- Con nói gì? Ngô Năng, con khiến ta thật thất vọng…
Lão phu nhân đột nhiên vỗ bàn một cái, sắc mặt xanh mét, thở hổn hển, ngoài mạnh trong yếu nói.
- Mẫu thân bớt giận!
Chu Ngô Năng sợ tới mức vội vàng đứng lên, hai con mắt nhìn thẳng vào chén trà đang lắc lư, trên mặt hắn mặc dù có chút phiếm hồng, vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Nếu là việc khác, Ngô Năng không dám chống đối mẫu thân, nhưng chuyện này không phải nhỏ, con không thể không khuyên bảo!
- Mẹ , người có biết Tiểu Cửu kết bạn với ai không?
Chu Ngô Năng hoảng lên, gấp giọng nói.
Lão phu nhân tức giận đùng đùng nói:
- Gia đinh nho nhỏ, tuy rằng tài hoa hơn người, nhưng có thể kết bạn với cao nhân nào?
Chu Ngô Năng thở dài một tiếng:
- Mẫu thân nhầm rồi! Theo con biết được, Tiểu Cửu không chỉ qua lại thân thiết với Chung Việt, còn ngầm qua lại với Tri phủ Hàng Châu Chung đại nhân, còn có Diệp Ngâm Phong từ kinh thành tới, cùng với Tiểu Cửu thực tâm đầu ý hợp!
- Diệp Ngâm Phong là ai, chắc mẹ cũng biết? Gã là con trai trưởng của Diệp Các lão, là người tài mà triều đình trọng điểm bồi dưỡng! Hơn nữa Tiểu Cửu liên tiếp xông năm ải Trích Tinh Lâu, danh vọng càng lớn, là tấm gương cho các tài tử trong thiên hạ học tập!
Trong lòng Trần Tiểu Cửu âm thầm tán thưởng, nghiệp vụ tình báo của Chu Ngô Năng, đúng là rất khá, đưa các mối quan hệ của hắn nói ra rõ ràng. Chỉ có mấy người có giao tình không rõ ràng thì gã không biết thôi.
- Ngươi nói đều là thật?
Lão phu nhân nghe Chu Ngô Năng nói một phen, bật người đứng dậy, kinh sợ nói.
- Ngô Năng sao dám lừa mẫu thân?
Chu Ngô Năng cất cao giọng nói:
- Mẹ , chỉ bằng các mối quan hệ này, Trần Tiểu Cửu muốn thoát ly khỏi thân phận nô tịch thì dễ như trở bàn tay. Nếu mẫu thân muốn dùng nô tịch uy hiếp thì chẳng phải là từ lợn lành chữa thành lợn què, như lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng sao?
Lão phu nhân nghe được nghẹn họng trân trối nhìn, cả kinh thở ra một ngụm trọc khí, mồ hôi lạnh theo sống lưng chảy xuống dưới.
Chu Ngô Năng dụ dỗ nói:
- Tiểu Cửu là người trọng tình nghĩa, trong lúc nguy cấp, dũng cảm đứng ra, mấy lần giúp con hóa hiểm thành an. Ngay cả Nhị muội, cũng không phải từng nhận qua ân huệ của Tiểu Cửu sao? Nhị muội, ngươi hãy nói cụ thể tình hình đi chứ!
Mị Nhi, trước kia có chuyện gì xảy ra? Ngươi chịu thiệt thòi mà không nói cho mẫu thân nghe!
Lão phu nhân nhìn chằm chằm Chu Mị Nhi, trong mắt tràn đầy thần sắc quan tâm.
Chu Mị Nhi đỏ mặt lên nói:
- Hôm qua con được Thôi gia mời đến Cẩm Tú đình luận thi phú với các vị tài tử, không nghĩ tới ở chợ bán thức ăn lại gặp đám côn đồ Vương Đại Đầu.
- Tuy rằng con dẫn theo võ phu Lưu Tứ, nhưng cũng không đánh lại được, Lưu Tứ bị Vương Đại Đầu mang theo mấy chục người đánh cho gần chết. Sau đó Trần Tiểu Cửu xuất hiện giải trừ nguy hiểm!
Chỉ có điều nàng chỉ nói một phần, còn chuyện Trần Tiểu Cửu thừa dịp vụng trộm chiếm tiện nghi của nàng, bất kể thế nào nàng cũng không dám nói trước mặt lão phu nhân, đành phải để trong bụng, chờ hắn trở về rồi tìm cơ hội trả thù.
- Trần Tiểu Cửu không có võ công, hắn làm sao mà giúp được ngươi?
Lão phu nhân ngạc nhiên nói.
Chu Mị Nhi lắp bắp nói:
- Tuy rằng hắn không biết võ công, nhưng trùng hợp lúc đó có Củi khô và đám người Anh Mộc ở đây, những người này đều có giao hảo với hắn, một đám liền xông lên đem Vương Đại Đầu chế phục, sau đó lại đưa bọn chúng đến quan phủ xử lý!
- Ngươi nói Trần Tiểu Cửu và bang Củi khô có quan hệ với nhau?
Lão phu nhân thở phào một cái, nghẹn họng trân trối nói.
Chu Ngô Năng tiếp lời nói:
- Đúng vậy, hơn nữa không phải là mới có quan hệ, trong lòng ta thậm chí lớn mật đoán rằng, Long Nhị bị giết, rất có thể Tiểu Cửu chính là người phía sau màn ra tay!
- Hơn nữa, Tiểu Cửu mơ hồ có quan hệ với lão ăn mày Phan Tường, cũng không biết quan hệ như thế nào!
