Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 270

- Vì sao? Nếu như ngươi thả ta, chẳng phải là hậu hoạn vô cùng? Hừ... ta sẽ không phải vì thế mà nương tay với ngươi.

Nguyệt Thần bĩu môi, trong tức giận toát ra sự quyến rũ chết người.

Trần Tiểu Cửu quay đầu lại nhìn Hồng Hạnh đang ngất xỉu, rồi thở dài nói:

- Hồng Hạnh là vợ yêu quý của ta, mặc dù tỉ phá hoại chuyện tốt của ta, nhưng ta yêu ai thì yêu cả những thứ liên quan đến nàng, hiển nhiên là không tiện hạ độc thủ với tỉ.

- Hừ... Đây chính là tình yêu, rõ ràng là rất hận tỷ, nhưng lại không thể giết tỷ, nhưng kẻ sát tinh như tỉ, lại không hiểu được.

Trần Tiểu Cửu mỉm cười nói.

- Không ngờ Tiểu lang quân lại là người hiểu chuyện thế gian vậy sao? Ta lại không tin.

Nguyệt Thần cười cười, bộ dạng đó hết sức mê người.

Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng:

- Tỉ nhớ kĩ, sự nhẫn nại của ta là có hạn, ngày khác nếu tỉ còn rơi vào tay ta, ta có thể tha chết cho tỉ ba lần, vượt qua ba lần, đừng có trách ta đối với tỉ lòng lang dạ sói.

Nguyệt Thần thu lại nụ cười, ánh mắt rùng mình, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Mặc dù ngươi tha cho ta, nhưng ta ngay cả một lần cũng không tha cho ngươi, sẽ rút gân của ngươi, lột da của ngươi, mới có thể làm tiêu tan mối hận trong lòng ta.

- Được lắm! Đúng là có một phần khí phách của Nguyệt Thần.

Trần Tiểu Cửu vỗ tay, ngẩng đầu nhìn lên trời, ngâm nga nói:

- Tỷ xem ánh quang lạnh lùng tuyệt đẹp thế này, đẹp không? Yên tĩnh làm sao?

Trần Tiểu Cửu không đợi Nguyệt Thần trả lời, nhắm mắt ngâm nói:

- Kiểu kiểu thanh quang hề phu tuyết,

U u thiến ảnh hề mâu trạch.

Ẩn ẩn tu sắc hề giáp vựng,

Diễm diễm yên nhiên hề dung nhan. "

Trần Tiểu Cửu nhìn Nguyệt Thần, hừ lạnh một tiếng, coi thường nói:

- Nguyệt Thần tỉ tỉ, thứ lỗi cho ta nói thẳng, mặc dù tỉ có dung nhan của Nguyệt Thần, nhưng lại không có tấm lòng của Nguyệt Thần; mặc dù tỉ có địa vị của Nguyệt Thần, nhưng lại thiếu sự điềm đạm của Nguyệt Thần, ta, Trần Tiểu Cửu, từ trong đáy lòng xem thường tỉ.

- Ngươi... đáng... chết!

Nguyệt Thần nghe thấy lời này, đột nhiên biến sắt, ả cao cao tại thượng, luôn luôn là người khác sợ ả, kính ả phục tùng ả. Nhưng đồ thối tha lưu manh trước mắt này, rõ ràng là đã cướp Hồng Hạnh của ả, không ngờ lại còn dám mạnh mồm coi thường ả, người này... quả đáng căm giận.

Hừ.. có một ngày, ta phải đánh cho ngươi ngã gục xuống đất, rồi dẫm đạp lên ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.

Đúng vào lúc này, Hồng Hạnh dưới tiếng gọi của tứ đại hoa đán đã tỉnh lại, nàng mở to mắt, thấy Nguyệt Thần bình yên vô sự, trong lòng mừng rỡ, vội vàng chạy đến xem ả bị thương thế nào.

Trần Tiểu Cửu thấy thế, có chút tự đắc liếc nhìn Nguyệt Thần một cái, ánh mắt toát lên sự khinh miệt, hắn nói với Hồng Hạnh:

- Hạnh Nhi, Nguyệt Thần tỉ tỉ bị thương rồi, không còn sức lực, nàng mau đến đỡ tỉ ấy, hài... cả người mì vị lẳng lơ, khiến ta khó chịu chết đi được.

Hắn đẩy Nguyệt Thần cho ha hả, lúc buông tay vẫn không quên bóp mạnh một cái vào bộ ngực căng tròn của ả.

- Giáo chủ...

Hồng Hạnh liếc mắt nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, rồi vội vàng đỡ lấy người Nguyệt Thần, khóc lóc nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGG.Com

- Giáo chủ, vừa rồi làm đệ tử sợ chết mất, đệ tử cứ nghĩ sẽ không gặp được giáo chủ nữa, người vẫn... vẫn còn sống... Hạnh Nhi rất vui.

Nàng nước mắt chảy ròng ròng, một bọ dạng vui vẻ.

Trong lòng Nguyệt Thần cảm động, nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, quyến rũ cười nói:

- Nhiều năm như vậy, vì các quy tắc giáo hội, ta chỉ cho phép ngươi gọi ta là giáo chủ, sau này, thay đổi quy tắc, ngươi cứ gọi ta là sư phụ thôi.

- Sư phụ...

Hồng Hạnh vô cùng thân thiết ôm chặt lấy cổ ả mà khóc, đột nhiên thấy trên cổ ả có một vết răng đầy máu tươi, thấy kì lạ liền hỏi:

- Sư phụ, sao lại có vết này?

Đôi mắt Nguyệt thần quyến rũ thoáng nhìn Trần Tiểu Cửu, lạnh lùng nói:

- Chó điên cắn

- Chó điên?

