Buổi chụp ảnh tuyên
truyền diễn ra rất thuận lợi, Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm đều không phải tay mơ, hành động thoạt nhìn như tùy tiện bình thường, nhưng phong thái
toát ra lại cực kỳ hấp dẫn. Sự phối hợp ăn ý giữa hai người tốt hơn
ngoài dự liệu của mọi người, từng bức ảnh chụp ra đều rất hoàn hảo,
dường như cất giấu trong đó là tình cảm mập mờ như có như không.
Sự phối hợp đó đã tốn không biết bao nhiêu cuộn phim, tấm ảnh nào cũng có thể dùng để làm trang bìa cho tạp chí nổi tiếng.
Đến thời gian nghỉ giải lao, Cố An Kỳ ngồi trong một góc khẽ thở phào một hơi.
“Lo lắng à?” Tô Dật Phàm hỏi.
Cố An Kỳ lắc lắc đầu, không hề trả lời. Cô thở dài không phải vì công việc khó khăn hay không thể thích ứng nổi mà đơn giản chỉ vì chuyện của Chu Á Kiệt. Chu Á Kiệt kích động như thế hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Ban đầu khi nghe nói Chu Á Kiệt cố ý không nhắc cô thời gian chụp đã
thay đổi, suýt nữa phá hỏng công việc của cô thì trong lòng cô tràn đầy
tức giận không có chỗ giải tỏa.
Buổi chụp ảnh gần như đã hoàn
thành, ngọn lửa giận trong lòng Cố An Kỳ cũng đã cháy gần hết, chỉ còn
lại cảm giác nói không nên lời.
Thật ra cô cũng biết, nếu cô chủ
động hoặc “vô tình” tiết lộ ít kế hoạch cho Chu Á Kiệt, nói không chừng
anh cũng sẽ không phản ứng lớn đến mức này. Nhưng làm như vậy thì có ích gì? Chu Á Kiệt sẽ vì vậy mà tin tưởng cô sao? Sẽ cho cô cơ hội báo thù
sao?
Không, anh sẽ không. Ngay từ đầu Chu Á Kiệt đã muốn gạt cô
ra khỏi chuyện này, nếu bây giờ cô nói cho Chu Á Kiệt biết, ai dám chắc
anh sẽ không liều mạng tống cho cô một đống lịch trình để cô không còn
thời gian xử lý Đường Hải Lâm? Cơ hội lật đổ Đường Hải Lâm chỉ có một,
bỏ qua thì sẽ không bao giờ có nữa. Việc cô giấu diếm có lẽ sẽ khiến Chu Á Kiệt khó chấp nhận, nhưng để trả thù thành công, cô không ngại làm
như vậy.
Tính mạo hiểm của chuyện này quá lớn, cô phải giữ lại đường lui cho mình, không thể để lại nhược điểm cho người khác tóm lấy.
Rủi ro quá lớn, cô không dám đánh cược.
Mặc dù trong đầu cô lặp đi lặp lại câu nói là mình không hề sai, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một nỗi phiền muộn.
” Quảng cáo của ‘Pamir’ là một cơ hội rất tốt để leo lên cao, nhưng công
ty đó kiểm Việc Tô Dật Phàm biết Cố An Kỳ sẽ tham gia bộ phim điện ảnh
quảng cáo mới nhất của “Pamir” làm cho Cố An Kỳ lắp bắp kinh hãi.
“Sao lại ngạc nhiên như vậy? Trong giới giải trí có bức tường nào mà không lọt gió không?” Tô Dật Phàm cười nói.
“Không phải, chỉ là không ngờ anh Dật Phàm lại chú ý tới một nhân vật bé nhỏ như em mà thôi.” Cố An Kỳ mỉm cười nói.
“Em không phải là nhân vật nhỏ.” Tô Dật Phàm nói, “Với bản lĩnh của em, leo lên cao chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
“Vậy cảm ơn lời khen của anh Dật Phàm.” Cố An Kỳ ngoài mặt thì mỉm cười trả
lời, nhưng trong đầu luôn cảm thấy rất kỳ quái, chuyện như có leo được
lên cao hay không Tô Dật Phàm cũng không nên nói với một nhân vật nhỏ bé như cô chứ. Tô Dật Phàm cũng không phải mới vào giới giải trí, một vài
quy tắc chắc đã thuộc nằm lòng từ lâu. Lúc này anh nói với mình những
lời này là có ý gì?
“Đừng suy nghĩ lung tung, tôi chỉ đơn giản
cảm thấy em là một nhân tài mà thôi.” Tô Dật Phàm vỗ vỗ vai Cố An Kỳ,
“Đi chuẩn bị đi, lát nữa còn phải chụp tiếp.”
