Lúc Đại Bảo vừa quay về Liên Đoàn, chưa kịp chào ai thì bỗng dưng bị túm lấy cổ áo lôi đi, cậu cũng đành mặc kệ cho người lôi đi thoải mái.
Lúc này cả đám người không hẹn mà nghỉ "Cả 2 người đó lại như thế rồi".
Người kéo cậu đi không ai khác là Độc Cô Luân Thành, gã quăn cậu lên cái ghế, sau đó ngồi đối diện cậu ánh mắt có chút nghiêm túc nói ra.
-Này oắc con, ta có 1 nhiệm vụ cho nhóc.
-Hửm nghe có ve như ông định lôi tôi vào 1 vũng nước đục à?.
-Nhiệm vụ rất đơn giản nhóc chỉ cần đem thứ này đến và giao đến điểm này là được, nhóc có khả năng rất tốt nên ta tin tưởng nhóc. Từ phía sau lấy ra 1 cái hộp và 1 tấm bản đồ.
-Tôi được cái gì khi làm cái nhiệm vụ nguy hiểm này?.
-Trại trẻ mồ côi mà nhóc và Nhã Đình hay lui đến sẽ được Liên Đoàn bảo hộ, những thứ cần thiết cho cuộc sống sẽ được Liên Đoàn cấp cho đầy đủ và những đứa trẻ đó sẽ được dạy dỗ 1 cách bài bản nhất, ta biết nhóc rất thích trẻ con hahaha. Gã nói xong cười lớn tựa như mình đã chiến thắng.
-Được rồi, tôi cần giao thứ này cho ai, có vẻ không phải 1 loại chất kích thích nào đó!. Đại Bảo sờ sờ cái hộp nói ra.
-Nhiệm vụ này được xếp vào cấp S, nhóc chỉ cần đem đến địa điểm này tự dưng sẽ có người nhận, nhóc nên đi 1 mình.
-Được rồi hiện tại đi luông à?.
-Đúng vậy theo lộ trình thì là như vậy, ngựa ta đã chuẩn bị, nhóc nên nhớ không được để lộ mặt. Nói đến đây gã nghiêm nghị hơn bao giờ hết.
-Được rồi, tôi đi đây khi nào tiểu Nhã về bảo cô ấy 1 tiếng dùm tôi.
Đại Bảo lấy trong đồng hồ ảo ra 1 cái áo khoát đen, cậu khoát vào sau đó che hết cả khuông mặt lại chỉ chừa mỗi đôi mắt, sau đó cậu đi ra phía chuồng ngựa, lấy con dựa do Kiếm Minh đã chuẩn bị sẵn, đây là 1 con chiến mã màu đen, khí lực của nó dồi dào vô cùng, đây là 1 con ngựa tốt.
Đại Bảo chào Kiếm Minh 1 cái sau đó thúc ngựa chạy đi, cậu chạy ra phía cổng thành thì có 2 người chặn đường lại, cậu chỉ lấy 1 tấm thẻ ra sau đó lập tức họ tránh ra cho cậu qua, Đại Bảo liền phóng ngựa đi về phía điểm chấm trên bản đồ.
-Từ đây đến đó không xa lắm. Cậu lẩm bẩm 1 hơi sau đó thúc ngựa chạy đi.
...
Trên con đường mòn, tiếng chân ngựa vang lên liên tục, tiếng gió xào xạc 2 bên, lúc này Đại Bảo đang thúc ngựa chạy trên đường theo như bản đồ thì cậu chỉ cần băng qua cánh đồng này thì sẽ đến, Đại Bảo đã thúc ngựa chạy liên tục 2 ngày, kể cả thời gian nghỉ ngơi.
Sau 1 lúc thúc ngựa chạy băng qua cánh đồng, lúc này cậu dừng chân tại 1 cái sơn cốc nhỏ, khi cậu vừa nghé ngựa vào thì lúc này từ bên trong sơn cốc 2 thân ảnh lao ra, cả 2 đều che mặt và mặc quần áo thùng thình nên cậu không thể xác nhận giới tính, nhưng cấp bật của 2 người này là Hoàng Đế Cảnh không dưới.
