Trong hai ngày, Trần Tiểu Cửu vì thỏa mãn nguyện vọng muốn mang thai tiểu bảo bảo của Đan Nhi, nắm chặt cơ hội này cùng nàng hoan hảo, khiến nàng nón giáp ngả trụ, rốt cuộc cũng không thể ngang ngược như xưa nữa. Rơi vào đường cùng, ban đêm nàng đành trốn tới chỗ Độc Hoàng, tránh lão công tới giằng co.
Tuệ Nương đã quyết định đem sản nghiệp Hàng Châu phát triển ở kinh thành, đương nhiên cần đồ này vật kia, Mị Nhi cũng phải nhúng tay vào hỗ trợ. Trần Tiểu Cửu liền đem đám thương gia cùng ăn chén cơm nội khố lại, để Mị Nhi, Tuệ Nương cùng nhau thăm hỏi, nhìn mặt mũi mình, bọn họ người nào dám qua loa cho xong chuyện?
Trần Tiểu Cửu trong lúc rảnh rỗi, liền tới Thanh Phong các cùng Phòng Linh nói chuyện phiếm. Tuy rằng Phòng Linh bị nhốt lại, nhưng hàng đêm trải qua cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Phòng Linh âm thầm tính toán một chút, thời gian năm ngày đã trôi qua, nghĩ phong thư của Thạch Đầu Trù đưa đi hẳn đã nằm trong tay của Định Nam Vương, nếu có chút gió thổi cỏ lay, cũng nên có chút tin tức truyền tới. Hiện giờ chưa thấy tin tức gì, chẳng lẽ Định Nam Vương quả thật không nghi ngờ sao?
Trần Tiểu Cửu nhìn ra tâm tư của Phòng Linh, cười nói:
- Phòng tiên sinh, cũng khó khiến ngài còn tâm tư ôm mỹ nhân, nhấp nhám rượu ngon. Ta có thể nói cho ngài biết, qua hai ba ngày nữa, ngài thật không còn tâm tình đoàn tụ như vậy đâu.
Phòng Linh nói:
- Ngươi dựa vào đâu khẳng định như vậy?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Định Nam Vương là ai, ngươi so với ta trong lòng hiểu rõ hơn. Chỉ có điều ngài cùng ông ta hư dĩ ủy xà nhiều năm, trong lòng không muốn tin tưởng sẽ phát sinh chuyện như thế này mà thôi. Qua hai ngày nữa, cứ lặng yên theo dõi kỳ biến.
Hai người lại uống rượu, đang lúc tán gẫu, Khang Thiết ở bên ngoài gõ cửa, thở hồng hộc nói:
- Trần công tử, xảy ra đại sự…
Có đại sự?
Sẽ không phải là Định Nam Vương bên đó có tin tức gì chứ?
Phòng Linh lao lên giành mở cửa, đổ ập xuống hỏi Khang Thiết:
- Như thế nào? Có phải già trẻ lão ấu nhà ta xảy ra chuyện gì không?
Khang Thiết gãi gãi đầu:
- Phòng tiên sinh nói gì? Ta như thế nào nghe không hiểu?
Trong nháy mắt Phòng Linh gấp đến độ trán đổ mồ hôi, thở hổn hển, nỉ non:
- Nghe không hiểu là tốt nhất, nghe không hiểu là tốt nhất.
Cùng lúc đó, trong lòng nổi lên chút nghi ngờ, nhìn lại chính mình, tính cách mình vốn gặp biến bất loạn, thế nào lại bối rối như thế? Chẳng lẽ vốn tâm mình kỳ thật đã nghĩ tới lựa chọn của Định Nam Vương, chỉ là tâm chí mình cố chấp ư?
Nghĩ tới đây, trong đầu đau đớn, tâm loạn như ma!
Trần Tiểu Cửu hỏi Khang Thiết:
- Vội vội vàng vàng chạy tới đây, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chuyện tốt sao? Hay chuyện xấu?
Khang Thiết gãi đầu nói:
- Ta cũng không biết là tốt hay xấu! Dù sao nhất định là việc rất kinh người.
- Chuyện gì, nói một chút xem sao?
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc bảo.
Khang Thiết nói:
- Là Chu công tử từ viễn dương đã trở lại…
- Hả? Trư Ngộ Năng đã trở lại? Ha ha… Đây là chuyện tốt mà!
Trần Tiểu Cửu vỗ tay cười lớn:
- Như thế nào ngươi còn bày ra một bộ dạng nhăn nhó vậy?
