Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 269

Trần Tiểu Cửu tuy rằng biết rõ những lời Nguyệt Thần nói đều là giả dối, nhưng thấy bộ dạng gợi cảm quyến rũ đó của ả, thật sự cảm thấy thèm nhỏ dãi, hắn cố kìm ngọn lửa đang cháy trong lòng, chầm chậm đi đến bên cạnh ả, nắm chặt cánh tay trằm mềm mại, đỡ ả lên.

Nhưng Nguyệt Thần bị thương nặng, cả người mệt mỏi, không tự chủ được dựa vào vai của Trần Tiểu Cửu.

- Nguyệt Thần tỉ tỉ đang quyến rũ ta sao?

Trần Tiểu Cửu luồn tay ra sau ôm lấy vòng eo của ả, đôi bàn tay to không tự chủ được luồn lên bầu ngực đầy đặn cứng chắc. Khi sờ vào, vô cùng ấm áp mềm mại, cảm giác thích thú.

Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực căng tròn của ả, ngửi mùi hương trên người ả phát ra, trong lòng rung động, không tự chủ được nói nhẹ vào tai ả:

- Nguyệt Thần tỉ tỉ, thân hình của tỉ thật bốc lửa, nếu như tỷ ở Túy Hương Lầu tiếp khách, Trần Tiểu Cửu ta sẽ là người đầu tiên tìm đến tỉ.

Nguyệt Thần dưới sự sờ soạng vuốt ve của Trần Tiểu Cửu, thân hình đẫy đà đột nhiên run lên, khuôn mặt đỏ ửng, ả khẽ xoay người, ngoái đầu lại cười nói:

- Tiểu lang quân, ngươi quả nhiên đa tình, ta là sư phụ của Hồng Hạnh, ngươi cũng dám làm như vậy với ta, cũng thật là to gan.

- Nguyệt Thần tỉ tỉ sao lại trở nên ngại ngùng vậy, hay là cả người ngứa ngáy, động tình rồi?

Thành Tây không để ý tới bộ dạng làm gia vẻ của Nguyệt Thần, đôi tay vẫn cứ lần mò vuốt ve bộ ngực đầy đặn căng tròn của ả.

- Tiểu lang quân thủ pháp độc đáo, vuốt ve khiến ta thật thoải mái dễ chịu, ta có chút luyến tiếc không nỡ rời khỏi ngươi. Nguồn truyện: TruyenGGG.Com

Nguyệt Thần si mê quyến rũ cười, đột nhiên cúi đầu xuống, há to miệng, cắn xuống cổ tay của Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu đau đớn, hừ lạnh một tiếng, nhưng không dừng lại, đôi bàn tay to bóp mạnh bầu ngực đẫy đà của ả, dường như muốn bóp vỡ vậy.

Nguyệt Thần cau mày, nén chịu từng trận đau đớn từ bộ ngực căng tròn truyền đến. Ả tuyệt không chịu thua, càng cắn mạnh xuống. Còn Trần Tiểu Cửu lại không hề có chút thương tiếc, càng bóp mạnh bầu ngực căng tròn mềm mại khiến nó biến dạng. Cho dù như vậy, hắn vẫn không cảm thấy hết hận, sự oan ức uất hận trong lòng vẫn không được giải tỏa ra hết được, liền há to miệng, cắn vào chiếc cổ trắng mịn mềm mại của ả.

Nguyệt Thần rên rỉ vì đau đớn, hàm răng vẫn bướng bỉnh không chịu khuất phục cắn chặt lấy, tuyệt không nhả ra. Hai người cùng ôm chặt lấy nhau, xa xa nhìn lại, giống như một đôi tình nhân thân mật vậy.

Một trận đại chiến kéo dài hồi lâu, Nguyệt Thần không còn lực chống đỡ, rốt cuộc phải chịu thua trước, nhả ra không cắn nữa. Đôi mắt quyến rũ của ả nhìn lên, có chút oán giận nói:

- Ngươi thật là tàn nhẫn, đối với một mỹ nhân yểu điệu xinh đẹp như ta, không ngờ lại ra tay mạnh như vậy, thật là ngoài dự đoán của ta.

Trần Tiểu Cửu ngoác miệng, nhìn xuống vết răng vừa mới lưu lại trên chiếc cổ trắng mịn của Nguyệt Thần, thô tục cười:

- Cho dù ta có tàn nhẫn đến đâu, cũng không ác độc bằng Nguyệt Thần tỉ tỉ, không ngờ nhẫn tâm chia rẽ ta và Hạnh Nhi.

- Ta nghĩ đi nghĩ lại, đối với loại logic chết tiệt của tỉ, không hề đồng ý.

Hắn mặc dù đã nhả miệng ra, nhưng đôi bàn tay to vẫn sờ soạng trước ngực của Nguyệt Thần, giải phóng lửa giận trong lòng.

- Còn không mau bỏ tay ra? Lẽ nào muốn ta cắn cho một cái thật mạnh nữa sao?

Nguyệt Thần tức giận nói.

