Sơ Ảnh Tại Thiên Thương

Chương 30

CHƯƠNG 30: BỊ BẮT

Ánh sáng mùa thu ấm áp rải xuống từng tầng trên mặt đất hoang vu. Bạch Sơ Ảnh mơ mơ màng màng, lắc lư lay động, dường như bị đặt trong một không gian kịch liệt chấn động. Trong đầu co rút đau đớn, lồng ngực và dạ dày cực kì khó chịu, sôi trào kêu gào như muốn trút hết những thứ bên trong ra ngoài.

“Ưm…”. Lông mi thật dài run rẩy, Bạch Sơ Ảnh chớp mắt vài lần, sau khi thích ứng với ánh sáng mới hoàn toàn mở mắt ra.

“Tỉnh rồi ư?”. Bên tai truyền tới tiếng cười như có như không, khàn khàn mang theo căm hận.

Mắt Bạch Sơ Ảnh khô khốc, tầm nhìn không rõ, lại thêm xe ngựa lắc lư nên nhất thời không thấy rõ người nói chuyện là ai. Hắn muốn vươn tay xoa mái tóc phồng lên, nhưng phát hiện tay chân mình không thể động đậy, rõ ràng bị dây thừng trói lại. Đối với tình trạng bất ổn hiện tại, hắn cũng không lộ ra bất cứ kinh hoàng hoặc phản ứng kịch liệt nào, chỉ hơi nhíu mày rồi lẳng lặng nhìn hai nam tử đối diện.

“Ngươi biết mình đang ở đâu không?”

Nam tử vừa lên tiếng dường như rất bất mãn với phản ứng của Bạch Sơ Ảnh, hung hăng xé ống tay áo hắn, suýt nữa kéo ngã hắn. Bạch Sơ Ảnh vẫn không nói gì, chỉ thản nhiên nhíu mày, dường như có chút mệt mỏi, cũng không thèm nhìn tới nam tử tràn ngập phẫn hận kia, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hắn biết tình cảnh hiện tại của mình, hai người này chính là kẻ đuổi giết bọn hắn lần trước, hiện tại có lẽ muốn bắt hắn tới uy hiếp Thương. Bạch Sơ Ảnh cảm thấy rất khó chịu với tình huống này, cũng tại hắn không đủ cảnh giác mà ngủ say như chết, đây chính là tối kị của người tập võ. Nhưng cũng không còn cách nào khác, từ sau khi mang thai, hắn không những thích ngủ mà còn hạ thấp tính cảnh giác rất nhiều.

“Ngươi…”. Triệu Cảnh Hàn nỗ lực đè xuống lửa giận trong lòng, hừ một tiếng. “Hiện tại ngươi là tù nhân của bổn vương, xem ngươi còn có thể kiêu ngạo tới lúc nào”. Hắn âm u cười. “Ta cũng muốn xem Cổ Thiên Thương lo cho ngươi bao nhiêu, xem hắn có thể tiếp tục phá hư chuyện tốt của bổn vương không”

Thương? Trong lòng Bạch Sơ Ảnh khẽ động nhưng trên mặt vẫn bất biến, nhắm mắt thở đều. Trầm Thanh Nham từ đầu đến cuối đều im lặng, không nói một câu. Xe ngựa lộc cộc đi về phía trước, tốc độ rất nhanh, khiến từng đợt bụi bặm bay lên.



“Tiểu Ảnh”. Triệu Nhan Nhan vừa bước vào cửa phòng thì đã ầm ĩ lên tiếng. Vất vả lắm mới thoát khỏi bầu không khí đè nén ở chỗ biểu ca, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy tiểu Ảnh, trong lòng nàng rất vui sướng. “Tiểu Ảnh, nương đã về”

Không có tiếng động. Kì quái, chẳng lẽ đã ngủ rồi sao? Lâu như vậy cũng nên tỉnh rồi chứ? Triệu Nhan Nhan vừa đẩy cửa vào đã không kịp chờ đợi mà tìm kiếm, xem Bạch Sơ Ảnh có phải ở buồng ngoài hay không.

Cổ Lãnh Phàm vừa vào cửa thì đã thấy không bình thường, gương mặt vốn lạnh lùng lại càng thêm âm lãnh. “Nhật, Nguyệt”. Thanh âm trầm thấp vang vọng trong căn phòng trống trải.