Khang Thiết nói:
- Nhưng bọn họ đều nói Chu công tử si ngốc, trở thành kẻ điên rồi! Chu công tử mặc một thân trang phục cổ quái, tóc cũng cạo rồi, miệng nói ra một thứ ngôn ngữ hỗn loạn nghe cũng không hiểu được.
- Kỳ quái hơn chính là còn mang rất nhiều người phụ nữ Tây Dương, còn vô cùng quyến rũ, đôi mắt lớn con ngươi màu xanh, dáng người cao cao, gặp người liền ôm lấy. Trần công tử, ngài nghĩ một chút xem, mấy cô gái trong Phong Thanh lầu của chúng ta, có lớn gan quyến rũ người như bọn họ không?
Đàn bà Tây Dương?
Trần Tiểu Cửu vô cùng vui mừng:
- Trư Ngộ Năng thật có bản lĩnh! Mau! Đưa ta đi xem.
Trần Tiểu Cửu cùng Khang Thiết vội vàng đi ra bến tàu, lại phát hiện bảy tám thương thuyền đang cập bến, mặc dù có nhiều người nước ngoài đang bận rộn, chỉ có điều trong đó có người da đen, người da trắng, có người da đỏ, màu sắc thật đa dạng, quả là một đám người hỗn tạp.
Rất nhiều người đứng vây quanh trên bến tàu ra sức chỉ trỏ.
Chỉ có điều, Trần Tiểu Cửu rõ ràng nhìn ra được, đám người nước ngoài đến lần này và lần trước rõ ràng bất đồng, bất kể là cấp bậc hay quy mô, đều tăng lên gấp bội.
Xa xa nhìn lại, chứng kiến khung sắt được làm thành thật lớn, hình thù trang bị thật kỳ quái.
Trần Tiểu Cửu đứng nhìn liền thấy Mị Nhi đang cùng Chu Ngộ Năng tranh luận điều gì đó, bên cạnh còn có hai cô gái Tây dáng người đầy đặn cao lớn.
Một đen một trắng, vô cùng bắt mắt!
Trư Ngộ Năng xa xa đã nhìn thấy Trần Tiểu Cửu, kích động ngoắc tay vẫy hắn lại:
- Hi! Nice to meet you.
Đồ chết tiệt, không ngờ miệng lưỡi còn có chút hương vị phương Tây! Nhưng dường như những lời này dùng không được thỏa đáng? Chúng ta cũng không phải người xa lạ, ngươi giả bộ cái gì chứ.
Trần Tiểu Cửu cười hì hì tiến tới mới phát hiện Trư Ngộ Năng so với trước kia thay đổi cực khoa trương, khó nhận được ra gã là ai rồi.
Chỉ thấy gã một thân tây phục màu đen, chân mang giầy da, gọn gàng sạch sẽ, khác hẳn với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch ngày xưa.
Tóc cũng cắt ngắn, thoa một tầng dầu bóng, thoạt nhìn trơn láng, rất khí thế.
Càng làm cho gã nhìn không giống bình thường chính là, rõ ràng gã còn mang theo một cặp kính mát đắt giá. Có thứ này, khẳng định thủy tinh đã được sản xuất rồi. Đây là thứ biểu tượng vượt thời gian, tính tiêu biểu không cần nói cũng hiểu.
Trần Tiểu Cửu nhìn Trư Ngộ Năng từ trên xuống dưới, không kìm nổi bật cười ha hả, vươn ngón tay cái khen ngợi nói:
- Tốt! Tốt lắm! Có phong cách! Có phong cách. Nguồn truyện: TruyenGGG.Com
- Tốt cái gì? Tốt chỗ nào?
Mị Nhi dậm chân một cái, gắt giọng:
- Chàng nhìn đại cữu của chàng cũng biến thành bộ dạng điên khùng như vậy, còn nói cái gì là tốt ư?
- Chàng nhìn một chút xem, mặc này, đeo này, đều là những thứ đồ chơi hư hỏng, nhìn liền thấy kỳ quái, Người nơi này mặc cái gì vậy? Càng đáng giận chính là không ngờ tóc trên đầu cũng cắt bỏ rồi, da tóc trên thân thể đều là cha mẹ ban cho, sao có thể tùy tiện cắt bỏ chứ? Chàng không lẽ muốn hưởng ứng cùng ư!
Trần Tiểu Cửu lại không để ý tới những lời oán trách của Mị Nhi, nàng dù sao cũng là người cổ đại, tư tưởng cũng cực hạn cũng ở mức độ nào đó, muốn nàng tiếp nhận những thứ mới mẻ e khó tựa lên trời.
