Tô Dật Phàm im lặng một lúc lâu không nói gì, chỉ nhìn sâu vào mắt Cố An Kỳ. Cố An Kỳ cảm thấy kỳ quái, mỉm cười hỏi: “Sao vậy?”
“An Kỳ, em không cần phải khen tôi, cũng không cần phải tự hạ thấp mình, dìm bản thân xuống tận đáy.” Tô Dật Phàm nhíu mày nói.
“Em không có.” Cố An Kỳ nhìn thẳng vào Tô Dật Phàm, không có chút tránh né nào.
“An Kỳ, diễn xuất của em rất tốt, ngay cả ánh mắt của tôi cũng bị em lừa,
suýt nữa thì tin lời nói của em. Chẳng qua hơi thở trên người em không
lừa được người khác, cho dù cố gắng che giấu đến mức nào thì vài thứ đã
ăn sâu vào tận xương tủy sẽ vẫn bộc lộ ra.” Tô Dật Phàm nói, “Trong giới giải trí chắc chắn em đã từng có vị trí cao.”
Mặc dù trên mặt Cố An Kỳ không biểu hiện gì nhưng trái tim đang đập mạnh như trống. Tuy Tô Dật Phàm chỉ suy đoán nhưng lại gần với đáp án thực tế một cách đáng
sợ.
Cố An Kỳ mỉm cười, giả vờ nói đùa: “Anh Dật Phàm, anh cứ kiểm tra thông tin thì biết, từ trước đến nay em chỉ là một nghệ sĩ hạng hai hạng ba. Nếu em đã từng có vị trí cao, sao lại không hề được ghi lại
chứ? Anh Dật Phàm, anh đánh giá quá cao em rồi.”
“Em không muốn
nói thì tôi cũng sẽ không hỏi nữa.” Tô Dật Phàm nói, “Nhưng tôi chỉ là
muốn nói cho em biết, đừng che giấu bản thân nữa. Em lừa gạt được mọi
người nhưng chung quy lại vẫn không lừa gạt được chính em. Về sau đừng
dùng cách hạ thấp mình đẻ nâng tôi lên nữa, đừng tiếp tục che giấu bản
chất của em.”
Tô Dật Phàm cũng không biết vì sao hôm nay lại nói
nhiều với Cố An Kỳ như vậy, bình thường cho dù có nhìn thấy nghệ sĩ nào
cố ý làm vậy anh cũng luôn mắt nhắm mắt mở coi như không biết, dù sao
cũng chỉ là quan hệ hợp tác, hợp tác xong sẽ chia tay ai đi đường nấy.
Dù gì cũng là người cùng giới, cho dù có ý kiến gì thì mọi người cũng sẽ không nói ra.
Chẳng qua, hơi thở trên người Cố An Kỳ thật sự quá đặc biệt, thậm chí khiến Tô Dật Phàm mấy lần có ảo giác, người đứng
trước mặt anh không phải Cố An Kỳ, mà là cô nàng phù thủy thao túng mọi
người trong tay Lâm Huyên Di. Lâm Huyên Di đối với anh mà nói rất đặc
biệt, anh không thể chịu nổi người có phong thái giống Lâm Huyên Di ở
trước mặt anh hạ thấp mình để nâng anh lên.
Loại cảm giác này
giống như người đó đang hèn mọn giẫm lên cô, sau đó lại nịnh nọt tâng
bốc anh. Anh không thể nhịn, cũng không thể chịu nổi cảm giác đè nén hít thở không thông này.
“Vậy anh Dật Phàm muốn em dùng giọng điệu gì nói chuyện với anh?” Lông mày Cố An Kỳ nhướn lên, cười khẽ hỏi.
“Dùng giọng điệu của chính em, Cố An Kỳ, em biết tôi đang nói gì.” Tô Dật Phàm nói.
Cố An Kỳ cau mày, cảm thấy cũng không kiên nhẫn nổi nữa. Cô thật sự không
hiểu Tô Dật Phàm uóng nhầm thuốc gì rồi, cứ bắt cô phải thay đổi cách
nói chuyện: “Cách nói chuyện của em vẫn như thế này, nhưng anh Dật Phàm
vẫn không hài lòng không phải sao?”
Tô Dật Phàm không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Cố An Kỳ, Cố An Kỳ không hề yếu thế nhìn lại Tô Dật Phàm,
trong lòng bình tĩnh, không có chút né tránh nào.
