Lúc này Trần tiểu thư lầm vào trầm mặt 1 hồi, Đại Bảo vẫn ung dung uốn trà bộ dáng như thành công cũng được, thất bại cũng chẳn sao.
-Tô công tử, chuyện này ta phải thương lượng lại với gia gia, cho nên ta sẽ thông báo cho công tử nhanh nhất. Trần tiểu thư hít sâu 1 hơi nói ra.
-Được rồi, cô mang cái này về đưa cho gia gia cô, bảo hắn hảo hảo suy nghĩ 1 phen. Đại Bảo tùy ý đưa 1 cái túi gấm.
-Được ta sẽ thông báo lại cho công tử trong thời gian ngắn nhất. Trần tiểu thư thu hồi túi gắm sau đó cáo từ với Đại Bảo.
-À cô để lại cho tôi mượng cô gái vu sư, ta cần cô ấy 1 thời gian. Đại Bảo xoay cốc trà 1 cái sau đó nói.
Trần tiểu thư đang đi ra cổng bỗng nhiên sựng người nhình lại phía cậu, ánh mắt có chút khó hiểu -Được rồi ta sẽ hỏi nàng ấy xem thế nào.
-Cô có thể bảo bọn họ là ta thuê cô ấy, lương tôi sẽ trả, bao ăn bao ở, công việc rất đơn giản chỉ cần đi theo trị thương và hỗ trợ cho tôi.
-Được. Vừa nói dức câu Trần tiểu thư quay người đi.
Đại Bão ưỡng người 1 cái, sau đó vui vẻ leo lên giường nằm ngủ, trước khi ngủ hắn còn lẩm bẩm -Y Na ngủ ngon a~.
...
Sau khi Trần tiểu thư về, kể lại mọi chuyện bao quát cả chuyện thuê Nhã Đình, sau khi nghe xong Văn Cơ lập tức ngăn cản.
-Không được, tên cầm thú đó nhất định thích thú tiểu Đình, khi bắc được muội ấy về nhất định sẽ làm mấy chuyện đồi bại, các ngươi nhớ lúc hắn nhình tiểu Đình không?.
-Nha đầu ngươi nghĩ nhiều, nếu so Trần tiểu thư và Nhã Đình nha đầu, ngươi thấy ai quyến rũ hơn?. Không lão lúc này lắc đầu cười nói -Ngươi cảm thấy Trần tiểu thư quyến rũ hắn không được, chẳn lẽ Nhã Đình nha đầu lại quyến rũ hơn Trần tiểu thư?.
-Nhưng...
Sau khi nói xong cả đám trầm mặt.
-Thôi liền để Nhã Đình nha đầu tự quyết định đi, với lại nếu quyến rũ được hắn nàng nhất định sẽ 1 bướt lên mây ha ha ha. Không lão vừa đi vừa cười nói.
-Cái lão già thúi này. Văn Cơ nghiến răng nghiến lợi nói. -Tiểu Đình nhất định không được đồng ý!.
Sau khi nói xong cũng liền quay đầu đi, Sư Vương chỉ cười vỗ vai Nhã Đình 1 cái rồi cười, Trần tiểu thư cũng chỉ mỉm cười sau đó nhéo cái mũi nhỏ của Nhã Đình rồi nói.
-Không cần nghỉ nhiều, tùy vào sự lựa chọn của muội thôi, Tô công tử cũng không hẳn là người xấu.
Nói xong cũng quay người đi vào phòng, lúc này dưới ánh trăng 1 cô gái ngồi tại ghế đá mà thẫn thờ, lúc này cô không biết phải làm gì cho đúng, 1 lúc sau cô liền nhắm mắt, ngay sau lần mở mắt sau bên trong đôi mắt màu nâu có 1 tia kiên định.
Còn lúc này Đại Bảo đang phô diễn cái dáng người ngủ vô cùng bá đạo.
...
Buổi sáng sớm, tiểu Mẫn bước đến cửa phòng của Đại Bão.
Cốc cốc cốc
-Tô công tử, tiểu nữ xinh dọn phòng ạ.
Không có âm thanh trả lời, sau thêm vài lần gõ cửa và kêu nhưng cũng không có thanh âm trả lời, lúc này tiểu Mẫn đành mở cửa đi vào, sau khi cánh cửa mở ra bên trong không thấy bóng dáng của Đại Bảo ở đâu cả.
Căng phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, tiễu Mẫn ngây người 1 cái, cô hơi thắc mắc sau đó đóng của lại, sau đó cô lại đi ra sân vường, mặc dù gọi là sân vường nhưng nơi đây khá rộng và không có 1 cái cây nào cả, nơi này thường dùng để Độc Cô Luân Thành luyện tập, nhưng dạo gần đây gã còn chả tập nữa nên đành để trống.