Hồng Hạnh đôi mắt đẫm lệ, vẻ mặt thắc mắc hỏi.

Trần Tiểu Cửu cũng giơ cổ tay ra, đưa ra trước mặt nàng, cười hì hì nói:

- Hạnh Nhi, ta cũng bị chó điên cắn, rất là đau.

Hồng Hạnh cầm lấy cổ tay hắn, đau lòng thổi thổi vào vết răng, xem đi xem lại nói:

- Sao vết răng lại không giống nhau?

Nguyệt Thần thẫn người, không biết trả lời thế nào, Trần Tiểu Cửu vội vàng nói:

- Hai con chó điên, một đực một cái, đang hổn hển nồng thắm để tạo ra một sinh linh mới. Nhưng không ngờ bị mùi vị độc đáo trên người Nguyệt Thần tỉ tỉ hấp dẫn, liền lao đến cắn ta và Nguyệt Thần tỉ tỉ. Rất là đáng sợ.

Trần Tiểu Cửu vỗ ngực, làm ra bộ kinh hãi, nhìn Nguyệt Thần nói:

- Nguyệt Thần tỉ tỉ, tỉ nói có đúng không?

Nguyệt Thần nghe thấy hắn so sánh mình với chó điên, trong lòng phẫn hận, nhưng bị Trần Tiểu Cửu sàm sỡ, với thân phận của ả, đành phải nhẫn nại chịu đựng, đợi sau này sẽ báo thù lại.

Ả kéo cánh tay Hồng Hạnh, nhíu mày nói:

- Hạnh Nhi, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi thị phi này, theo về giáo hội.

- Xuân Hạ Thu Đông, chúng ta đi!

Mặc dù trong lòng tứ đại hoa đán không tình nguyện, nhưng cũng không dám phản bác lại, đành phải vâng lời nghe theo.

Hồng Hạnh vừa muốn lên tiếng, Trần Tiểu Cửu nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng, kéo vào trong lòng, rồi vẻ mặt sắc lạnh nói với Nguyệt Thần:

- Hạnh Nhi là vợ của ta, nàng không được đi đâu cả, tứ đại hoa đán là nha hoàn của nàng, đương nhiên là cũng phải ở lại.

Đám người Hạ Vũ ánh mắt mừng rỡ nhìn về phía Trần Tiểu Cửu, có câu nói này của hắn, thì là cái gì cũng đều đáng cả.

Hồng Hạnh tay trái nắm lấy Trần Tiểu Cửu, tay phải đỡ Nguyệt Thần, liếc nhìn hia bên, không biết làm thế nào cho phải. Trần Tiểu Cửu thấy Hạ Hà do dự, vội vàng lắc lắc cánh tay nàng, giống như một đứa trẻ làm nũng nói:

- Hạnh Nhi, bà xã yêu quý của ta, ta không cho nàng đi.

Nguyệt thần quyến rũ cười, thầm nghĩ chỉ cần dẫn Hồng Hạnh đi, sau này sẽ nghĩ tiếp cách để làm nàng thay đổi tâm tư cũng được. Ý nghĩ lóe lên, ả nghĩ ra một cách hay, cố vận một chút nội lực còn lại, từ mồm mũi đột nhiên máu chảy ra, buồn rầu thê thảm nói:

- Hạnh Nhi, sư phụ bị trọng thương, một cây không chống vững được nhà, con thật sự mặc kệ sư phụ sao? Con không cần sư phụ nữa sao? Uổng công ta yêu thương con nhiều năm...

Ả lại nôn ra một bãi máu tươi nữa, sắc mặt tái nhợt, thật là khủng bố.

Trần Tiểu Cửu thấy ánh mắt của Nguyệt Thần lộ ra sự gian xảo giả dối, liền đoán được ả đang nói dối, bãi máu tươi này nhất định là giả vờ thôi, vội hỏi:

- Nguyệt Thần tỉ tỉ, tỉ thương nặng thế này, đi lại không tiện, vậy thì không đi nữa, tất cả cứ ở lại, chúng ta cùng nhau sống vui vẻ, chẳng phải là càng tốt sao?

Nguyệt Thần ho nhẹ một cái rồi nói:

- Việc của giáo hội bộn bề, không thể một ngày không có chủ, Tiểu lang quân nếu thật sự luyến tiếc Hạnh Nhi, thì sẽ cùng 5 người chúng ta cùng lên núi.

Ả nghiến chặt răng, khích nói:

- Nếu như ngươi thật sự yêu Hạnh Nhi, sẽ có gan cùng ta lên núi phải không?

Trần Tiểu Cửu vô cùng khinh bỉ ả, thầm nghĩ nếu như cùng lên núi với tỉ, chẳng phải là đã trúng phải gian kế của tỉ rồi sao? Tỉ nghĩ là là thằng đại ngốc đệ nhất thiên hạ sao? Hắn đảo mắt nhìn lại thì thấy Hồng Hạnh đang khóc rấm rức, khuôn mặt nhỏ bé đang dựa vào lòng của Nguyệt Thần, dường như luyến tiếc không muốn rời xa ả.

Hắn thở dài một tiếng, dĩ nhiên hiểu được kết cục ngày hôm nay rốt cục là thế nào. Giơ tay kéo Hồng Hạnh sang một bên, chân thành nói:

- Hạnh Nhi, mặc dù ta yêu nàng, nhưng ta biết nàng rất khó xử, yêu nàng sẽ không nên khiến cho nàng khó xử, vì vậy, nàng quyết định thế nào, tanh tuyệt không oán hận!

Bình Luận (0)
Comment