Vừa nghe thấy trượng phu lên tiếng, Triệu Nhan Nhan đã biết không ổn, hốt hoảng vừa gọi tên Bạch Sơ Ảnh vừa chạy ào vào buồng trong. Cổ Lãnh Phàm mặt lạnh đi theo.

“Tiểu Phàm, tiểu Phàm, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Không thấy tiểu Ảnh”. Triệu Nhan Nhan gấp đến mức toát mồ hôi, lúng túng đi lòng vòng trong căn phòng trống.

“Đừng vội”

Cổ Lãnh Phàm dịu giọng an ủi một tiếng, ánh mắt quét qua bình phong thêu hình phượng bay, nhanh chóng phát hiện hơn mười thị vệ lẽ ra đang canh giữ xung quanh phòng đang nằm mê mang trên mặt đất.

Cổ Lãnh Phàm vươn tay dò dò, nhíu mày. Đây là “Thập bộ mê hồn” của Dạ Hồn Lâu, là một loại mê dược đặc biệt, chỉ cần trong vòng mười bước thì nhất định có thể khiến người ta mê mang, hơn nữa dược lực kéo dài suốt nửa ngày. Cổ Lãnh Phàm vung tay lên, không khí lưu chuyển ra sau, các thị vệ trên đất bắt đầu khôi phục ý thức.

Mọi người mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa mở mắt thì thấy Lão bảo chủ nhà mình mặt lạnh, hàn khí bức người, trong nháy mắt lập tức thanh tỉnh, cung kính đứng thẳng cúi đầu, thận trọng hô hấp.

“Nhật?”. Cổ Lãnh Phàm nhìn qua mọi người, lạnh giọng nói.

Nhật và Nguyệt vốn là ám vệ của Cổ Thiên Thương, nhưng từ khi Bạch Sơ Ảnh xuất hiện thì vẫn luôn theo bên cạnh Bạch Sơ Ảnh, có đôi khi không chỉ ẩn nấp mà còn hiện thân. Lần này bọn họ cũng không ẩn nấp, phụ trách canh giữ ngoài cửa phòng Bạch Sơ Ảnh. Lúc trước Lão bảo chủ đã dặn bọn họ chú ý biểu tiểu thư, nhưng không ai ngờ các nàng lại có Thập bộ mê hồn.

Cổ Lãnh Phàm trong lòng giận dữ vì bọn họ thất trách, nhưng cũng biết đây không phải lỗi của bọn họ. Hiện tại quan trọng nhất là phải cứu người về. Tuy cha con bọn họ rất ít nói chuyện nhưng Cổ Lãnh Phàm rất hiểu con trai mình. Nếu đứa bé kia xảy ra chuyện gì, Cổ Thiên Thương nhất định không tiếc bất cứ giá nào hủy diệt Võ thừa tướng và Dạ Hồn lâu.

Cổ Thiên Thương biết được tin thì rất trầm ổn, không hề vì vậy mà rối loạn trận tuyến. Thế nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được hàn khí phát ra trên người hắn, âm lãnh bức người, khiến người ta nghẹt thở. Triệu Nhan Nhan vừa hổ thẹn vừa lo lắng, cũng ít nói hơn nhiều, chỉ lẳng lặng ở lì trong phòng chờ tin tức.

Liễu Y Y rất đắc ý và vui vẻ, cuối cùng cũng có thể diệt trừ cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Thế nhưng nàng biết hiện tại không phải lúc lộ ra, vì vậy ngoan ngoãn ở trong phòng không làm phiền bất cứ ai. Có điều ngày hôm sau nàng đã bị đuổi về phủ Thượng Thư, Cổ Thiên Thương nói sau này nàng vĩnh viễn không thể bước vào Cổ gia bảo nửa bước, nếu không đừng trách hắn không niệm tình thân. Liễu Y Y giống như bà điên mà vừa khóc vừa nháo, hoàn toàn không để ý hình tượng, nhưng khộng có bất cứ ai đồng cảm. Tiểu Đào bị nhốt lại, hóa ra nàng là gian tế mà Võ thừa tướng xếp vào bên cạnh Liễu Y Y, chuyện lần này đều do nàng bày kế.

