Số 13 Phố Mink (Bản Dịch)

Chương 57 - Kẻ Giết Người (3)

Karen đi tới phòng làm việc dưới lòng đất, trong phòng làm việc có ba thi thể, hai người chết trong vũ trường Crown là Simore tiên sinh, và một người là được đưa từ bệnh viện tới.

Ba thi thể đều được xử lý rất tốt, thoạt nhìn rất tự nhiên, tựa như đang ngủ say.

Thím Mary lúc này ngồi trên ghế tròn, gác chân, trong tay kẹp điếu thuốc, ở nơi đó rất tức giận và dùng sức hút.

Chẳng qua tư thế này không cẩn thận làm cho bên váy bị kẹp ở giữa hai chân, dẫn đến việc cơ hồ cả đùi đến vị trí gốc rễ toàn bộ lộ ra.

Karen nhắm mắt lại,

Khụ một tiếng.

Lập tức, mở mắt ra, thím Mary đã thay đổi tư thế ngồi, chỉnh lại làn váy.

"Karen, ngươi đã sớm biết lão Darcy đã biến thành mấy chục khối có phải hay không?"

"Đúng vậy." Karen thừa nhận điều đó.

"Ngươi có biết mấy chục khối người lại ghép lại thành một khối khó khăn như thế nào không? Ta phải ở trong một cái chậu lớn giống như bồn tắm, từng mảnh từng mảnh từng mảnh từng mảnh ghép lại, lại khâu từng mảnh một.

Ta thà chơi trò đố vui với Lunt còn hơn làm thứ này!”

"Ta biết rất khó, nhưng chỉ có thím mới có thể làm được."

"Vì sao ngươi không sớm nói cho ta biết, ngươi có biết công việc này nếu đàm phán trước, sẽ được bao nhiêu tiền không? Ta vừa mới đáp ứng cô ấy, đơn này được tính dựa theo giá của phiếu phúc lợi!

Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!”

Thím Mary túm tóc mình,

“Dựa theo giá cả trước kia, hóa trang cho loại khách này sẽ có giá khởi điểm phải hơn vạn lucoin!”

Lập tức thím Mary còn bổ sung một câu:

"Vẫn là chuyên gia trang điểm như mình là vất vả nhất!"

"Thím vất vả rồi, bất quá ta cảm thấy cái đơn này, đến lúc đó có thể tính vào trong báo giá thu mua phòng hỏa táng Hughes."

Nghe nói như thế, sắc mặt của thím Mary đẹp hơn không ít, nhưng rất nhanh, cô lại nghĩ tới cái gì, hỏi:

"Không đúng, ta vừa mới hỏi ngươi chính là, ngươi rõ ràng đã sớm biết, vì sao không nói trước cho ta biết?"

"Là ông nội phân phó như vậy."

"Ông nội?"

"Ta hỏi ông nội có cần nói trước cho thím hay không, độ khó của đơn hàng này, ông nội nói không cần, nói thím là chuyên gia hóa trang ưu tú nhất mà ông từng thấy trong đời."

“Ông nội, thật sự nói như vậy?”

"Đúng vậy."

Vẻ mặt thím Mary rốt cục khôi phục như lúc ban đầu, bất quá, cô lập tức ánh mắt liếc mắt một cái, nắm chặt nắm tay, nói:

"Chuyện thu mua hay không thu mua sau này nói sau, đêm nay, ta phải thêm vài chai rượu ngon, để cho cô ta cũng phải đau lòng giống ta."

“Không phải nói ăn thịt nướng sao?” Karen hỏi.

"Đúng vậy, không sai, nhưng, là ở trong một trang viên sản xuất rượu ăn thịt nướng."

"Nhưng mà, ta sẽ không uống rượu."

"Ngươi có thể uống nước nho, ta cũng không dám để cho ngươi uống say trở về, nếu không, ai sẽ phụ trách đưa người say như chúng ta về nhà.

Ngoài ra,

Hôm nay ông nội ngươi không ở nhà, đại khái ngày mai mới có thể trở về, đây mới là cơ hội thật sự tốt a.”

4:30 chiều,

Karen cùng thím Mary ngồi trên xe của Hughes phu nhân, xe chạy về phía đông thành phố Luo Jia.

Bởi vì phải đi về hướng đông, cho nên Hughes phu nhân rẽ một vòng ở phố Mink, kế tiếp, phải đi qua khu nhà phố kia.

Karen muốn nhắc Hughes phu nhân đừng đi con đường này, bởi vì cho đến nay hắn vẫn cảm thấy bất an về căn nhà ở số 128 phố Mink, căn nhà mối tình đầu của chú Mason.

Nhưng Hughes phu nhân lái xe với tốc độ rất nhanh, đã trực tiếp lái tới, Karen do dự một chút, vẫn là không lên tiếng yêu cầu đổi hướng.

"Nhà này chuyển đi rồi."

Con đường phía trước, bị một chiếc xe tải chặn lại hơn phân nửa, Hughes phu nhân không thể không làm chậm lại tốc độ xe.

Karen thấy, người chuyển nhà chính là ở số 128.

Chú Mason đã nói, bởi vì chuyện của Jeff, sắp tới nhà của mối tình đầu này sẽ chuyển đi, xem ra hôm nay rốt cuộc cũng chuyển đi.

Ánh mắt Karen theo bản năng nhìn về phía vị trí cửa sổ sát đất tầng hai, nhưng rèm cửa sổ hoàn toàn khép lại, cái gì cũng không thể nhìn thấy.

"Karen, có chuyện gì với ngươi vậy?" Thím Mary tò mò nhìn về phía Karen, "Không thoải mái sao?”

"Không, ta không sao."

"Mary, ngươi nói chờ sau khi ta bán xong phòng hỏa táng, mua một căn nhà ở chỗ này thế nào, như vậy ta có thể làm hàng xóm với ngươi, ở rất gần."

"Được, lúc bận rộn như vậy ngươi có thể tới giúp ta."

"Ha ha ha, ngươi không sợ ta đem “dục vọng” của những khách hàng nam kia cắt trộm đi, buổi tối lại lén dùng sao?"

"Karen vẫn còn ở đây, ngươi cũng không biết xấu hổ." Thím Mary oán giận Hughes phu nhân.

"Được rồi, ta biết rồi, để nhìn xem có nhà nào trống, số 128, nhớ kỹ, hôm nào ta sẽ mời người trung gian đến giúp ta xem căn nhà trống này, hỏi xem giá cả."

Mất khoảng nửa giờ, lái xe vào một nhà máy rượu ở vùng ngoại ô, treo biển "Tửu Trang Thứ Sáu".

"Việc làm ăn của tửu trang này có phải không tốt hay không?" Khi xuống xe, Karen hỏi.

"Đương nhiên, cho nên ông chủ lựa chọn kiếm tiền." Hughes phu nhân vừa trả lời Karen vừa nói với nhân viên phục vụ nghênh đón, "Ta đã đặt chỗ, bàn số 7, ngoài ra đem rượu ta gửi nơi này cũng lấy ra.”

"Vâng, phu nhân."

Bình Luận (0)
Comment