Lúc này tiểu Mẫn thấy 1 cảnh tượng thật bất ngờ, Đại Bảo lúc này đang cởi trần nữa thân trên, các cơ bắp lộ ra, bên trên đó còn có mồ hôi nhễ nhãi, lúc này cậu đang hít đất, 1 cảnh tượng thật đẹp rơi vào mắt tiểu Mẫn, cô oa nhẹ 1 tiếng không tin vào mắt của mình, dưới lớp quần áo thì ra là 1 cơ thể rắn chắc đến vậy, tiểu Mẫn nhình đến ngây người, cái này thật sư quá đẹp đi.
Nơi này nằm phía sau các khu phòng, nên lúc này bên kia Văn Cơ và Nhã Đình cũng vừa dậy, cả 2 vừa đi ra ngoài thì bắc gặp 1 con mèo háo sắc đang nhình đến chảy cả nước miến, cái đuôi vung vẫy 1 lúc thì lại dựng lên rồi lại vung vẫy, 2 đôi tai nhỏ dựng đứng lên, mái tóc đen dài đung đưa qua lại, trông cảnh tượng này thật là dễ thương, 2 cô nàng liền tò mò đi về phía tiểu Mẫn, sau đó thò đầu nhình ra thì, Nhã Đình giật nãy người 1 cái sau đó quay lưng đi, còn Văn Cơ liền oa 1 cái, đôi măt tràng ngập sự thích thú, lúc này Đại Bảo bỗng nghe thấy tiếng động liền quay mặt về hướng này thì bắt gặp 2 biểu cảm khuôn mặt, 1 thì thích thú còn 1 thì chảy cả dãi ra.
Đại Bảo lúc này cũng ngượng ngùng 1 cái, liền lấy 1 cái khăng phủ lên che đi phần thân trên đang cởi trần, vuốt tóc 1 cái vừa cười vừa hỏi.
-Đẹp không?.
Gật gật gật
-Ai nha nếu đẹp trai là 1 cái tội, thì ca đây đáng bị tử hình a. Đại Bảo lúc này tự luyến 1 câu sau đó quay đi về phòng, vừa đi còn cười ha hả thật lớn.
Sau khi Đại Bảo đi thì Văn Cơ và tiểu Mẫn mới khôi phục lại, nhớ đến câu nói vừa rồi và nữa thân trên của hắn, làm cả 2 không khỏi ngượng chính cả mặt, lúc này Nhã Đình đã đi đâu mất tiêu rồi.
...
Sau khi về phòng tắm rữa, lúc này Đại Bảo mặc lên 1 bộ đồ màu đen là trang phục của Trái Đất, theo Đại Bảo cảm thấy y phục của thế giới này khá bất tiện cho việc di chuyển, đối với 1 người ở thế giới văn minh cậu vẫn thích những bộ trang phục ở Trái Đất hơn.
Sau khi thay đồ xong cậu cảm nhận sự dễ chịu đến từ bộ đồ, 1 lúc sau cậu khoát lên người 1 cái áo khoát đen có mũ trùm đầu, sau khi ăn mặc đầy đủ cầu liền mở cửa đi ra.
-Đến lúc kiếm tiền rồi. Đại Bảo thở hắc ra 1 hơi sau đó đi đến sảnh chính của Liên Đoàn, khi cậu từ phía sau đi đến, có 1 số gã cười cười vẫy tay với cậu, 1 số gã lộ ra chiến ý và 1 số "nàng" vẫy tay và nháy mắt với Đại Bảo, lúc này cậu mới hiểu rõ câu lơ đi mà sống.
Sau khi đến phía quầy thì 1 thiếu niên xuất hiện, cậu có vẻ ngoài lạnh lợi, mái tóc màu vàng, đôi tai của yêu tinh dài hơi run run, đôi mắt màu xanh lam nhạt, vẻ ngoài điển trai vô cùng, lúc này cậu khoát lên 1 bộ đồng phục nó càng tôn lên vẻ đẹp trai của cậu.
-Ngài là Tô công tử?.
-Đúng vậy.
-A ta là Kiếm Minh, ông chủ có bảo mặc dù cấp bật của công tử là cấp F, nhưng nhiệm vụ công tử có thể làm là trên cấp B và 1 ngày công tử phải làm 1 hoặc 2 nhiệm vụ cấp B trở lên, nhiệm vụ dưới cấp B công tử chỉ được nhận 1, nếu như trong 1 ngày công tử không làm hay không thể hoàn thành 1 hoặc 2 nhiệm vụ trên cấp B thì công tử sẽ bị phạt 10 Linh Thạch Trung Cấp, còn những kinh nghiệm cấp bật thì công tử vẫn được tính theo cấp bật F ạ. Kiếm Minh xả ra 1 tràng làm cho Đại Bảo căm lặng.
-Đây là ông, ông, ông chủ của cậu bảo vậy?.
-Vâng ạ.
-......
...
