Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 219

Đây là một tên kiêu ngạo tự phụ như thế nào? Hai canh giờ, trong nháy mắt thời gian sẽ nhanh chóng mà qua, mà Trần Tiểu Cửu ngươi, còn dám làm bộ như thế, chẳng lẽ không biết "Thất Tinh tụ hội" khó giải lắm sao?

Các tài tử trong lúc nhất thời đều nghị luận, có kẻ liên tục lắc đầu, có kẻ thì ra sức ủng hộ Trần Tiểu Cửu sáng tạo kỳ tích.

Tiểu thư đồng tay nắm chặt hàng rào, đôi mắt đẹp quét qua lại trên người Trần Tiểu Cửu, trong mắt tràn đầy nhu tình, lời nói quan tâm của Trần Tiểu Cửu khiến nội tâm bị tàn phá của nàng phát lên một tia rung động, cảm giác này rất ấm áp thích ý, từ trước đến giờ cũng chỉ cảm nhận được ở trên người ca ca . Nhưng ca ca bận rộn nhiều việc, ít có thời gian cùng nàng chơi đùa. Trần Tiểu Cửu lời nói khôi hài, như mộc xuân phong, với lại thần sắc khi nói ẩn chứa tình ý nồng đậm, làm cho người ta không thể không vui vẻ tình cảm ái mộ trong lòng.

Trái tim nhỏ bé của nàng nhảy loạn, đôi mắt sáng nổi lên gợn sóng, tình cảm chân thành nhìn chăm chú vào bóng dáng thẳng tắp thon dài của Trần Tiểu Cửu, vừa lúc gặp ánh mắt sắc bén của hắn, làm cho nàng từng trận mê muội, nét ngượng ngùng trong mắt hiện lên, vội vàng cúi đầu xuống, trên mặt đỏ ửng hạnh phúc.

Đại ca ca và tiểu muội muội, ngay trong Trích Tinh lâu công khai liếc mắt đưa tình, làm cho các vị tài tử ngạc nhiên thán phục. Tiểu tử này, không lo lắng xông quan, lại đến khiêu khích giai nhân, thật làm cho người ta phẫn hận ghen tỵ. Viên Tử Trình hai mắt nghiêm nghị, nhìn sang trái phải, một mảnh hàn ý xơ xác tiêu điều, các vị thư sinh văn nhược nhượng bộ lui binh, không dám đối diện ánh mắt này.

Trần Tiểu Cửu ngồi ở trên ghế, tuy rằng hơi hơi mỉm cười, nhìn thì là nghỉ ngơi, kỳ thực trong lòng cũng tưởng tượng ra một bàn cờ thật lo, bài cục "Thất Tinh tụ hội" được bày ra rõ ràng trong đầu hắn.

"Thất Tinh tụ hội" giống như tiếng vang, ở kiếp trước là một danh cục kinh điển được truyền lưu ngàn năm, trong đó sát phạt quyết đoán, xe binh đại chiến, tuy rằng truyền lưu thiên cổ, nhưng vẫn sinh sôi không ngừng.

Hắn là một tên thiên tài tuyệt đỉnh, nhưng đối với hắn mà nói, hắn luôn luôn có trọng trách gian khổ mà vĩ đại. "Thất Tinh tụ hội" lợi hại ở chỗ là nó biến hóa không thể tính toán được, hắn từng dùng loại máy tính nhanh nhất, phần mềm tốt nhất tiến hành hóa giải, nhưng lấy lực tính toán trứ danh của máy tính, giải ra kết quả rất buồn cười, cho dù là hài đồng năm tuổi, cũng sẽ cười đến rụng răng. Xét đến cùng, nguyên nhân là ở chỗ "Thất Tinh tụ hội" là một vòng tuần hoàn không đáy, khi máy tính tính toán đến mức tận cùng, sẽ tiến vào một vòng tuần hoàn, kể từ đó, thời gian càng dài, cho ra kết quả lại càng kém!

Trần Tiểu Cửu trong lòng biết rõ, kiếp trước lúc hắn nhàm chán đã nhiều lần hóa giải "Thất Tinh tụ hội", biết rõ chỗ quỷ dị và kỳ diệu trong đó, nếu muốn nghiên cứu càng sâu một chút, thì quan trọng nhất là một chữ "Ngộ".

