài cục "Tiểu chinh tây" được truyền lưu sớm nhất là từ tay Hàn Mặc Tuân Hàn đại gia, Hàn đại gia cũng không thể phá giải đươc thế cục này, ta cũng may mắn được nhìn thấy nhớ kỹ bài cục này, về đến nhà khổ tâm suy nghĩ mười ngày, vừa rồi mới đem bài cục này giải cho ra được, ván cờ có lối suy nghĩ khéo léo, thường ở nơi sơn cùng thủy tận mới tìm được hy vọng, thật là làm cho người xem tán thán!

Các tài tử biết rõ bàn bài cục này lợi hại, ngay cả Hàn Mặc Tuân cũng không giải được, khó khăn to lớn trong này có thể thấy được, mà Thôi Viễn Sơn có thể giải được thế cục này, đủ thấy Thôi gia học giả uyên thâm, cũng không phải là hư danh.

Thôi Viễn Sơn thấy vẻ mặt mọi người kinh ngạc, lại chỉ vào bài cục ở mặt trên bình phong nói:

- Mà lão tổ tông bày ra "Thất Tinh tụ hội" khiến ta khổ tâm suy nghĩ một tháng, không ngờ không có đầu mối, nếu không phải sau này lão tổ tông viết đáp án cho ta, chỉ sợ kiếp này ta cũng không thể giải được bài cục này!

Trong ngôn ngữ có chút hiu quạnh và thương cảm không nói nên lời.

Mọi người nghe được, lấy kỳ nghệ cao siêu của Thôi Viễn Sơn, không ngờ không giải được bài cục này, trong lòng thầm than, Thôi gia lão tổ thật đúng là thần nhân vậy! Không khỏi hướng tới bài cục nhìn vài lần, lại hung hăng lắc đầu, tên chăn ngựa nho nhỏ này, chẳng lẽ còn lợi hại hơn Thôi Viễn Sơn? Hơn phân nửa là dữ nhiều lành ít, vô công mà về!

Thôi Viễn Sơn tựa như thâm ý liếc Trần Tiểu Cửu một cái, thấy hắn không vội không nóng nảy, không kinh không loạn, trong lòng âm thầm kinh ngạc, ho nhẹ một tiếng sang sảng nói:

- Người phá quan cầm quân hồng, từ khi bắt đầu kiên trì đến hết hai canh giờ hoặc thắng, đều tính là phá quan thành công, Trần công tử, ngươi đã rõ chưa?

Nói đến chỗ này, tên Thôi Tư Quý giả đã đem hương châm lên, khói nhẹ lượn lờ, phong cách cổ kính đột nhiên sinh ra, thời gian từng chút một trôi qua theo tàn hương.

Mọi người quá sợ hãi, hai canh giờ? Một bài cục như thế, ai có thể giải được trong vòng hai canh giờ? Cho dù là quỷ thần cũng không thể!

Trần Tiểu Cửu khẽ mỉm cười, giống như có thâm ý dừng ở đại bài cục, trong miệng phong khinh vân đạm nói nhỏ:

- Thời gian còn dài, trước mắt cứ nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi một chút!

Mọi người nghe được lời ấy, ngơ ngác nhìn nhau, trợn mắt há mồm.

Bình Luận (0)
Comment