Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 670

Ngô An nhất thời sửng sốt, thằng nhãi này chẳng lẽ nhận là chủ mưu rồi sao? Với tính cách không chịu thiệt của hắn, sao lại chịu làm rùa rụt cổ chứ? Y nói lời khích tướng:

- Sao vậy? Trần Tiểu Cửu vậy là biết khó mà lui rồi sao?

Biết khó mà lui cái quái gì, ca ca ta vậy gọi là dụ rắn ra khỏi hang, biết chưa hả?

Trần Tiểu Cửu cầm nắm bạc trong tay, khinh miệt chế giễu nói:

- Bạc ít ỏi thế này, chơi thật không có hứng thú, chi bằng chúng ta đặt cược lớn một chút, một ván năm ngàn lượng thế nào? Nếu mà ít hơn nữa thì ta không chơi nữa, làm mất thân phận trùm thủy vận của ta.

Ngô An trong lòng mừng thầm, tưởng là rốt cuộc cũng giết được một con dê béo rồi, liền hưng phấn nói:

- Được, nếu đã như vậy, chúng ta cứ một ván năm ngàn lượng vậy.

- Để ta trước!

Trần Tiểu Cửu đặt bạc lên bàn, cầm lấy ống trúc, lắc lung tung vài cái, lại đặt xuống bàn, đắc ý cười nói:

- Ngô công tử, đến lượt huynh rồi…

Ngô An thản nhiên đi đến, kéo tay áo lên, vẻ mặt khẽ cười, cầm lấy ống trúc, vô cùng tự nhiên mà lắc lắc vài cái, liền đặt ống trúc xuống, cười nói:

- Trần công tử mở trước.

- Được, ta mở trước, xem vận may của ta thế nào?

Trần Tiểu Cửu mở ống ra vừa xem, không ngờ lại là một nút ba, một nút bốn, không thắng hối hận nói:

- Ôi, vận may của ta không tốt rồi…

Mọi người chuyển toàn bộ ánh nhìn vào Ngô An, Trần Tiểu Cửu cũng với vẻ mặt kỳ vọng mà nhìn qua, bộ dạng hưng phấn gấp gáp đó, tất cả đều bị Ngô An nhìn thấy hết.

Một kẻ vô dụng, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt .

Ngô An híp đôi mắt dài hẹp lại, trong nụ cười mang theo miệt thị, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chậm rãi lấy ống trúc ra, hai nút sáu xuất hiện trước mặt mọi người.

Không có ai kinh hô, trải qua nhiều ngày quan sát, kỹ thuật thần kỳ của tên Ngô An này sớm đã hình thành lực miễn dịch cho bọn họ, nếu mà thằng nhãi Ngô An này lắc ra nút năm thì mới dẫn đến một phen kinh hô.

Trong những người có mặt, chỉ có một mình Trần Tiểu Cửu hô hào la hết nói:

- Ngô công tử, cao thủ! Cao thủ! Khâm phục! Khâm phục!

Nhìn thấy bộ dạng kia, thật sự giống như bị Ngô An làm cho kinh sợ rồi.

Bộ dạng Trần Tiểu Cửu kinh hô khiến Ngô An cảm thấy rất khó nói: Không phải chính là lắc ra nút sáu sao? Cái bao đất nhà ngươi, có cần phải khoa trương kêu lớn hô to thế này không? Bản lĩnh của ta mà lộ ra ngoài thì dọa ngươi chết…

Trần Tiểu Cửu giương nanh múa vuốt lại nói:

- Không được, Ngô công tử, ta không phục huynh, chúng ta chơi lại đi.

Sau đó Trần Tiểu Cửu ngẫu nhiên "vận may" siêu tốt đến mấy lần, cùng Ngô An bất phân thắng bại, nhưng tổng thể mà nói, thua mất một vạn lượng bạc, chỉ là Phan Tường thua đến đau lòng, không ngừng nháy mắt với Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu không quan tâm, ngoảnh mặt làm ngơ, suy nghĩ một lát lại nói:

- Ngô công tử, thế này thật không có ý nghĩa, ta và huynh đều kỹ thuật siêu quần, hay là chúng ta tăng thêm độ khó, hai nút quá đơn giản rồi, sáu nút cùng lắc mới có thể cảm thấy có ý nghĩa…

Kỹ thuật siêu quần?