Nhưng hắn càng nhìn hết thảy đều thấy rất quen thuộc. Nhớ ngày đó, chính là kiếp trước, mình lúc đó chẳng phải vẫn ăn mặc như vậy hay sao?
Trần Tiểu Cửu xoay quanh Trư Ngộ Năng vài vòng, vuốt ngực gã, cười nói:
- Không tồi! Rất tuấn tú, ta rất thích.
- Ha ha, Tiểu Cửu, ta biết ngay ánh mắt của ngươi không thiển cận mà.
Trư Ngộ Năng cười ha hả, hướng sang hai cô gái đầy đặn bên cạnh nói:
- Hanny! Chào hỏi đi!
Lại quay ra chỉ vào Trần Tiểu Cửu nói:
- Người thân nhất của ta…
- Hello.
Hai cô gái cao lớn một đen một trắng tiến tới, dán lên mặt Tiểu Cửu thơm một ngụm.
- Các ngươi làm gì? Đều cút sang một bên cho ta.
Mị Nhi lập tức phát hỏa, túm hai người kia gạt sang một bên, cáu giận nói:
- Các ngươi hôn lung tung cái gì? Đây là tướng công của ta, không phải tướng công các ngươi, các ngươi nữ nhân lẳng lơ. Có tin hay không ta đem các ngươi bán vào kỹ viện đi tiếp khách?
- Nhị muội! Muội nói bậy bạ gì đó hả? Còn tiếp khách ư! Đây là Britney của ta, chỉ tiếp khách của ta.
Trư Ngộ Năng có thể đem một đôi "hắc bạch Song sát" nâng lên, nói:
- Nhị muội, muội đừng nóng giận, các nàng chính là đang chào hỏi Tiểu Cửu thôi. Cách chào hỏi của các nàng có chút kỳ lạ, chính là phải hôn một cái, cũng không có ý tứ đoạt tướng công của muội.
- Chào hỏi thì phải hôn nhẹ lên mặt ư? Cái này … cái này quá kỳ quái đi?
Chu Mị Nhi tức giận đến hai má đỏ bừng, trừng mắt nhìn Trư Ngộ Năng, cáu giận nói:
- Huynh muốn cưới hai nữ nhân dị tộc này, họ sẽ khiến huynh phải đội bao nhiêu nón xanh.
Trư Ngộ Năng đổ mồ hôi, ngượng ngùng nói:
- Cái này không quan hệ, ta sẽ từ từ sửa cho các nàng ấy. Lại nói Britney của ta rất yêu ta, làm sao có thể khiến ta đội nón xanh chứ? Muội cứ yên tâm đi.
Trần Tiểu Cửu đương nhiên đứng về phía Trư Ngộ Năng, nói giúp cho gã, liền khiến cho Chu Mị Nhi tức giận mắng một trận, quay người rời đi.
Trư Ngộ Năng bất đắc dĩ cười, thầm nghĩ may mắn còn có Trần Tiểu Cửu thông cảm với gã, nếu không mình thật thành người cô độc rồi.
- Ta đã nói với huynh, lần này ngươi phát tài rồi chứ? Không riêng gì trở về được nở mày nở mặt, rõ ràng còn mang thêm về hai nữ nhân khác lạ, huynh rốt cuộc làm thế nào được như vậy?
Trần Tiểu Cửu vụng trộm đụng vào người gã, nhướn mày nháy mắt nói:
- Thân thể các nàng to lớn, tính dục dồi dào, trên giường điên cuồng hoang dã, ngươi cũng có thể chịu được ư?
- Tiểu Cửu, ngươi thật đúng hiểu được rất nhiều chuyện.
Trư Ngộ Năng đổ mồ hôi lạnh, mới đắc ý vạn phần nói:
- Ta đã trải qua muôn hoa, tuy rằng có chút nhỏ bé, nhưng sức lực trâu bò, kỹ xảo phong phú đa dạng, đám người man rợ kia có thể so đo cùng ta hay sao?
Trần Tiểu Cửu tán thành gật đầu:
- Lợi hại! Lợi hại! Nói một chút đi, làm thế nào đem các nàng đoạt vào tay vậy?
Trư Ngộ Năng nói:
- Ngươi đã quên ta là một người nấu ăn rất ngon ư! Các nàng ăn đồ của ta, sau đó đành theo ta đến đây.
- Cách này cũng dùng được?
Trần Tiểu Cửu bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ thật khiến mình ngạc nhiên rồi. Thế giới công nhân ba hình thức hưởng thụ tốt nhất chính là phòng ở phương Tây, đồ ăn Trung Quốc và cưới được vợ Nhật Bản.
