Bỗng dưng trong không gian tối đen, Đại Bảo bỗng có 1 cảm giác ấm áp của ánh nắng, ngay sau đó 1 cơn đau nhức truyền khắp cơ thể, cậu miễn cưỡng gượng mở đôi mắt ra, đôi mắt hé mở ánh sáng nóng ấm đó liền bao trùm tầm mắt, làm chói đi tầm nhình, lúc này Đại Bảo đang cố đưa tay lên chắn nhưng không thể cử động cơ thể, cậu đành liêm diêm 1 chút đê quen với ánh sáng này, sau 1 hồi cậu cũng đã quen với ánh sáng, nhưng cơn đau là không thể, nó làm cậu đau nhăn nhó mặt mài.
Cơn đau cũng làm cậu tỉnh táo hơn 1 chút, lúc này cậu nhình đánh giá xung quanh, theo những gì cậu nhớ thì cậu bị cuống vào 1 trận chiến khi trên đường đến trường, ngay sau đó cả 2 đánh nhau rồi hất cậu ra khỏi vòng xoáy sau đó có cảm giác rơi từ trên không xuống, cậu chỉ nhớ được bấy nhiêu đó, lúc này xung quanh cậu có 1 mùi thuốc hỗn tạp, có mùi thơm, lại có mùi hôi.
Mùi thuốc? Bệnh viện à, không nhà gỗ? Đây là đâu cơ chứ.
Lúc này trong đầu cậu có 1 chúc đau và khó chịu, cậu không biết nơi này là nơi nào, sau 1 lúc Đại Bảo lại cảm thấy học khô rát khó chịu vô cùng, cơn đau và khó chịu là cậu cảm thấy vô cùng ức chế.
Cạch
Bỗng âm thanh cửa gỗ được mở ra, lúc này Đại Bảo lại nhướng mắt về phía đó, 1 người đàng ông, cao, to, nước da đen, gương mặt đáng sợ, trên mặt còn có 1 2 vết xẹo, làm người khác liên tưởng đến 1 ông trùm Tội Phạm Khét Tiếng, nhưng trang phục trên người ông ta lại đối lập hoàng toàng với gương mặt đáng sợ đó, ông mặt 1 bộ y phục màu trắng, ở trước ngực còn có 1 dấu cộng, trên tay đang bưng 1 tô tỏa ra mùi thuốc nồng nặc, ngửi mùi này trán Đại Bảo không khỏi nhăn lại 1 cái, thật sự rất khó ngửi.
-A cậu tỉnh rồi à. Người đàng ông mở miện ra 1 âm thanh trầm khàn làm người ta có chút rợn gáy vang lên, Đại Bảo khẽ run 1 cái.
-...
Người đàng ông cùng Đại Bảo 4 mắt nhình nhau, không ai nói 1 lời nào, không khí càng thêm căng thẳng, sau 1 hồi nhịnh không được vì cổ họng đã khát khô Đại Bảo mở miện run rẫy nói được nên 1 câu.
-Nước.... cho..... tôi...
-À à Uyển nhi lấy nước. Người đàng ông liền hét về phía bên ngoài sau đó lại đặt bát thuốc xuống 1 cái bàn rồi, ngồi xuống cạnh Đại Bảo.
1 khắc sau 1 nhịp tiếng bước chân vang lên, sau đó 1 thiếu nữ 15 tuổi bước vào trên tay bưng 1 khay nước, vừa thấy nước Đại Bảo như thấy sự sống liền nhướng người về phía nàng, thấy vậy Uyển nhi liền bưng bát nước đến xạnh miện Đại Bảo, cậu liền hốp 1 ngụm lớn nhưng sau đó 1 cảm giác đau đớn tại thanh quản làm cậu ho sặc sụi, gương mặt cậu nhăn lại, 1 lúc sau cơn đau mới qua đi cậu cảm thấy dễ chịu hơn 1 chút, nhưng cơn đau từ cơ thể vẫn còn đó làm cậu lại khó chịu 1 chút.