Lấy hiểu biết của hắn về "Thất Tinh tụ hội", có thể nói là có chút tinh thâm, thấy rõ tỉ mỉ. Nhưng bởi vì bàn cờ này không có điểm mấu chốt, kết quả không cố định, kết cục liền không thể đoán trước, hơn nữa lão tổ tông Thôi gia cũng là một nhân vật lợi hại, từ hai ải trước đã nhìn ra chỗ độc đáo của lão, luận kiến thức cùng thủ đoạn, gần như có thể ngang bằng với mình, một nhân vật trọng yếu như thế, không ai dám không tôn trọng?

Thôi Viễn Sơn lén lút đi đến cạnh Thôi Châu Bình, thấp giọng quát:

- Nghịch tử, ít làm mất mặt cho ta, Trần Tiểu Cửu là nhân vật cực kỳ lợi hại, ngàn vạn lần chớ nên gây sự với hắn!

Thôi Châu Bình thấy phụ thân răn dạy như vậy, trong lòng càng thêm hận Trần Tiểu Cửu, khuôn mặt đáng ghê tởm bởi vì phẫn nộ trở nên càng thêm dữ tợn đáng sợ. Từ xưa đến nay người ta vẫn hướng về thân nhân không hướng về người ngoài, đứa con bảo bối bị ủy khuất, ngươi lại cố tình nói tốt cho người ta, ngươi là phụ thân kiểu gì vậy?

Hắn càng nghĩ càng giận, gân xanh đầy mặt, không thể nào phát tiết, đột nhiên linh cơ vừa động, một chủ ý tà ác nảy lên trong lòng. Y thay một khuôn mặt tươi cười, trong mắt tràn đầy hào quang vui sướng nói:

- Cha, con biết sai rồi, mọi sự lấy hòa thuận làm trọng, con muốn cùng Trần Tiểu Cửu kết giao một chút!

Thôi Viễn Sơn là một trưởng giả trung hậu, nghe lời nói ấy, trong mắt cười đến nở hoa, đắc ý vuốt chòm râu, thầm nghĩ đứa nhỏ này quả nhiên đã trưởng thành.

Thôi Châu Bình phân phó cho gã Thôi Tư Quý giả mạo bưng tới hai chén trà xanh, y đi đến một nơi bí mật, thấy không có người phát hiện, từ trong tay áo xuất ra một bao xuân dược. Xuân dược này là hợp hoan tán, dược tính mạnh hơn, sau khi dùng, trong lòng khó chịu, nếu không nhanh chóng phóng thích, nhẹ thì cả đời không thể cử động, nặng thì thất khiếu đổ máu mà chết. Thuốc này vốn là ngày thường y và đám hòa thượng giả hay chơi đùa, hiện giờ nếu dùng trên người Trần Tiểu Cửu, sẽ xuất hiện dạng hiệu quả kích tình như thế nào?

Y nghĩ đến chỗ đắc ý, một tia lo lắng cũng bị quét bay đi, bàn tay run run một trận, liền đem bao hợp hoan tán thả vào ly nước.

Y phân phó Thôi Tư Quý bưng nước chè xanh cùng hắn đi đến gần Trần Tiểu Cửu, mặt mày hớn hở, tươi cười như hoa noi:

- Trần huynh, ngươi với ta không đánh nhau thì không quen biết, hôm qua ta đã đắc tội nhiều, Trần huynh đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần không nên phiền lòng.

Mặt trời chẳng lẽ mọc ở phía Tây? Lấy cách đối nhân xử thế kiêu ngạo ương ngạnh của y, sẽ không chuyển biến nhanh như vậy chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trần Tiểu Cửu nhất thời không hiểu được suy nghĩ của Thôi Châu Bình, vẻ mặt giả bộ được sủng ái mà lo sợ nói:

- Thôi huynh, huynh nói như thế, ta thực không nhận nổi, ta chỉ là một kẻ chăn ngựa, mà huynh là ân khoa cử tử, hai ta hơn kém như trời với đất, tương giao với huynh, chẳng phải là làm cho thân phận huynh hạ thấp, không thể được!

Mọi người thấy cảnh tượng như vậy, đều vỗ tay tán thưởng, thầm nghĩ Thôi Châu Bình tuy rằng không có chừng mực, nhưng là co được giãn được, trong lòng có ý ca ngợi, trong mắt Thôi Viễn Sơn cũng tràn ngập nước mắt trong suốt, thầm nghĩ Thôi Châu Bình chỉ có làm như vậy, mới có thể đảm đương tốt Thôi gia, gánh vác trách nhiệm trọng đại.

