(Được rồi đã 30 chương trôi qua, từ chương 31 trở đi ta sẽ viết pha vào cốt truyện có FANTASY nên có 1 số ngôn ngữ không phù hợp nhé)
ẦM
-Chạy ngay điiiiiiiiiiiii!!
1 âm thanh hét lớn lên, lúc này bên trong 1 ngôi đền lớn có 1 người đá khổng lồ đang đuổi theo 1 đám người, bộ dáng của nó giận dữ vô cùng tựa như bị ai đó trêu chọc cho điên lên, phía dưới nó 1 đám người hộc hả chạy tối tả, trên người vết bụi bẫm và có chút dơ bẩn, 1 thiếu niên vai vác 1 cô gái nhỏ nhắn, bên hong vác 1 cô, bên cạnh 1 cô gái đạp không tránh những viên đá to lớn, phía dưới thì có 1 tên nam nhân tay chân cuồn huýnh chạy hối hả, bên cạnh đó 1 tên bàn tử vừa chạy vừa cười còn ăn 1 cái gì đó nữa.
Thiếu niên đang ôm 2 cô gái kia là Thiên Tiên Lý, còn 2 cô gái được ôm là 2 tiểu muội vừa nhập Thiên Linh Môn đệ tử mới là Mễ Tuyết Nga và Mễ Phương Như, cô gái đạp không đi là người của Liên Đoàn Lâm Minh Nhan, bên cạnh đó 1 thiếu niên tay chân luống cuống và bàn tử đều là đệ tử mới Thiên Linh Môn, tên bàn tử là Nhân Lưu Hán, tên tay chân luống cuống là Phùng Liên Kiếm, cả 6 người đi làm 1 nhiệm vụ do Tông Môn đề ra, nhiệm vụ này là 1 nhiệm vụ khám phá 1 Mê Cung cấp C vừa hình thành, bọn hắn đã đi được 2 tuần rồi đã đến được tần thứ 5, xem như có chút miễn cưỡng gọi là nhanh đi.
-Lâm cô nương, chúng ta làm sao đây?.
-Chạy ngay thôi, trước khi....
Lâm Minh Nhan chưa nói đức câu, 1 hòn đá lớn liền ném về phía nàng, làm nàng phải tránh sang 1 bên, cả đấm thấy vậy liền tăng tốc bộ dáng thê thảm vô cùng, con Sơn Nhân này là 1 ma thú cấp C, vì cơ thể nặng và địa hình tương thích nên sức mạnh của nó có thể sánh ngang với cấp B hay xấp xỉ A.
-Thiên Tiên Lý sư huynh đồ ngu ngốc!!!!.
-Khi xong việc muội sẽ giết huynh.
-Ta vừa mới tham gia môn phái a, chưa kịp ấm bàn tọa aaaaaaaa.
-Ta vẫn chưa ăn no, bây giờ ăn cho dù chết cũng phải làm con ma no.
Những âm thanh ầm ầm vang lên, đất đá bay tứ tung, đám người chỉ biết cắm đầu chạy, ở lại nhất định bị đè thành bánh ép, còn lí do vì sao người đá bị điên lên thì là do Thiên Tiên Lý ngu người chộp lấy 1 cái hộp rồi mở ra, bên trong đó không có kho báu mà chỉ có 1 cái trái tim bằng đá, hắn thắc mắc liền cầm lên so với bức tượng đá ý chan nhau, sau đó lắp vào, con người đá bỗng rụt rụt đứng dậy làm hắn sợ hãi nhưng rồi thấy nó bị ngăng lại bởi 4 sợi dây xích liền đâm ra trêu chọc, hắn cười lè lưỡi lêu lêu vỗ mông với con người đá, 1 chốc sau 2 mắt nó đỏ ngòm giật 1 phát bay 4 sợi dây xích sau đó điên cuồng công kích đám người.
Đám người không dám quay lại nhình, Linh Khí Pháp Bảo Thần Binh gào thét ra cắm đầu hướng cửa ra chạy đến, phía sau âm thanh uỳnh uỳnh ầm ầm vang liên mặt đất run chuyển.
Phía ngoài cửa mê cung lúc này Đại Bảo cùng Lã Thiên Nhai, Thiên Sương đang ngồi đó nhình chằm chằm cửa mê cung, cũng đã 3 tháng kể từ khi cậu đến Thiên Linh Môn, cậu và Lã Thiên Nhai được cho phép ở lại vì 1 lí do nào đấy, còn Lãnh lão sau khi đánh 1 trận với cậu thì ngày nào cũng kiếm chuyện để đánh nhau với cậu, nhưng cuối cùng đều bị mấy đệ tử khác lôi đi về, lão rõ là không phục nha.