Lúc này cậu để ý đến cách ăn mặt, dáng vẻ của 2 người Đại Bảo liền thì thào hỏi.
-Đây là đâu? Tôi ngủ bao lâu rồi?
-Đây là Mộc Trấn, 1 trong 5 Trấn của Ngũ Thành, ngươi bất tỉnh đã 5 ngày rồi. Uyển nhi liền cười nói. -Ta là Hàn Uyển, còn đây là cha là Hàn Bá, ngươi là ai tại sao lại rơi từ trên trời xuống?.
-A Ngũ Thành? Mộc Trấn? trên trời?... tôi tên Đại Bảo. Đại Bảo liền lầm bầm sau đó lại trả lời Hàn Uyển. -Là các người cứu tôi?
-Do Uyển nhi và Nam nhi lên núi hái thuốc bắt gặp ngươi từ trên 1 lỗ xoáy đen rơi xuống. Hàn Bá liền 1 bên xem thương tích sau đó trả lời cậu.
-Lỗ Xoáy? A đồ trên người tôi đâu rồi?. Lúc này Đại Bảo mới để ý không thấy balo, giày, đồng hồ ảo và tai phone đâu cả, đó đều là đồ do cha mẹ cậu tặng nên lúc nào cậu cũng mang theo.
-Đây đây. Hàn Uyên đưa ra 1 cái khay chứa các vật dụng màu đen, đó là đồ của Đại Bảo, cậu thấy liên thở phào 1 hơi.
Sau đó hướng tay đang đau về phía cái balo, bên trong đó có thuốc hồi phục và chữa thương, cậu không muống phải chịu cảnh này, thấy Đại Bảo như muống chộp lấy cái balo nên Hàn Uyển liền đưa nó về phía cậu, Đại Bảo cảm kích nhình nàng 1 cái.
Sau đó thò tay vào bên trong mò tìm kiếm 1 chút liền lấy ra 2 cái lọ, sau đó chấm nhẹ lên trên nắm lọ, sau đó 2 ciên thuốc xuất hiện, thấy cảnh này Hàn Uyên và Hàn Bá trấn động nhình Đại Bảo.
-Hàn Uyên cô giúp tôi cho 2 viên thuốc này vào miện đã.
Sau khi nghe xong Hàn Uyên liền đưa tay bất tri bất giác cầm lấy, đưa vào miện Đại Bảo, sau đó kê cho cậu 1 ít nước, sau khi uốn xong, cả người cậu phát ra 1 ánh sáng nhẹ, sau đó tan biến vào bên trong cơ thể, sắc mặt Đại Bảo lúc này cũng hồng hào tốt hơn 1 chút.
Đại Bảo lúc này liền ngồi dậy, duỗi cánh tay và chân 1 chút, sau đó bẻ các khớp lại nghe âm thanh răn rắc, sau 1 hồi cậu nhình thấy 2 cha con nhà Hàn này còn trơ mắt nhình cậu, Đại Bảo liền thấy buồn cười nhưng lại nhịn lại.
-Ngươi, ngươi, ngươi, như thế nào?. Hàn Bá lúc này há hốc mồm ra, hắn làm nghề này mấy chục năm nay đây là lần đầu thấy loại thuốc thần kì đến vậy.
-Rõ ràng là bị gãy hết xương!. Hàn Uyển thì lại lẩm bẩm.
Đại Bảo bật cười sau đó tháo băng đang bó trên người ra rồi nói.
-Nếu có cơ hội tôi sẽ giải thích cho, tạm thời 2 người có thể cho tôi thay đồ được không?.
Nghe vậy 2 người vẫn còn ngu ngơ 1 chút sau đó bước ra ngoài, Đại Bào liền lấy dụng cụ để trên bàn trang bị vào, cậu không mặt áo khoát đồng phục và cavac cậu chỉ mặc 1 cái ảo sơ mi đen, kèm theo quần đồng phục đen, thêm đôi giày, cậu lấy đồng hồ ảo đeo vào sau đó khởi động nó lên, 1 âm thanh máy móc vang lên.
