Trần Tiểu Cửu cười rất quỷ dị:
- Phan huynh, ta lại hỏi huynh, tên Ngô An này tuy là kỹ thuật phi phàm, thủ pháp xuất chúng, không thể khinh thường nhưng đầu óc của y, so với Thạch Đầu Trù thì thế nào?
Phan Tường cười rất bất đắc dĩ:
- Thằng nhãi Thạch Đầu Trù bí hiểm xảo quyệt, ngoại trừ Tiểu Cửu huynh có thể khống chế y chặt chẽ, còn có ai có thể thắng được y chứ?
Ta tức!
Tiểu tử nhà ngươi rốt cuộc là khen ngợi ta hay là làm tổn thương ta?
Trần Tiểu Cửu có chút nghẹn lời, lại nói:
- Tên Ngô An khí chất không tồi, thân phận không rõ nhưng trên người có một luồng ngạo khí, xem ra không phải người bình thường, lần này đến sòng bạc Phan thị làm rối, nhất định là Thạch Đầu Trù âm thầm sai khiến.
Phan Tường liên tục gật đầu:
- Ta cũng đâu phải thằng ngốc, còn có thể không nhận ra điều này sao? Nhưng… điều này với chuyện huynh vừa nói có quan hệ gì chứ?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Thạch Đầu Trù sai Ngô An đến phá rối, chưa hề nghĩ đến chuyện ta sẽ xuất hiện ở trong này, nhưng bây giờ thì khác rồi, ta xuất hiện ở sòng bạc, còn bị Ngô An làm cho thua đến thảm hại, tức giận đến mức chửi bậy, còn hẹn ngày mai lại đấu, thế này thì hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Thạch Đầu Trù rồi.
Phan Tường cười khổ nói:
- Vậy thì sao chứ? Thạch Đầu Trù đối với huynh hận đến tận xương tủy, có thể hung hăng giẫm huynh một lần, vô cùng hả giận, sao có thể tùy tiện buông tha cho huynh? Theo ta thấy, Thạch Đầu Trù nhất định sẽ sai khiến Ngô An, cho y xử lý huynh triệt để, không khiến huynh nhục nhã đến chết thì không phù hợp với tâm địa hẹp hòi của Thạch Đầu Trù đâu.
- Phan huynh , huynh vẫn là không nhìn chuẩn vào tâm tính của con người đó.
Trần Tiểu Cửu híp mắt lại, làm như có thật nói:
- Nếu là con ông cháu cha bình thường, gặp cơ hội tốt thế này, nhất định sẽ hung hăng mà giẫm đạp ta một lần, tốt nhất có thể đánh thật mạnh vào mặt của ta, khiến ta xấu hổ trước mặt mọi người, nhưng…
Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên đứng lên:
- Nhưng tầm mắt của Thạch Đầu Trù thiển cận như thế này sao? Tâm kế của y không chỉ độc ác, mà còn thâm trầm, thứ y mưu cầu tuyệt đối không chỉ là thế này, y biết rất rõ ràng, cho dù trong trận đấu cờ bạc ngày mai, hung hăng thắng ta một lần, xử lý ta một phen cũng không gây ra tổn thất thực sự nào cho ta.
- Ta tuy là bại dưới tay y nhưng nhiều nhất cũng chỉ tổn thất mấy vạn lượng bạc, nhưng ta vẫn là ta lành lặn nguyên vẹn, cái danh Văn Khúc tinh quân là của ta, cái danh trùm thủy vận cũng là của ta, Túy Hương vẫn cứ có phần của ta, một chút châm chọc nho nhỏ thế này, đối với Thạch Đầu Trù hận ta tận xương tủy mà nói, y sẽ vì vậy mà thỏa mãn sao?
Phan Tường nghe đến đây, đôi mắt tối tăm mơ hồ cuối cùng cũng lóe ra một chút hào quang.
Chắp tay sau lưng đi một vòng, vẻ mặt có chút kích động nói:
- Ta hiểu ý của Tiểu Cửu, vậy huynh nói, dựa theo tính khí của Thạch Đầu Trù, y sẽ làm thế nào? Chúng ta phải đối phó với y như thế nào đây?