Thôi Châu Bình che dấu phẫn nộ của mình, trong mắt tràn đầy hào quang vui sướng, nho nhã lễ độ cầm lấy chén trà, đưa một chén cho Trần Tiểu Cửu nói:

- Trần huynh, tới, chúng ta lấy trà thay rượu, uống xong chén trà này, ân oán hai người chúng ta xóa bỏ, từ nay về sau, kết thành huynh đệ!

Từ ngữ tha thiết, tình nghĩa nồng đậm, thấm nhuần tâm sự, làm người ta không kìm được cảm động, lệ nóng tuôn dài. Các vị tài tử đều cố sức vỗ tay, Thôi Viễn Sơn lại kích động đến nước mắt tung bay, có đứa con như thế, mới có thể vì Thôi gia làm rạng rỡ tổ tông.

Chỉ có trong mắt tiểu thư đồng ẩn hàm thần sắc cảnh giác, đôi mắt đẹp đảo qua lại trên người Thôi Châu Bình, giống như muốn nhìn thấu mưu kế trong đó. Nàng vừa định mở miệng nhắc nhở, thanh âm lạnh lùng của Viên Tử Trình truyền đến:

- Không cần lo lắng, Trần Tiểu Cửu nhân trung long phượng, tự hắn sẽ có biện pháp đối phó, tiểu thư không cần quan tâm!

Trần Tiểu Cửu nhìn chén nước chè xanh, liếc mắt đã thấy trong mắt tên mạo danh Thôi Tư Quý hiện ra một tia giảo hoạt, khóe miệng cũng nhếch lên mỉm cười, trong lòng rốt cục cũng hiểu được ý tứ của Thôi Châu Bình. Hắn mỉm cười với Thôi Châu Bình nói:

- Thôi huynh tình nghĩa thắm thiết, Tiểu Cửu rất là cảm động. Cũng tốt, uống chén trà này xong, chúng ta liền hóa thù thành bạn, thân như một nhà!

Hắn tiếp nhận chén trà, đưa nhanh tới miệng liền chuẩn bị uống hết.

Thôi Châu Bình tươi cười dối trá trong lòng ẩn chưa lửa giận bừng bừng, mắt thấy chuyện sắp đại công cáo thành, trong lòng âm thầm vui sướng, chỉ cần hắn uống xong, sẽ động dục. Hỏa dục khó nhịn, sẽ xấu mặt trước mọi người, làm gì còn tâm tư phá giải ván cờ này?

Trần Tiểu Cửu ngửa đầu muốn uống hết, bỗng nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm Thôi Châu Bình nói:

- Thôi huynh, cổ áo ngươi bị làm sao vậy, để ta sửa lại cho ngươi một chút!

Hắn buông chén trà ra, sau đó vì muốn giở trò, thân thiết vì Thôi Châu Bình sửa sang lại cổ áo, tràng diện thật thân thiết, làm cho chúng tài tử cảm thán thế sự khó liệu, một khắc trước là oan gia như thế nào lại biến thành bằng hữu nhanh như vậy?

Thôi Châu Bình vốn ăn mặc đúng mực, cổ áo ngắn gọn rộng rãi, đôi bàn tay to của Trần Tiểu Cửu cao thấp tung bay, làm cho y rất khó chịu, trong lòng phiền muộn, trên mặt giả vờ cười nói:

- Trần huynh, hảo ý tâm lĩnh, hay là để ta tự sửa đi!

Trần Tiểu Cửu muốn nghe chính là những lời này, vội vàng giơ tay tiếp nhận hương trà trong tay Thôi Châu Bình, thừa dịp hắn cúi đầu sửa sang lại cổ áo, vụng trộm đem hai chén trà xanh đổi lại vị trí, Trần Tiểu Cửu và tên mạo danh Thôi Tư Quý liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng lộ ra nét tươi cười tà ác. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Thôi Châu Bình thật vất vả sửa sang lại cổ áo, giơ tay bưng chén trà thơm mát lên trước mắt nói:

- Tới, Trần huynh, tình huynh đệ chân thành, đều ở trong chén trà!

Trong mắt Trần Tiểu Cửu lộ ra hào quang cảm kích, đưa chén trà lên trước mặt, uống một hơi cạn sạch, mọi người nhìn thấy đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Ánh mắt Thôi Châu Bình lộ ra hào quang ngoan lệ, chậm rãi đem chén trà cho vào miệng, trong lòng cười lạnh, Trần Tiểu Cửu, ta há lại dễ đối phó như vậy, việc hôm nay, tất sẽ làm ngươi cả đời khó quên.

Bình Luận (0)
Comment