Một người da trắng mặt đầy râu, cao lớn cường tráng kinh ngạc nhìn Trần Tiểu Cửu, khoa trương nói:
- Ôi! Chúa ơi, ngươi chẳng lẽ là tiên tri sao? Ngươi không ngờ có thể gọi ra tên của nó?
Người này chỉ vào quái vật lớn ở trên chiếc thuyền kia, thốt lên đầy ngạc nhiên.
Tiên tri?
Trần Tiểu Cửu hơi sửng sốt, lát sau mới mặt dầy nói:
- Không, không, không! Ta từng thử qua thứ đồ chơi này, trong đầu đã có được mô hình cơ bản, chỉ là chưa thành công thôi. Không thể tưởng tưởng được các ngươi có thể làm ra vật này, ngươi thật rất tài giỏi, khâm phục! Khâm phục!
Hắn giơ ngón tay cái lên khen tặng, nhưng trong lòng vui như hoa nở.
Người râu rậm nói:
- Ngươi có biết đây là đồ tốt, quá tuyệt, quá tuyệt! Vậy thật tốt quá, ta nghiên cứu vật này, trải qua nhiều vất vả! Bị người ta nói là người quái dị, nói ta nghiên cứu quái vật hủy diệt nhân loại, tất cả mọi người muốn giết ta, chỉ chỉ có thể chạy tới nơi này tránh nạn. Ngươi nếu thật tâm thích, ta rất an tâm. Cho dù không còn tính mạng, ta cũng phải tiếp tục nghiên cứu đến cùng.
- Không! Không! Không!
Trần Tiểu Cửu cười ha hả:
- Ngươi muốn nghiên cứu tiếp. Không có tiền cũng chớ lo, ta sẽ cho ngươi tiền, dốc sức ủng hộ ngươi tiếp tục nghiên cứu.
- Cái gì? Ngươi muốn cho ta tiền, ủng hộ ta nghiên cứu tiếp ư? Ngươi nói thật sao?
Người râu bạc kích động vạn phần.
- Đúng vậy. Ngươi nghe không sai.
Trần Tiểu Cửu vỗ vai người râu bạc, chắc chắn nói:
- Ta không chỉ ủng hộ vàng bạc, còn có thể hỗ trợ cho các ngươi. Ngươi cần gì, cứ việc nói với ta, ta đủ khả năng trợ giúp ngươi. Đương nhiên, chỉ cần ngươi đừng bảo ta bay lên trời hái trăng giúp ngươi là được rồi.
- Ha ha! Ngươi là quý nhân của ta, ta yêu ngươi! Ta yêu chết ngươi rồi…
Người râu bạc xông lên, tựa như gấu lớn ôm Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu lấy tay đem Trư Ngộ Năng kéo qua, nhìn hai người đụng nhau, mới cười nói với tên râu bạc kia:
- Quý nhân của ngươi là anh ta, về sau cảm tạ anh ta là tốt rồi.
Trần Tiểu Cửu cùng Trư Ngộ Năng vào kiểm tra đồ vật, để Khang Thiết đem binh lính Thiết Giáp doanh đến, đem thuốc súng, súng kíp, thủy tinh và một vài đồ phương Tây chuyển về kho hàng.
Chuyến này, Trư Ngộ Năng mang về hơn năm nghìn cây súng, hai lần trước mỗi lần đã có 2000 cây. Tổng cộng lại là 9000 cây súng.
Ha ha… có được 9000 cây súng này, nếu sử dụng thích hợp, xông ra trận thành tích đạt được sẽ thế nào chứ?
Trần Tiểu Cửu trước tiên đem đám người nước ngoài an bài đến một khu nhà riêng biệt của dịch quán, cũng phái binh lính chuyên trách bảo vệ, bất kỳ kẻ nào cũng không được tùy tiện đi vào.
Trần Tiểu Cửu cẩn thận lên kế hoạch, đầu tiên đem súng cùng thuốc súng về cho Hoa Như Ngọc, đợi quân huấn luyện tốt liền phát cho bọn họ.