[Đang khởi động lại]
[Đã khởi động thành công, xác định khu vực trên bản đồ]
[Xác định khu vực thất bại, khu vực không nằm trong phạm vi Trái Đất]
Vừa nghe xong Đại Bảo có chút chấn động, nhưng sau đó lại bình tĩnh lại, cậu đã từng đọc qua 1 số thứ gọi là tiểu thuyết, có lẽ cậu đã và đang được trải nghiệm cái gọi là "Xuyên Không" đó, trong lòng cậu có chút vui vẻ, nhưng sau đó lại hơi lo, nếu như mẹ và cha không thấy mình chắc lo lắm, tốt nhất là tìm cách quay về đã.
Vừa nghĩ cậu vừa cho đồ đạt vào bên trong khung ảo của đồng hồ, ngay sau đó bướt ra bên ngoài, lúc này bên ngoài có 5 người cả Hàn Uyên và Hàn Bá, cả 2 chỉ trỏ hắn rồi kể cho 3 người còn lại.
Lúc này 1 nam nhân hướng Đại Bảo cười cười, Hàn Uyên hít 1 hơi sau đó liền hướng Đại Bảo nói.
-A A A đây là ta mẫu thân Nhược Tuyết, đây là ca ca ta Hàn Nam, đây là ta muội muội Hàn Ngọc Nhi.
-Thưa công tử lúc nãy muội muội ta có chút mạo phạm mong công tử tha thứ. Hàn Nam liền cuối đầu hướng Đại Bảo.
-A không không tôi chỉ là vô tình bị lạc vào nơi này thôi, ở thế giới của tôi chuyện khi nãy là bình thường, tôi tên Đại Bảo nên đừng gọi tôi công tử nữa nghe lại không quen tai.
-Thì ra là vậy, ngươi không phải người Thiên Vực?. Hàn Bá lẩm bẩm vài tiếng. --Lúc nãy ta thấy cơ quan trên người ngươi giống người Thiên Vực, ta lại cảm thấy trên người ngươi không có linh khí, ngươi không Tu Chân à?, bị rơi đến mức độ đó mà không chết thì có hơi phi lí.
-Có lẽ ta may mắng chăn, Bá Thúc ngươi có thể nói cho ta 1 chút về giới này không?. Đại Bảo liền nhình Hàn Bá nói ra.
-Tiểu Tuyết đi pha cho ta chút trà, 3 đứa đi làm việc của mình đi, Đại Thiếu mời ngồi, giới này là.... sau khi phân phó xong Hàn Bá liền ngồi đối diện Đại Bảo nói ra.
...
Sau 1 hồi nghe Hàn Bá nói, Đại Bảo cũng hiểu ra được 1 chút, thế giới này gọi là Tu Chân Giới, chia ra làm 8 vực, hiện tại cậu đang ở Mộc Trấn, 1 trong Ngũ Thành, thuộc Nam Vực.
Mỗi vực có 1 đặc tính riêng, Nam Vực chủ yếu Hỗn Tạp rất nhiều thành phần, Đông Vực là Binh Khí, Tây Vực là Khống Thú, Bắc Vực là Trận Pháp, Huyền Vực là Khống Thi, Nhuyễn Vực là Dược Độc Đạo, Thiên Vực là Cơ Khí, Địa Vực là Pháp Bảo.
Mỗi vực đều có đặc điểm chung là có Tu Sĩ Tu Chân và các danh đạo môn phái, hay các bộ tộc lớn.
Đặc biệt Thế Giới này có rất nhiều bộ tộc khác nhau như thú tộc , tiên tộc, yêu tinh, tinh linh,....
Tu Chân ở giới này gồm 9 bật : Sơ Khai Cảnh, Thể Phi Cảnh, Khí Linh Cảnh, Hoàng Vương Cảnh, Hoàng Đế Cảnh, Bán Thần Cảnh, Hóa Thần Cảnh, Thiên Thần Cảnh.
Mỗi bật chia ra 4 kì : Sơ kì, Trung kì, Hậu Kì, Đỉnh Phong kì.