Siêu Cấp Năng Lực Gia Tại Tu Chân Giới

Chương 17 - Bình Thường

-wan wan wan....

Sáng sớm ánh nắng chiếu sáng cả 1 vùng trời, cũng đã hơn 1 tháng kể từ khi Đại Bảo đến thế giới này và đã hơn 2 tuần kể từ khi cậu tham gia vào Liên Đoàn Đạo Sĩ Hội, hôm qua cậu và Nhã Đình vừa hoàn thành 2 nhiệm vụ cấp B, đó là 2 nhiệm vụ ở Hỏa Trấn, cụ thể nhiệm vụ là đi giao hàng và dọn 1 hang ổ của bọn Ma Thú cấp B, sau khi quay về Đại Bảo đã ngủ cả ngày, hôm nay cậu đã không dậy sớm, cậu quyết định ngủ nướng 1 hôm, còn về Linh quả thì Nhã Đình có biết 1 thứ có thể giúp hấp thụ Linh quả nhưng phải chờ khi nào đến bộ tộc Yêu Tinh thì mới có thứ đó, tức Đại Bảo phải nhờ vả Văn Cơ.

Lúc này bên ngoài tiểu Hắc đang kêu om sòm cả lên, còn nghe được cả âm thanh nó đang cào cửa, Đại Bảo uể oải ngồi dậy, mang đôi dép vào sau đó đi về phía cửa, cánh cửa vừa mở ra tiểu Hắc lao vào người của Đại Bảo 1 cái, sau đó kêu có chút uất ức, hình như lúc sáng Nhã Đình có đi đâu đó và nó bị bỏ ở đây, không vào phòng Đại Bảo được chưa kể nó cò chưa ăn gì nên hiện tại đang rất uất ức.

-Tiểu Nhã đâu, sao mày lại ở đây?.

Đại Bảo túm lấy cái gáy của nó, lập tức tứ chi và cái đuôi của nó co lại nhình như 1 quả bóng tròn, thấy nó như vậy cậu cũng đành chịu, sau khi bỏ nó ra, Đại Bảo đi rửa mặt 1 cái, sau đó thay 1 bộ đồ thể thao màu đen.

-Đi ăn sáng nào!. Đại Bảo đưa tay xuống trước mặt tiểu Hắc.

Lúc này tiểu Hắc liền nhảy lên cái tay sau đó nằm gọn trên nón phía sau của Đại Bảo, có cái đầu thò qua 1 bên vai cậu, thấy nó cao hứng Đại Bảo xoa xoa đầu của nó rồi cất bước đi ra khỏi Liên Đoàn bằng cửa sau.

Dạo gần đây Đại Bảo có khá nhiều tiền, cụ thể tổng tài sảng của cậu là 70 viên Linh Thạch Trung Cấp, 125 viên Linh Thạch Sơ Cấp, với số tiền này cậu có thể ăn học mồm trong gần 1 năm mà không cần làm việc, 2 tuần nữa cậu sẽ đưa Nhã Đình về Yêu Tinh tộc, sau đó tìm Văn Cơ và hấp thụ Linh quả, sau đó có lẽ sẽ quay về nơi này làm thêm 1 vài nhiệm vụ hoặc đi dạo khắp 8 vực chăn, cậu vẫn chưa có nghĩ xa đến vậy.

Khi đi trên đường cậu gặp 1 số người lính gác hay 1 số Đạo Sĩ, họ biết cậu liền chào hỏi vài câu, cậu chũng chào hỏi lại, sau 1 lúc đi ruốc cuộc cũng đến, đây là 1 quán nhỏ mà cậu thường hay ăn, vì thịt Sơn Trư nướng ở đây khá ngon, thấy cậu và tiểu Hắc ghé vào từ bên trong 1 tiểu nhị đi ra cười chào.

-Đại Đạo Sĩ hôm nay ngài không đi làm nhiệm vụ à?, Nhã Đạo Sĩ hôm nay không đi cùng à?. Tiểu nhị lau bàn 1 cái sau đó vẫy tay với tiểu Hắc 1 cái.

Tiểu Hắc cũng vui vẻ kêu lên 1 tiếng -Không tôi cần nghỉ ngơi chứ, còn tiểu Nhã hình như hôm nay bận rồi, à cho tôi vẫn như thường ngày đi.