Nhưng… đám người nước ngoài này rốt cuộc nên xử lý thế nào đây?
Nghĩ một lát, trong đầu liền có chủ ý, chính mình có thể lấy danh nghĩa nội khố, mở ra một trường đại học.
Còn chỗ mở trường đại học! Hừ… đem cái đám học sinh của Viện Văn Thanh đuổi tới Quốc Tử Giám, viện Văn Thanh liền sửa thành viện Truy Nguyên Đại Yến.
Mà đám nhà hóa học, vật lý học, chuyên gia chế tạo máy này liền trở thành những giáo sư đầu tiên.
Kể từ đó, bọn họ vừa có thể truyền đạo, thụ nghiệp, lý giải những nghi hoặc. Khi rảnh rỗi còn có thể nghiên cứu học vấn, nếu có thành quả khoa học mới, tất nhiên sẽ nâng cao thực lực Đại Yến mở ra một thời đại mới.
Về phần đám học trò hứng thú với khoa cử, đối với Truy Nguyên thể hiện sự xa lánh, Trần Tiểu Cửu cũng không lo lắng. Có câu, trọng thưởng xuống, tất có dũng phu!
Chỉ cần mình rót bạc ra ngoài, cũng không tin không chiêu mộ được nhân tài. Cái gì mà rèn sắt, sửa giầy, đầu bếp, thêu thùa, ba mươi sáu nghề, chỉ cần có một nghệ tinh, có thể làm việc người thường không làm được, vậy hết thảy có thể tiến vào Viện Truy Nguyên làm giáo sư rồi.
Kể từ đó, giáo sư gì cũng đều có.
Mọi phương diện cũng xử lý ổn thỏa rồi, tài nguyên khoa cử đều nắm giữ trong tay mình. Chỉ cần mình tuyên bố, về sau trong khoa cử có thêm viện Truy Nguyên, bọn học còn không ngoan ngoãn đi học chút học thuật Truy Nguyên ư?
Trần Tiểu Cửu kể kỹ càng tỉ mỉ tìm cách cả đêm, lại đem Diệp Ngâm Phong tìm đến lập kế hoạch. Diệp Ngâm Phong tuy rằng nhìn không hiểu dụng ý thực sự của Tiểu Cửu nhưng gã cũng không phải hạng người ngu ngốc mất linh, liền vui vẻ đồng ý.
Ngày thứ hai sau khi lâm triều, Trần Tiểu Cửu xông vào hoàng cung, đem kế hoạch này báo cáo với lão Hoàng đế. Giờ phút này lão Hoàng đế đối với Tiểu Cửu vô cùng yên tâm, ngay cả nhìn cũng không nhìn, lập tức đặt đại ấn.
Trần Tiểu Cửu suy đi ngẫm lại, liền bổ nhiệm Trư Ngộ Năng làm viện trưởng viện Truy Nguyên. Phải biết rằng, đám người nước ngoài bảo bối này có thể trở về đây được, Trư Ngộ Năng là người có công lớn nhất. Hơn nữa, thông qua việc này, cũng có thể nhìn ra được Trư Ngộ Năng có năng lực nhận thức đối với sự vật mới mẻ rất mạnh. Để gã nắm viện Truy Nguyên trong tay, cũng sẽ không đi theo khuôn phép cũ, bảo thủ không chịu thay đổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGG.Com
Cùng lúc đó, Trư Ngộ Năng lại là Hội trưởng Thương hội (hội thương mại) ở kinh thành, trong tay có tài lực, có sức người, có tiền, làm việc gì tuy dốc ít sức nhưng thành quả thu lại không hề nhỏ.
Khổng Nghi Tần, Thôi Viễn Sơn lão luyện thành thục, giao thiệp rộng rãi. Mời bọn họ làm phó viện trưởng vô cùng thích đáng.
Khi Trần Tiểu Cửu đem chuyện này đề cập với Trư Ngộ Năng, liền khiến gã vui mừng thiếu chút nữa bay lên nóc nhà.