Trần Tiểu Cửu nghe nói lời ấy, vươn ngón tay cái, âm thầm tán thưởng:
- Cao, thật sự là cao!
Chu Ngô Năng thoạt nhìn tuy rằng vừa béo lại vừa ngốc, không nghĩ tới không ngờ nhìn xa trông rộng như vậy, thật sự làm cho người ta không tưởng tượng được.
- Người này quả nhiên sâu không lường được!
Chu lão phu nhân bưng chén trà lên, muốn uống miếng nước cho đỡ sợ, nhưng cánh tay lại có chút không nghe lời, không cầm chắc được, chén trà không ngờ rơi xuống trên mặt đất, bọt nước văng khắp nơi.
Trong nháy mắt bà như già nua rất nhiều, mắt nhìn xuống mặt đất có một bãi nước ướt sũng, buồn bã nói:
- Nước đổ khó hốt! Chẳng lẽ ta thực sự làm sai rồi sao?
Chu Ngô Năng cười nhìn lão phu nhân nói:
- Mẹ , người không cần bi quan như vậy, Tiểu Cửu đa tài, có được nhiều mối quan hệ như vậy, chẳng những không phải tổn thất của chúng ta, ngược lại là phúc khí của chúng ta ddos+
- Lời ấy có ý gì?
Lão phu nhân thắc mắc.
Chu Ngô Năng thề son sắt nói:
- Tiểu Cửu mười phần là người trọng tình nghĩa, nếu không hắn đã không ở lại Chu gia, làm thầy giáo cho con, cả ngày cùng con cười đùa!
- Vừa rồi ta đã nói qua, mọi việc chỉ ở một chữ tình!
Chu Ngô Năng đi lững thững nói:
- Tiểu Cửu thông minh tuyệt đỉnh, làm việc quái dị, không theo lẽ thường, trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó hắn. Nhưng Tiểu Cửu chỉ sợ một thứ, đó là chữ tình.
- Suy bụng ta ra bụng người, chỉ cần chúng ta không nghi ngờ hắn, lại làm cho hắn cảm thấy thân như người một nhà, hắn nhất định sẽ đủ khả năng trợ giúp Chu gia xoay chuyển tình thế.
Nói đến chỗ này, gã nhìn Chu Mị Nhi, cười ha hả:
- Nhất là Nhị muội, ngươi nhất định phải đối tốt với hắn, đừng có dọa nạt Tiểu Cửu, sẽ làm Tiểu Cửu thương tâm!
Chu Mị Nhi tức giận đến mày liễu dựng thẳng lên, tiến lại nhéo lỗ tai của hắn, ngoan độc nói:
- Miệng chó không phun được ngà voi, không có một chút bộ dáng làm đại ca, ta trở lại xa hơn một chút, huynh và Trần Tiểu Cửu kết bè kết đảng làm chuyện hoang đường, huynh chẳng lẽ đã quên rồi sao?
Chu Ngô Năng đương nhiên biết Chu Mị Nhi ám chỉ chuyện gì, ngây ngô cười, không nói lại câu gì.
Lão phu nhân không để ý đến hai người càn quấy, lắc đầu thở dài:
- Ngô Năng, ngươi nói rất có lý, chỉ sợ nuôi hổ thành họa đó!
Chu Ngô Năng cười nói:
- Mẹ , người lại đa tâm rồi, Tiểu Cửu tuyệt đối sẽ không như thế!
Lão phu nhân chỉ biết cười nói:
- Ngô Năng, ngươi hôm nay không giống với mọi ngày, chẳng lẽ không bao giờ muốn giả dạng như trước kia nữa sao?
- Đã nhịn nhiều năm, thật sự rất khó chịu, tuy nhiên phòng ở của ta vẫn giữ như cũ đi!
Chu Ngô Năng buồn bã cười nói:
- Nếu Tiểu Cửu chỉ có suy nghĩ như con, nói không chừng sẽ mơ ước tài sản của Chu gia
Nhưng, mẹ , Tiểu Cửu là người thế nào? Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả (Trước kia chưa có ai, sau này cũng không có người nào tương tự). Chu gia tuy rằng gia sản giàu có, nhưng điểm ấy gia tài trong mắt hắn không là cái gì, cho dù đem tài sản Chu gia chắp tay dâng lên, hắn cũng lười không muốn lấy!
- Làm càn… tài sản Chu gia há lại giao cho người ngoài!
Lão phu nhân suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên bật cười, yêu thương nói:
- Ngô Năng, ngươi càng ngày càng lợi hại hơn, Mẹ rất vui mừng!
Chu Ngô Năng mày giãn ra nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - http://truyenggg.com
Mẹ , khiến người chê cười…
Lão phu nhân quay đầu về Chu Mị Nhi nói:
- Mị Nhi, ngươi cảm thấy đại ca nói có đúng không?
Chu Mị Nhi suy nghĩ nửa ngày, chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt không cam lòng nói:
- Trần Tiểu Cửu ngoại trừ hành vi đê tiện một chút, thủ đoạn hạ lưu một chút, phẩm hạnh kém một mảng lớn, còn về mặt khác, không thể bắt bẻ!
Trần Tiểu Cửu nghe Chu Mị Nhi giễu cợt, tức giận đến thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Được, cô nàng này, lại nói xấu sau lưng Cửu ca, chẳng lẽ đã quên ta dũng cảm quên mình, anh hùng cứu mỹ nhân sao? Hừ… Về sau xem ta thu thập ngươi thế nào!