CHƯƠNG 31: HẠO NGUYỆT THANH HÀN
Đi một đoạn đường ngắn khoảng 10 bước xuyên qua cổng vòm, thiếu niên ngừng lại, vừa định xoay người nói với Bạch Sơ Ảnh rằng đã đến rồi thì bị một kích nhẹ nhàng đánh bất tỉnh.
“Xin lỗi”. Trong lòng Bạch Sơ Ảnh thầm tạ lỗi, thiếu niên rất tốt với hắn, nhưng hắn lại đả thương thiếu niên.
Bạch Sơ Ảnh vừa vươn tay ra đỡ lấy thân thể thiếu niên thì xung quanh có mấy người áo đen nhảy ra, vây hắn lại. Bạch Sơ Ảnh sớm dự đoán được điều này, cũng không hoảng hốt, chỉ đặt thiếu niên ngồi dưới một tàng cây nhỏ rồi mới dời lực chú ý về phía nhóm người áo đen.
“Bạch công tử, xin hãy theo chúng ta trở về”. Một kẻ áo đen nói.
Bạch Sơ Ảnh lẳng lặng nhìn người áo đen trước mặt. Hắn biết với tình trạng thân thể hiện tại, hắn không thể trốn khỏi Dạ Hồn lâu, nhưng hắn không muốn khiến Thương lo lắng. Dù gì cũng phải thử một lần, nếu không sẽ có chút không cam lòng.
Bạch Sơ Ảnh không nói gì, cũng không bước về. Chẳng biết từ lúc nào trên tay hắn đã có thêm một thanh nhuyễn kiếm mỏng như tơ tằm, lóe ra ngân quang, vừa dịu dàng vừa băng lãnh, rất mâu thuẫn.
Trong số những sát thủ này cũng có người truy sát hắn đêm đó, đã biết võ công của hắn nên không dám thả lỏng. Hai bên không nói lời nào, thân hình Bạch Sơ Ảnh khẽ động, hướng chỗ yếu của đối phương tấn công. Nếu may mắn, hắn có lẽ sẽ trốn thoát.
Thế nhưng Bạch Sơ Ảnh vừa mới tiến lên hai bước thì đã bị bao vây lại. Dù sao kinh nghiệm thực chiến của hắn cũng không nhiều, đối phương lại rất rành kỹ thuật này, hai bên triền đấu không ai chịu ai. Thân thể Bạch Sơ Ảnh so với đêm đó lại càng nặng nề, chiêu thức cũng trì trệ, hơn nữa nhân số đối phương đông đảo, sau khi Bạch Sơ Ảnh đả thương vài tên sát thủ thì có chút mệt mỏi, dần dần tỏ ra yếu thế.
“Bạch công tử, xin hãy theo chúng ta trở về”. Tên áo đen mới mở miệng lại nói, thanh âm không chút trầm bổng. nhưng có thể nhận ra bọn họ không muốn tổn thương hắn.
Hơi thở Bạch Sơ Ảnh hổn hển, không trả lời, kiếm trong tay lóe lên không ngừng. Lại triền đấu một hồi, lúc Bạch Sơ Ảnh sắp không chống đỡ được nữa thì Trầm Thanh Nham đã tới.
“Bạch Sơ Ảnh”
Mọi người nghe thấy giọng hắn thì đều ngừng tay. Bạch Sơ Ảnh thở hổn hển, nhìn về phía Trầm Thanh Nham.
“Ta không muốn tổn thương ngươi”. Vẻ mặt Trầm Thanh Nham không nhìn ra vui buồn. “Nhưng cũng không thể dễ dàng thả ngươi khỏi Dạ Hồn lâu, xin đừng tự tìm phiền toái”
So với Triệu Cảnh Hàn, Bạch Sơ Ảnh càng thích Trầm Thanh Nham. Biết lời hắn là thật, Bạch Sơ Ảnh cũng không giãy dụa thêm, hơi gật đầu với hắn rồi quay trở về. Đi được vài bước, Bạch Sơ Ảnh ngừng lại, quay đầu nhìn thiếu niên mê mang dưới tàng cây, nói. “Đừng trách hắn”
“Ta sẽ không phạt hắn”. Trầm Thanh Nham đáp dứt khoát.