Khi Tô Dật Phàm và
Cố An Kỳ ở cạnh nhau, Cố An Kỳ theo bản năng luôn trốn tránh anh. Tô Dật Phàm cho Cố An Kỳ một cảm giác rất kỳ lạ, dường như là một người quen
cũ rất thân thiết, nhưng lại không nhớ ra nổi đó là ai. Rất ít người có
thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô, Tô Dật Phàm là một trong số đó.
Có lẽ khả năng diễn xuất của anh và cô đã cùng đạt đến một cảnh giới, khi
nào người kia giả vờ đều có thể cảm nhận được. Điều này giống như anh có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, mà cô cũng có thể nhìn thấu bản chất của anh.
“Aiz…” Cô nhìn Dương Văn Lâm phía xa, khẽ thở dài, cũng không biết mình đang than thở điều gì.
Nếu đã xác định muốn đi con đường này, vậy không cần do dự nữa. Những chuyện tiếp theo để sau rồi nói.
Buổi chụp ảnh nhanh chóng kết thúc, sau đó là đến một buổi họp báo nhỏ.
Trong đó phần lớn câu hỏi đều hướng về Tô Dật Phàm, thật ra điều này
cũng chẳng có gì là lạ, dù sao Tô Dật Phàm là thiên vương, tin tức về
anh cũng sẽ có giá trị hơn. Mấy câu hỏi ban đầu còn tạm được, càng ngày
phóng viên càng hỏi mấy câu làm cô cảm thấy vô vị.
“Nghe nói Kiều Trí Viễn vốn là diễn viên chính của phim này, xin hỏi Tô thiên vương,
anh dùng cách gì mà đá được Kiều Trí Viễn ra?” Cách nói chuyện của phóng viên Giáp nghe rất châm chọc.
Toàn bộ không gian bỗng nhiên yên
tĩnh, không ai nghĩ sẽ có người dám hỏi Tô Dật Phàm vấn đề này. Mọi
người vội phóng ánh mắt không mấy thân thiện đến tên phóng viên Giáp
kia, nếu Tô Dật Phàm kết thúc công việc trước thời hạn, không chịu trả
lời câu hỏi của họ nữa thì làm sao bây giờ?
Cố An Kỳ liếc nhìn Tô Dật Phàm, chỉ thấy anh vẫn duy trì nụ cười nho nhã như trước, nhàn nhạt nói: “Cách đây nửa năm đạo diễn Trần đã mời tôi diễn vai này, nhưng vì
thời gian quay và lịch trình của tôi bị trùng nhau nên mới trì hoãn tới
tận bây giờ. Đạo diễn Trần vẫn đợi đến lúc tôi rảnh rỗi để quay, cũng
không biết lời đồn đãi tôi đá người ta ra là từ đâu tới.”
Quá được, dùng sự thật để bóp mép tin đồn, khoảng thời gian Kiều Trí Viễn casting thành công đều bị anh cố ý vô tình che giấu.
“Vậy anh và Cố An Kỳ thì sao? Ngày trước có ảnh anh và cô ấy ở cùng nơi,
hiện tại lại cùng nhau đóng phim, sẽ không phải có bí mật gì không muốn
ai biết chứ.” Phóng viên Giáp vẫn chưa từ bỏ ý định truy hỏi, “Nếu
không, anh đường đường là một thiên vương, vì sao phải hạ mình diễn bộ
phim điện ảnh nhỏ bé đầu tư nhỏ này?”
“Hạ mình? Bộ phim nhỏ bé?
Mời anh thu lại lời nói của anh.” Giọng điệu Tô Dật Phàm nghiêm khắc
hiếm thấy, người luôn được coi là tốt bụng như anh lúc này đang đanh mặt lại, “Bộ phim này là công sức chuẩn bị tỉ mỉ của đoàn làm phim chúng
tôi, là sự cố gắng của toàn bộ đoàn làm phim, tôi không cho phép bất cứ
ai xúc phạm nó.”
“Bộ phim này chỉ gồm toàn tay mơ, ngay cả đạo
diễn và biên kịch cũng như vậy. Tôi nói bộ phim này cũng chỉ là tay mơ
đấy, thế thì làm sao?” Phóng viên Giáp dường như vẫn chưa biết sợ, tiếp
tục đứng dưới kêu gào.
“Nếu tới đây để gây chuyện, vậy thì nơi
này không chào đón anh, mời anh đi ra ngoài.” Tô Dật Phàm không lưu tình nói, sau đó ý bảo vệ bên cạnh đuổi anh ta ra.
“Phóng viên mà anh cũng dám đắc tội ư? Anh cứ chờ xem, xem tôi viết về anh như thế nào.”
Phóng viên Giáp vừa bị kéo ra ngoài vưa quay đầu hét lớn.
Tô Dật Phàm không thèm quan tâm trả lời: “Anh dám viết lung tung, tôi cũng dám kiện. Tôi sẽ ngồi chờ bài báo hoa mỹ của anh.”