- Ngươi là chiến lợi phẩm của ta, là tù binh của ta, ta muốn muốn làm gì thì làm? Ngươi có thể làm khó dễ được ta?

Trần Tiểu Cửu không để ý tới Nguyệt thần miệng cọp gan thỏ, tay càng bóp mạnh hơn, sấc lược nói:

- Còn nữa, vừa rồi ta không cẩn thận bóp mạnh khiến ngươi đau đớn, thật sự rất đau lòng, bây giờ ta phải nhẹ nhàng vuốt ve, để làm dịu vết thương đó. Chậc chậc..., lẽ nào ngươi không cảm thấy dễ chịu sao?

- Hỗn xược. Còn may không buông ta ra.

Nguyệt Thần vẻ mặt giận dữ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Trần Tiểu Cửu, chất vấn nói:

- Ngươi luôn miệng nói yêu Hạnh Nhi, nhưng ngươi lại lăng nhăng không chung thủy, không tôn trọng thân thể của ta, lẽ nào đây chính là tình yêu đối với Hạnh Nhi hay sao? Đàn ông, quả nhiên không có ai tốt cả, những gã đàn ông thối trên đời này, chết hết đi mới tốt.

- Tình yêu của ta, đồ chết tiệt, cao cao tại thượng, tự cho là đúng Nguyệt Thần có thể lý giải được sao?

Trần Tiểu Cửu quay người lại, một tay nâng cằm của Nguyệt Thần lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mắt ả, từng chữ từng chữ nói:

- Nếu như ta không yêu Hạnh Nhi, sao lại có thể không sợ sống chết, lấy hết bản lĩnh đến Khôn long đàm gặp nàng? Nếu như ta không yêu Hạnh Nhi, hừ..., ngươi, Nguyệt Thần, Nguyệt Thần cao cao tại thượng còn có thể sống trên thế giới nhiều màu sắc thế này nữa không?

- Tất cả những điều này, tỉ hiểu không? Mẹ kiếp, tỉ hiểu không?

Trần Tiểu Cửu bóp mạnh chiếc cổ trắng mịn của Nguyệt Thần, kích động nói. Từ khi hắn có được nội lực của tứ đại hoa đán, cho dù không có vận công, khí lực cũng không hề tầm thường.

Nguyệt Thần bị Trần Tiểu Cửu hành hạ, khó thở, khuông mặt xinh đẹp đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy phẫn hận và tuyệt vọng.

Trần Tiểu Cửu lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mặt Nguyệt Thần, khẽ cười nói:

- Bản tiểu lang quân thất lễ, ta xin dâng một nụ hôn, làm bồi thường.

Hắn nói được làm được, không để ý đến sắc mặt hoảng sợ xuất hiện trên khuôn mặt của Nguyệt Thần, há miệng rồi mút chặt lấy đôi môi mềm mại của Nguyệt Thần, rồi cắn mạnh một cái, chậc chậc thở dài nói:

- Nguyệt Thần à Nguyệt Thần, từ giờ trở đi, tỉ còn là Nguyệt Thần cao cao tại thượng nữa sao? Bộ ngực đầy đặn căng tròn của tỉ bị ta sờ qua, chiếc cổ trắng mịn của tỉ bị ta cắn qua, ngay cả đôi môi mềm mại ướt át kiều diễm của tỉ cũng bị ta hôn qua. Chậc chậc..., trên người tỉ tất cả các bộ phận đều có mùi hương của ta, từ giờ trở đi, tỉ còn có tư cách gì ra vẻ thanh cao, còn giả vờ nữa không?

Nguyệt Thần nghe mà ngẩn người ra, trong giây lát sắc mặt biến sắc, khóc rống lên, giận giữ hét:

- Ta thực hận không giết được ngươi, không, trước khi giết chết ngươi, phải hành hạ tra tấn ngươi cho sướng tay đã, bàn tay ngươi chạm vào người ta, ta sẽ đem thuốc độc mà Nguyệt phái đặc chế ra phun lên tay ngươi, khiến cho bàn tay ngươi thối rữa thành giòi. Miệng của ngươi cắn qua cổ của ta, ta sẽ nhổ sạch hết răng của ngươi, sau đó bỏ đói ngươi 7 ngày 7 đêm, rồi cho chiếc màn thầu cứng như đá như sắt nhét vào mồm ngươi, khiến ngươi muốn ăn cũng không thể nào nuốt nổi được. Lưỡi của ngươi chạm vào môi ta, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi rồi làm món nhắm rượu. Ha hả... Có phải ngươi đã sợ rồi không?

Nguyệt Thần liếm liếm môi, uốn éo người, vô cùng quyến rũ, chỉ là đôi mắt tràn đầy sự phẫn hận, nhìn xuống khiến người khác lạnh hết cả người.

Trần Tiểu Cửu cười to, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của ả, càn rỡ nói:

- Mặc dù trong lòng ta sợ hãi, càng hận hơn hiện tại không thể giết tỉ, thỏa nỗi hận trong lòng ta. Nhưng, ta lại không thể làm như vậy được.

Bình Luận (0)
Comment