Bạch Sơ Ảnh đạt được đáp án, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi. Trầm Thanh Nham vung tay lên, những người áo đen đều biến mất tăm. Trầm Thanh Nham nhìn theo bóng lưng thon gầy của Bạch Sơ Ảnh, trong mắt lóe lên quang mang không tên.
Bạch Sơ Ảnh về phòng, cũng không ai trói tay chân hắn. Cho dù không thể trốn thoát hắn cũng không chú ý, Thương nhất định sẽ tới cứu hắn. Hắn nằm trên giường một hồi thì ngủ thiếp đi.
Cổ gia bảo cách Dạ Hồn lâu không xa, xe ngựa chạy gấp thì chỉ mất hơn một ngày. Nơi Trầm Thanh Nham và Triệu Cảnh Hàn ghé qua là địa điểm gần kinh đô, hơn nửa ngày đã đến. Cổ Thiên Thương nhận được tin tức lúc chạng vạng, sau khi bố trí xong nhân thủ thì cũng đã tối, hắn cưỡi ngựa suốt đêm chạy tới Dạ Hồn lâu.
Dạ Hồn lâu nằm ở một nơi hẻo lánh, rừng núi rậm rạp, xe ngựa chạy vào rất bất tiện, vì vậy Cổ Thiên Thương bỏ ngựa mà dùng khinh công. Qua một khu rừng rậm, một ngọn núi cao, bên kia núi chính là bản doanh của Dạ Hồn lâu.
Trong vòng 100 thước xung quanh Dạ Hồn lâu đều có người canh gác, tuy Cổ Thiên Thương có thể xông vào một mình, cũng muốn mau cứu Ảnh ra, nhưng hắn không phải kẻ hữu dũng vô mưu. Hắn là Bảo chủ Cổ gia bảo, đương nhiên phải cứu Ảnh ra mà không có bất kì sai sót nào.
Giữa mùa thu, ánh mặt trời không hề chói chang mà rất ôn hòa. Trên từng ngọn cây phiến lá toát ra vũ điệu vui sướng, dường như không biết khó khăn đau khổ chốn nhân gian. Cổ Thiên Thương đứng trên cây, chắp tay nhìn Dạ Hồn lâu được bảo vệ nghiêm ngặt. Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt băng lãnh của hắn, dưới bóng cây nên không thấy rõ biểu cảm. Hắn chỉ lẳng lặng đứng thẳng, mặc cho gió thổi bay tóc và y phục, không hề cử động, cũng không dời tầm mắt.
Một canh giờ sau, Cổ Thiên Thương gần như hóa đá cuối cùng cũng có động tĩnh. Hắn bỗng dưng xoay người, mắt lóe sáng. “Thanh Hàn”. Giọng Cổ Thiên Thương trầm thấp, trên mặt vẫn vô cảm nhưng dịu hơn so với ngày thường.
“Thiên Thương”
Người tới nhẹ nhàng đứng trên ngọn cây lắc lư, có thể thấy được cũng là một cao thủ. Hắn mặc y phục màu đen tinh xảo, đứng thẳng lưng, mày kiếm mắt đen, mũi cao môi mỏng, ngũ quan không tuấn lãng sâu sắc như Cổ Thiên Thương, cũng không hoàn mỹ như Giang Ngọc Nhan mà là một loại thản nhiên, dường như không để ý tới bất cứ thứ gì, khiến người ta nhìn vào rất thoải mái, muốn một mực nhìn tiếp không rời. Người áo đen là bạn tốt của Cổ Thiên Thương, con nuôi của Giáo chủ Hạo Nguyệt giáo – Hạo Nguyệt Thanh Hàn. Hạo Nguyệt giáo là tổ chức hắc đạo duy nhất địch nổi cùng Dạ Hồn lâu.
