Số 13 Phố Mink (Bản Dịch)

Chương 99 - Đèn Tắt (2)

Ba giờ sáng, Karen đã ngủ một giấc lại thức tỉnh, bưng bình cà phê đi xuống tầng hầm, đem cà phê đưa đến trước mặt thím Mary.

Thím Mary uống một ngụm lớn, cháu trai tri kỷ vì cô cho thêm rất nhiều đường, cái này làm cho cô rất hài lòng.

Karen kéo một chiếc ghế tròn bên cạnh qua và ngồi xuống.

Lúc này, cô bé nằm trên giường thép lạnh lẽo, mặc một bộ váy khiêu vũ màu hồng khả ái. Đôi chân của cô là một đôi giày khiêu vũ màu trắng mới.

"Đây là do cha mẹ cô ấy để lại, vốn định làm quà tặng sau khi phẫu thuật thành công."

"A, phải không."

Thím Mary bắt đầu chăm sóc tóc cho cô bé, dùng máy ép tóc, rất cẩn thận, tựa hồ sợ nóng đến da đầu của cô bé.

Phải biết rằng, thím Mary sẽ dùng đèn khò ga để xử lý lông trên cơ thể.

Nhưng lần này, cô ấy rất cẩn thận.

"Xinh đẹp sao?" Thím Mary hỏi.

Karen gật đầu, nói: "Cô bé rất đáng yêu.”

"Cha mẹ cô ấy nói cô ấy rất thích múa ba lê, cũng luyện múa rất chăm chỉ."

"Đúng vậy, thật không dễ dàng."

"Đúng vậy, thật không dễ dàng."

Thím mary ngẩng đầu nhìn thoáng qua Karen, hỏi: "Vết thương trên mặt ngươi?"

"Không sao đâu." Karen lắc đầu.

"Ta sơ sót, hẳn là giúp ngươi xử lý trước một chút."

"Không có việc gì, chỉ là một chút tổn thương trong cuộc sống, khó tránh khỏi."

Thím Mary một bên tiếp tục giúp cô bé sấy tóc một bên nói:

"Chút vết thương trong cuộc sống. Karen, có đôi khi ta thực sự tò mò, ngươi thực sự chỉ mới mười lăm tuổi sao? Hay là, sinh một hồi đại bệnh, quả thật có thể làm cho người ta biến hóa rất lớn?”

"Ta hẳn là sắp mười sáu rồi."

"Sinh nhật còn chưa tới, bất quá cũng sắp rồi, hẳn là phải chúc mừng cho ngươi."

"Sinh nhật sao, cũng không cần."

"Cuộc sống mà, khi điều kiện cho phép, có thể không cần chịu đựng thì tận lực không nên đi chịu đựng, nếu không làm sao có thể xứng đáng với vết thương trong cuộc sống kia?"

Karen gật đầu: "Được rồi, thím."

Đơn hàng hôm nay là một tai nạn.

Cho dù không phải Karen đi, mà đổi lại là chú Mason đến bệnh viện Hansel, hẳn là cũng không tránh khỏi.

Đây là cuộc sống, giống như ẩn dưới dòng suối yên tĩnh đó là những tảng đá.

"Ngươi không đi nghỉ ngơi sao?" Thím Mary hỏi.

"Ngủ rồi."

"Xem ra là có tâm sự, lúc ngươi trở về ta liền cảm giác được, Lunt phạm sai lầm, chú ngươi đã giáo huấn hắn."

"Ta biết."

Chú đang ở trên tầng hai, nhưng Karen ở tầng ba có thể nghe thấy rõ ràng.

Tuy nhiên, Karen nói: "Kỳ thực, Lunt cũng không có gì sai cả.”

Nếu đổi lại là một người mẹ bao che khuyết điểm không nói lý lẽ, nghe Karen nói những lời như vậy, sợ là sẽ trực tiếp tức giận nổ tung.

Chính ngươi mật cáo, người cũng do ngươi đánh, kết quả ngươi nói một câu kỳ thật hắn cũng không có gì sai?

Nhưng thím Mary thì gật đầu nói:

"Đúng vậy, hắn chỉ là thiếu đánh."

Không đánh hắn ta một trận, bản thân hắn ta cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, phụ huynh của hắn ta, người lớn trong nhà, càng khó chịu.