Bốn chữ này nói ra, chỉ khiến đám dân đánh bạc kinh ngạc đến trợn mắt há mồm: Trần công tử, một người nhờ vận may để đánh bạc như huynh, không ngờ lại dám tự xưng là kỹ thuật siêu quần?

Vậy dân cờ bạc như chúng tôi đây chẳng phải là đáng được gọi là thiên ngoại phiên tiên sao?

Ngô An vẻ mặt mỉm cười, sau đó lại đắc ý nói:

- Trần công tử kế đánh phi phàm, cùng ta không phân cao thấp, hiếm khi Trần công tử có nhã hứng, vậy được, chúng ta liền thử trò mới vậy.

Trần Tiểu Cửu rất hưng phấn, một khi đã như vậy, vậy để ta trước vậy, hắn đặt vào trong ống trúc sáu nút xí ngầu, lắc lên xuống vài cái, đặt xuống bàn, cười ha hả nói:

- Ngô công tử, ta cảm thấy vận may của ta đến rồi.

Cũng không quan tâm có phù hợp với quy tắc hay không, tự mở ống trúc ra trước.

Chói lọi trước mắt là điểm số vô cùng hợp quy cách, sáu sáu ba mươi sáu, liền khiến mấy trăm dân đánh bạc cao hứng khó hiểu, không khỏi liên tục kinh hô, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Mí mắt của Ngô An khẽ nhảy một phát: Tên tiểu tử này rất kì lạ, hắn rốt cuộc có phải là cao thủ sòng bạc không? Hay là vận may tốt đến khó tin? Nghĩ một lát, bất luận thế nào cũng không nghĩ thông suốt được.

Hừ… mặc kệ vận may của hắn có tốt hay không, chỉ cần ta phát huy trình độ là được rồi.

Ngô An cũng không để ý đến hắn, lòng thầm nghĩ chỉ cần mình phát huy ổn định, còn phải sợ thằng nhãi này sao? Y nhíu mày, cầm lấy ống trúc, lắc lư trong không trung, tất cả mọi người im lặng như tờ.

Trần Tiểu Cửu cũng nhìn chằm chằm vào Ngô An, lỗ tai đang nhẹ nhàng run rẩy, thính lực siêu quần của hắn, có thể cảm nhận sâu sắc được tiếng va chạm trong trẻo của những nút xí ngầu ở trên cao, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra hiệu quả nảy sinh khi các nút xí ngầu va chạm vào nhau, trong đầu không ngừng thay đổi phương vị: bốn điểm, năm điểm, sáu điểm…

Theo sự lay động của Ngô An, đôi mày Trần Tiểu Cửu nhíu lại, lòng thầm nghĩ, thằng nhãi này quả nhiên là một cao thủ sòng bạc.

Ngô An lắc một lúc, trên cánh tay hiện ra gân xanh, trên trán cũng xuất hiện mồ hôi giọt, bỗng nhiên khóe miệng của y khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười đắc ý, hô to một tiếng, ống trúc đã nện thật mạnh xuống bàn.

Trần Tiểu Cửu tay mắt lanh lẹ, trong khoảnh khắc ống trúc sắp nện xuống bàn, tay to đưa xuống chân bàn, lén lút đẩy một cái về hướng Ngô An.

Ngô An đang chuyên tâm lắc xí ngầu, làm sao đề phòng có người đánh lén y? Cái bàn nhẹ nhàng chạm vào đùi của y, tuy là rất nhẹ, nhưng thân thể cũng theo đó mà khẽ run, cánh tay của hơi hơi lay động một cái.

Chỉ một cái chạm nhẹ thế này, liền thay đổi phương vị và con đường của các nút xí ngầu đang di chuyển với tốc độ rất cao.