Hạo Nguyệt Thanh Hàn cũng không phải người nói nhiều, thanh lãnh bình đạm, nhưng không phải kiểu hàn khí bức người như Cổ Thiên Thương mà là một loại đạm nhạt xa cách. Mặc dù là con nuôi nhưng tình cảm của hắn và con trai Giáo chủ Hạo Nguyệt giáo rất tốt, không ai trong giáo dám xem thường hắn.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Dù là bạn tốt nhưng bọn hắn cũng ít khi gặp mặt, trừ phi có chuyện bất đắc dĩ. Lần này là vì chuyện của Bạch Sơ Ảnh nên Cổ Thiên Thương mới tới tìm hắn. Hạo Nguyệt giáo gần Dạ Hồn lâu hơn Cổ gia bảo, tốc độ triệu tập nhân mã càng nhanh, quan trọng nhất là Hạo Nguyệt Thanh Hàn quen địa thế của Dạ Hồn lâu, muốn cứu người cũng nắm chắc hơn. Nếu người bị bắt không phải Bạch Sơ Ảnh, Cổ Thiên Thương tuyệt đối không nhờ Hạo Nguyệt Thanh Hàn giúp, chỉ cần thực lực của Cổ gia bảo thì đã dư dả.
“Rồi”
Hạo Nguyệt Thanh Hàn gật đầu. Hắn không biết người bên trong Dạ Hồn lâu là ai, nhưng hắn biết người đó rất quan trọng với Cổ Thiên Thương, nếu không với tính cách của Cổ Thiên Thương, nhất định sẽ không nhờ hắn giúp.
Cổ Thiên Thương và Hạo Nguyệt Thanh Hàn trước tiên lẻn vào Dạ Hồn lâu thăm dò xem Bạch Sơ Ảnh bị nhốt ở đâu, cứu người ra rồi mới để Tả hộ pháp Hạo Nguyệt giáo Vệ Tử Liệt chỉ huy nhân mã bao vây Dạ Hồn lâu. Nếu bọn họ bị phát hiện, người bên ngoài sẽ hiện thân tiếp ứng. Mục đích lần này chỉ để cứu người, bọn họ cũng không muốn tạo thành thương vong quá lớn, món nợ này từ từ tính cũng không muộn.
Hạo Nguyệt Thanh Hàn dẫn đường, dùng khinh công tuyệt đỉnh của hai người mà cố gắng tránh né thủ vệ, không chút nguy hiểm tiến vào Dạ Hồn lâu. Ban ngày lẻn vào một tổ chức sát thủ thì rất khó khăn, nhưng Cổ Thiên Thương không thể đợi được dù chỉ một khắc. Cho dù bị phát hiện, bọn họ cũng nắm chắc cứu được người ra ngoài, chỉ cần có thể tìm tới Bạch Sơ Ảnh trước khi bị phát hiện. Tuy nơi này là địa bàn của người khác, nhưng người mà Hạo Nguyệt Thanh Hàn mang tới cộng thêm nhân mã của Cổ gia bảo thì đủ để chống lại Dạ Hồn lâu. Cổ Thiên Thương tin rằng Trầm Thanh Nham cũng không phải kẻ ngốc, nhất định không hành động thiếu suy nghĩ.
Hai người đều tự tin, động tác nhẹ nhàng lưu loát, không chút áp lực, tránh qua một kẻ tuần tra, phóng qua một bức tường cao. Người kia chỉ cảm thấy có gì đó lóe qua, liếc mắt thì tưởng bóng cây lay động nên cũng không để ý.
Hai người trốn phía sau một bụi rậm cao nửa thân người. Dạ Hồn lâu diện tích rộng, muốn tìm từng phòng thì không thể được. Hạo Nguyệt Thanh Hàn chỉ quen thuộc với địa hình xung quanh, kiến trúc bên trong không quen lắm, hắn cũng không rõ nhà tù ở đâu.
Hạo Nguyệt Thanh Hàn nhìn Cổ Thiên Thương đang trầm xuống, dùng ánh mắt hỏi hắn tiếp theo phải làm thế nào. Cổ Thiên Thương liếc hắn một cái, không nói gì, vươn tay lấy một chiếc hộp thủy tinh lớn khoảng nửa bàn tay ra, thứ trong suốt bên trong dười như hòa làm một với chiếc hộp, không thể nhận ra là thứ gì.