Đừng nghĩ nghệ sĩ nào cũng phải sợ phóng viên, đừng tưởng nghệ sĩ đều phải
run rẩy trước ngòi bút của họ. Tô Dật Phàm đã đứng vững trong giới giải
trí từ lâu, là người cực kỳ có bản lĩnh, có thể dễ dàng bị lật đổ như
vậy sao? Viết mấy bài báo tiêu cực về anh ư? Vậy chờ người hâm mộ của
anh khiếu nại, chờ anh kiện lên tòa tội vu cáo đi. Anh có lý lẽ, ai dám
nói anh sai?
Thế lực của Tô Dật Phàm trong giới giải trí đã ăn
sâu bến rễ, một hai người cố tình gây chuyện căn bản không làm dao động
được căn cơ của anh.
Sau khi tên phóng viên kia bị lôi ra ngoài,
Cố An Kỳ nhìn vẻ mặt mọi người rồi nở nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục đóng
vai một cô gái ngoan.
“An Kỳ tiểu thư, xin hỏi, lần đầu tiên hợp tác với Tô thiên vương cô có suy nghĩ gì?” Phóng viên Ất hỏi.
Cố An Kỳ không ngờ chủ đề đã vòng lên người cô, suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Anh Dật Phàm là tiền bối luôn giúp đỡ và chỉ đạo diễn xuất cho hậu bối, có thể hợp tác với anh ấy đúng là tôi đã được hưởng lợi và được gợi ý
rất nhiều.”
Tô Dật Phàm liếc nhìn Cố An Kỳ, mỉm cười nhưng không
nói gì, sau đó lại có vài phóng viên hỏi vài câu nữa, mặc dù không ăn
nói khó nghe như tên phóng viên gây chuyện vừa rồi, nhưng họ đều rất
ngạc nhiên không hiểu sao Tô Dật Phàm lại tham gia vào đoàn làm phim nhỏ bé như vậy, đề tài vẫn quanh đi quẩn lại muốn thám thính bí ẩn trong
đó. Phải biết rằng muốn mời được Tô Dật Phàm diễn không phải dễ, nghe
nói lịch trình của anh đã bị xếp kín đến năm sau, tất cả đều là phim
điện ảnh của đạo diễn lớn, có kinh phí lớn, nhưng vì sao chỉ có bộ này
là kinh phí nhỏ, hơn nữa toàn bộ đội ngũ đều rất “yếu” ?
Mặc dù
mọi người không nói ra miệng, nhưng lời nói vừa rồi của phóng viên Gíap
ít nhiều khiến họ nảy sinh nghi ngờ, mọi người thấy Tô Dật Phàm khó chơi nên định chuyển sang tấn công Cố An Kỳ.
“Cố An Kỳ tiểu thư, xin
hỏi quan hệ của cô và Tô Dật Phàm Tô thiên vương như thế nào? Ở cạnh
nhau có tốt không?” Một vị phóng viên hỏi.
“Như tôi đã nói lúc
trước, anh Dật Phàm giúp đỡ hậu bối rất nhiều, cảm giác… giống như anh
trai vậy. Chúng tôi ở cạnh nhau không có vấn đề gì.” Cô mỉm cười cẩn
thận trả lời.
Tô Dật Phàm là cáo già* trong giới giải trí, còn cô thì không phải sao? Tính ra thì coi như cô và Tô Dật Phàm gần như ra
mắt cùng thời gian, thời gian đối mặt và đối phó với truyền thông cũng
tương đương nhau, hai người lại cũng không phải loại ngu ngốc, sao có
thể một người ứng biến giỏi còn một người thì kém chứ?
(*cáo già: nguyên văn: lão du điêu “老油条”)
Cố An Kỳ dù gì cũng đã có kinh nghiệm trong quá khứ, đối với mấy vấn đề
dành cho tân binh này, việc trả lời đối với cô không phải dễ như ăn bánh sao?
Buổi họp báo nhanh chóng kết thúc, Tô Dật Phàm cười nhìn Cố An Kỳ: “Không ngờ đối mặt với truyền thông mà em vẫn rất bình tĩnh. Trả lời rất tốt, giống như đã được huấn luyện lâu rồi vậy.”
“Dù có
bình tĩnh đến mức nào thì cũng không so được với anh Dật Phàm không phải sao?” Cố An Kỳ cười trả lời, “Các câu trả lời của anh Dật Phàm mới được gọi là tuyệt vời, nếu không có anh ở đây, câu hỏi của tên phòng viên
vừa rồi chúng em cũng không biết nên trả lời như thế nào đâu.”
Cố An Kỳ khen ngợi vài câu, tóm lại không để mình trở nên đặc biệt. Như
những lần ngụy trang khác, hiện tại cô vẫn bày ra vẻ mặt hiền lành thân
thiện, khiêm tốn lễ phép