Phanh…

Trong khoảnh khắc ống trúc rơi xuống bàn, trên mặt Ngô An tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.

Một cú va chạm đột ngột, đến quá sức trùng hợp, tuy rằng y đã khống chế chặt chẽ phương vị của xí ngầu nhưng đến thời điểm cuối cùng, lại thất bại thảm hại! Không khỏi liên tục thở dài: Rốt cuộc là con dê con rùa nào, khi không đụng cái bàn làm gì?

Trần Tiểu Cửu nhìn qua sắc mặt của Ngô An, liền có thể đoán được kết quả của ván này thế nào, trong lòng âm thầm buồn cười, nói:

- Ngô công tử, không ngại mở ra xem thử? Kỹ thuật của huynh cao siêu thế này, muốn thắng ta thì thật là thừa sức.

Cũng không đợi Ngô An có phản ứng, liền tiến lên mở ống trúc của Ngô An ra, vừa nhìn vào, không ngờ lại là năm nút năm, một nút sáu, không khỏi hoan hô nói:

- Ai da, Ngô công tử tuy là kém hơn ta nửa phần thế này, nhưng vẫn xứng đáng là cao thủ hạng nhất, khâm phục! Khâm phục!

Mọi người nghe vậy, không khỏi ha hả cười lớn, Trần công tử cười nhạo người ta, quả thật là sắc bén.

Khâm phục cái quái gì!

Ngô An bị mọi người cười cợt đến sắc mặt đỏ bừng, giống như một cái mông khỉ, y thật có chút nghi ngờ lúc nãy cái bàn chạm vào đùi của mình chính là chuyện xấu do Trần Tiểu Cửu làm.

Nhưng không có bằng chứng, lại không nên suy đoán vô căn cứ, y thua một ván, năm ngàn lượng bạc cũng không quan trọng, chủ yếu là thua mất khí thế, trong lòng rất phẫn nộ.

Y lạnh lùng cười nói:

- Trần công tử cao minh!

Lại cầm lấy ống trúc bắt đầu lắc lư.

Lần này y học khôn rồi, được bốn hán tử Đột Quyết bảo hộ, bàn cũng không còn có thể chạm vào y nữa, y dùng sức lắc một lát, vẻ mặt đắc ý mà đặt ống trúc xuống bàn.

Cũng không đợi Trần Tiểu Cửu lắc xí ngầu, y nóng lòng muốn chứng minh thực lực của mình, cứu vãn lại thể diện, thuận tay lấy ống trúc ra, sáu nút sáu rõ ràng đã xuất hiện trên mặt bàn.

Mọi người thở ra một hơi dài: Thì ra tên này lúc nãy là sơ suất nhất thời, lần này rốt cuộc cũng lấy lại phong độ rồi.

Trần Tiểu Cửu vừa nhìn, khoa trương kêu lên:

- Ngô công tử, trình độ của huynh lại nâng cao rồi? Không ngờ lại lợi hại như ta, thật khâm phục! Hừ… đợi ta cũng lắc cho huynh xem.

Hắn cầm ống trúc trong tay lắc lung tung vài cái liền mở ra, lần này "vận may" của hắn rất kém, điểm số lắc ra thấp đến không ngờ, mọi người nhìn vào, ngẩn ra một lúc.

Ngô An cuối cùng cũng tin, tên này chỉ là vận may tốt mà thôi, bản lĩnh thật sự, chẳng có quái gì.

Trần Tiểu Cửu vô cùng ảo não, lại tùy tiện chơi thêm hai ván với Ngô An, kết quả thua sạch bạc, tức giận thở phì phì, đập bàn nói:

- Không chơi nữa, không chơi nữa, bạc cũng thua sạch rồi…

Ngô An dạt dào đắc ý cười nói:

- Trần công tử kỹ thuật phi phàm, Ngô An tự thấy không bằng!