Mù quáng, có đôi khi không phải là một sai lầm lớn, bởi vì pháp luật không đổ lỗi cho tất cả mọi người, nhưng nếu không biết hối cải không hiểu nghĩ lại, sau đó đại khái vẫn sẽ tiếp tục mù quáng, vẫn không phải là sai, nhưng nó giống như một sự khuyết tật trí tuệ.

"Phí mai táng tang ta sẽ giảm giá, một đơn này, chúng ta sẽ lỗ tiền làm."

"Cám ơn thím."

"Ta là mẹ của Lunt, đây là những gì ta nên làm, nếu có thể, ta thực sự muốn mang theo Lunt và chú của ngơi quỳ xuống trước cha mẹ của cô bé.

Nhưng chuyện này lại không có ý nghĩa gì, ngoại trừ trong lòng chúng ta cảm giác tội lỗi ít đi một chút, đối với cha mẹ người ta mà nói, một chút tác dụng cũng không có.

Thậm chí, còn phải cố nén buồn nôn để an ủi ngươi.

Than ôi,

Nó giống như tuyết bên ngoài, nhìn qua cửa sổ trong phòng, a, rất nhiều bông tuyết rơi xuống;

Chỉ có khi đi ra ngoài bị một mảnh bông tuyết bay vào cổ giật mình một cái, mới có thể cảm nhận được cái lạnh chân chính.”

"Thím."

"Ừm, làm sao vậy?"

"Ta cảm thấy ta đối với thi thể, đối với quan tài, đối với vòng hoa, đối với hắc sa, đối với những thứ như thế này, hẳn đều đã quen thuộc rồi mới đúng.

Nhưng không biết tại sao, lần này, ta cảm thấy cảm xúc của ta đã bị ảnh hưởng rất nhiều.

Không chỉ vì Lunt,

Đó là cảm giác của ta lúc ở trong hành lang bệnh viện ngày hôm nay.”

Karen còn nhớ rõ khi cô bé được đẩy vào phòng phẫu thuật đi ngang qua mình, còn rất thẹn thùng cười với mình.

Hắn đột nhiên cảm thấy,

Hôm nay mình có chút giả tạo hay không, không, là quá mức giả tạo.

Rõ ràng hắn đã sớm gặp qua chuyện cổ quái ly kỳ hơn, cũng càng kinh hãi, nhưng hết lần này tới lần khác hôm nay, hắn thương cảm.

"Như thế nào, chúng ta làm nghề này chẳng lẽ sẽ thật sự là tâm địa sắt đá sao? Thật sự trở nên máu lạnh sao?”

"Ta không có ý này."

"Ta biết, nhưng giống như họa sĩ, mỗi ngày không ngừng vẽ tranh và không ngừng sáng tạo, thứ mà bọn họ theo đuổi, là một bức tranh khiến bản thân mình vừa hài lòng đồng thời cũng có thể mang đến cho mình sự rung động, ai có thể cho rằng họa sĩ vẽ tranh nhiều sẽ chết mất đi tâm linh cũng mất đi sự rung động chứ?"

Sấy tóc xong,

Thím Mary buông đồ xuống, châm cho mình một điếu thuốc, đưa hộp thuốc lá cho Karen, Karen lắc đầu cự tuyệt.

Thở ra một vòng khói,

"Chúng ta chỉ là đã quen với người chết, cũng không phải quen với sinh tử."

Đứng lên, thím Mary dùng ngón tay không kẹp thuốc lá chỉ cô bé nhỏ đã được ăn mặc rất tinh xảo trước mặt:

"Cô bé này xinh đẹp biết bao, một thân váy đẹp biết bao, cô bé nằm ở nơi này, nếu như có thể ngồi dậy nhảy một điệu, vậy thì tốt biết bao."

Karen im lặng.

Thím Mary đi đến bên cạnh Karen, đưa tay sờ sờ bả vai của Karen: "Nhìn ra một chút, phải học cách tự mình điều tiết, biết không? Cũng giống như khi ngươi giúp người khác tư vấn tâm lý, về vấn đề này, ngươi nên hiểu rõ hơn ta.”

"Ta biết rồi, thưa thím."

"Có cần ăn khuya không?"

"Vâng, thưa thím."

"Ừm, ta đi chuẩn bị, lát nữa ngươi đi lên nhớ tắt đèn."

Nói xong, thím Mary đi ra khỏi phòng làm việc.

Bình Luận (0)
Comment