Còn Đại Bảo thì cứ 2 ngày cậu lại cho Lã Thiên Nhai hôn hít 1 lần nên số lượng % năng lượng biến dị trong người cậu đến tháng thứ 2 đã tiêu tán hết, lúc khi thấy cậu quay lại cơ thể cũ của mình, cậu có giải thích cho nàng 1 chút nhưng Lã Thiên Nhai giật nãy người liền tránh xa cậu ra gần như 10 ngày sau nàng bị sooc không nói với cậu câu nào gần như nhình thấy cậu là lại làm bộ mặt tiếc rẻ, cậu quay lại được cơ thể nhưng khi sử dụng Hắc Hỏa cậu bắc buộc phải dùng cơ thể bán nữ bán nam mới có thể sử dụng được, đó xem như là 1 hình thái biến hình của cậu đi, Lã Thiên Nhai rất thích điều này.
Khi quay về được cơ thể cũ đám người thường hay gọi cậu là Tô tiểu thư, cũng gần như hồn lìa khỏi xác mơ mơ màng màng, nhớ lại mình gọi 1 cái nam nhân mạnh mẽ là tiểu thư lại rùng mình 1 phen, Đại Bảo cũng có chút bắc đắc dĩ nhưng rồi thôi, cậu lại điên cuồng rèn luyện cơ thể, đặc biệt có Thiên Tiên Lý khi thấy cậu liền vui vẻ gọi 2 tiếng đại ca, hắn nhờ Đại Bảo hướng dẫn luyện tập tập luyện, 1 tháng trôi nhanh qua dần dần câu chuyện về 1 thiếu niên xinh đẹp gần như chìm xuống làm Đại Bảo cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết, ai gặp cậu bây giờ cũng gọi cậu là Đại thiếu, cái tên cậu thích nghe nhất.
Bỗng dưng cả 3 đang ngồi ăn trưa thì tứ dưới đất, những trật ầm ầm vang lên, dần dần âm thanh làm rung cả mặt đất, Đại Bảo và Lã Thiên Nhai khó khăn lắm mới giữ được miến bánh chưa kịp ăn của mình, còn Thiên Sương chỉ cười mỉm nhình 2 người, bỗng phía trước hang động bỗng run run lên sau đó từ bên trong 6 người bay ra, không những thế còn kèm theo vài viên đá lớn, ngay sau đó bên trong màng sán vang lên 1 tiếng gầm lớn, Đại Bảo và Lã Thiên Nhai dùng 2 tay bịt 2 cái lỗ tai lại, tiếng gầm có chút giận dữ kèm theo khó chịu và 1 chút điên cuồng, ngay sau đó âm vang ầm ầm vang lên màng ánh sáng chất động như có thứ gì đập vào nó.
-Uy các ngươi làm gì thế?.
-Lão đại 1 con quái vật to cỡ này, rộng cỡ này đuổi bọn đệ a.
-Là Sơn Nhân đồ ngốc.
-Muội sẽ giết huynh.
-Ta sắp, ha, sắp, ha, đức haaa, hơi rồi, haa ha aaaa.
-Aa bánh a.
-Tiểu Lý đừng vội.
Đại Bảo có chút lắc đầu nhình đám người, sau đó cậu quay sang bên Lã Thiên Nhai, nàng như có 1 cái công tắc, khi Đại Bảo ở dạng nam nàng liền ôn hòa hiền thục nhã nhặn vô cùng, còn khi cậu qua dạng bán nam bán nữ thì nàng vô cùng bá đạo, khí thế nam nhân hừng hực ngập trời.
-Lã tỷ nhờ ngươi.
Vì nàng hơn cậu 4 tuổi nên Đại Bảo gọi nàng 1 tiếng Lã tỷ cũng làm nàng có chút vui vẻ.
-Được rồi.
Nàng đứng dậy đi về phía màng sáng, ngay chớp mắt liền biến mất, Đại Bảo cười cười nói.
-Được rồi giao lại cho Lã tỷ, các ngươi nghỉ ngơi 1 chút.