Trần Tiểu Cửu cũng chắp tay sau lưng, suy nghĩ một lúc, nhíu mày nói:
- Cuộc đấu ngày mai, Thạch Đầu Trù nhất định sẽ bày mưu kế với ta, để ta tự chui vào, sẽ kêu Ngô An làm ra bộ dạng dùng kỹ thuật không thành, cho ta thắng rồi lại thắng, sau đó đợi đến thời cơ chín muồi, sẽ cùng ta cược một ván đặc biệt lớn, nhân lúc ta kiêu ngạo ngông cuồng, nhân cơ hội mà nuốt sạch của ta…
Phan Tường dựa theo ý này mà suy nghĩ, lại nói:
- Nuốt sạch sao? Hừ… Thạch Đầu Trù sẽ đặt cược lớn thế sao?
Trần Tiểu Cửu lại ngồi xuống lần nữa, vừa thưởng thức trà thơm vừa nói:
- Vậy thì phải xem lá gan của Thạch Đầu Trù rồi, theo như ta thấy, tất nhiên càng lớn càng tốt, càng độc càng tốt.
Phan Tường lại nói:
- Nhưng huynh có thể đảm bảo nhất định thắng sao?
- Huynh nói xem?
Trần Tiểu Cửu híp mắt lại, đắc ý mà ngâm nga một bài hát…
Đêm trăng thâm trầm, mặt hồ trong xanh gợn sóng rất nhẹ, mặt sóng lấp loáng những ánh sáng xanh.
Thạch gia, hậu hoa viên, trường đình!
Thạch Đầu Trù đang cùng Ngô An nâng chén uống rượu, Ngô An đã say ngà ngà, đôi mắt hẹp dài lóe ra ánh sáng ảm đạm, nhíu mày nói vời Thạch Đầu Trù:
- Thạch huynh, chúng ta đóng cửa lại, cũng không nói lời ngoại đạo, số lượng lương thực mà phụ thân ta nhờ huynh chuẩn bị, đã chuẩn bị xong rồi chứ? Đây là việc kinh thiên động địa, ngàn vạn lần không thể qua loa.
Thạch Đầu Trù mỉm cười nói:
- Thạch gia ta làm việc, danh dự hàng đầu, Ngô huynh cứ yên tâm đi.
Ngô An cười ha hả:
- Cùng Thạch huynh làm việc, chính là sảng khoái, trước giờ không bao giờ lôi thôi rầy rà, gia phụ cũng khen huynh không dứt lời.
- Quá khen! Quá khen!
Thạch Đầu Trù cùng Ngô An khách khí với nhau một lúc, lại dẫn dắt trở về đề tài, nói:
- Ngô huynh, nghe nói hôm nay huynh ở sòng bạc gặp Trần Tiểu Cửu rồi?
Vừa nhắc đến chuyện này, đôi mắt của Ngô An không khỏi tỏa ra ánh sáng, đắc ý cười nói:
- Đúng vậy, ta hôm nay ở sòng bạc đã gặp Trần Tiểu Cửu rồi. Nghe nói Thạch huynh và hắn trước giờ có hiềm khích? Hừ… ta hôm nay đánh bạc với hắn, nhưng đã xử lý hắn một phen rồi, thắng của hắn hai vạn lượng bạc, cũng xem như là giúp Thạch huynh trả thù vậy.
Tròng mắt của Thạch Đầu Trù xoay chuyển vài vòng, nói:
- Ngô huynh, huynh lại có thể khiến Trần Tiểu Cửu thua rồi sao? Thằng nhãi kia gian trá như con hồ ly, thật không dễ đối phó, huynh rốt cuộc là thắng như thế nào vậy? Kể tường tận lại cho ta nghe xem.
Ngô An vô cùng đắc ý nói:
- Hừ, huynh ngày trước nói Trần Tiểu Cửu lợi hại đến thế này, ta còn thật có chút khiếp sợ, không ngờ gặp mặt không bằng nghe danh, chẳng qua chỉ là một tên nhờ vận may mà điên cuồng đặt cược, không chịu nổi một đòn nữa!
Sau đó, y lại đem từng cảnh tượng phát sinh trong sòng bạc, miêu tả lại.
Thạch Đầu Trù sau khi nghe xong, cẩn thận phân tích mỗi lần đặt cược, không khỏi nặng nề thở dài một hơi: Xem ra tên Trần Tiểu Cửu này tuy là lợi hại, nhưng với đường cờ bạc, lại chẳng biết quái gì, cơ hội hiếm có thể này, ta lại bỏ qua rồi, đáng tiếc! Đáng tiếc quá…
Ngô An uống một ngụm rượu, lại nói:
- Càng đáng cười hơn là tên Trần Tiểu Cửu kia căn bản là một tên mê cờ bạc không biết sống chết gì, hôm nay thua bạc rồi, không chỉ không biết bại lui, còn thẹn quá hóa giận, nhao nhao nói ngày mai lại cùng ta cược lớn, muốn chỉnh lý ta một phen, Thạch huynh, huynh nói tên ngốc chẳng xem ai ra gì kia có đáng chết không?