“Cách nói chuyện như vừa rồi.” Tô Dật Phàm đột nhiên nói.
“Cái gì?” Cố An Kỳ đột nhiên chưa thể phản ứng lại được.
“Như cách nói chuyện vừa rồi của em, có bất mãn hay không hài lòng thì nói
thẳng.” Tô Dật Phàm nói, “Nếu em cái gì cũng không nói, không ai biết em đang nghĩ gì. Em không thể mang theo mặt nạ cả đời được.”
“…” Cố An Kỳ im lặng rất lâu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Tô Dật Phàm cao
hơn cô nửa cái đầu, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta e sợ, “Vậy anh thì
sao?”
“Anh nói tôi đeo mặt nạ, còn anh thì sao? Anh không phải
cũng thế sao?” Cố An Kỳ nở nụ cười nhạt, “Chính anh cũng không làm được, vì sao lại đòi hỏi tôi? Mỗi người đều có mặt nạ tự vệ của riêng mình,
anh cần gì phải nằng nặc đòi tôi bỏ mặt nạ?”
Lông mày Tô Dật Phàm nhíu lại, Cố An Kỳ không để ý đến vẻ mặt của anh tiếp tục nói: “Anh Dật Phàm, em còn có việc nên đi trước.”
Vẫn lễ phép, xa cách như trước, giống như cô chưa từng ngả bài với Tô Dật Phàm, bình thản ung dung bước về phía cửa.
Tô Dật Phàm nhìn theo bóng dáng Cố An Kỳ rời đi, day day huyệt thái dương, thở dài.
Cố An Kỳ càng đi càng xa, chỉ để lại một bóng lưng thẳng tắp. Giống như
người kia luôn hướng về phía trước, luôn kiêu ngạo sống trong thế giới
của mình.
Cố An Kỳ ra khỏi studio, lông mày nhíu lại, trong lòng
có sự khó chịu khó nói nên lời. Lời Tô Dật Phàm nói, thật ra cô hiểu, mà còn hiểu rõ là đằng khác. Nếu có thể được là chính mình thì ai muốn che giấu? Tô Dật Phàm nói thì dõng dạc lắm, nhưng thực tế thì sao? Ngay cả
anh cũng luôn mang theo mặt nạ xuất hiện trước mặt mọi người. Có mang
mặt nạ hay không, quyền quyết định không nằm ở cô, cô cũng không có khả
năng kiểm soát. Điều này không phải cô muốn mà được.
Gỉai phóng
bản thân ư? Trong giới giải trí này mấy ai có tính cách giống cô? Đùa à? Nếu thật sự lộ ra sẽ chỉ rước rắc rối về cho bản thân. Cô có rất nhiều
bạn bè trong giới, nhưng người ghét cô cũng chẳng thiếu. Cứ thoải mái
bộc lộ bản tính khi chưa đạt được vị trí cao, phiền toái rước về còn
nhiều hơn cả khi bất cẩn làm sai chuyện gì đó.
Cô không hiểu,
thật sự không hiểu. Ai chẳng mang mặt nạ, vì sao Tô Dật Phàm cứ thích
vạch trần mặt nạ của cô? Ép người khác bộc lộ bản tính thì rất hay sao?
Cách nói chuyện của Tô Dật Phàm là có ý gì?
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông.” Cố An Kỳ thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, đột nhiên sửng sốt.
“Alo, tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ thản nhiên nói.
“An Kỳ, là mình, Thắng Hinh.” Giọng của Tiêu Thắng Hinh từ bên kia điện
thoại truyền đến, “Cậu vẫn ổn chứ? Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Tất cả đều thuận lợi.” Cố An Kỳ miêu tả qua quýt quá trình, không đề cập chuyện cô và quản lý cãi nhau.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Tiêu Thắng Hinh nói.
Cố An Kỳ bỗng nhiên nhớ lại lần trước Tiêu Thắng Hinh và Tô Dật Phàm tán
gẫu với nhau nên hỏi: “Thắng Hinh, cậu quen biết Tô Dật Phàm sao?”
“Có quen biết, ơ? Sao đột nhiên cậu lại đề cập đến cậu ấy?” Tiêu Thắng Hinh kinh ngạc nói.
“Trước kia mình từng biết người này sao?” Cố An Kỳ nhíu mày hỏi, “Anh ta và Lâm Huyên Di từng có quan hệ gì không?”