Lúc này Đại Bảo khẽ nhíu mài 1 cái sau đó đưa ra 1 tấm lệnh bài, cả 2 cầm lấy tấm lệnh bài xem 1 chút liền đem trả lại cậu, 1 trong 2 người nói ra, giọng nói có chút khó phân biệt nam nữ.
-Đi theo ta.
Đại Bảo không nói chỉ lẳng lặng đi phía sau, xuốt con đường cậu đế ý đến xung quanh, bên trong cốc nhỏ này có 1 trận doanh, bên trong này có vô số binh lính đang đứng gác, Đại Bảo được dẫn đến 1 cái lều lớn nhất, khi vừa bước vào trong không khí chó chút ngột ngạt làm người khác khó thở, Đại Bão khẽ đưa mắt nhình về phía trước, phía trước ngay chính tọa có 1 tấm màn che lại, Đại Bảo híp mắt nhình 1 chút rồi lại thôi.
-Ta sứ giả của Liên Đoàn Đạo Sĩ Hội Ngũ Thành, đến đây để giao đồ...
Đại Bảo chưa nói xong thì lúc này phía sau tấm màn vang lên 2 tiếng vỗ tay, ngay sau đó 2 người phía sau bỗng hướng cậu chộp đến, Đại Bảo bị trấn áp không di chuyển được cứ để 2 người phía sau chộp đến vai của cậu, ngay lập tức bị đè xuống, sau đó bị trói lại rồi thấy về phía trước, sau đó lui ra.
Đại Bảo lúc này biến sắc trong lòng đem Độc Cô Luân Thành ra chém giết vạn lần, 1 khắc sau đó 1 thân ảnh từ bên trong tấm màn đi ra, Đại Bảo ngây người, thế giới này cứ không phải như vậy nhỏ đi.
Đây là tiểu nha đầu hôm trước tranh đồ với cậu, hiện trên tay nàng đang đeo 1 cái vòng có phát sáng, ánh mắt nhình nhiều 1 cái Đại Bảo, khóe môi cong lên đôi mắt lục bảo trong ánh sáng mập mờ tỏa sáng lên làm Đại Bảo có chút run người, ngay sau đó bàn tay nhỏ khẽ nâng cằm của cậu lên, nhưng Đại Bảo lại quay đầu đi, nàng bóp lấy 2 má của cậu nâng lên hỏi.
-Ngươi tên gì?.
-...
Đại Bảo không trả lời, thế là nàng liền kéo tấm vãi chắn nữa mặt Đại Bảo ra, ngay sau đó liền cuối xuống hôn vào môi của cậu, Đại Bảo ngây người cái này cái này quá là bạo đi, cậu cảm nhận được cảm giác mềm mại và nóng bỏng của đôi mồi nhỏ bên kia, sau đó càng làm hắn trợn mắt lên là nàng liền luồn lưỡi của mình đi vào bên trong miện của cậu hôn 1 hồi thật lâu, ý thức cậu lúc này mê mang, thấy cậu như vậy nàng liềm bỏ ra, đang định ôm lấy Đại Bảo, thì trong lúc mê mang cậu cắn vào lưỡi của mình 1 cái, cảm giác đau đớn truyền khắp cơ lưỡi, ngay sau đó nhân lúc tỉnh táo cậu liền dùng găn tay cắt đức dây sợi dây có chứa Linh khí, ngay sau đó nhảy về phía sau, quăn 1 cái Hồn Giới về phía tiểu nha đầu kia rồi lao ra khỏi lều. (Chơi ngu rồi, nam trao nữ nhẫn)
Đại Bảo vừa bay ra thì 2 người kia chuẩn bị tấn công cậu, thì bên trong vang lên 1 âm thanh nhẹ nhàn có chút vui vẻ.
-Để hắn đi.
Cả 2 người lúc này mới dừng tay rồi quay về vị trí ban đầu đứng yên ở đó, Đại Bảo chạy ra bên ngoài thúc ngựa chạy đi, cậu không hiểu tại sao nha đầu đó lại thả cậu đi nhưng nói chung cậu đã thoát, cậu vừa sẫy ngựa vừa nốc thuốc hồi phục vào, nó làm cho cơ thể cậu tỉnh táo hơn 1 chút.