Cả đám thở hắc ra 1 hơi, ở nơi này người mạnh nhất vẫn là Lã Thiên Nhai tu vi nàng hiện tại là Bán Thần Cảnh Trung Kì, 23 tuổi đạt đến bật này tu vi đã là thiên kiêu trong thiên kiêu rồi, người thứ 2 là Đại Bảo cậu mặc dù không có tu vi nhưng lại thể chất vô cùng đặc thù vá bá đạo, người thứ 3 là Thiên Sương nàng dù gì cũng là Thiên công chúa của Thiên Tộc được bồi dưỡng không phải ít ỏi 19 tuổi Hoàng Đế Cảnh Sơ Kì đã được gọi là thiên kiêu rồi, còn Lâm Minh Nhan và Thiên Tiên Lý mạnh bằng nhau, Tiên Thiên Lý đã đạt tu vi Hoàng Vương Cảnh Sơ Kì cũng miễn cưỡng rồi hắn và Lâm Minh Nhan chỉ mới 17 tuổi đã xem như có chút thành tựu, còn lại 4 tiểu tử vừa rồi 15 tuổi tu vi Khí Linh Cảnh bọn hắn cũng không phải là con em 1 gia tộc nào lớn, nên không được bồi dưỡng tốt.
Đám người thở hắc ra 1 hơi sau đó nằm hay ngồi xuống tại chổ nghỉ ngơi, 1 lát sau từ bên trong màng sáng ong ong Lã Thiên Nhai bước ra, trên vai có chút đất đá những vẫn không làm phai đi vẻ thùy mị của nàng, nàng khẽ phủi nhẹ 1 cái sau đó khẽ lấy ra 1 viên đá màu tím lớn bằng 2 nắm tay to.
-Được rồi chắc chỉ hết hôm nay Ma Thú sẽ hồi phục lại đi, bản đồ mấy nhóc vẽ sau rồi?.
-A đây nè Tô ca.
Lúc này Mễ Phương Như lấy trong Hồn Giới ra 1 cái bản đồ, vẽ khá cẩn thận, Đại Bảo khẽ ghật đầu sau đó nhình sơ qua 1 lần, 2 chị em sinh đôi họ Mễ này Mễ Tuyết Nga là 1 cô bé năng động vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc đỏ ngắn được cột cao lên làm cô bé thêm vài phần năng động và bộ ngực cỡ nhỏ làm cô bé thêm phập phần đáng yêu, còn cô em Mễ Phương Như co bé cũng giống như chị mình nhưng chỉ khác là mái tóc xanh lam ngắn và cặp gò bông đung đưa, tính cách của cô bé khá im ắn ít nói, làm cho cô bé như 1 kuudere làm Đại Bảo cảm thấy 2 chị em như 2 bản thể đối lập nhau.
Nhân Lưu Hán là 1 tên bàn tử với cái bụng bự, mái tóc ngắn màu vàng làm cậu nổi bật, nhưng đừng đánh giá vẻ ngoài của cậu như vậy, cậu sỡ hữu 1 lượng Linh Khí vượt trội và có khả năng điêu khiển nguyên tố nhuần nhuyễn, còn Phùng Liên Kiếm là 1 thiếu niên khá phù hợp với lứa tuổi, bộ dáng bình thường, bên hong mang theo 1 thanh kiếm 1 lưỡi cong (katana) mặc trên người 1 bộ đồ vào những thời Edo của Nhật Bản thời xa xưa, Đại Bảo từng thấy qua và gọi là Kiếm Sĩ Đạo, mái tóc đen được cột cao lên làm cậu nhóc thêm giống như 1 nhân vật game.
Lâm Minh Nhân thì có vẻ ngoài khá uyễn chuyển, mái tóc màu hồng nhạt kèm theo đôi mắt đen làm cô khá khác thường, cô sỡ hữu 1 lượng Ma Thuật Phong Vân cực kì cao, cô có thể đạp không là vì Phong Vân.
Đám nhóc này được xem như là những thiên kiêu của thế hệ này, nên được dẫn đi đào tạo ở các Mê Cung, Lâm Minh Nhân mặc dù không phải đệ tử Thiên Linh Môn nhưng thúc thúc của cô là trưỡng lão của Thiên Linh Môn và cô có tư chất nên được đào tạo cùng với đám nhóc này.
-Được rồi chúng ta về báo cáo nhiệm vụ thôi.
-Lão đại nếu huynh đi cùng có phải nhanh hơn không?.
-Bọn ta bị cấm tham gia mà, trừ khi các ngươi nguy hiểm đến tính mạng.
-Thật là.
Lúc này cả đám leo lên 1 chiếc xe ngựa ngồi lên, Đại Bảo khẽ vẫy ngựa di chuyển, cả đám vừa vào xe ngựa liền lăn ra ngủ 1 thể, bọn chúng giờ không quan tâm đến mồ hôi và mùi hôi trên cơ thể, quá mệt mõi nên không phòng bị liền lăng ra ngủ, Đại Bảo 3 người không nói chỉ khẽ nhình 1 cái rồi bật cười khanh khách, trên 1 con đường rộng 1 chiếc xe ngựa di chuyển lạch cạch có những tiếng cười nói vui vẻ.