Lúc này bên trong căn phòng của Độc Cô Luân Thành, Tần tiểu thư đang chào hỏi gã để quay về Trần Gia, thì.
BANG
2 cánh cửa bị bung mạnh ra, từ bên ngoài 1 bóng đen lao vào, đứng trước mặt của Độc Cô Luân Thành, gã không bất ngờ dường như tất cả đều nằm trong tầm tính toán của gã.
-Này lão già thúi, ruốc cuộc cái luật lệ đó là thế nào? Lão đang đùa tôi à?.
2 tay Đại Bảo đập mạnh xuống cái bàn, đôi mắt rực lữa mà nhình gã, gã không nói vẫn chỉ cười, 5 người trong căn phòng giật nãy người, đó từng là 1 sát thủ máu lạnh a, làm vậy chẳn phải tìm chết sao?, nhưng.
-Này thằng nhóc chết tiệt, ta cũng cần có tiền để sống chứ!. Ngay lập tức gã đứng dậy lấy 1 ngón tay chỉ vào ngực của Đại Bảo.
-Mỗi ngày 10 viên Linh Thạch Trung Cấp để ông cúng vong hồn à, sao ông không bảo tôi đi giết người cướp của cho rồi. Đại Bảo hung hăn gầm lại 1 tiếng.
-Ta đã tính chổ thân quen mà giảm giá rồi, nếu là người khác nhật định là 30 à không 50 viên. Độc Cô Luân Thành nạt lại 1 tiếng.
-Vậy còn vụ điểm kinh nghiệm lên cấp bật Đạo Sĩ thì sao, nhiệm vụ trên B chỉ được tính điểm của cấp bật F là thế nào?.
-Hừ lúc đầu đã cho ngươi cấp bật S nhưng ngươi lại đòi F, đó là do bản thân ngươi. Gã khoanh 2 tay lại nở 1 nụ cười chế giễu Đại Bảo.
-Không nói nhiều 5 viên Linh Thạch Trung Cấp!!!. Đại Bảo gầm lên.
-10 viên giá chót không giảm nữa.
Sau đó cả 2 người đập trán vào nhau hung hăn trừng nhau đến tóe lửa, lúc này cả 5 người ngây ra nhình 2 tên phía trước, 1 kẻ từng là sát thủ máu lạnh giết người không chớp mắt, mà bây giờ lại đứng đây cãi nhau cùng 1 thiếu niên kì lạ, cả 2 lúc này như 1 người bán thịt và 1 kẻ mua thịt đang tranh nhau giá cả ở ngoài chợ.
-Hừ không nói nhiều 3 viên không thì ông đừng hòng lấy 1 viên nào. Nói đến đây Đại Bảo hậm hực đập 1 cái lệnh bài lên trên bàn.
-7 viên thế nào, giá cá hữu nghị!. Thấy lệnh bài Độc Cô Luân Thành nhăn nhó nói ra.
-3 Viên.
-5 Viên, 5 viên, chúng ta có thể thương lượng lại mà.
-3 Viên.
-4 Viên, trên ta còn mẹ già 90 tuổi, dưới ta còn vợ trẻ con thơ, giá cả hữu nghị cả 2 bên đều có lợi thế nào?. Độc Cô Luân Thành xoa xoa tay gượng cười nói ra.
-3 V-I-Ê-N. Mặt Đại Bảo không khỏi khinh bỉ nhình gã gằn từng chữ nói ra.
-A 3 viên liền 3 viên. Độc Cô Luân Thành hậm hực khó chịu nói ra.
Lúc này không khí giữa ở 2 mới giảm xuống, cậu liết qua thấy 4 người sau đó liền thuận miện bước ra cửa, vừa đi vừa nói.
-Được rồi, không làm phiền lão nữa, a, thế nào tôi chỉ thuê cô 1 tháng thôi, sau 1 tháng gửi trả không sót 1 cộng lông nào. Đại Bảo nhình Nhã Đình nói ra.
-Vâng, vâng, vâng ạ mong công tử, chiếu cố. 1 lúc sau Nhã Đình lí nhí nói ra.
-Tốt, lão già thối, tôi muống lập 1 nhóm, liền phiền lão vậy.
-Hừ 10 viên Linh Thạch Trung Cấp liền làm cho ngươi xong ngay.
Đại Bảo thở dài, quăn cho gã 1 cái túi, vừa mở ra xem và đếm xong gã liền vui vẻ, gọi tiểu Mẫn làm thủ tục giúp Đại Bảo.
-Ngươi mà dám chạm vào tiểu Đình ta liền băm thịt ngươi ra cho chó ăn. Văn Cơ hậm hực nhình Đại Bảo.
Nhưng cậu chỉ nhún nhún vai rồi đi ra khỏi phòng, Nhã Đình thấy vậy chào cả 4 người và Độc Cô Luân Thành liền lí nhí chạy theo phía sau Đại Bảo.