Trần Tiểu Cửu quỷ dị cười, hừ… Không cần phải hỏi chi tiết, lão phu nhân, Ngô Năng, Chu Mị Nhi ba người gặp nhau, chắc là vì chuyện của ta mà tiến hành đàm thoại, một khi đã như vậy, ta phải nghe lén một chút mới được.
Tuy rằng Tiểu Lục tử và Bình nhi không nghe được thanh âm bên trong, nhưng thính lực của hắn phi phàm, lại có thể nghe được rõ ràng.
Hắn nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, nghiêng tai lắng nghe, vừa vặn nghe được tiếng chén trà bị ném xuống đất, ngay sau đó, nhị tiểu thư thở phì phò khẽ kêu lên:
- Trần Tiểu Cửu, ta quyết không tha cho hắn!
Chu Ngô Năng thật thà chất phác nói:
- Nhị muội, ngươi làm cái gì vậy? Đám tài tử chó má này tiến đến chúc mừng, mà Trần Tiểu Cửu lại không biết sự tình, liên quan gì đến hắn? Đây là một chuyện hiểu lầm nhỏ, không cần để trong lòng! Đọc Truyện Online Tại TruyenGGG.Com
Chu Mị Nhi lại nói:
Trần Tiểu Cửu là gia đinh Chu gia, lại là Tam chưởng quầy chi nhánh ở thành tây, mà đã muộn thế này rồi sao còn chưa thấy hắn trở về? Trong mắt hắn còn có Chu gia hay không, có đại ca hay không, còn có ta hay không?
Chu Ngô Năng ha hả cười gượng nói:
- Nhị muội quốc sắc thiên hương, là mỹ nữ xinh đẹp một phương, trong mắt Trần Tiểu Cửu có thể không có ta, nhưng nhất định là có vị trí của Nhị muội!
Chu Mị Nhi nói:
- Đại ca, huynh lại không đứng đắn, ta có xinh đẹp hay không thì liên quan gì đến Trần Tiểu Cửu? Nói luyên thuyên bậy ba, không sợ đầu lưỡi dài ra à!
Chu Ngô Năng cười khan một tiếng, cũng không có đáp lại!
Chu Mị Nhi thở dài một hơi lại nói:
- Bây giờ, bởi vì Trần Tiểu Cửu, Chu gia chúng ta đắc tội với đám tài tử giai nhân kia, biết giải quyết thế nào đây?
- Nhị muội, đám tài tử giai nhân kia là những đứa bé miệng còn hôi sữa, chúng thật sự quan trọng như vậy sao?
Chu Ngô Năng nghi vấn nói.
- Đại ca, huynh không hiểu được đạo lý của kinh doanh! Tự nhiên là không thấy được lợi hại trong đó!
Chu Mị Nhi không đợi hắn nói xong, trách móc nói:
- Hôm nay đám tài tử giai nhân tới đây, đều là vì Trần Tiểu Cửu mà đến. Mà hắn lại không hiện thân gặp mặt, khiến cho bọn họ tức giận, nghĩ rằng Chu gia ta đem Trần Tiểu Cửu giấu đi, mà đám thư sinh đó gia thế hiển hách, không phải là con quan cũng là thương nhân, nếu đắc tội bọn họ, việc kinh doanh của Chu gia sau này sẽ gặp nhiều ảnh hưởng! Phải biết là miệng lưỡi thế gian có thể giết chết người! Việc này cần phải làm cho cẩn thận mới được!
- Mị Nhi nói cực kỳ đúng, chúng ta phải nghĩ cách xoay chuyển cục diện!
Thanh âm thản nhiên của lão phu nhân truyền ra:
- Việc này theo ý ta thì rất đơn giản, bảo Trần Tiểu Cửu ra mặt xin lỗi đám tài tử giai nhân đó. Nếu bọn họ có nói vài câu làm mất mặt hắn thì hãy bảo hắn cố chịu đựng, chỉ cần qua được cửa này, chúng ta sẽ bồi thường gấp bội cho hắn!
Chu Ngô Năng lập tức phản bác nói:
- Mẹ, việc này tuyệt đối không thể!
- Trần Tiểu Cửu là người như thế nào, trong lòng mẫu thân rất rõ ràng. Hắn rõ ràng không phạm bất cứ sai lầm gì, mẫu thân lại muốn hắn khuất thân nhận lỗi, về tình về lý, đều là không được!
Chu Ngô Năng nghỉ một chút lại nói:
- Theo ý của Ngô Năng, Trần Tiểu Cửu là gia nhân của Chu gia ta, không nói việc này không trách hắn, cho dù là hắn có đắc tội với đám tài tử kia, ta cũng muốn bảo vệ cho Tiểu Cửu không bị ức hiếp. Mẫu thân như thế nào lại hướng ra bên ngoài, ngược lại nghĩ đến sẽ đem Trần Tiểu Cửu cho người khác chế nhạo?
Trần Tiểu Cửu nghe được lời ấy, trong đầu hiện lên giọng nói và điệu cười thật thà chất phác của Chu Ngô Năng, trong lòng xuất hiện một dòng nước ấm, hừ… Tiểu tử thối này, hóa ra là vẫn giả ngu giả dại, chỉ bằng lời phân tích vừa rồi, có thể chứng minh gã là một kẻ có đầu óc.