Thạch Đầu Trù đang tiếc hận, chợt nghe lời nói của Ngô An, không khỏi kinh ngạc đến hai mắt tỏa sáng, lập tức đứng thẳng lên:
- Ngô huynh, huynh nói huynh cùng hắn hẹn nhau rồi, ngày mai tái chiến?
Ngô An không hiểu ra sao cả, chỉ đáp:
- Đúng vậy, hẹn xong rồi, Thạch huynh ngày mai cùng đi với ta, hung hăng xử lý hắn, giúp huynh hả giận.
Tròng mắt của Thạch Đầu Trù đảo mấy vòng, ngửa đầu cười to:
- Ông trời đối đãi với ta không tệ mà, Trần Tiểu Cửu, ngươi cũng có lúc lỗ mãng? Ha ha…
Y cười một trận, mới cúi đầu nói với Ngô An:
- Ngô huynh, ta có một kế sách, có thể giết cho tên Trần Tiểu Cửu kia muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.
Ngô An kinh ngạc nói:
- Kế sách gì? Lợi hại thế sao?
Thạch Đầu Trù thì thầm vào tai Ngô An một lúc lâu, sau đó hai người nâng chén rượu lên, hai miệng đồng thanh, ha hả cười lớn, trong đêm trăng thanh u, lại có thêm mấy phần âm trầm.
Sòng bạc Phan thị, người người chen chúc, gần như tất cả dân cờ bạc đều biết, hôm nay lại sắp tiến hành một trận quyết đấu vô cùng không công bằng, cực kì buồn cười, thanh chấn Hàng Châu Trần Tiểu Cửu và cao thủ thần bí Ngô An, sắp ở sòng bạc Phan thị quyết đấu thư hùng.
Tuy rằng không ai có thể xem trọng trình độ của Trần Tiểu Cửu nhưng tâm lý tìm kiếm chuyện kỳ lạ lại cứ tác quái, mọi người vẫn rất hy vọng vận may của Trần Tiểu Cửu tốt đến cực hạng, có thể mang lại sức sống mới mẻ cho một trận quyết đấu vốn không hề có chút gợn sóng.
Trần Tiểu Cửu, Phan Tường, từ sớm đã đến sòng bạc, trong tay cầm ngân phiếu năm vạn lượng, đĩnh đạc đặt mạnh lên bàn, bộ dạng nhất định chiến thắng này thật sự khiến người ta hoài nghi, đây vẫn còn là tên Trần Tiểu Cửu nhìn xa trông rộng ngày trước chứ?
Ngô An, còn có bốn tên cao thủ Đột Quyết, cùng với sự đi theo của Thạch Đầu Trù, tự tin tiến vào bên trong sòng bạc.
Danh khí của Thạch Đầu Trù vô cùng vang dội, tài học sâu rộng, tiền bạc đầy thắt lưng, có rất nhiều sĩ tử, văn nhân sòng bạc đến hàn huyên, thật sự đã lấy mất của Trần Tiểu Cửu không ít sự nổi bật.
Thạch Đầu Trù cùng mọi người nói chuyện hời hợt một lúc, lại giả bộ thân thiết hướng về phía Phan Tường, Trần Tiểu Cửu, chắp tay nói:
- Ai da, Trần công tử, Phan công tử, nhiều ngày không gặp, vô cùng hoài niệm, nếu không phải Ngô huynh muốn cùng Trần công tử luận bàn kỹ thuật đánh bạc một chút, ta cũng thật không rảnh đến cùng hai vị ôn lại chuyện xưa, hôm nay vừa gặp, tâm trạng thật tốt.
Đúng là cái thứ giả tạo quá đáng mà!
Trần Tiểu Cửu tâm trạng rất sảng khoái, khi Thạch Đầu Trù vừa lộ mặt ở sòng bạc, hắn liền phỏng đoán được dụng ý của Thạch Đầu Trù rồi, tiểu tử này trong lòng nhất định sẽ dựa theo những gì mình đoán mà làm, chỉ là xảo quyệt như hồ ly, vẫn chưa thể xác định được mình có phải là làm bộ làm tịch, dụ y chui đầu vào rọ hay không, nên mới đích thân đến khảo sát một phen thôi.