Mọi người nghe vậy, không khỏi tức giận khó hiểu, rõ ràng đây chính là đang hung hăng làm nhục Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu hừ một tiếng rồi nói:

- Ngô công tử là đang chế nhạo ta sao? Hừ… ta không ngại nói với Ngô công tử, ta hôm nay đi nhà vệ sinh không mang giấy, phạm vào kiêng kị, vận may quá kém, nếu huynh không phục, chúng ta ngày mai lại đến đánh cược một lần, huynh có dám tiếp chiêu không?

Ngô An và bốn người Đột Quyết ha hả cười lớn, dường như nghe được câu chuyện cười thú vị nhất trong cuộc đời, khuôn mặt hơi đỏ, liên tục gật đầu nói:

- Trần công tử, vậy chúng ta một lời đã định, ngày mai, huynh có thể đem theo nhiều bạc một chút, ngàn vạn lần chớ có trở nên chật vật như hôm nay, thua không dậy nổi. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Một đám người, vừa cười vừa đi xa, ra khỏi cửa rồi vẫn có thể nghe thấy tiếng cười càn quấy của bọn họ.

Tất cả dân cờ bạc đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối, người người giống như trái cà bị dầm nát, không còn sức sống, Trần Tiểu Cửu vung tay hô lớn nói:

- Các vị bằng hữu, mong các vị ngày mai đến xem cuộc đấu, ta nhất định sẽ giết đến Ngô An người ngã ngựa lật, cho y được thấy lợi hại của người Trung Nguyên chúng ta.

Mọi người tuy rằng không ai chê cười hắn nhưng cũng không ai thật lòng tin tưởng lời hắn nói: Tên đánh bạc nhờ vận may như huynh, còn nói cái gì mà giết đến người ta người ngã ngựa lật, thật là nổ mà.

Phan Tường nhíu mày lại, kéo Trần Tiểu Cửu đang vẻ mặt nhiệt tình vào gần phòng trong, vẻ mặt đau khổ nói:

- Tiểu Cửu, huynh xưa nay thông minh, không ngờ vừa dính đến cờ bạc liền biến thành mù quáng thế này? Bằng thân thủ sơ cấp của huynh, sao có thể thắng được tên Ngô An lợi hại kia chứ?

Dừng lại một chút lại nói:

- Trận tỷ thí ngày mai, huynh không đến thì thôi, việc của sòng bạc, ta tự giải quyết, huynh đừng ở đây làm rối thêm.

Trần Tiểu Cửu trở về phòng, đã trở lại phong thái cao thâm khó lường, ngồi trên ghế dựa, thưởng thức trà thơm, nhìn vào Phan Tường không ngừng đi qua lại, kìm không được mà ha hả cười to:

- Phan huynh, sao huynh lại trở nên bực tức thế này? Gặp chuyện chớ hoảng, nếu không sao có thể làm người quản lý Phan gia chứ?

Phan Tường nhíu mày nhìn nụ cười thảnh thơi của Trần Tiểu Cửu, trong lòng càng giận, bước lên trước giật lấy ly trà của hắn, nặng nề ngồi lên ghế, bất đắc dĩ nói:

- Lần này phải làm thế nào mới phải đây? Nếu ngày mai huynh đến theo hẹn, chắc chắn sẽ thua đến thảm hại, nếu không đến, tất cả anh minh đều hủy hết ở nơi này, ôi… cũng là ta hại huynh rồi!

- Ta vì sao không đến theo hẹn chứ?

Trần Tiểu Cửu ngửa đầu, vẻ mặt thản nhiên:

- Huynh dựa vào cái gì mà nói ta ngày mai chắc chắn sẽ bại?

Phan Tường hơi sửng sốt, do dự nói:

- Ta… ta không rõ huynh là có ý gì.

- Không rõ?

Trần Tiểu Cửu bắt chéo hai chân, nhắm mắt lại, vừa đánh nhịp vừa nói từng chữ một:

- Theo như ta thấy, ta ngày mai không chỉ không đại bại, ngược lại sẽ còn đại thắng.

A?

Sao lại nói vậy?

Phan Tường nhìn vào vẻ mặt cao thâm khó lường của Trần Tiểu Cửu, lại rối tinh rối mù, không hiểu gì cả.

Bình Luận (0)
Comment