Lão phu nhân nghiêm khắc nói:
- Ngô Năng, ta biết Tiểu Cửu có ân với ngươi, đối xử với ngươi rất tình cảm. Nhưng Chu gia chúng ta kinh doanh nhiều thế hệ, trong lòng xem trọng nhất là một chữ "Lợi", mọi chuyện đều lấy lợi ích là chính, quyết không thể lệch khỏi quỹ đạo này, nếu không liền mất căn bản của thương nhân!
Lão phu nhân tạm dừng một chút, quyết liệt nói:
- Còn nữa, Trần Tiểu Cửu tuy rằng không chịu cúi đầu nhận lỗi, nhưng hộ tịch của Trần Tiểu Cửu trong tay chúng ta. Chỉ cần chúng ta nắm lấy nhược điểm này, hắn còn không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao? Dám can đảm không nghe lời ta, ta liền cho hắn biết đến hậu quả!
Trần Tiểu Cửu nghe đến đó, trong lòng rùng mình, một cỗ hàn khí xâm nhập đến tận xương tủy, thật lâu chưa tan đi.
Chu phu nhân a Chu phu nhân, Tiểu Cửu ta làm nhiều chuyện như vậy cho Chu gia các ngươi, không ngờ các ngươi lại dám tính kế với ta. Không muốn tha? Ngươi thật sự cho mình là Phật Tổ Như Lai, ta làm cách nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi sao? Lấy quan hệ hiện tại của ta, muốn thoát ly trói buộc với các ngươi thì thật là quá dễ dàng. Nếu không phải vì ta và Chu Ngô Năng xưng huynh gọi đệ, cùng với nhị tiểu thư liếc mắt đưa tình thì ta đã sớm rời khỏi chốn thị phi này rồi.
Chu Ngô Năng nghe được lời nói của lão phi nhân, đập bàn một cái, đứng lên nói:
Con bất hiếu, lời nói của mẫu thân, Ngô Năng không dám gật bừa!
Lão phu nhân đột nhiên ngẩn ra, đôi mắt bà hơi nheo lại, tinh quang bắn ra bốn phía, nhìn chằm chằm vào Chu Ngô Năng, vẻ mặt có ý không hài lòng.
Chu Ngô Năng cất cao giọng nói:
- Con tuy rằng đối với đạo kinh doanh chỉ đọc qua một chút, nhưng Chu gia kinh doanh mấy năm nay, buôn bán khó khăn, lâm vào khốn cảnh, là vì nguyên nhân gì? Hết thảy đều là do quá mức coi trọng chữ "Lợi" này!
- Ngô Năng cho rằng, chữ "Lợi" chỉ là biểu hiện mặt ngoài thôi, kinh doanh muốn được lợi ích cần nhờ cái gì? Đó là dựa vào người, mà người sống vì cái gì? Ngô Năng nhìn ra, đơn giản là một chữ "Tình", bất kể là tình bạn, tình yêu, tình xóm giềng, tóm lại không thoát khỏi một chữ "Tình".
- Bất chấp lý lẽ!
Lão phu nhân hung hăng đặt chén trà trên mặt bàn, khinh thường một cái nói.
Chu Ngô Năng nghiêm nghị cười:
- Hài nhi lớn mật nói một câu, lấy tài năng của Trần Tiểu Cửu, có thể ở Chu gia nương thân đến bây giờ, hơn phân nửa là đối với ta có tình nghĩa! Ha hả… Còn lại đối với Nhị muội nào đó có tình cảm!
- Đại ca, huynh nói bậy bạ gì đó? Ta với Trần Tiểu Cửu thì có tình cảm gì? Nếu tiếp tục nói lung tung, xem ta xé cái miệng của huynh ra!
Chu Mị Nhi thái độ hung dữ nói.
Chu Ngô Năng có chút sở ngộ mỉm cười một chút, lại nói to :
- Tuy rằng Ngô Năng không hiểu kinh doanh, nhưng lại hiểu nhân tâm. Mấy ngày nay ta cùng Trần Tiểu Cửu cùng chung hoạn nạn, uống rượu ăn thịt, từng cùng Trần Tiểu Cửu vui cười tức giận mà mắng Hàn Mặc Tuân; từng cùng vời Trần Tiểu Cửu nói thẳng, đoạt quyền lợi trong tay của lão thất phu Mai Văn Hoa; càng cùng hắn đi tìm kiếm linh cảm, đi dạo thanh lâu, đã thành lập một mối tình cảm sâu sắc với hắn rồi, ta cũng thấy tự hào khi có một bằng hữu như hắn!
Trần Tiểu Cửu nghe được trong lòng vừa động, Chu Ngô Năng mới đúng là người có ánh mắt cao nhất Chu Gia, là người có đầu óc thông minh nhất.
Chu Ngô Năng lại cất cao giọng nói:
- Mẹ, nên dùng tình cảm, mới khiến cho Tiểu Cửu cam tâm tình nguyện vì Chu gia bày mưu tính kế mà không cần báo đáp, người cảm thấy ta nói có đúng không?
Lão phu nhân tức giận nói:
- Ngô Năng, ngươi quá trọng tình cảm, cho dù ta cầm hộ tịch chèn ép Trần Tiểu Cửu, thì hắn làm gì được? Ta cũng không tin, hắn còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta!
Chu Ngô Năng nhếch miệng cười khổ nói:
- Mẫu thân nếu cứ khăng khăng làm theo ý mình, chỉ sợ không được như ý. Kẻ bất tài này, Ngô Năng là người đầu tiên phản đối!