Tuy thực lực của Dạ Hồn lâu kém hơn Cổ gia bảo, nhưng dù sao cũng xuất thân sát thủ, không thể khinh thường. Hơn nữa Cổ gia bảo và Dạ Hồn lâu cũng chưa từng giao tập với nhau, Cổ Thiên Thương không rõ lắm về kết cấu nội bộ bên kia. Muốn cứu người e rằng phải tốn chút thời gian.

Cổ Thiên Thương lãnh tĩnh ra lệnh điều phối nhân thủ, sai Mộc Huyền và Dương Lăng Tiêu dẫn mọi người xuất phát tới Dạ Hồn lâu, còn mình thì cưỡi khoái mã đi gấp.

Bạch Sơ Ảnh bị an trí ở một căn phòng đơn giản, mỗi ngày đúng hạn đều có người đưa cơm, chỉ là dây thừng buộc trên người vẫn không được cởi ra khiến hắn toàn thân khó chịu. Có điều làm con tin như vậy cũng xem như tốt rồi, nếu không có Triệu Cảnh Hàn mỗi ngày năm sáu lượt tới làm ồn.

Đưa cơm cho Bạch Sơ Ảnh là một thiếu niên mười một mười hai tuổi, mặt mũi thanh tú, trầm tĩnh ôn hòa.

“Công tử, nên ăn cơm”. Thiếu niên nhẹ giọng nói với Bạch Sơ Ảnh, lấy cơm trong giỏ mây bày lên bàn, sau khi bày xong thì giúp Bạch Sơ Ảnh cởi dây thừng trên tay. “Công tử, cẩn thận một chút”

Thiếu niên đỡ Bạch Sơ Ảnh lên chiếc ghế bên cạnh bàn. Dây thừng trên chân Bạch Sơ Ảnh không được cởi ra, vì vậy hành động rất bất tiện.

“Cảm ơn”

Bạch Sơ Ảnh không ghét thiếu niên ôn hòa điềm tĩnh này, nhẹ giọng nói cám ơn với hắn. Tuy bị trói một ngày, toàn thân bủn rủn không hề muốn ăn, nhưng vì cục cưng trong bụng, Bạch Sơ Ảnh vẫn cầm lấy chiếc đũa mà chậm rãi ăn. Bạn đang �

Thiếu niên nhìn công tử áo trắng thanh dật ít nói này, trong lòng thương tiếc. Không biết An vương có thâm cừu đại hận gì với hắn, biết rõ hiện tại hắn không thể trốn khỏi Dạ Hồn lâu nhưng vẫn trói chặt tay chân của hắn. Bởi vì Lâu chủ không cho An vương nhốt hắn ở địa lao, cũng không cho dùng hình phạt riêng, vì vậy An vương căm giận, nhất quyết đòi cột hắn lại để giải mối hận trong lòng.

Bạch Sơ Ảnh ăn không nhiều lắm, rất nhanh đã no. Thiếu niên muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không nói, yên lặng cất kĩ chén bát vào trong giỏ mây.

“Công tử, ta cột lại cho ngươi”. Trong mắt thiếu niên có chút không nỡ, nhưng vẫn phải nghe theo lời dặn của chủ tử. Nếu bị An vương phát hiện mình động thủ thì nguy rồi, vì vậy không thể dối trá mà phải làm theo lời dặn.

“Ta muốn đi vệ sinh”. Bạch Sơ Ảnh nhìn thiếu niên, thản nhiên nói.

“A”. Sắc mặt thiếu niên có chút phiếm hồng, ngồi xổm xuống cởi dây thừng trên chân Bạch Sơ Ảnh. “Mời công tử theo ta”

Chủ nhân nói hắn muốn làm gì thì tùy hắn, không cần đến xin chỉ thị. Trong và ngoài viện này đều là sát thủ của Dạ Hồn lâu, ngay cả một con muỗi cũng không thể bay ra, chủ nhân cũng không lo lắng hắn chạy thoát.

Bạch Sơ Ảnh gật đầu, đi theo sau thiếu niên. Bị xe ngựa xóc nảy một ngày một đêm, lại bị cột ngồi cả ngày, thắt lưng hắn thật đau nhức. Trên bụng đã lấm tấm mồ hôi nhưng Bạch Sơ Ảnh vẫn nhịn được, trên mặt cũng không lộ ra khác thường. Hắn lẳng lặng theo sau thiếu niên, bước chân mềm mại, không tiếng động giẫm lên mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment