Thế giới này cũng có các loại thể chất đặc thù, mỗi người có thể tu luyện 1, 2 loại thể chất.
Đặc biệt trong thế giới này còn có cả Linh Thú và Yêu Thú, Linh Thú và Yêu Thú phân chia cấp bật tư chất : Linh Thú bật 1, Linh Thú bật 2, ..., đến Linh Thú bật 9.
9 cấp bật tư chất Linh Thú, Yêu Thú tương đương với Tu Vi của nhân loại.
Trong lúc Đại Bảo và Bá thúc nói chuyện 1 hồi thì lúc này Liễu nương mang trà vào bánh vào, lúc này Đại Bảo mới để ý, Liễu nương trông còn trẻ chắc tầm 26, 27 tuổi, mà Bá thúc lại trông như 40 tuổi, làm Đại Bảo trông giật 1 phen, lúc này phía sau lưng Liễu nương lấp ló 1 bóng dáng nhỏ, chồm ra nhình Đại Bảo sau đó lại nấp vào, đây là con gái nhỏ nhà Bá thúc 7 tuổi tên Ngọc Nhi, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, đôi mắt to tròn đầy tò mò, môi nhỏ chúm chím lại, gương mặt mũm mĩm làm người khác chỉ muống véo 1 cái cho đã tay, Đại Bảo thì lại không ghét trẻ con.
-Đại thiếu ngươi nói ngươi không phải người Thiên Vực vậy ngươi là người ở đâu?
-A ta đến từ 1 nơi rất xa xôi, không nằm trong Tu Chân Giới. Đại Bảo cũng chẳn biết nói thế nào, nên chỉ đành khua khuây vài cái cho qua chuyện.
-Đại thiếu xin chỉ điểm cho ta vài điểm. Bá thúc bỗng hướng Đại Bảo chân thành nói ra.
-Hể hả chỉ điểm cái gì?. Đại Bảo bỡ ngỡ có hơi bối rối nhình Bá thúc.
-À ta đã học Dược Đạo mấy chục năm nay, đây là lần đầu tiên thấy chỉ 2 viên thuốc là hồi phục lại cơ thể, theo như ta tính toán thì cơ thể ngươi có thể phải nằm trên giường nhanh thì khoảng 1 tháng, chậm thì gần 1 năm mới hồi phục lại.
-A đây là 1 loại thuốc ở nơi ở của tôi, vì chiến tranh diễn ra khá thường xuyên nên hâu như ai cũng phải mang theo, còn về cách sảng xuất như thế nào thì tôi cũng không biết. Đại Bảo gãi gãi đầu nói ra.
-Nếu loại thuốc này mà có thể sảng xuất được thì sẽ là 1 bước mới trong ngành Dược Đạo. Bá thúc suy nghĩ 1 phen.
-Đây xem như là ơn cứu mạng của tôi đi. Đại Bảo liền lấy 2 viên thuốc khác nhau ra, 1 viên là thuốc hồi phục, còn 1 viên là thuốc dinh dưỡng.
-Cái này, cái này,... Bá thúc liền do dự 1 chút nhình Đại Bảo lại nhình viên thuốc.
-Không có Hàn cô nương và Hàn Huynh Đệ, chẳn hay là ta đã bị Yêu Thú và Linh Thú ăn mất xác rồi, chẳn lẽ mạng của tôi lại không đáng giá 2 viên thuốc? Với lại nếu có thể sảng xuất ra loại thuốc này càng tốt. Đại Bảo cười hắc hắc nhình Bá thúc.
-A ta không có ý đó, nếu vậy cung kính không bằng tuân mệnh a. Bá thúc chân thành nhình Đại Bảo, sau khi thu hồi 2 viên thuốc. -A Đại thiếu, ngươi không Tu Chân?.
-Không cơ thể tôi có chút đặc thù, với lại ở nơi tôi ở không có Tu Chân kiểu này.
...
Sau 1 lúc cả 2 đối thoại với nhau thì lúc này Bá thúc bảo Hàn Nam và Hàn Uyên dẫn Đại Bảo đi xung quanh trấn, đi dạo 1 chút, xung quanh trấn này cũng không quá nhỏ, được Hàn Nam và Hàn Uyển dẫn đi dạo khắp nơi, Đại Bảo cũng biết được Hàn Nam 19 tuổi hiện đang Thể Phi Cảnh Đỉnh Phong, còn Hàn Uyển 15 sắp 16 tuổi Sơ Khai Cảnh Trung Kì, bỗng dưng đang đi thì.
-A Nam ca, Uyển Nhi bọn ngươi đang đi đâu đây?.
Bỗng từ phía trước 1 thiếu niên tay cầm 1 cây quạt bướt đến, bộ dáng thướt tha thư sinh, tiểu bạch kiểm vô cùng, lúc này ánh mắt hắn nhình chằm chằm Hàn Uyên tựa như tìm thấy mục tiêu, thấy cảnh này Đại Bảo liền nhíc sang 1 bên đứng xa xa Hàn Uyên, theo kinh nghiệm tu hành công pháp truyện ở trái đất, đây gọi là 1 đường dẫn thường thấy, 1 tên con ông cháu cha, bố làm to tiền vung không kể, để ý đến 1 tiểu thư con nhà dân, sau đó đeo bám mãi, đến khi nhân vật chính xuất hiện, và 1 cuộc xếp đặc tình cờ cho nhân vật chính đi cùng cô gái đó, sau đó vô tình gặp hắn trên đường, sau khi chào hỏi và nói vài câu bị từ chối, hắn sẽ để ý đến nhân vật chính và từ đó phong ba bão táp nỗi lên, có thể cô gái này sẽ thích nhân vật chính và vào 1 trong dàng harem của nhân vật chính, cho nên trong 1 tình huống Đại Bảo phải tránh tình hình đen đủi nhất nhưng.
-Gặp Lưu công tử. Hàn Nam và Hàn Uyên cả 2 người chào hỏi thiếu niên này 1 cái.
-A 2 vị đang đi xem không thú à, chúng ta có duyên chi bằng cùng nhau đi chung?. Lưu công tử này liền ngỏ lời mời đến 2 người.
-Lưu công tử, chúng ta hôm nay có việc xin đi trước a. Hàn Uyên liền khéo léo từ chối.
-A vị này là?. Lúc này hắn để ý đến Đại Bảo đang đứng 1 bên huýt sáo nhình lên trời, bộ dáng ta không biết gì cả.
-Đây là Đại thiếu, khách quý của cha ta, hiện tại bọn ta đang đi dạo, nếu như có dịp lần sau liền cùng Lưu công tử đi. Hàn Nam liền nói cùng Lưu công tử, sau đó kéo Hàn Uyên và Đại Bảo đi.
Nhình theo bóng lưng Đại Bảo, ánh mắt hắn híp lại sau đó bảo người bên cạnh.
-Ngươi điều tra cho ta kẻ đi cùng Uyển nhi.
-Rõ thưa công tử.
Lúc này Đại Bảo liền đi xa xa Hàn Uyên 1 đoạn, thấy vậy Hàn Uyên khẽ hơi khó chịu nhình cậu mà cằn nhằn.
-Đại thiếu ngươi cần gì đi xa thế?.
-A ha ha tôi đáng tránh 1 tình huống tệ nhất xảy ra, cô xem tôi bắp tay nhỏ bắp chân nhỏ làm sao chịu được đây. Đại Bảo cười cười nói ra. -Tên lúc nãy là ai đấy?
-Đó là Lưu Văn, nhị thiếu gia của Lưu Gia, hắn để ý đến muội muội ta. Hàn Nam bắc đắc dĩ nói ra.
-A ha ha tuổi trẻ a ha ha. Đại Bảo liền bật cười bộ dáng 1 lão đầu. -A lúc nãy có khống thú gì?.
-Đại thiếu ngươi muống xem?. Hàn Nam quay sang hỏi Đại Bảo.
-Ừm ta vẫn chưa thấy bao giờ, nếu được muống đi xem 1 chút.
-Đại thiếu ngươi có Linh thạch không?. Hàn Uyển liền quay sang hỏi cậu.
-Linh thạch? Đơn vị tiền tệ ở nơi này à?. Đại Bảo bộ dáng ngu ngơ 1 chút.
-A đúng vậy, tiền tệ ở 8 vực đều dùng Linh thạch, Linh thạch được chia ra nhiều loại, Linh thạch sơ phẩm, Linh thạch trung phẩm, Linh thạch cao phẩm, Linh thạch thượng phẩm,.... Hàn Nam vừa đi vừa nói.
-Hể vậy à, tôi không có, ở nơi tôi không dùng Linh thạch là tiền tệ. Đại Bảo đành bắc đắc dĩ lắc đầu.
-Ưm, Đại thiếu, ta cho ngươi vay, nhưng ngược lại ngươi phải làm cho ta 2 việc. Hàn Uyên lúc này nhí nhảnh nhình Đại Bảo cười nói.
Lúc này nhình thấy Hàn Uyển cười, Hàn Nam lẫn Đại Bảo đều không hẹn mà cùng nghĩ "Không có việc tốt".
-A ha ha tuổi ta còn trẻ, thôi sau này xem sau, chúng ta quay về, không đi xem nữa. Đại Bảo liền cười cười sau đó quay đầu bước đi.
-Đúng đúng a.
Hàn Nam cũng hùa theo chạy đến cùng Đại Bảo, Hàn Uyển dặm chân 1 cái vẻ mặt uất ức nhình cả 2 1 cái, sau đó cũng chạy theo phía sau.
...
Đêm đó đang ăn cơm tối.
-Đại thiếu ngươi thương thế đã khỏi có dự định gì không?. Bá thúc cắn 1 cái chân gà rồi nhình Đại Bảo.
-Chưa hẳn. Đại Bảo nuốt 1 ngụm cơm rồi lắc đầu nói ra.
-A không bằng ngươi theo ta và ca ca vào tông môn?. Hàn Uyên lúc này mới nói ra.
-Tông môn?.
-Ta và ca ca thuộc Linh Kiếm Tông nha, chi bằng ngươi theo bọn ta nhập núi bái sư.
-Nhưng trên người ngươi lại không có Linh khí giao động, hôm trước ta đã kiểm tra qua, cơ thể ngươi khá đặc thù, không thể Tu Chân. Bá thúc bắc đắc dĩ nhình Đại Bảo 1 cái. -Nói sao nhỉ, xung quanh người Đại thiếu như có 1 lớp cách li cơ thể cùng Linh khí, căng bản không thể hấp thu được.
-Có lẽ do cơ thể tôi không thuộc về nơi này. Đại Bảo suy nghĩ 1 chút rồi lại thôi. -Tôi cũng không hứng thú lắm với Tu Chân.
-A, giới này cũng không chỉ có Tu Chân Giả, ngoài ra vẫn còn Đạo Sĩ. Hàn Nam bỗng sực nhớ rồi nói ra.