- Ha ha… Từ nay về sau, ta không chỉ là Hội trưởng Thương hội, còn là Viện trưởng viện Truy Nguyên. Từ nay về sau, ta cũng là người có thân phận rồi.
Trư Ngộ Năng cườ ha hả, đắc ý nói:
- Tiểu Cửu, ngươi nói ta có thân phận viện trưởng này, cũng coi như đi trên hai con đường quan – nghiệp, phải không Lam cô nương hoa khôi ở Thanh Phong lâu sẽ đối với ta tăng thêm vài phần kính trọng? Nàng là người trong trắng, bộ dáng quyến rũ đó, ta thích đến tận xương tủy.
Trần Tiểu Cửu trêu ghẹo nói:
- Ngươi đã có hai cô gái ngoại quốc làm vợ rồi. Lại vẫn muốn tìm Lam cô nương, còn có thể chịu nổi sao?
- Tiểu Cửu, ngươi dám xem thường ta sao?
Trư Ngộ Năng hừ giọng nói:
- Ngươi cũng cưới nhiều lão bà như vậy, ta mới chỉ có hai, làm sao lại dùng không được. Hừ! Lam cô nương kia, sớm sẽ trở thành người của ta. Ta hiện có tiền có quyền, ngược lại nhìn xem ai dám cùng ta đoạt nữ nhân. Lam cô nương nếu dám không gả cho ta, liền cả đời đừng nghĩ tới lấy ai, cả đời cứ làm xử nữ đi.
Trần Tiểu Cửu không có thời gian cùng gã nói chuyện hoa tâm, lại bận rộn đến trưa, đuổi đám học trò khỏi viện Văn Thanh, thu dọn rồi tìm người làm tấm biển. Có thể nói mọi việc đều được chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội.
Tin tức kinh ngạc như thế, truyền đi lại phi thường nhanh chóng. Đêm đến, toàn bộ những nhân vật lớn ở kinh thành đều đã biết.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Trần Tiểu Cửu liền chạy tới nơi này mới phát hiện cửa đã bị người đến tặng lễ vật vây kín chật như nêm cối. Những người này hoặc là chức vị trong triều, muốn dựa vào sắc mặt của hắn, hoặc là đám thương nhân nội khố, muốn nhìn sắc mặt hội trưởng Trư Ngộ Năng.
Trần Tiểu Cửu ngửa đầu nhìn tấm biển, trên đó có năm chữ lớn: Viện Truy Nguyên Đại Yến.
Kiểu chữ phóng khoáng tự nhiên, rồng bay phượng múa, đúng là do Khổng Nghi Tần viết. Chỉ năm chữ này, cũng đủ khiến đám học trò nghỉ chân thưởng thức mà không biết mệt mỏi.
Bỗng nhiên đúng lúc đó, chiêng trống vang trời, pháo nổ rộn lên, đội múa lân bắt đầu nhảy múa tận tình.
Lúc này, đám quan viên bắt đầu trình lên những lễ vật do mình mang tới: trân châu phỉ thúy, đồ cổ ngọc thạch, bức họa, … nhiều vô số kể.
Khiến cho Trư Ngộ Năng cảm thấy cao hứng, là Lam cô nương của Thanh Phong lầu gửi tới một cây trâm. Điều này khiến Trư Ngộ Năng vỗ vai Tiểu Cửu cười lớn, mùa xuân của mình rốt cuộc đã đến rồi – cây trâm này chính là cây trâm Lam cô nương thường cài trên tóc. Lúc này có thể đưa cho Trư Ngộ Năng, ngụ ý trong đó, không nói cũng hiểu.
Náo nhiệt đi qua, đưa mấy người nước ngoài đi ra khiến đám quan viên được mở mang tầm mắt, sau đó liền đưa bọn họ tiến vào học viện.
Thẳng tới trưa, bọn người Trần Tiểu Cửu, Trư Ngộ Năng, Khổng Nghi Tần mới cùng đám quan viên và thương nhân tới Thanh Phong lầu uống rượu.