Tiêu Thắng Hinh rất lâu sau không nói gì, dường như đang chần chờ, cuối cùng cẩn thận hỏi lại: “An Kỳ, cậu… vì sao cậu lại hỏi thế?”
Cố An Kỳ nhận ra sự do dự của Tiêu Thắng Hinh, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái. Theo cách nói chuyện của Tiêu Thắng Hinh thì chắc cô ấy biết lai lịch
của Tô Dật Phàm, nhưng chỉ có cô là không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sao lại thế này? Vì sao chỉ có một mình cô không nhớ?
“Cảm thấy
người này cho mình một cảm giác rất quen thuộc, hơn nữa rất hiểu mình
trong quá khứ, nhưng mình nghĩ mãi vẫn không ra.” Cố An Kỳ cau mày nói,
“Thắng Hinh, chắc cậu biết điều gì đúng không.”
“Ai…” Tiêu Thắng Hinh thở dài, “Thì ra… thì ra là cậu không nhớ rõ cậu ấy thật chứ không phải giả vờ.”
“Có ý gì?” Cố An Kỳ sửng sốt, “Mình và Tô Dật Phàm từng biết nhau sao? Là người quen ư?”
“Ừ, quan hệ của hai người còn thân hơn người quen.” Tiêu Thắng Hinh dừng
một chút, dường như đang suy nghĩ xem nên nói thế nào để Cố An Kỳ không
quá kích động.
“Kẻ thù? Bạn bè?” Cố An Kỳ đợi mãi không nhận được đáp án nên đoán lung tung, “Rốt cuộc thì sao mình lại biết người này,
có quan hệ gì với anh ta? Thắng Hinh, cậu nói thẳng đi.”
“Cậu… Trước kia cậu và cậu ấy là người yêu.”
“Người yêu?” Cố An Kỳ sửng sốt, giọng nói đột nhiên lên cao vài quãng tám,
“Sao có thể chứ? Mình không hề nhớ rõ người này. Làm gì có chuyện yêu
đương mà không biết người kia là ai?”
Những lời này của Tiêu
Thắng Hinh quả thật là vừa vô lý vừa khó tin. Nhưng Tiêu Thắng Hinh
chẳng cần phải lấy việc này ra đùa với cô, chuyện này… chuyện này rốt
cuộc là sao? Vì sao cô nhớ rõ tất cả mọi người, chỉ quên một mình Tô Dật Phàm chứ?
“Ừ, trước khi chúng ta ra mắt, Tô Dật Phàm cùng khóa
đào tạo với chúng ta, không biết cậu còn nhớ điều này hay không.” Tiêu
Thắng Hinh nói, “Khi đó quan hệ của cậu và cậu ấy không được tốt lắm,
chỉ cần một người ngồi ở góc lớp này thì người kia chắc chắn sẽ đi ngồi ở góc khác. Nói như kiểu vô thức chống đối nhau ý.”
“Khi đó, mình
nhớ dáng đi trên sân khấu của cậu không được tốt lắm, vẫn giữ lại thói
quen như khi đi catwalk, ngày nào cũng phải tập tới khuya, trời gần sáng mới về nhà. Cụ thể như thế nào thì mình không rõ, chỉ biết có một ngày
cậu không về. Ngày đó mình ngủ say nên cũng không biết. Khi tỉnh dậy
phát hiện cậu không ở nhà mình mới hoảng sợ định đi tìm cậu. Vừa mở cửa
đã thấy cậu ướt sũng được Tô Dật Phàm ôm trong lòng. Lần đó cậu sốt rất
cao, suốt tuần không thể xuống giường. Sau chuyện đó, hình như Tô Dật
Phàm không ganh đua với cậu nữa, cậu ấy thường xuyên tới thăm cậu, cũng
hay nói chuyện với cậu, chăm sóc cho cậu rất cẩn thận. Để không làm bóng đèn, mình còn thường ra ngoài đi dạo vài vòng mới về. Sau đó các cậu
càng ngày càng thân thiết, rồi tiến tới yêu nhau.”
“Mình và anh
ta yêu nhau? Vậy vì sao lại chia tay?” Cố An Kỳ càng nghe càng thấy khó
hiểu, khóa học đào tạo, khuôn mặt của từng người trong lớp cô vẫn nhớ
rõ, nhưng vì sao chỉ có một mình Tô Dật Phàm, ngay cả một chút ấn tượng
mơ hồ cô cũng không có? Vì sao? Cuối cùng thì vì sao?