-Vâng Đại Đạo Sĩ ngài chờ 1 chút.

-Được rồi.

Lúc này tiểu nhị đặt 1 cốc nước lên bàn rồi quay đi, Đại Bảo nhình ra con đường có vô số người đi đến đi lui, cậu đang cảm thấy thích ứng với cuộc sống ở nơi này, cũng không đến nổi tệ lắm, chỉ là liệu cha mẹ cậu... nghĩ đến đây Đại Bảo không nghĩ nữa mà im lặng nhình ra đường.

1 lúc sau tiểu nhị mang lên 1 cái khay lớn, bên trong có 2 đĩa bàn thầu và 1 đĩa sường nướng, 2 đĩa thịt nướng, vừa thấy đồ ăn tiểu Hắc kêu lên phấn khích, Đại Bảo khẽ cõng tay búng vào trán nó 1 cái, làm bó suýt bật ngửa ra.

Đại Bảo lấy bàn thầu xé nhỏ ra sau đó bỏ vào bên trong đĩa sường nướng, đẩy qua bên phía tiểu Hắc, nó đang hung hăn trừng cậu thì lại cong đuôi lên 1 cái sau đó cắm cúi ăn phần của mình, Đại Bảo lúc này cũng bắc đầu ăn, cậu không ăn nhanh chỉ ăn từ từ dường như đang tận hưởng món ăn nhiều nhất có thể.

Sau 1 lúc tiểu Hắc đã ăn xong lúc này nhình miến thịt to bằng ánh mắt thèm thuồng, sau đó nhình về phía Đại Bảo, cậu liền đẩy 1 đĩa thịt về phía nó, nó liền không khách khí gặm lấy, bộ dáng vui vẻ vô cùng, cậu dã ăn xong liền nhình tiểu ham ăn này càng quyét đĩa thịt.

-Tiểu nhị tính tiền. Đại Bảo vừa nói vừa lau đi vết dầu mỡ trên lông của tiểu Hắc.

Ngay sau đó nó lại leo lên vai của Đại Bảo, sau khi tính tiền xong cả 2 liền đi xung quanh nơi này, sau 1 lúc đi chán, Đại Bảo liền nhình về phía cửa thành.

-Chúng ta đi tìm tiểu Nhã đi!. Đại Bảo vừa nói xong liền bước đi.

1 lúc sau cả 2 có mặt trước 1 cô nhi viện, nơi này khá nhỏ hôm trước được Nhã Đình phát hiện ra, sau đó lúc rãnh rỗi liền đến dạy bọn trẻ ở đây về chữ viết và 1 số thứ khác.

-Đại Đạo Sĩ, ngài đến tìm Nhã Đạo Sĩ?. Khi Đại Bảo vừa bước vào liền gặp 1 mỹ phụ, cô là chủ của nơi này.

-A Diệp nương, tiểu ham ăn này nhớ nàng, nên ta đi tìm nàng 1 chút.

-Nhã Đạo Sĩ đang dạy bọn trẻ học phía sau ạ, Đại Đạo Sĩ cứ tự nhiên.

-Đa tạ.

Đại Bảo cười nói 1 tiếng, sau đó đi vòng ra phía sau ngôi nhà, cậu vừa đi ra lúc này 1 giọng nói mềm mại vang lên.

-A Đại thiếu huynh dậy rồi?. Nhã Đình hiện đang ngồi phía trước 1 đám nhóc 6 đứa, có đủ các độ tuổi.

-Sao lúc sáng không mang nó theo, làm giất ngủ ngon của tôi phị quấy rầy. Đại Bảo nắm gáy của tiểu Hắc đưa cho Nhã Đình sau đó vừa ngáp vừa nói.

-Tại lúc sáng muội phải dạy bọn trẻ học nên có hơi bất tiện ạ.

-Ừm, hôm nay máy nhóc học gì đấy?. Đại Bảo nằm xuống 1 cái ghế bành lười biến hỏi.

-Ưm hôm nay bọn em học đọc viết ạ!.

Lúc này Đại Bảo nhình qua cô bé lớn tuổi nhất là 10 tuổi, con bé tên Diệp Nhu, mái tóc ngắn màu nâu bồng bền, gương mặt non nớt của trẻ con, bộ dáng rất đáng yêu, bên cạnh đó 5 đứa nhỏ khác.