Xem ra trận đấu ngày hôm nay, vẫn là phải diễn thật một chút…
Trần Tiểu Cửu không thèm lột mặt nạ giả tạo của tên Thạch Đầu Trù vào lúc này, hơn nữa tên tiểu tử này là đến đưa bạc, vung tay không đánh người mặt cười, sao lại có thể động thủ chứ?
Hắn thân thiết mà nói vài câu khách khí với Thạch Đầu Trù, liền cùng Ngô An bắt đầu đánh cược.
Thạch Đầu Trù vẻ mặt vui cười, đôi mắt không ngừng đảo qua lại trên bàn tay, cánh tay, thân người của Trần Tiểu Cửu, càng chú ý hơn là vẻ mặt của Trần Tiểu Cửu.
Tất cả mọi người đều tưởng Trần Tiểu Cửu trong lần đọ sức này không hề có phần thắng nào, vận may khó tin kia, sao có thể lúc nào cũng ở bên người chứ?
Nhưng Trần Tiểu Cửu vừa mở màn, liền lắc ống trúc, lắc ra sáu nút sáu, khiến cảm xúc của mọi người xung quanh trực tiếp đạt đến cao trào, khắp sòng bạc vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGG.Com
Ngô An vẻ mặt uể oải, chỉ lắc ra một điểm số rất bình thường.
Ván đầu tiên, Trần Tiểu Cửu thắng áp đảo, năm ngàn lượng bạc thu vào trong túi.
Thạch Đầu Trù là người lành nghề, sau lưng lại có cao thủ đi cùng, cẩn thận cân nhắc, quan sát, cũng không phát hiện Trần Tiểu Cửu giở trò gian lận gì, Thạch Đầu Trù không khỏi tò mò: Vận may của thằng nhãi này, chẳng lẽ lại tốt đến thế này?
Mấy ván sau đó, Trần Tiểu Cửu liền lộ tẩy rồi, vận may không phải lúc nào cũng có, đều chỉ lắc ra được những điểm số vô cùng bình thường, vẻ mặt không khỏi ủ rũ, dường như vô cùng tức giận.
Nhưng Ngô An không ngờ lại còn kém hơn cả hắn, dường như bị Thái tuế phụ thân, điểm số mỗi lần lắc ra chỉ có thể hình dung bằng cụm từ cực kỳ thê thảm, khiến toàn bộ dân cờ bạc có mặt đều không khỏi bị kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
Trơ mắt nhìn một xấp ngân phiếu lớn đi vào trong túi của Trần Tiểu Cửu, đám dân cờ bạc không khỏi ngứa ngáy trong lòng: Ôi… chơi tệ hại rác rưởi đến mức này, một ngàn năm cũng không thấy một lần, lúc này, nếu đổi thành ta đấu, vậy thì xấp tiền lớn kia, không phải là của ta rồi sao?
Nhìn mọi người vừa ngưỡng mộ, vừa kinh hãi, thật có thể khiến Trần Tiểu Cửu cười đến cong cả người!
Hắn một tay ôm lấy ngân phiếu, một bên ha hả cười nói:
- Ngô công tử, huynh hôm nay thật là hào phóng quá, mới một lát thế này, đã thua cho ta hai vạn lượng bạc rồi, ôi… kỹ thuật đánh bạc của ta vạn người không có một, huynh tuyệt đối không phải là đối thủ của ta đâu.
Mọi người nghe vậy, không khỏi cười nhạt, nhưng Trần Tiểu Cửu vẫn cứ thắng rồi lại thắng, thật khiến người ta khó mà tin được.
Thạch Đầu Trù nhìn thủ pháp của Trần Tiểu Cửu, lại phân tích lời nói ngông cuồng của hắn, âm thầm hướng về phía Ngô An mà nháy mắt một cái.
Ngô An hiểu ý, lại thua thêm một vạn lượng bạc, tức giận vô cùng mà đập bàn:
- Không đấu nữa! Không đấu nữa, hôm nay ta khí không thuận, vận may rất không tốt, nhưng không phải là tay nghề của ta không tinh.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Hôm nay huynh vận may không tốt? Hừ… huynh lại không phục ta? Được, ta cho huynh một cơ hội, huynh ngày mai có dám tỷ thí với ta nữa không?
- Có gì không dám?
Ngô An ra vẻ rất kích động, đập mạnh một phát lên bàn, kêu gào nói:
- Nếu huynh có gan, có dám cùng ta cược một ván cực lớn không?
- Có gì không dám?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt oán giận vỗ lên bàn, trong lòng lại cười tươi như nở hoa…