Hiện tại Trư Ngộ Năng có thể dựa vào tay nghề nấu ăn ngon, lừa được hai cô vợ, cũng không quá đáng.
Nhìn Trần Tiểu Cửu lâm vào trầm tư, Trư Ngộ Năng mới cười nói:
- Tiểu Cửu, ngươi tin là thật sao? Kỳ thật các nàng cũng có nỗi khổ riêng, ôi chao…coi như đến đây chạy nạn đi.
- Nói vậy là thế nào?
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc hỏi.
Trư Ngộ Năng nói:
- Lần này theo ta tới đây có hai mươi mấy người nước ngoài chạy nạn. Bọn họ bị nhận định là dị đoan, chủ yếu bị coi là những người có tư tưởng phá quấy, hành vi quái dị, phá hoại thiên nhiên. Mà hai cô gái này cũng chỉ là hai người trong số đó mà thôi.
- Dị đoan?
Trần Tiểu Cửu nhìn cô gái da đen, liếc sang cô gái da trắng một cái, dò hỏi:
- Như thế nào lại thành dị đoan? Dị đoan giống như Fack không?
Trư Ngộ Năng gật đầu, chỉ vào hai cô gái nói:
- Theo lời bọn họ nói, bọn họ một là nhà hóa học, một là nhà vật lý học, khác nhau đều tự học tìm hiểu chân lý tồn tại của sự vật. Nhưng lại bị gán cho tội danh tư tưởng dị đoan có sức phá hoại sự phát triển tự nhiên, đám giáo đình chó má liền muốn giết chết các nàng. Bởi vậy ta đưa bọn họ về đây.
- Nhà hóa học? Nhà vật lý học?
Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên vui vẻ cười ha hả, dùng sức lắc vai Trư Ngộ Năng, thúc giục nói:
- Dị đoan như vậy, có tất cả bao nhiêu người? Bọn họ chính là bảo bối đó.
Trư Ngộ Năng nói:
- Ta chưa nói ư? Có hơn hai mươi người, còn có cái gì nhà số học, nhà thiên văn học, chuyên gia cơ khí. Dù sao ta cũng không biết bọn họ đang làm gì, bọn họ muốn mạng sống, ta coi như tích việc thiện, liền dẫn bọn họ trở về. Thật không ngờ lại khiến ngươi kích động như vậy.
Trần Tiểu Cửu vừa nghe, mới hiểu được hơn hai mươi người này không ngờ chính là những người đặt nền móng cho các ngành khoa học! Bảo bối như vậy đốt đèn lồng cũng tìm không được, sao lại có thể không cần. Không thể ngờ được Trư Ngộ Năng chó ngáp phải ruồi, làm được một việc quá tốt, người ngốc có phúc của người ngốc mà! Trịnh Hòa bảy lần đi Tây Dương cũng không bằng Trư Ngộ Năng đi một lần được quá nhiều ưu đãi!
- Mau! Đưa ta lên thuyền xem, kiểm tra một chút xem ngươi đem theo được vật gì tốt?
Trần Tiểu Cửu lôi kéo Trư Ngộ Năng lên thuyền. Lúc này mới phát hiện không ngờ trên thuyền còn có hơn năm ngàn cây súng kíp, còn có rất nhiều thuốc súng, có diêm Tây Dương, kính viễn vọng, kính mắt …. Và một vài thứ tiên tiến.
Trư Ngộ Năng lại dẫn hắn tới gặp hơn hai mươi người được gán mác dị đoan kia.
Nhìn đám người này rõ ràng khẩn trương, Trần Tiểu Cửu trực tiếp dùng tiếng Anh lưu loát nói:
- Hoan nghênh các ngươi trở về nhà, các ngươi hãy yên tâm. Từ nay về sau ta sẽ đem toàn lực ủng hộ các ngươi khai sáng lĩnh vực của mình. Cùng lúc đó, các ngươi có thể ở Đại Yến lấy vợ sinh con, trải qua những ngày tháng hạnh phúc mỹ mãn.
Hai mươi người nước ngoài đen trắng hỗn loạn không khỏi kích động ôm hôn lẫn nhau.
Trần Tiểu Cửu quay đầu, nhìn thứ quái vật trên một con thuyền khác, trầm mặc một trận, bỗng nhiên kích động kêu lên:
- Cái đó… đúng…. Đó là máy hơi nước? Là Engine? Ai da! Lại có cái thứ đồ chơi này, ta hôm nay hạnh phúc muốn hôn mê rồi…