-Hừ lão già thối, lần này về tôi tính đủ với ông.
...
Lúc này trong sơn cốc, tiểu nha đầu mở cái hộp ra, chiếc nhẫn vui vẻ liền đeo ở ngón áp chót, bên trong cái hộp đó là 1 cây phiến có màu đen, hoa văn cổ lão được xích lại bằng những sợi dây xích đầy Linh khí, sau khi nhình 1 chút nàng liền đóng hộp lại liếm môi 1 cái sau đó lên tiếng nhẹ nhàn hô.
-Được rồi xem như 1 công đôi chuyện, liền quay về tông môn nha.
...
Đại Bảo lúc này đã quay về, cậu mất 2 ngày thời gian để trở về, khi về đến cậu mệt mõi đến rã người, Nhã Đình thấy cậu như vậy liền đâm ra hơi lo âu, Đại Bảo chỉ khoát tay sau đó bảo đi ngủ.
Thế là đã 1 ngày rồi cậu không rời phòng, Nhã Đình cảm thấy hơi lo lắng, từ lúc Đại Bảo quay về đã ngủ vùi 2 ngày, Độc Cô Luân Thành chỉ đi qua nhình 1 cái rồi cười hắc hắc miện lẩm bẩm "Tuổi trẻ a".
Đại Bảo hiện đang bị trung Huyễn Mê Tán, đây là 1 loại độc làm cho người nhiễm bị mệt mõi, mất hết sức lực, Đại Bảo may mắn là cơ thể đã từng uốn qua thuốc hồi phục và thuốc bổ nên cơ thể hắn cầm cự chất độc lâu hơn người bình thường, đáng nhẽ động phải phát tác ngay lập tức, nhưng Đại Bảo lại trì hoãng nó đến lúc về đến Liên Đoàn, khi vừa về đến cũng là lúc chất độc phát tác, Đại Bảo lâm vào tình trạng hôn mê.
Độc Cô Luân Thành chỉ nói với Nhã Đình và đám nhóc họ Diệp là cậu bị mệt mõi quá độ nên càn nghỉ ngơi, vài hôm liền khỏi không cần lo lắng.
Như lời hứa với Đại Bảo, gã đã đưa đám nhóc vào 1 gian phòng cạnh phòng của cậu, mọi thứ sinh hoạt đều diễn ra bình thường, nhưng đã qua hơn 1 tháng cậu chưa tỉnh lại, Độc Cô Luân Thành có chút đau đầu, nha đầu này dùng thuốc quá liều a.
Nhã Đình và Đại Bảo đã kết thúc giao dịch 1 tháng thuê, nhưng cô vẫn ở lại 1 vài hôm đợi cậu nhưng cậu vẫn không tỉnh lại, nên đành mang đám trẻ con và Diệp nương đi trước, cô đưa bọn họ về Yêu Tinh tộc tại vì đi đường có chút chán và tĩnh mịt với lại đám trẻ cũng không đành xa cô, nên cô đã quyết định mang bọn họ theo.
Còn tiểu Hắc cô liền giao nó lại cho Độc Cô Luân Thành, nhờ ông ấy dặn dò với Đại Bảo khi nào tỉnh thì liền đi đến Yêu Tinh tộc, ông ấy cũng gật đầu đồng ý.
Nhưng cả 2 đâu biết rằng, Đại Bảo không chỉ bị trúng độc gây mê mà còn bị phong ấn linh hồn lại, hiện tại căn phòng của cậu đã bị đóng băng hoàn toàn.
Ngay cả Độc Cô Luân Thành cũng trách 1 chút nha đầu này tại sao lại dùng phong ấn linh hồn lên cả Đại Bảo làm hắn có chút ão não, nếu lão hà Bá mà biết được e là nguy hiểm a.
Nhưng thời gian qua đi cậu vẫn không tỉnh lại, thoáng chốc đã 1 năm trôi qua.