Theo thứ tự từ trái sang là Diệp Nhân 8 tuổi, Diệp Thu 8 tuổi, Diệp Hồng Trần 7 tuổi, Diệp Tiểu Mễ 6 tuổi, Diệp Tiêu Dao 11 tuổi, nam gồm có Tiêu Dao, Hồng Trần, Diệp Nhân, nữ gồm có Diệp Nhu, Diệp Thu và Tiễu Mễ.

Tiêu Dao là 1 thằng nhóc soái ca ham học hỏi, đôi mắt sáng đầy kiên định, mái tóc đen dài bộ sáng tiêu soái vô cùng,  tương lai nhất định là 1 tiểu tử bất phàm, Hồng Trần là 1 tiểu tử ít nói, ham đọc sách, đôi mắt lúc nào cũng đầy tò mò, gương mặt non nớt có chút giống tiểu nữ nhân, mái tóc dài càng làm cậu bé trông như 1 cô gái, Diệp Nhân là 1 tiểu tử thích đấm đá, hai mắt lúc nào cũng rực lữa hừng hực, mái tóc ngắn mài đỏ càng làm thằng bé thêm năng động.

Diệp Thu 1 cô bé nhút nhác giống Nhã Đình, đôi mắt lúc nào cũng hơi lo sợ, mái tóc màu lam nhạt làm cô bé thêm nhợt nhạt, Đại Bảo hay gọi con bé là tiểu Nhã Đình, Tiễu Mễ là 1 cô bé có chút ma mị, đôi mắt yêu mị thêm 1 nụ cười giảo hoạt càng làm con bé thêm phần quyến rũ, mái tóc dài màu tím nhạt, bợ lấy gương mặt nhỏ càng làm con bé nỗi bật.

Cả đám nhóc đều là cô nhi được nhận nuôi bởi Diệp nương và theo họ của nàng, từ lần đầu gặp là hôm trc làm 1 nhiệm vụ cấp F, đó là dọn cỏ của nơi này, Nhã Đình thấy đám nhóc đáng yêu nên quyết định dạy bọn nhóc lúc rãnh rỗi, Đại Bảo chỉ ở 1 bên mà nhình thôi, thấy Nhã Đình hưng phần cậu cũng không có ý kiến gì.

-Được rồi mấy nhóc cứ học đi, hôm nay tiểu Nhã là của mấy nhóc. Nói xong ngồi dậy hướng bên ngoài đi.

-Đại thiếu huynh định đi đâu vậy?.

-Đi 1 nơi mà các nam nhân đại trượng phu đều thích thú. Cậu cười ha hả sau đó lại tiếp tục đi.

-Bảo ca đệ đi với. Vừa nghe đến nơi các nam nhân đại trượng phu thì Diệp Nhân hưng phấn lên chạy theo phía sau Đại Bảo, nhưng ngay sau đó bị níu lại bởi Nhã Đình.

-Đừng dạy hư bọn trẻ, đệ đi vào học tốt cho ta. Nhã Đình lườm bóng dáng Đại Bảo 1 cái sau đó quay sang trừng mắt với Diệp Nhân.

...

Lúc này đi khỏi cô nhi viện Đại Bảo đi dạo khắm nơi, lúc này liền nhớ khoảng thời gian tập luyện cùng Hàn Nam hằn ngày, nghĩ đến lại hơi ngứa tay, không biết tên đó lúc này tu luyện đến đâu rồi, còn cả Hàn Uyên và Ngọc Nhi nữa, cậu có cảm giác hơi nhớ 2 cái má phúng phíng của Ngọc Nhi rồi, thêm cái tính giảo hoạt của Hàn Uyên nữa, chưa kể còn có Bá thúc sợ vợ nữa, còn cả món ăn của Liễu nương, hoài niệm a~, đối với cậu Dược Thần cũng được, Độc Thần cũng không sao, đệ tử Linh Kiếm Tông cũng vậy, đối với cậu họ là ân nhân, bằng hữu của cậu.

Đại Bảo thở dài 1 hơi rồi bước nhẹ đi về phía trước, cậu đang nghĩ có lẽ ngày mai nên đi làm 1 số nhiệm vụ nữa nhỉ, vừa nghĩ cậu vừa vui vẻ bước đi.

Bình Luận (0)
Comment